Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 5: Phê bình


1 năm

trướctiếp

Không ít người thấy công an đến, gương mặt lập tức thay đổi.

Mao Xảo Vân đang đứng ở cửa nghe thấy lời này, hai chân mềm nhũn, ngã quỳ trên mặt đất, khách khứa trong phòng thi thoảng đưa mắt nhìn, xôn xao bàn tán không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhà họ Cốc lập tức phủi sạch dính líu: "Đồng chí cảnh sát, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, là nhà bọn họ tự trói con gái của họ.”

Cảnh sát không hề nói lời nào, trước tiên cởi trói cho Diệp Mạn rồi lấy miếng vải trên miệng cô ra: "Này cô gái, nhà cô ở đâu?"

Sợ Diệp Mạn nói ra điều gì bất lợi cho bọn họ, Mao Xảo Vân vội vàng bám vào khung cửa đứng dậy, loạng choạng đi tới, nắm lấy tay Diệp Mạn, lo lắng nói: "Tam Ni, Tam Ni, con nói rõ với đồng chí cảnh sát, nhà mình chỉ đang đùa thôi, tôi là mẹ của con bé, tôi có thể nhẫn tâm hại chết con gái ruột của mình sao, đồng chí cảnh sát nói xem có đúng không?"

Cảnh sát nghi ngờ liếc nhìn bà ta một cái, hất cằm về phía Diệp Mạn: "Cô gái, có chuyện gì cứ nói đi, luật pháp sẽ đòi lại công đạo cho cô."

Đây rõ ràng chính là không tin lời của Mao Xảo Vân nói.

Mao Xảo Vân hoảng sợ quay đầu nhìn Diệp Quốc Minh: "Cha nó, ông lên tiếng đi."

Diệp Quốc Minh bước tới và nói: "Đồng chí cảnh sát, đây thực sự là con gái của chúng tôi, hàng xóm có thể làm chứng. Đứa trẻ này cứ nói đến hôn sự là nổi cáu với chúng tôi, nó không hài lòng với đồ cưới nên hơi cáu kỉnh, không chịu gả đi. Họ hàng, bạn bè thân thiết hai bên đang chờ đợi. Nếu vì chuyện này mà làm hỏng cuộc hôn nhân, không phải sẽ khiến mọi người cười chê sao? Tôi tức giận nên mới trói nó lại bằng dây thừng, đồng chí cảnh sát, tôi biết tôi sai rồi, lần sau nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với nó."

Cảnh sát nhìn những vị khách ngồi trên hành lang cùng với mâm hoa quả trước mặt, hơi tin lời Diệp Quốc Minh, nếu bọn họ thực sự đang mua bán người, vậy mà không giấu giếm còn làm lớn đến mức này. Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm của họ, việc mua bán những cô gái sẽ thường chỉ xảy ra ở các vùng miền núi xa xôi.

Nhưng họ vẫn nhìn về phía Diệp Mạn hỏi: "Cô gái, chuyện là vậy à?"

Diệp Mạn muốn nói không phải, đừng nói là bây giờ, thậm chí ba mươi năm sau, cha mẹ ép gả con gái kinh động đến cảnh sát, cùng lắm là chỉ trích cách giáo dục của bọn họ rồi lại thả đi, đến thời đại này thì lại càng miễn bàn.

Cô mím môi, chua xót nói: “Đồng chí cảnh sát, họ đúng là cha mẹ tôi, nhưng sự việc lại không như họ nói. Là họ ép tôi lấy một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, dung nhan bị hủy, còn bị mù một mắt, cô vợ của hắn ta không chịu nổi cũng đã bỏ chạy đi nơi khác rồi, tôi không muốn gả qua đó, bọn họ liền bắt trói tôi lại.”

“Trước kia rõ ràng con đã đồng ý!” Mao Xảo Vân tức giận nói.

Diệp Mạn không phản bác, chỉ cúi đầu vặn vẹo ngón tay, trầm giọng nói: “Mẹ nói vậy thì như vậy đi!”

Lúc này bầu không khí im lặng như tờ, cô cũng không bào chữa cho mình nữa, nhưng nó đã khiến mọi người có thể cảm nhận rõ hơn sự bất bình và tủi thân của cô.

Đúng vậy, làm sao mà một cô gái đang ở tuổi xinh đẹp như hoa lại muốn gả cho một người bị hủy dung, lại còn tàn tật? Đầu óc cũng đâu có bị hỏng.

Tuy nhiên vẫn phải làm rõ chuyện buôn bán người.

Cảnh sát nghiêm mặt nói: “Mặc dù cô ấy là con gái của chú, nhưng cô ấy cũng là một công dân độc lập. Cô ấy không muốn, chú không có lý do gì để trói cô ấy và ép cô ấy kết hôn, cho dù là cha là mẹ thì cũng không thể!”

Con là do bố mày sinh ra, không có bố mày thì làm sao có nó? Sao lại không thể? Diệp Quốc Minh trong lòng không phục, nhưng ông ta không dám nói ra vì ông ta sợ cảnh sát.

Mao Xảo Vân vội vàng nói: “Vâng, vâng, đồng chí cảnh sát nói đúng, chúng tôi biết là sai rồi.”

Vấn đề gia đình, cảnh sát cũng không tiện quản quá nhiều, giáo huấn xong vài câu thì cảnh sát cũng bỏ đi: “Nếu còn phát hiện sự việc như vậy, tôi sẽ đưa mọi người đến đồn cảnh sát để thẩm vấn!”

Nghe đến đây, Diệp Quốc Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi cơn tức giận lại tràn dâng trong lòng, đến cảnh sát cũng gọi tới, sau này không biết sẽ còn có bao nhiêu lời đồn khó nghe. Ông thực sự hối hận chết đi được, sớm biết như này thì sẽ không tổ chức đám cưới nữa, âm thầm gả con nhãi này quách đi cho xong.

Trong lòng không phục, nhưng miệng lại nói: “Đồng chí cảnh sát, cậu nói đúng, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”

Cảnh sát gật đầu, đang định nói gì đó thì người phụ nữ trung niên đi theo phía sau đã đứng lên: “Diệp Quốc Minh, Mao Xảo Vân, đồng chí cảnh sát phê bình các người, tôi cũng sẽ phê bình các người. Bây giờ là thời đại mới, hôn nhân tự do, kết hôn tự nguyện, ông bà còn là bậc tiền bối, hành động như vậy là trái pháp luật, ông bà có biết hay không?”

Lúc này Diệp Quốc Minh và Mao Xảo Vân mới chú ý đến cô, họ không nói nên lời và có chút đau đầu.

Mao Xảo Vân vội vàng nói: “Chủ nhiệm Mai, chúng tôi sai rồi, sau này chúng tôi sẽ không như vậy nữa.”

Chủ nhiệm Mai là nữ trưởng ban của nhà máy TV Hồng Tinh, bà là người phụ nữ của công việc, tính tình táo bạo, bọn họ thật sự không muốn chọc phải bà.

Chủ nhiệm Mai thực sự không thể bỏ qua: “Tư tưởng của ông bà không đúng, nên làm kiểm điểm sâu sắc, suy nghĩ cẩn thận lại…”

Mọi chuyện phát triển đến bây giờ không nằm ngoài dự đoán của Diệp Mạn. Nhưng vậy thôi chưa đủ, đây mới chỉ là mất thể diện, bị phê bình thôi thì chưa được. Cô muốn vợ chồng hai người họ đều phải đau nặng tâm can, khắc cốt ghi tâm, không dám động đến cô một lần nữa.

Diệp Mạn ngẩng đầu, dùng ánh mắt sùng bái nhìn chủ nhiệm Mai: “Lời của chủ nhiệm Mai nói thật có lý, tuy là xã hội mới nhưng tư tưởng của nhiều người vẫn còn mắc kẹt trong hệ tư tưởng của ba mươi, bốn mươi năm trước, không có tiến bộ một chút nào. Chủ nhiệm Mai, Liên đoàn phụ nữ chúng ta đại diện cho những người phụ nữ, vẫn luôn là tiếng nói của những đồng chí phụ nữ đó, họ và cháu quan hệ thân thiết như gia đình. Liên đoàn phụ nữ của chúng ta có thể đóng một vai trò lớn hơn trong vấn đề này, cháu đề nghị rằng để ngăn chặn những tình huống tương tự tái diễn, các Liên đoàn phụ nữ của một số nhà máy của chúng ta có thể hợp lực tổ chức một chiến dịch công khai về Luật Hôn nhân, công khai các quyền của phụ nữ, nâng cao vị thế của các đồng chí nữ và bảo vệ quyền tự do hôn nhân cho các đồng chí nữ!"

Chủ nhiệm Mai nghe được những lời khảng khái từ cô, hai mắt sáng lên, vỗ mạnh vào vai Diệp Mạn: “Giác ngộ của đồng chí rất cao! Cháu nói rất có lý, khi quay về cô sẽ nói chuyện với Liên đoàn phụ nữ của mấy nhà máy để mọi người cùng thương lượng!”

Mao Xảo Vân nghe đến đấy thiếu chút nữa ngất xỉu, nếu thật sự muốn làm lớn chuyện này, chuyện của gia đình bọn họ nhất định sẽ bị người ta truyền miệng xôn xao bàn tán, làm sao bà và lão Diệp có thể sống trong nhà máy được?

Không được, tuyệt đối không được, nhất định phải ngăn bà ấy lại. Mao Xảo Vân vội vàng nắm lấy ống tay áo của chủ nhiệm Mai: “Chủ nhiệm Mai, thật sự không cần đâu, như vậy quá phiền phức rồi, chị yên tâm, sau này nhất định chúng tôi sẽ nghiêm túc học tập, nghiêm túc tiếp thu!”

Điều mà chủ nhiệm Mai không sợ nhất chính là hai chữ “phiền phức”, Liên đoàn cũng không có việc, bà cũng nhàn. Bây giờ là một cơ hội tốt, bà sẽ dẫn đầu trong việc này với Liên đoàn phụ nữ của một số nhà máy lớn. Hơn nữa, bà ấy làm việc này cũng giống như đang lên tiếng cho những nữ công nhân trong nhà máy của mình, đây là một việc làm tốt, nếu được truyền lên cấp trên chắc chắn mọi người cũng rất khen ngợi!

“Không phiền, hai người cứ từ từ suy nghĩ, sau này tôi sẽ tìm lãnh đạo nhà máy để bàn bạc!” Chủ nhiệm Mai từ chối Mao Xảo Vân, sau đó nói với Diệp Mạn một cách ôn hòa: “Đồng chí nhỏ, nhà máy này chính là nhà của chúng ta, mọi người ở nhà máy cũng là cha mẹ ruột thịt, là chỗ dựa vững chắc nhất của chúng ta, sau này chịu tủi nhục cũng đừng nhẫn nhịn, hãy tìm đến nhà máy, nhà máy sẽ chống lưng cho cháu, nhân viên của nhà máy TV Hồng Tinh không dễ bị bắt nạt như vậy!"

Cho dù chủ nhiệm Mai có tâm tư gì khác không, nhưng hiện giờ sự ủng hộ và giúp đỡ này đối với cô là chân thực nhất, Diệp Mạn vô cùng cảm động, trước đây nhà máy chính là một xã hội thu nhỏ, lời nói nhà máy này là gia đình thực sự không hề giả, thậm chí còn chân thật hơn người nhà.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Mạn cảm động cúi đầu chào chủ nhiệm Mai và hai đồng chí cảnh sát: "Chủ nhiệm Mai, hai đồng chí cảnh sát, cảm ơn hôm nay anh đã đến đây, nếu không, cháu đã... Cảm ơn mọi người đã cứu cháu."

Một mặt, cha con Diệp Quốc Minh cố gắng biện minh, một mặt là cô gái xinh đẹp với đôi mắt đỏ ửng đang không ngừng tỏ vẻ biết ơn lễ phép, sự chú ý của mọi người tất nhiên sẽ chuyển sang phía Diệp Mạn.

Đồng chí cảnh sát ân cần nói: "Việc này cũng là việc chúng tôi nên làm, cô gái, cô không cần khách sáo, sau này có chuyện gì thì liên hệ với cảnh sát, bọn tôi còn công chuyện nên đi trước đây."

Chủ nhiệm Mai đứng đầu tổ chức tuyên truyền, phổ cập kiến thức luật hôn nhân này cũng vội nói: "Đồng chí Diệp Mạn, đừng khách sáo, cháu là nhân viên của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, nhà máy là gia đình, cháu là thành viên của nhà máy cũng chính là thành viên của gia đình này, người một nhà không nói hai lời, giờ cô có việc, trong hội có việc cần cô!"

Nói xong bà cũng vội vàng rời đi.

Những chuyện vừa rồi khiến Mao Xảo Vân và Diệp Quốc Minh không cam lòng, nhưng họ cũng không dám cưỡng ép Diệp Mạn gả đi nữa.

Hôm nay bọn họ vì đứa con gái này mà mất hết mặt mũi, xem ra làm trong nhà máy sẽ tiếp tục bị mất mặt. Hai người thực sự không thoải mái trong lòng, nhìn Diệp Mạn với ánh mắt không hề thiện cảm.

Diệp Quốc Minh tức giận trừng mắt nhìn Diệp Mạn: "Sao bố mày lại sinh ra một thứ như mày, cánh đã mọc cứng rồi, lại còn chơi lại cả cha mẹ nữa đúng không? Mày cút đi, tao không có đứa con gái như mày!"

Diệp Mạn khẽ liếc ông ta một cái: "Cũng phải thôi, chúng ta đều có suy nghĩ giống nhau, tôi cũng không có người cha như ông!"

"Tam Ni!" Diệp Đại Ni kinh hãi bước tới nắm lấy tay Diệp Mạn: "Em đừng nói như thế với cha, em bỏ nhà đi thì có thể đi đâu được?"

Diệp Quốc Minh nghe vậy càng tức giận, xua tay như đuổi một con chó con: "Cút đi, cút rồi thì đừng có quay về!"

Diệp Mạn liếc nhìn những vị khách và những người hàng xóm đang ngồi chật kín cầu thang hóng hớt: "Các cô, chú, dì, mọi người hãy làm nhân chứng giúp con, ông ấy muốn cắt đứt quan hệ với con, không muốn nhận con là con gái nữa…"

Diệp Quốc Minh ngắt lời cô: “Bố mày không tính toán với mày nữa, tránh ra!"

"Mọi người đã nghe hết, cám ơn mọi người đã giúp đỡ làm đứng ra làm nhân chứng." Nói xong những lời đó, Diệp Mạn nhìn về phía vẻ mặt không tán đồng của quản lý Triệu, cười nói: "Hôm nay cảm ơn quản lý Triệu, chúng ta đi thôi!”

Sau khi xuống cầu thang, ở chỗ không có ai, quản lý Triệu thở dài: "Con quá bốc đồng rồi, chuyện lớn như vậy sao không nói sớm!"

Có trời mới biết ông đã ngạc nhiên như thế nào khi hôm nay nhận được thư của Diệp Mạn và nhờ ông đến đồn cảnh sát để trình báo vụ việc. Lỡ như ông không nhận được thư hoặc đến muộn thì mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức nào cơ chứ? Cô gái này thật to gan lớn mật mà.

Diệp Mạn cúi đầu không nói gì, nếu cô nói với quản lý Triệu sớm hơn, với tính cách của quản lý Triệu sẽ không để chuyện này xảy ra, sao cô có thể thoát khỏi nhà họ Diệp. Và để đề phòng, cô cũng đã gửi trước một lá thư cho chủ nhiệm Mai.

Thấy cô im lặng, quản lý Triệu nghĩ cô vẫn còn buồn: "Đừng buồn nữa, trong tương lai còn có nhà máy, như chủ nhiệm Mai nói, nhà máy là gia đình của mọi người, các đồng chí công nhân sẽ là anh chị em thân thiết của con... "

Diệp Mạn gật đầu, liếc nhìn Diệp Bảo Hoa đang ở đầu ngõ thò đầu vào, cậu ta móc tay gọi cô: "Chủ nhiệm Triệu, chuyện hôm nay thực sự cảm ơn chú, chú cũng mau về sớm đi, con còn có chuyện phải làm."

Chủ nhiệm Triệu thật sự không biết làm sao để an ủi người ta, nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, hôm nay xin nghỉ phép, buổi tối đến nhà chú ăn cơm, để chú kêu thím nấu món gì ngon ngon cho con."

“Cảm ơn quản lý Triệu.” Diệp Mạn đáp lại, cô cũng muốn cảm ơn hai người tốt bụng này. Hiện giờ cô đã dọn ra ngoài ở, đây cũng là một điều tốt cho cô khi có mối quan hệ tốt với một số người lớn tuổi tốt bụng, ấm áp và không có ý đồ xấu.

Sau khi quản lý Triệu rời đi, Diệp Mạn xoay người, đi đến con hẻm nơi Diệp Bảo Hoa đang trốn, hơi nhướng mày: "Còn chưa đi ra."

Mắt Diệp Bảo Hoa lóe lên, chậm rãi đi ra, nhìn Diệp Mạn cười lấy lòng: "Chị ba, chị... chị không nói cho người nhà biết chuyện đó phải không?"

Diệp Mạn đoán sau khi thằng nhãi này trốn cũng không quay về nên không biết những chuyện đã xảy ra. Tâm trạng cô đang tốt, nhẹ nhàng vuốt lại cổ áo sơ mi của Diệp Bảo Hoa.

Hai người chỉ cách nhau có hai tuổi, cùng nhau lớn lên, ngày xưa Diệp Mạn đã chăm sóc cậu ta rất tỉ mỉ. Diệp Bảo Hoa nhớ tình cảm trước kia của Diệp Mạn đối với mình, đôi mắt nóng lên: "Chị ba, chị thật tốt với em, em cũng bị Cốc Tiểu Mẫn che mắt, cô ta nói rằng anh cả cô ta rất tốt, chị tha thứ cho em lần này đi!”

Diệp Mạn liếc cậu ta một cái, tấm tắc, con người ích kỷ và vô trách nhiệm này, nhanh như vậy đã bán đứng Cốc Tiểu Mẫn, còn đổ mọi thứ lên đầu cô ta.

Cô kéo thẳng cổ áo, buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Bảo Hoa, giọng điệu ân cần: "Sao có thể trách em được? Đừng lo lắng, chị không nói gì, ngay cả khi cảnh sát đến chị cũng không nói nửa lời, em cũng đừng ngốc mà nói ra, nếu không cha nhất định sẽ không tha cho em."

Cô cũng đâu có muốn nói ra chuyện đó? Nói thật nếu lúc này cô nói ra, Diệp Quốc Minh và Mao Xảo Vân chỉ tức giận một lúc nhất thời, qua một thời gian sau họ sẽ buông được khúc mắc trong lòng xuống và an tâm cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm. Nhưng nếu chưa nói ra, bọn họ sẽ luôn lo lắng, đề phòng, lúc nào cũng sống trong bất an. Hơn nữa nếu cô không vạch trần, Diệp Bảo Hoa và Cố Tiểu Mẫn vẫn sẽ ở bên nhau, Diệp Mạn không muốn việc bản thân mình trọng sinh lại làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân giữa hai người bọn họ, hai người bọn họ tính tình ích kỷ tạo thành một đôi cũng đỡ đi gây tai họa cho người khác.

Diệp Bảo Hoa cảm động rớt nước mắt: "Chị ba, em biết mà, chị đối với em là tốt nhất!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp