Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 17: Tiêu đề


1 năm

trướctiếp

Sau khi tách ra với Diệp Mạn, Bành Ngọc Lương không có quay trở lại trường học mà đi tới bưu điện xếp hàng gọi điện thoại.

Thật ra trong trường học cũng có điện thoại, dựa vào quan hệ của anh ta và Huyên Huyên, mượn điện thoại cũng không phải chuyện to tát gì, bình thường mỗi khi cần gọi điện tìm người nhà, anh ta vẫn mượn dùng điện thoại.

Có điều là nếu cuộc điện thoại ngày hôm nay bị người khác nghe được thì anh ta cũng xong đời.

Cho nên Bành Ngọc Lương thà rằng chịu phiền toái một chút, tốn thêm chút tiền cũng không cần cái sự nhanh chóng và tiện lợi kia.

Cũng may là vận may của anh ta hôm nay không tệ, đằng trước chỉ có ba người xếp hàng. Đợi đến khi tới lượt anh ta, anh ta đi vào, lấy quyển sổ nhỏ trong túi ra, xoay số gọi đến nhà máy tìm Cốc Kiến Thành.

Qua vài phút, Cốc Kiến Thành mới chậm rì nhận điện thoại: “Alô, cậu là ai?”

Nghe được cái giọng điệu này, trong lòng Bành Ngọc Lương nén giận. Anh ta tức giận quát lên: “Là tôi, Bành Ngọc Lương!”

Đầu bên kia của điện thoại hơi tạm ngừng một chút, một lát sau giọng nói của Cốc Kiến Thành lại vang lên như không có việc gì: “À, ra là cậu. Sinh viên Bành, tới khi nào cậu mới trả tôi năm trăm tệ như đã nói trước đây?”

Nghe được Cốc Kiến Thành đã không làm xong việc còn mặt dày mà đòi tiền anh ta, Bành Ngọc Lương giận dữ, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cốc Kiến Thành, chuyện tôi giao anh còn không làm xong, đm anh còn không biết xấu hổ mà đòi tiền tôi? Anh không phải nói là cuối tháng trước sẽ kết hôn với Diệp Tam Ni sao? Tại sao lại không kết hôn?”

Cái loại người này, đã lấy tiền cọc của anh ta, đã không làm việc cho đàng hoàng, kết quả ngay cả không làm xong chuyện cũng không báo cho anh ta, còn muốn tiếp tục gạt tiền anh ta. Nếu hôm nay Diệp Mạn không tìm tới anh ta thì anh ta vẫn mãi chẳng biết chuyện gì.

Bành Ngọc Lương tự xưng là thông minh, lại bị một tên đàn ông vô năng đến cả vợ cũng bỏ chạy đùa giỡn trong lòng bàn tay, anh ta vừa tức vừa giận, trút hết sự tức giận đã nhận được ở chỗ của Diệp Mạn lên trên người Cốc Kiến Thành, nói chuyện cũng không còn giữ được sự nhã nhặn như ngày xưa.

Nhưng anh ta thật sự đã xem nhẹ cái bộ mặt không biết xấu hổ của Cốc Kiến Thành.

Giọng của Cốc Kiến Thành còn lớn hơn so với giọng anh ta: “Vl cậu còn không biết xấu hổ nói đến chuyện này! Ông đây bị cậu hại thảm, ngay trong ngày cưới thì bị Diệp Tam Ni đột nhiên thoái hôn, mặt mũi ông đây bị mất sạch, tôi không tìm cậu tính sổ đã là tốt lắm rồi, cậu còn ở đó mà trách cứ tôi!”

Bị thoái hôn ngay trong ngày kết hôn? Bành Ngọc Lương không thể nào tin được đây là một chuyện mà Diệp Mạn vừa hiền lành vừa hay thẹn thùng có thể làm ra được, anh ta tức giận đùng đùng nói: “Không phải anh nói đã thuyết phục được nhà họ Diệp rồi sao? Nguyên một đám người các anh như vậy mà ngay cả một đứa con gái cũng không trị được sao?”

Phế vật!

“Mẹ nó, cô ta báo cảnh sát, còn gọi cả những người trong nhà máy tới, mẹ nó, cậu giỏi như vậy, ngon mà đi giải quyết với công an đi!” Cốc Kiến Thành cũng nén giận.

Bành Ngọc Lương bị chặn họng đến nỗi nói không thành lời.

Anh ta hít sâu mấy hơi, thoáng bình tĩnh lại, hiện giờ chuyện anh ta một chân đạp hai thuyền đã bị Diệp Mạn biết, Diệp Mạn có gả cho Cốc Kiến Thành hay không cũng không quan trọng nữa, cái kế hoạch nguyên bản vừa tốn công vừa tốn tiền cũng không cần thiết phải tiến hành.

Anh ta nói với Cốc Kiến Thành: “Chuyện này tôi không truy cứu nữa, nhưng còn chuyện anh không làm xong việc, tôi đã đưa anh năm trăm tệ đặt cọc, anh phải trả lại cho tôi!”

Đây mới là mục đích anh ta tìm Cốc Kiến Thành.

Diệp Mạn vừa mở miệng đã đòi lại số tiền đã dùng trong suốt ba năm yêu đương. Nhưng anh ta là một đứa sinh viên nghèo, sao có thể lập tức lấy ra mấy trăm tệ cùng lúc cơ chứ? Nếu Cốc Kiến Thành đã không làm xong chuyện anh ta đưa ra, vậy thì đương nhiên phải trả lại số tiền này cho anh ta. Có số tiền này rồi, anh ta cũng có thể đổi lại ảnh chụp và thư từ của mình từ chỗ Diệp Mạn.

Nhưng Cốc Kiến Thành lại không có nghĩ như vậy: “Cmn tiền đặt cọc, ông đây mất mấy chục bàn tiệc cưới, kết quả không kết hôn còn tốn không một đống tiền, mặt mũi còn bị ném đến tận nhà bà ngoại. Ông đây không tìm cậu đòi tiền bồi thường đã là tốt lắm rồi, tên nhóc nhà cậu còn tìm đến tôi đòi tiền? Tưởng bở!”

Sau khi nói những lời này, Cốc Kiến Thành trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Bành Ngọc Lương thiếu chút nữa tức giận đến nỗi đập điện thoại, cái thứ đồ vật chó đẻ này, khó trách mà vợ anh ta cũng không cần, bỏ chạy theo người đàn ông khác!

Uổng phí năm trăm tệ lại không thu được gì, một người đã quen tính kế người khác như Bành Ngọc Lương đương nhiên là không cam lòng, nhưng Cốc Kiến Thành ở tận huyện Trường Vĩnh, trong thời gian ngắn anh ta cũng không làm gì được tên kia, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Nhưng không đòi được số tiền này từ Cốc Kiến Thành, vậy thì số tiền kia phải kiếm từ chỗ nào đây?

Tuy là đầu óc Bành Ngọc Lương linh hoạt, nhưng trong phút chốc cũng không có biện pháp gì hay.

Chống bàn suy nghĩ một vài phút, tới khi những người xếp hàng ở bên ngoài giục anh ta, anh ta mới cầm điện thoại lên một lần nữa.

Lần này, Bành Ngọc Lương gọi điện thoại tới nhà máy dệt, tìm cha của anh ta.

Cha mẹ anh ta đều là công nhân của nhà máy dệt, cho nên lúc trước khi điền nguyện vọng đại học, anh ta mới có thể chọn trường nghề cao đẳng công nghiệp dệt may Khê Hóa.

“Ngọc Lương à, sao hôm nay lại gọi điện thoại về thế? Có chuyện gì hả con?” Cha Bành nhận được điện thoại, quan tâm hỏi.

Lúc này gọi điện thoại cũng rất bất tiện, giá cả cũng không rẻ, nếu không có chuyện gì quan trọng, mọi người đều chọn phương thức viết thư, rất hiếm khi gọi điện thoại.

Bành Ngọc Lương mím môi nói: “Cha, lấy cái chỉ tiêu công tác kia của mẹ bán đi.”

“Cái gì?” Cha Bành lắp bắp kinh hãi: “Chúng ta không phải đã thương lượng xong rồi sao, trước cứ giữ lại, đợi con tốt nghiệp rồi tính sau.”

Chỉ tiêu công tác này rất khó có được nha! Cái công việc này ông còn định để dành cho người nhà!

Bành Ngọc Lương cũng không muốn, nhưng năm trăm tệ lần trước đưa cho Cốc Kiến Thành đã đào rỗng túi tiền của anh ta, nếu tìm họ hàng vay tiền thì trong thời gian ngắn cha mẹ anh ta cũng không thể nào mà gom đủ năm trăm tệ. Mà yêu đương với một vị tiểu thư nhà giàu như Huyên Huyên kia cũng không thể giống như khi hẹn hò với Diệp Mạn, lúc hẹn chỉ đến công viên ngồi chơi, cùng lắm là tốn thêm chút tiền đi coi phim là nhiều.

Riêng việc đi ra ngoài quán ăn cơm, mua quà mua quần áo cùng lễ vật linh tinh, mỗi tháng cũng phải có ít nhất một, hai lần. Mỗi tháng anh ta chỉ có mười mấy đồng trợ cấp, không thể nào đủ dùng. Trước kia mỗi tháng Diệp Mạn và người trong nhà thường thường còn cho anh ta một chút tiền, nhưng hiện tại đều không có. Không kiếm một chút tiền thì sao có thể tiếp tục yêu đương? Còn hơn nửa năm nữa anh ta mới tốt nghiệp cơ!

“Cha, đợi sau khi con tốt nghiệp, nhà trường sẽ sắp xếp công việc cho con, cái chỉ tiêu công tác này cũng không cần dùng đến. Mấy năm nay mẹ vất vả nhiều rồi, để bà ấy nghỉ hưu sớm chút, ở nhà dưỡng lại thân thể!” Bành Ngọc Lương nói nghe rất ngon ngọt.

Không ai hiểu con bằng cha, cha Bành rất rõ ràng con trai sẽ không vô duyên vô cớ đột nhiên lại nói đến chuyện này, ông hỏi: “Có phải con gặp rắc rối gì ở bên ngoài không?”

Bành Ngọc Lương do dự một chút, nói thật ra: “Cha, Tam Ni đã đến thành phố, cô ta muốn đòi lại số tiền cô ta đã chi lúc còn yêu đương, nếu không cô ta sẽ… đưa những lá thư lúc trước con viết cho cô ta cho nhà trường.”

“Được rồi, cha sẽ về bàn bạc lại với mẹ con.” Cha Bành đồng ý rồi. Vất vả lắm nhà ông mới có được một sinh viên, không thể nào để cho Diệp Tam Ni hủy hoại được.

Bành Ngọc Lương nghe được những lời này thì không khỏi sốt ruột, khụ một tiếng nói: “Tam Ni nói cô ta chỉ cho con ba ngày!”

Bên đầu kia của điện thoại im lặng vài giây, giọng nói của cha Bành dường như lập tức già đi mười mấy tuổi: “Cha thương lượng với mẹ con ngay, bán gấp như vậy chỉ sợ là sẽ bị người ta ép giá!”

Cái chỉ tiêu công tác này là người trong nhà vất vả lắm mới kiếm được, còn muốn truyền lại cho đời sau, phải bị bán rẻ như vậy, cha Bành đau lòng không thôi!

Bành Ngọc Lương vội vàng an ủi cha Bành: “Cha, đợi con tốt nghiệp rồi sẽ được bố trí cho làm cán bộ, đến lúc đó nhà chúng ta cũng không thiếu một cái chỉ tiêu công tác đâu! Trễ nhất là sáng mai cha phải gửi tiền cho con, phải gấp rút nha!”

“Biết rồi!” Con trai con gái đều là nợ, cha Bành cúp điện thoại.

***

Hôm nay không có việc gì vội, Diệp Mạn không ngồi xe công cộng, tranh thủ vừa đi vừa dạo phố.

Đi khoảng nửa tiếng, Diệp Mạn nhìn thấy một tiệm chụp ảnh ở ven đường, cô lập tức đi vào.

Ông chủ tiệm chụp ảnh nhiệt tình nói: “Đồng chí, cô muốn chụp ảnh à?”

Diệp Mạn gật đầu, lấy một bọc thư từ trong túi xách ra, chọn một vài tờ trong đó, lấy giấy viết thư ra, mở hết rồi bày lên bàn: “Ông chủ, chụp cái này, chụp rõ một chút, sau khi rửa ảnh phải đọc được chữ viết.”

Ông chủ…

Mở tiệm chụp ảnh mấy năm, ông cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy người có tiền rảnh rỗi chụp những bức thư tay, viết tay đỡ tốn biết bao nhiêu nha!

Có điều đơn hàng đã đưa tới cửa rồi không có lý nào mà không làm, ông chủ nhắc nhở Diệp Mạn: “Bức 40 cm thì năm tệ, bức 60 cm thì cần mười tệ, của cô cần chụp vài tấm cơ.”

Diệp Mạn vung tay lên: “Không sao cả, chú cứ chụp đi, phải rõ ràng chút, rửa tấm 40 cm là được.”

Những thứ này đều là chứng cứ, tốn thêm vài đồng tiền để cất giữ cũng rất cần thiết. Thứ cô muốn không phải ảnh chụp mà là cuộn phim. Sau khi rửa ảnh rồi thì chủ quán sẽ bỏ cuộn phim vào cùng với ảnh chụp đưa cho khách hàng, sau này nếu muốn rửa nữa thì có thể mang cuộn phim ra tiệm rửa là được. Nếu Bành Ngọc Lương ngấm ngầm giở trò với cô, định quỵt nợ, cô sẽ rửa những bức ảnh này ra mấy chục tấm, treo khắp trường học của anh ta, để anh ta mất mặt chết.

Nếu đối phương đã không có ý kiến, ông chủ lập tức lấy máy chụp hình ra chụp những bức thư tay này, kêu Diệp Mạn trả tiền, rồi nhắc nhở cô: “Chiều ngày mai cô có thể tới lấy, nhớ phải mang biên lai đến đấy!”

“Được ạ, cảm ơn ông chủ.” Diệp Mạn nhét biên lai nhét vào trong túi xách, tiếp tục đi về phía 《Nhật Báo Khê Hóa》.

Chú bảo vệ vừa thấy cô, cười tủm tỉm vẫy tay: “Tiểu đồng chí, cô lại tới tìm phóng viên Hùng à?”

Diệp Mạn mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy chú, hôm nay anh ấy có ở đây không ạ?”

Chú bảo vệ canh cửa lắc đầu: “Không có, có lẽ cậu ấy là đi ra ngoài phỏng vấn rồi, buổi chiều cô lại đến đây đi!”

Người không có ở đây, Diệp Mạn đành phải cảm ơn chú bảo vệ canh cửa rồi đi ăn cơm trước, sau đó đi dạo quanh khu chợ gần đó chốc lát, khoảng chừng hai, ba giờ chiều, cô lại đến tòa soạn báo lần nữa.

Phóng viên Hùng đã trở lại. Diệp Mạn đứng ở ngoài văn phòng nhẹ nhàng gõ cửa, đợi phóng viên Hùng ngẩng đầu lên, cô lập tức nở nụ cười tươi: “Phóng viên Hùng, chào ngài!”

Phóng viên Hùng nhìn thấy cô thì cảm thấy rất cạn lời: “Sao cô lại tới nữa? Bài báo kia đã đăng từ mấy ngày trước rồi!”

Diệp Mạn cười tủm tỉm gật đầu: “Bọn tôi đã thấy rồi, chủ nhiệm Mai còn khen ngài viết rất tốt, là tấm gương cho chúng tôi học tập…”

Phóng viên Hùng cũng vô cảm trước bộ dạng này của cô: “Tôi còn rất nhiều việc phải làm, có chuyện gì thì cô nói thẳng đi!”

Diệp Mạn lập tức lấy quyển vở từ trong túi xách ra, đẩy tới trước mặt anh ta: “Phóng viên Hùng, làm phiền ngài trong chốc lát, tôi tới là vì muốn báo cáo tiến triển công việc với ngài. Trước mắt, những mặt hàng trong hoạt động tài trợ của chúng ta đều đã đầy đủ sẵn sàng, mời ngài xem qua.”

Phóng viên Hùng cầm lấy quyển vở đọc thành tiếng: “TV đen trắng 12 inch nhãn hiệu Hồng Tinh (1 cái), 3 túi gạo (20 cân), 3 túi bột mì (20 cân), 2 cân bánh quy đóng thành 10 túi, máy tuốt lúa (1 cái), giày da nam nữ (5 đôi), 6 thùng bia… Các người là định mở cửa hàng bán hàng hay gì?”

Ăn, mặc, dùng, thậm chí ngay cả máy móc cũng có, phần thưởng này là định xếp chồng thành núi hay sao?

Diệp Mạn lắc đầu cười nói: “Đương nhiên không phải, đây không phải là do các đơn vị trong huyện quá nhiệt tình, quảng đại duy trì công tác của Hội Liên hiệp phụ nữ huyện chúng ta sao?”

Phóng viên Hùng đã lĩnh hội sự xảo trá của Diệp Mạn, cũng biết rõ cô khó chơi, căn bản không tin những lời này. Anh ta đặt quyển vở xuống nói: “Những chuyện như thế này thì viết thư là được, cô không cần thiết phải cố ý đi một chuyến đến đây.”

Nụ cười xán lạn trên mặt Diệp Mạn hạ xuống một ít: “Tôi có chút chuyện phải đến thành phố xử lý nên mới trực tiếp đến tìm phóng viên Hùng, đối mặt nói chuyện thì sẽ rõ ràng hơn.”

“Cô lại chuẩn bị tìm đối tượng nào đây?” Phóng viên Hùng thuận miệng hỏi xem cái tên nào sẽ là sẽ kẻ xui xẻo tiếp theo.

Diệp Mạn nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Không phải, đây là việc riêng của tôi. Tôi đi tìm bạn trai cũ, anh ta cặp với con gái của chủ nhiệm khoa anh ta ở sau lưng tôi.”

Phóng viên Hùng…

Những chuyện như thế này nói với anh ta làm gì? Một tên đàn ông thô thiển như anh ta làm sao biết cách an ủi một cô gái?

“Cô suy nghĩ thoáng một chút, quay lưng lại nhờ chủ nhiệm Mai giới thiệu người khác tốt hơn.” Phóng viên Hùng khuyên nhủ.

Diệp Mạn gật đầu, lấy ra những bức thư đã chụp lúc nãy: “Tôi là đến đòi nợ anh ta. Anh ta đã nhiều lần viết thư cho tôi đòi tài vật, quay lưng đi lại dùng cái đồng hồ mà tôi nhịn ăn nhịn uống mua cho anh ta để đi dạo phố với con gái chủ nhiệm khoa, dùng tiền tôi đưa cho anh ta mà mua quần áo mua trang sức cho cô ta. Giờ anh ta muốn trèo cao, đòi chia tay với tôi, tôi chịu, nhưng anh ta không thể nào coi tôi là tên ngốc được. Những số tiền đó đều là tiền mà tôi cực khổ tích góp mỗi tháng, anh ta bắt buộc phải trả lại cho tôi.”

Những loại chuyện cẩu huyết như thế này xưa nay đều rất thu hút sự chú ý. Những phóng viên khác trong văn phòng đều không tự giác buông công việc trong tay xuống, dựng tai lên hóng chuyện.

Cái cô phóng viên ngồi bên cửa sổ kia càng kìm nén không được, thay Diệp Mạn mà bênh vực kẻ yếu: “Cái thứ này cũng đáng làm người sao? Đòi tiền bạn gái hiện tại như hút máu, còn dùng nó mà đi lấy lòng bạn gái mới, chỉ mới còn là một đứa sinh viên mà sao có thể làm ra những chuyện không biết xấu hổ như thế này!”

Có cô ấy đi đầu, những phóng viên khác cũng sôi nổi nghị luận theo, đều là chỉ trích Bành Ngọc Lương thật không có đạo đức, lương tâm bị chó gặm mất rồi.

Diệp Mạn rũ mắt, những thứ này chỉ là một góc băng sơn thôi, càng tồi tệ hơn chính là anh ta còn tính kế cô, để cô gả cho một tên đàn ông có tiền sử bạo lực gia đình làm vợ hai, đáng tiếc trong tay cô không có chứng cứ trực tiếp.

Phóng viên Hùng nghe các đồng sự mồm năm miệng mười mà thảo luận, liếc mắt nhìn Diệp Mạn một cái: “Cô chạy tới văn phòng của tôi nói chuyện này làm gì? Tôi cũng không phải là cha của cô!”

“Phóng viên Hùng, nếu như ngài muốn làm cha của tôi cũng không phải không thể, vừa lúc tôi đang thiếu cha nuôi!” Diệp Mạn thuận thế trèo lên.

Phóng viên Hùng bị sự không biết xấu hổ của cô làm cho chấn kinh, cạn lời không biết nói gì nữa.

Mấy phóng viên bên cạnh nghe được lời này, ồn ào nói: “Anh Hùng, đồng ý đi, có một cô con gái nuôi thông minh xinh đẹp như vậy, so với hai tên nhóc lì lợm của nhà anh thì tốt hơn nhiều.”

“Các cô các cậu câm miệng đi!” Phóng viên Hùng dùng một đôi mắt hình viên đạn nhìn đối phương, nhìn Diệp Mạn, hất cằm nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì? Nói thẳng đi!”

Diệp Mạn có chút tiếc nuối, nếu có một người cha nuôi chống lưng, lần sau nếu hai vợ chồng Diệp Quốc Minh nhảy ra nữa, cô có thể trực tiếp lấy phóng viên Hùng ra có thể giảm bớt được biết bao nhiêu phiền toái nha! Thôi được rồi, người ta không muốn thì mình cũng không thể miễn cưỡng.

Cô rủ mí mắt xuống, nói: “Bành Ngọc Lương nói trong một chốc anh ta không thể lấy ra nhiều tiền như vậy. Bọn tôi đã thương lượng tốt, ba ngày sau sẽ gặp mặt ở trường cao đẳng công nghiệp dệt may Khê Hóa. Nhưng tôi sợ anh ta sẽ giở trò, nên tôi muốn làm phiền phóng viên Hùng hôm ấy đi cùng tôi một chuyến. Ở thành phố, tôi chỉ quen biết mọi người mà thôi.”

Phóng viên Hùng nửa tin nửa ngờ: “Chỉ có chuyện này?”

Diệp Mạn nhìn thoáng qua chị gái phóng viên lòng đầy căm phẫn ngồi bên cửa sổ, bổ sung nói: “Nếu như ngài cảm thấy không tiện, vậy thì tôi nhờ chị gái phóng viên kia đi cùng tôi một chuyến cũng được.”

Vẫn là phụ nữ càng có thể dễ đồng cảm với nhau, tuy rằng mọi người trong văn phòng nghe xong việc này đều rất phẫn nộ nhưng người có phản ứng kịch liệt nhất chính là cô phóng viên này.

Quả nhiên, cô phóng viên đó vừa nghe lời này, vội nhấc tay tỏ vẻ: “Được, buổi sáng hôm ấy tôi cũng không có việc gì quan trọng, vừa lúc có thể cùng đi với đồng chí Diệp một chuyến.”

Phóng viên Hùng có hơi cạn lời: “Mấy người các cô đều tự mình đều quyết định xong rồi, vậy tìm tôi làm cái gì?”

Cô phóng viên cười hì hì nói: “Chúng tôi không phải đều là những cô gái chân yếu tay mềm sao? Nên tên khốn kia nhất thời chơi xấu, hai người chúng tôi cũng không thể đánh lại anh ta được. Đến lúc đó đành phải nhờ anh Hùng “xuất trận” rồi.”

Phóng viên Hùng hừ một tiếng, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.

Cô phóng viên vô cùng vui vẻ nháy mắt ra hiệu với Diệp Mạn: “Vậy là anh Hùng đồng ý rồi đấy!”

Diệp Mạn vội vàng nói: “Cảm ơn phóng viên Hùng!”

Phóng viên Hùng vùi đầu viết bản thảo, không đáp lại Diệp Mạn.

Cô phóng viên kêu Diệp Mạn qua, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Diệp, chị tên là Hoa Tuệ Linh, lớn hơn em mấy tuổi, em cứ kêu chị là chị Tuệ Linh được rồi. Đúng rồi, bạn trai cũ của em ở Học viện Công nghiệp Dệt may Khê Hóa học đại học sao, sao hai người lại quen biết nhau vậy?”

Diệp Mạn kể sơ lại một lượt mọi chuyện đã xảy ra, bạn học từ tiểu học, trung học, thanh mai trúc mã, một chân đạp hai thuyền, mỗi một ý đều chọc đến điểm tức giận của Hoa Tuệ Linh. Cô ấy kéo lấy tay của Diệp Mạn nói: “Chỉ bắt anh ta trả lại tiền thì quá dễ cho anh ta rồi!”

Diệp Mạn gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa anh ta sẽ còn tiếp tục lừa Huyên Huyên. Nếu một ngày nào đó anh ta gặp được một cành hoa cao hơn nữa, rất có thể anh ta sẽ lại vứt bỏ Huyên Huyên, đi tìm niềm vui mới. Thật ra tôi muốn xin phóng viên Hùng hỗ trợ viết một bài báo đăng lên, vạch trần bộ mặt thật của anh ta, để anh ta từ nay trở về sau sẽ không thể nào lừa gạt những cô gái khác nữa, nhưng nếu chỉ vì một chút việc tư của tôi mà lại chiếm dụng lấy một trang báo quý giá thì hình như cũng không được ổn cho lắm…”

Nếu thật sự cảm thấy không ổn thì cô đã không nhắc tới chuyện này. Chỉ sợ đây mới là mục đích chân chính hôm nay cô tới đây.

Hoa Tuệ Linh cũng không ngốc, lập tức nghe hiểu rõ được ẩn ý của Diệp Mạn. Tuy rằng có chút tâm cơ, nhưng một cô gái trẻ đã gặp phải loại chuyện như thế này, không phải là ngồi khóc sướt mướt, tự trách bản thân có chỗ nào không tốt mà lại suy nghĩ đòi lại công đạo cho mình, điều này rất nên được đánh giá cao trong một xã hội như bây giờ.

Hơn nữa cũng giống như lời nói của Diệp Mạn, nếu không vạch trần bộ mặt thật của Bành Ngọc Lương, anh ta vẫn sẽ tiếp tục đi lừa những cô gái khác ở bên ngoài, hứng mũi chịu sào chính là Huyên Huyên, con gái người ta là một người có xuất thân tốt, có học vấn, lớn lên lại xinh đẹp, dựa vào cái gì mà lại gả cho một tên đàn ông khốn nạn có lòng dạ xấu xa như Bành Ngọc Lương?

Hoa Tuệ Linh chống cằm nói: “Không vạch trần cái tên khốn nạn đạo đức suy đồi này thì thật đúng là không cam lòng, nhưng báo của chúng ta là một tờ báo nghiêm túc viết về Đảng, nếu đăng những loại tin tức tranh cãi về tình cảm nam nữ như thế này thì có vẻ không ổn cho lắm, cho dù chị muốn viết loại bản thảo như thế này, chỉ sợ là khi nộp lên cho chủ biên cũng sẽ bị trả về.”

“Vấn đề tất yếu về tăng cường giáo dục đạo đức cho sinh viên!” Phóng viên Hùng đang vùi đầu viết bản thảo đột nhiên lên tiếng.

Hoa Tuệ Linh kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh Hùng, anh vừa nói gì cơ?”

Phóng viên Hùng gõ xuống cái bàn: “Tiêu đề của tin tức này, cái bản thảo này nhất định có thể vượt qua vòng thẩm tra!”

Hoa Tuệ Linh có phản ứng ngay lập tức, vui mừng kéo lấy Diệp Mạn nói: “Cái tiêu đề này của anh Hùng rất hay, cực kỳ phù hợp với khí chất của tờ báo chúng ta, cứ quyết định như vậy đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp