Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 14: Phát hiện


1 năm

trướctiếp

Mặc dù đã thỏa hiệp, nhưng nhìn phóng viên Hùng hình như vẫn không vui lắm, sau khi vào văn phòng, anh ta cố tình lơ đẹp Diệp Mạn, mạnh ai nấy làm rồi thảnh thơi đi pha trà, đọc báo hôm nay, đợi uống hết tách trà rồi từ từ đặt xuống, ngẩng đầu lườm Diệp Mạn.

Trời đất, cô còn cười được sao!

Lần này phóng viên Hùng thực sự chịu thua, mày trơ ra tỏ vẻ tâm phục khẩu phục.

Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, anh ta tức giận nói: "Tôi cho cô mười phút, bắt đầu đếm ngược từ bây giờ!"

“Cảm ơn anh, phóng viên Hùng!” Diệp Mạn vẫn nở một nụ tươi rói, nhưng động tác thì nhanh gọn dứt khoát, cô lôi tài liệu từ trong túi ra đưa đến trước mặt anh ta: “Mời anh xem qua, trang đầu tiên là thông báo về cuộc thi bảo vệ Quyền và lợi ích của phụ nữ và trẻ em do Hội Liên hiệp phụ nữ của huyện chúng tôi phát động, trang thứ hai là bảng kế hoạch tổ chức chi tiết của chúng tôi."

Phóng viên Hùng đọc sơ qua thông báo thấy cũng khá ưng ý, là phân phó của Uỷ ban phụ nữ của các nhà máy, xí nghiệp, hầm mỏ và doanh nghiệp trực thuộc Hội Phụ nữ tổ chức cho các đồng chí trong từng đơn vị tích cực tham gia các hoạt động học tập về Luật Bảo vệ Quyền và Lợi ích của phụ nữ và trẻ em và Luật Hôn nhân, các Hội Liên hiệp phụ nữ ở các huyện đã phối hợp sắp xếp chuyện này.

Phóng viên Hùng không biết đã đọc qua bao nhiêu bảng thông báo như thế này trong một năm. Anh ta liếc sơ qua một cái, tỏ vẻ không quan tâm, bố thí nó xuống dưới cùng, sau đó cầm bảng kế hoạch tổ chức sự kiện lên coi.

Lúc đầu vẻ mặt còn lờ đờ, nhưng khi đọc đến mặt phía sau, anh ta đột nhiên đổi tư thế ngồi thẳng lưng, tốc độ lật trang cũng chậm đi nhiều.

Sau khi đọc xong bảng kế hoạch tổ chức hoạt động, mười phút trôi qua, nhưng không một ai đề cập gì đến nó. Phóng viên Hùng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Mạn bằng ánh mắt đằm thắm: "Ai đã làm bảng kế hoạch này?"

Diệp Mạn mỉm cười: "Đây là do Ban Tuyên truyền và Tổ chức của Hội Phụ nữ huyện chúng tôi làm."

Phóng viên Hùng chỉ ra chỗ nam giới cũng nên tham gia, các cặp vợ chồng cùng tham gia sẽ được cộng thêm 10 điểm, còn có phần danh sách tài trợ của từng đơn vị: "Tôi nói những mục ​​này là ai nghĩ ra?"

Trong đầu Diệp Mạn chợt lóe lên vài ý nghĩ, cuối cùng quyết định đánh cược một phen: "Là tôi đề ra đó, có vấn đề gì ư?"

“Cô?” Phóng Viên Hùng nhìn Diệp Mạn với vẻ ngờ ngợ không tin lắm, cô còn quá trẻ, rõ ràng là mới bắt đầu đi làm chưa được bao lâu.

Diệp Mạn cười nói: "Phóng viên Hùng, chính vì kế hoạch tổ chức hoạt động này là do tôi viết, cho nên chủ nhiệm Mai mới cử tôi đến đây vì tôi là người hiểu nó nhất."

Phóng viên Hùng không nói tiếp mà thay vào đó hỏi cô: "Bản thảo lần trước Mai Văn Hồng nộp cho tôi là của cô viết à?"

Diệp Mạn gật đầu: "Dạ đúng."

Phóng viên Hùng không nói lời nào, cúi đầu đọc lại một lượt bảng kế hoạch tổ chức hoạt động, càng đọc càng thấy thú vị, hay hơn mấy cái tiết mục liên hoan văn nghệ nhiều, biểu dương bình chọn gì đó của các đơn vị tổ chức hàng năm, hơn nữa sự kiện này còn rất mới mẻ và rất táo bạo, nếu như tổ chức thành công, nó có thể được quảng bá không chỉ ở huyện Trường Vĩnh mà thậm chí còn có thể lan rộng ra toàn thành phố. Là một phóng viên, anh ta cũng từng được tiếp xúc với nhiều người và nhiều việc hơn người bình thường, tuy đã hơn 30 năm kể từ ngày giải phóng, nhưng có rất nhiều nơi, đặc biệt là những vùng quê xa xôi hẻo lánh vẫn còn những quan niệm đi chậm hơn thời đại hàng chục, hàng trăm năm, ngay cả ở các thành phố cũng không khá hơn là bao, hoàn toàn không thể so sánh với ba tỉnh miền Đông Bắc có mức độ công nghiệp hóa cao nhất.

Chuyện của Diệp Tam Ni hoàn toàn không phải là trường hợp cá biệt trong xã hội ngày nay, chỉ là hầu hết các cô gái đều không có đủ dũng khí để chống lại cha mẹ, chống lại những hủ tục truyền thống lạc hậu.

Phóng viên Hùng đặt kế hoạch tổ chức sự kiện và thông báo lên bàn, chỉ vào chiếc ghế trước mặt, mời Diệp Mạn ngồi xuống rồi nói: "Tôi có thể cho cô triển khai bản thảo này, có điều sự kiện này của các cô vẫn chỉ nằm trên giấy, hiệu quả cụ thể của nó vẫn chưa biết được, cho nên bài lần này sẽ rất ngắn, hơn nữa vị trí cũng sẽ không đẹp lắm."

Diệp Mạn vui mừng nói: "Vậy cũng đủ rồi, cảm ơn phóng viên Hùng đã châm chước!"

Phóng viên Hùng giơ tay chặn lời cô lại: "Không phải tôi châm chước mà là tin cô đưa tới có giá trị đăng báo nhất định, còn về phần sau có được đăng tin hay không thì phải xem vào hiệu ứng hoạt động của các cô, tiến trình của phần sau hãy để chủ nhiệm Mai của các cô thông báo cho tôi!"

Diệp Mạn hiểu ra nếu những hoạt động tiếp theo xảy ra sự cố thì phóng viên Hùng sẽ không đưa tin nữa. Hoạt động này của Hội Liên hiệp phụ nữ huyện Trường Vĩnh có cơ hội được đăng báo hay không, tất cả phụ thuộc vào nó có tin tức giá trị hay không, chứ chả có ân huệ gì ở đây.

"Đó là đương nhiên, phóng viên Hùng, chuyện này không thể bằng một hai câu qua điện thoại mà có thể nói rõ được, tôi cũng sẽ tham gia vào toàn bộ quá trình, nếu các hoạt động tiếp theo của chúng tôi có bất kỳ tiến triển và điểm nổi bật nào, tôi sẽ viết thư cho anh sớm nhất có thể và tùy anh đánh giá hoạt động của chúng tôi có đáng để đăng báo hay không, anh thấy sao?" Diệp Mạn tranh thủ lấy công việc để trao đổi với phóng viên Hùng, đợi khi quen thân rồi, không phải cô cũng có mối quan hệ sâu rộng với các phương tiện truyền thông hay sao?

Lý do này hợp tình hợp lý, với lại từ bài báo lần trước và kế hoạch của hoạt động lần này mà nói, cái cô đồng chí trẻ tuổi này quả thực rất có tài, có thể nắm bắt điểm nóng, điểm nổi bật tốt hơn so với Mai Văn Hồng.

Sau vài giây cân nhắc, phóng viên Hùng gật đầu đồng ý: "Được, vậy bên phía Hội Liên hiệp phụ nữ huyện Trường Vĩnh sẽ do cô trao đổi với tôi."

Thành công rồi! Diệp Mạn vui mừng khôn xiết, cô tranh thủ thời cơ nói tiếp: "Phóng viên Hùng, tôi vẫn còn một yêu cầu nho nhỏ, tôi biết nội dung của bài báo lần này khá ngắn, nhưng anh có thể thêm cho tôi một câu như này được không?"

Diệp Mạn lấy tờ giấy đã chuẩn bị sẵn từ trong túi xách, hai tay đưa cho Phóng viên Hùng.

Phóng viên Hùng xem qua, trên đó có một dòng chữ nhỏ nắn nót viết "Hoạt động lần này đã nhận được sự ủng hộ đông đảo của rất nhiều nhà máy, hầm mỏ, xí nghiệp và tổ chức như nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh và nhà máy Thực phẩm huyện Trường Vĩnh."

Câu này thêm vào bản tin cũng chẳng giật gân được gì, phóng viên Hùng suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Được thôi."

Có thể thấy, mặc dù hôm nay Phóng viên Hùng đã đồng ý với Diệp Mạn nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, chuyện đã đâu vào đấy, Diệp Mạn cũng không để mình mất mặt, cô đứng dậy cười nói: "Chuyện này xin nhờ vào phóng viên Hùng, tôi không làm phiền ngài làm việc nữa, có tin gì tôi sẽ viết thư cho ngài!"

Phóng viên Hùng xua tay: "Đi đi, hôm nay muộn quá rồi, không có xe thì mai hẵng về, thân con gái con đứa, đừng có lang thang bên ngoài vào buổi tối!"

Nhìn thì trông có vẻ dữ dằn và ngang tàng, nhưng thực ra anh ta là một người tốt, bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp! Diệp Mạn xúc động mỉm cười: "Cảm ơn anh, phóng viên Hùng, tôi biết rồi."

Kể cả khi phóng viên Hùng không nói, cô cũng sẽ không tùy tiện ngồi lên xe của một người không hề quen biết để về huyện, an ninh lúc này không tốt, trộm cướp du côn hoành hành, tiền mất tật mang, sợ sẽ gây nguy hiểm đến sự an toàn của bản thân.

Với lại cô cũng hiếm khi lên thành phố một chuyến, Diệp Mạn cũng muốn đi dạo một vòng xem thành phố hiện tại như thế nào. Mặc dù trong cả hai kiếp cô đều là dân của huyện thuộc thành phố Khê Hóa, nhưng cô chưa bao giờ đến thành phố Khê Hóa trong cả kiếp trước và kiếp này.

Ở thành phố quả thực sầm uất hơn nhiều so với ở huyện, điểm đáng chú ý nhất là chủng loại sản phẩm trong trung tâm thương mại rất phong phú đa dạng, chẳng hạn như TV, nơi đây vừa có TV màu vừa có TV trắng đen, với nhiều kích cỡ như 9 inch, 12 inch, 14 inch, 18 inch,... cũng có rất nhiều nhãn hiệu, có cả những nhãn hiệu mà Diệp Mạn chưa từng nghe qua. Những chiếc TV hãng Hồng Tinh do nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh của họ sản xuất bị chất đống thảm thương ở góc trong cùng, lớp vỏ đen của chiếc TV bám đầy một lớp bụi dày mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, trông như đã lâu không được lau chùi.

Hèn chi TV của nhà máy họ không bán được, nếu đổi là cô, nhìn vào loạt sản phẩm bắt mắt trên kệ, có nhiều sự lựa chọn như vậy thì cũng sẽ không nghĩ đến mấy chiếc TV Hồng Tinh trông rách nát ấy.

Tuy nhiên, suy cho cùng thì đó cũng là sản phẩm của nhà máy mình, còn có hơn một ngàn người dựa vào nhà máy để kiếm cơm, Diệp Mạn vẫn chỉ vào chiếc TV Hồng Tinh trong góc mà không một ai thèm ngó ngàng đến rồi hỏi: “Đồng chí, cái TV đó bán thế nào?"

Người bán hàng uể oải đáp: "560 tệ một cái, cái hãng này không nhiều người mua cho lắm, người ta thường chọn TV của hãng Vĩnh Yên, tên vừa hay, thương hiệu lại có tiếng, độ nhận diện cũng rất cao, đã vậy chỉ mắc hơn 20 tệ so với TV hãng Hồng Tinh."

Hãng Vĩnh Yên? Diệp Mạn rất chắc chắn rằng mấy hãng TV lớn ở kiếp sau không hề có cái tên này, chắc có lẽ sau cùng họ đã phá sản.

Cô hỏi: "Hãng này được sản xuất ở đâu?"

Nhân viên bán hàng dùng ánh mắt "sao tôi biết được” nhìn cô: "Ở tỉnh, đây là thương hiệu lớn ở tỉnh. Nghe nói ở tỉnh bán rất chạy!"

Diệp Mạn gật đầu: "Ồ, cám ơn, tôi xem một chút."

Diệp Mạn dạo vòng vòng trong trung tâm thương mại rồi đi ra, so với kinh tế quốc doanh, thì cô càng hứng thú với kinh tế tư nhân trong thành phố hơn.

Sau một tuần vòng quanh thành phố, Diệp Mạn phát hiện thành phố quả thực sầm uất hơn, kinh tế tư nhân cũng phát triển hơn, nhưng trước mắt có thể thấy loại hình được kinh doanh nhiều nhất chính là quán ăn bình dân và cửa hàng quần áo, nhận định là vốn đầu tư thấp, lợi nhuận cao, thanh toán nhanh chóng. Với những đặc điểm như vậy nên nó đã thu hút được rất nhiều hộ cá thể tham gia vào hai ngành này.

Còn về tiệm sửa chữa mà Diệp Mạn muốn mở nhất thì cô lại không nhìn thấy, không biết có phải do không có hay là do cô tìm không thấy.

Đi dạo đến giờ chiều tà, nhiều thương nhân đã chuẩn bị đóng cửa hàng, Diệp Mạn cũng tính về nhà. Cô chậm rãi đi dọc theo con phố sôi động, lúc sắp đi đến cuối phố, Diệp Mạn đột nhiên nghe thấy một giọng đàn ông khá quen thuộc: "Đẹp quá, rất đẹp, em mặc gì cũng đều đẹp hết!"

Giọng nói nhẹ nhàng và đầy quyến rũ, không cần nhìn, Diệp Mạn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt cưng chiều của người đàn ông khi nói những lời này.

Cô vô thức ngẫm theo giọng nói đó, rất nhanh đã tìm được chủ nhân của nó, một khuôn mặt trắng trẻo xán lạn, trên sống mũi còn máng một cặp kính gọng đen, cái loại mắt kính này nhiều người đeo vào sẽ nhìn già đi trông thấy, nhưng anh ta đeo lại tỏa ra một khí chất nho nhã tri thức đến lạ, thoạt nhìn cảm thấy có vẻ là người ăn học rất cao. Cô gái bên cạnh anh ta mặc một chiếc áo khoác Badesi màu nâu nhạt, dáng người cao ráo thon thả, trên đầu đội một chiếc mũ beret dệt kim màu đỏ, trông rất Tây và tràn đầy sức sống.

Có lẽ do ánh mắt của cô quá chăm chú nên rất nhanh đối phương cũng đã nhận ra cô, đối phương liếc xéo qua dòng người thưa thớt, ánh mắt hai bên chạm nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông bối rối quay đầu đi, kéo cô gái rời đi: "Thôi em, hôm khác mua cũng được, đây đều là đồ bị người ta lựa sót lại, anh đã hỏi thăm rồi, vài ngày nữa hàng mới sẽ về."

“Vậy cũng được.” Cái cô đi cùng đó bĩu môi đồng ý một cách miễn cưỡng.

Hai người nhanh chóng đi về hướng khác.

Diệp Mạn cũng không nhìn nữa, cô vẩn vơ suy nghĩ, cô quen người đàn ông đó sao? Nghĩ hồi lâu, Diệp Mạn cũng nhớ không ra người đó là ai.

Nhớ không ra thì chắc có lẽ là người không quan trọng nào đó mà thôi, nếu đã là người không quan trọng thì không nhớ cũng là chuyện bình thường.

Diệp Mạn còn rất nhiều chuyện phải làm, làm gì có thời gian lãng phí vào những người không quan trọng, sau khi về tới nhà khách, cô lấy cuốn sổ ra, bắt đầu bổ sung kế hoạch tiếp theo của mình.

Sáng hôm sau, Diệp Mạn ngồi xe trở về nhà máy, việc đầu tiên cần làm đó chính là tìm chủ nhiệm Mai để báo tin mừng.

Chủ nhiệm Mai hay tin phóng viên Hùng đã đồng ý đưa tin về hoạt động của họ thì vui mừng khôn xiết: "Tiểu Diệp, cô biết mà, không có chuyện gì có thể làm khó cháu được cả, cháu đúng là đại công thần của Ủy ban phụ nữ chúng ta."

Diệp Mạn cười thẹn thùng: "Chủ nhiệm Mai quá khen rồi, đây đều là thành quả nỗ lực của mọi người."

Chủ nhiệm Mai vỗ vai cô: "Thời gian qua đã vất vả cho cháu rồi, cháu nghỉ ngơi hai ngày đi, đợi sau khi tin tức được lên báo, chúng ta sẽ lần lượt đi thăm các nhà máy khác trong huyện và đi xin nhà tài trợ mà cháu đã nói.”

“Dạ.” Diệp Mạn cười rồi rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm Mai.

Nhưng cô không hề về nhà nghỉ ngơi, mà cô lại về bộ phận bảo dưỡng.

Vừa bước vào, chị Hoàng đã vẫy tay với cô: "Tam Ni, bức thư của em á, ông Vương của phòng thư lần trước đã gửi tới rồi, ngày hôm đó em xin nghỉ, bọn chị đã đặt nó lên kệ cho em, sau đó thì quên mất, hôm qua sắp xếp đồ đạc mới tìm thấy, cũng mất chút thời gian, em mau đọc đi, không làm lỡ chuyện của em chứ?"

“Vâng, cảm ơn chị Hoàng, em sẽ đọc.” Diệp Mạn nhận thư xong vẫn còn hơi nghi ngờ, ai đã viết thư cho cô, đợi sau khi nhìn thấy họ tên địa chỉ của người gửi, đồng tử của cô đột nhiên co lại, cô nghĩ tới giọng của người đàn ông mà cô gặp trong thành phố hôm qua vì sao lại nghe quen đến thế, thì ra người đàn ông đó chính là mối tình đầu của cô - Bành Ngọc Lương!

Ở kiếp trước, lúc đầu, cô luôn phải chịu sức ép từ gia đình, không bằng lòng gả cho Cốc Kiến Thành. Cọng rơm cuối cùng đánh gục ý chí phản kháng của cô chính là bức thư của Bành Ngọc Lương, trong thư anh ta đề nghị chia tay, trong sự thất vọng não nề, cuối cùng Diệp Mạn đã đồng ý gả đi.

Diệp Mạn không nhớ được lý do mà ban đầu anh ta đề nghị chia tay là gì, nhưng bây giờ cô đã biết được lý do thực sự, thì ra anh ta đã có tình yêu mới ở thành phố.

Chẳng lẽ, đây chính là bức thư chia tay?

Diệp Mạn muốn xem xem lý do chia tay chính đáng mà anh ta có thể đưa ra là gì.

Cô mở thư ra với tâm trạng ủ rũ, nhưng thứ đập vào mắt cô lại là câu: Tam Ni, anh nghe nói em sắp kết hôn rồi, anh không biết tại sao em lại phá bỏ lời thề của chúng ta mà đi lấy người khác. Nhưng trong tim anh, em luôn là cô gái xinh đẹp tốt bụng, anh tin rằng em có nỗi khổ riêng của mình. Dù cho anh rất buồn nhưng anh vẫn tôn trọng sự lựa chọn của em, chúc em hạnh phúc!

Ha! Diệp Mạn suýt nữa hộc ra phần cơm chưa tiêu trong bụng, cái tên đàn ông này có cần phải giả nai như vậy không!

Diệp Mạn chú ý tới hai chữ "kết hôn", dần dần nhận ra có gì đó không đúng, Bành Ngọc Lương đang học trên thành phố, sao biết mình sắp kết hôn? Sau khi trùng sinh về, thậm chí cô còn quên mất thằng đàn ông này, căn bản không hề viết thư cho anh ta.

Không đúng, chị Hoàng nói bức thư này gửi tới cũng được một khoảng thời gian rồi. Diệp Mạn vội lật phong thư lại, bên cạnh con dấu bưu điện huyện Trường Vĩnh có viết rõ "Ngày 27 tháng 10", vậy có nghĩa là vào ngày đó bức thư đã đến huyện Trường Vĩnh.

Và ngày hôm đó là ngày hai nhà đã bàn bạc xong, là ngày cô và Cốc Gia Thành kết hôn!

Thư gửi từ thành phố đến huyện Trường Vĩnh, nhanh thì ba bốn ngày, còn chậm thì có khi cả tuần mới tới, có nghĩa là rất có thể Bành Ngọc Lương biết được tin cô sắp kết hôn cùng lúc với cô! Vậy làm thế nào mà anh ta biết được? Ai đã nói cho anh ta biết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp