Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 13: Kiên trì


1 năm

trướctiếp

Tin tức mà Diệp Bảo Hoa vô ý tiết lộ đã tác động rất lớn đến Diệp Mạn. Cô suy nghĩ nát óc cả một đêm, nhưng tiếc là sự việc trôi qua đã quá lâu, nhiều tình tiết phai mờ theo thời gian, cô thật sự không nhớ nổi, chỉ có thể hy vọng vào Diệp Bảo Hoa vậy.

Tình tiết ngoài lề này không ảnh hưởng gì đến công việc của Diệp Mạn, cô biết rất rõ công việc mới là nền tảng để yên thân gửi phận, đó là lý do tại sao cô tích cực chủ động làm việc như vậy. Mặc dù đây không phải là bổn phận trách nhiệm của cô, nhưng làm tốt việc sẽ giúp cô tích lũy thêm nhiều mối liên hệ.

Mới sáng sớm, Diệp Mạn chỉnh đốn tâm trạng, đem hành lý thu dọn từ tối hôm qua ra bến xe.

Vào thời điểm này, cả nước không có đường cao tốc, ngay cả quốc lộ cũng rất ít, tỉnh lộ cũng ít, cơ sở hạ tầng vô cùng lạc hậu, hậu quả trực tiếp nhất là việc đi lại vô cùng khó khăn và cực kì bất tiện.

Từ huyện Trường Vĩnh đến thành phố Khê Hóa, hai nơi chỉ cách nhau có năm, sáu mươi dặm, nhưng bởi vì trên quãng đường xe cứ dừng rồi lại đi, cứ vậy, cộng thêm tình trạng đường xấu nên cứ gập ghềnh suốt hai tiếng đồng hồ.

Sau khi xuống xe, Diệp Mạn hít sâu mấy hơi không khí trong lành, sau đó vội vàng lấy bản đồ ra, tìm vị trí của Nhật Báo Khê Hóa, dọc đường hỏi thăm rồi đi tiếp. Lúc cô đến tòa soạn báo đã là gần trưa, rất nhiều người từ tòa soạn đi ra, Diệp Mạn vội vàng đi tới chỗ chú bảo vệ để hỏi thăm tin tức về phóng viên Hùng.

Khi chú bảo vệ nghe nói rằng cô đang tìm phóng viên Hùng, tay ông liền chỉ vào cổng: "Đó, người mặc áo khoác da màu nâu là... phóng viên Hùng, có người đang tìm anh!"

Phóng viên Hùng nghe tiếng liền quay đầu lại và bước tới, tay chống lên cửa sổ trước mặt, móc lấy hộp thuốc lá ra đưa cho chú bảo vệ, sau đó miệng ngậm một điếu, vừa liếc Diệp Mạn một cái vừa quẹt diêm: "Chuyện gì?"

Râu dài ba tấc che gần hết khuôn mặt, dáng vẻ cà lơ phất phơ, không hề nghiêm chỉnh, không giống phóng viên mà có chút lông bông.

Điều này rất khác so với tưởng tượng của Diệp Mạn, kế hoạch đưa ra trước đó không thể sử dụng được, Diệp Mạn suy nghĩ một chút, người như vậy sẽ không thích đùa giỡn vòng vo, cô đơn giản trực tiếp đi vào chủ đề: "Phóng viên Hùng, xin chào, tôi là Diệp Mạn đến từ nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, và bây giờ tôi đang làm việc với chủ nhiệm Mai Văn Hồng..."

“Dừng lại, chuyện đó là không thể, cô có thể đi rồi!” Phóng Viên Hùng giơ tay ngăn Diệp Mạn lại, từ chối cô không thương tiếc lưu tình, nhanh chóng xoay người rời đi.

Diệp Mạn sửng sốt, nhanh chóng đuổi theo: “Phóng viên Hùng, cho tôi xin mười phút, chỉ mười phút thôi, được không?”

Phóng viên Hùng mặc kệ, anh ta vội đi bộ đến bãi đậu xe, lên xe đạp rời đi. Diệp Mạn vẫn cầu xin anh ta, không dám nặng lời với anh ta, chỉ có thể nhìn anh ta ngày càng đi xa.

“Tiểu đồng chí, cô đang tìm phóng viên Hùng bàn chuyện à? Phóng viên Hùng này tính tình lập dị, cô nên tìm người khác đi!”

Chú bảo vệ đi tới, tốt bụng khuyên Diệp Mạn. Diệp Mạn cười khổ: "Việc này chỉ có phóng viên Hùng mới có thể giúp cháu. Chú ơi, buổi chiều phóng viên Hùng vẫn đến văn phòng đúng không ạ?"

Tất nhiên không phải vậy, chẳng qua cô chỉ biết mỗi phóng viên Hùng, hơn nữa người đầu tiên cô đến tìm là phóng viên Hùng, nếu vội vàng đi tìm người khác, nếu người khác sẵn lòng giúp đỡ thì sẽ gây ấn tượng không tốt.

Trước khi sự tình sáng tỏ, kiêng kỵ nhất là hành động hấp tấp, lăn lộn sài lơ, đôi khi thà làm ít còn hơn làm nhiều.

Chú bảo vệ không mấy chắc chắn nói: "Cũng không chắc, buổi chiều có phỏng vấn anh ta mới ra ngoài, nhưng thường ngày đều sẽ đến văn phòng báo cáo, dù sao cũng phải nộp bản thảo."

"Vậy ạ, cám ơn chú, gần đây có bán gì ăn không ạ? "Diệp Mạn hỏi sau khi cảm ơn. Ông chú ngày nào cũng phải canh gác có lẽ cảm thấy thật nhàm chán, vui vẻ trò chuyện với Diệp Mạn : “Cứ đi thẳng, chừng ba, bốn trăm mét có một con hẻm, trong đó có bán đồ ăn.”

“Cảm ơn chú nhé, nếu không có chú chỉ, chắc cháu cứ đi loạn xạ như ruồi mất đầu."

Diệp Mạn cảm kích nói, còn lấy ra trong túi ra một cái bánh vừng đưa cho chú bảo vệ: "Cảm ơn chú vì đã giúp cháu, cháu không có gì để cảm ơn, đây là đặc sản cháu mang từ huyện Trường Vĩnh chúng cháu, chú có thể mang về ăn thử và nếu thấy ngon, hãy giúp nhà máy thực phẩm huyện Trường Vĩnh của chúng cháu quảng bá nó nhé!"

Ông chú bảo vệ lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, trong lòng có chút e ngại, vội vàng đẩy về: "Chuyện này sao được, không cần đâu không cần đâu..."

Diệp Mạn cười, nhét lại bánh vừng vào tay ông: “Chú đừng khách sáo, thím của cháu đem từ nhà máy đến, không tốn tiền đâu.”

Nghe nói không lấy tiền, lúc này chú bảo vệ mới cầm lấy đồ: “Tiểu đồng chí, cô quá khách sáo rồi. Cô một thân một mình từ xa như vậy đến đây, còn chưa ăn cơm phải không, nhanh đi ăn đi, trong hẻm có quán ăn tên là tiệm ăn nhẹ Châu Kí, đồ ăn vừa rẻ lại đảm bảo vệ sinh, cứ ăn từ từ nhé, phóng viên Hùng dù có trở lại cũng là sau đầu giờ chiều.”

Diệp Mạn nở nụ cười tươi rói: “Vâng ạ, cám ơn chú, cháu đi ăn cơm trước."

Ăn xong, ngay cả khi biết rằng phóng viên Hùng sẽ đến muộn để nộp báo cáo cho tòa soạn, Diệp Mạn vẫn đến cửa tòa soạn từ sớm ngồi xổm ở đó.

Túi bánh vừng buổi trưa lúc này đã có tác dụng, chú bảo vệ nhìn thấy cô đáng thương đứng ở cửa, liền đem ghế dựa cho cô, còn hỏi Diệp Mạn: "Tiểu đồng chí, cô có mang theo cốc không? Có mang thì tới làm một chén nước nóng cho ấm cơ thể."

Diệp Mạn vội vàng lấy trong túi ra một cốc nước, cảm kích nói: “Cảm ơn chú, đúng lúc cháu đang khát.”

Chú bảo vệ đúng là rất rảnh, đổ cho Diệp Mạn một cốc nước cũng chưa chịu đi, cứ đứng đó tám nhảm với Diệp Mạn, đầu tiên hỏi Diệp Mạn ở đơn vị nào, ngày thường làm gì, tìm kiếm phóng viên Hùng làm gì,...

Diệp Mạn trả lời từng câu một, cô cũng nhân cơ hội hỏi lại vài câu, sau nửa buổi chiều, cô mới biết được thêm một số thông tin của phóng viên Hùng.

“Tiểu đồng chí, đã gần bốn giờ rồi đấy. Hôm nay có thể phóng viên Hùng không đến đây đâu, cô mau về đi!” Thời tiết càng lúc càng tối, nhiệt độ càng lúc càng thấp, chú bảo vệ cũng hơi không chịu được nữa, xoa xoa tay nói.

Diệp Mạn hít một hơi nói: “Cảm ơn chú, cháu về nhà trọ cũng không có việc gì làm, cháu muốn đợi thêm một lát!” Chú bảo vệ đành tùy cô. Diệp Mạn giậm giậm chân, xoa hai tay, tiếp tục chờ ở cửa.

Một lúc sau, cuối cùng Diệp Mạn cũng nhìn thấy phóng viên Hùng đi tới với một chiếc túi rộng thùng thình sau lưng.

Cô vội vàng bước tới, mỉm cười: “Phóng viên Hùng, xin chào!”

Ánh mắt của Phóng viên Hùng rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh của cô: “Tin đó của mấy người không đăng lên được đâu, chết tâm đi!”

Nói xong liền trực tiếp đi lướt qua cô. Diệp Mạn còn chưa có cơ hội mở miệng, chỉ có thể bất lực đứng đó nhìn anh ta đi vào tòa soạn.

Chú bảo vệ cảm thấy có chút đồng cảm với Diệp Mạn, liền ra mặt thuyết phục: "Tiểu đồng chí, cô về đi, chỉ cần nói với đơn vị của cô là phóng viên Hùng không đồng ý, cô cũng không có cách nào khác. Loại chuyện này mà chỉ phái một cô gái đến, không phải là đang làm khó cô ư?”

Diệp Mạn cười đáp: “Chú hiểu lầm rồi, không phải là đơn vị cử cháu đến, là tự cháu đến mà thôi.” Chú bảo vệ lắc đầu, không hiểu nổi rốt cuộc thanh niên hiện nay đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Mạn tiếp tục đợi, cho đến khi chạng vạng buông xuống, bầu trời hoàn toàn tối đen, đèn đường cửa tòa soạn sáng lên, lúc đó phóng viên Hùng mới bước ra dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Cô vội vàng bước tới và ngẩng mặt tươi cười: “Phóng viên Hùng, ngài tan làm rồi!”

Phóng viên Hùng tiếp tục phớt lờ cô và đạp xe đi mất.

Sáng hôm sau, phóng viên Hùng đến tác nghiệp và lại nhìn thấy Diệp Mạn ở cổng tòa soạn.

“Phóng viên Hùng, chào buổi sáng!”

Lại đến nữa, phóng viên Hùng cau mày, tốc độ bước chân nhanh hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, cuối cùng chạy thẳng vào tòa soạn.

Chú bảo vệ đứng ở cửa phòng bảo vệ bưng một bình tráng men đầy nước trà, thong thả nhìn Diệp Mạn: "Tiểu đồng chí, cô bỏ cuộc đi thôi, không có tác dụng đâu, phóng viên Hùng không thích nói chuyện nhân tình* đâu."

*: chuyện tình nghĩa, ơn huệ, chuyện tình cảm riêng.

Từ bỏ? Bốn chữ “dễ dàng từ bỏ” không có trong từ điển của cô đâu, nghĩ đến ban đầu vì muốn lấy lòng khách hàng quan trọng, cả nửa tháng trời cô đã đến bệnh viện chăm sóc bà mẹ kén chọn của khách hàng, so ra thì chuyện hôm nay có tính là gì? Người bình thường muốn thành công không dễ dàng như vậy, cô đã chuẩn bị tâm lý cho một trận chiến kéo dài.

“Chú ơi, rót giúp cháu một ít nước nóng với, cháu cảm ơn ạ!” Diệp Mạn đưa cốc qua.

Trong lúc đó, khi phóng viên Hùng bước vào văn phòng, anh ta nhìn thấy vài đồng nghiệp đang dựa vào cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Diệp Mạn, bình luận: "Chúng ta cá xem tiểu đồng chí ở cửa sẽ chịu thua trước hay anh Hùng sẽ thỏa hiệp trước.”

“Tôi cá anh Hùng!”

“Tôi cá tiểu đồng chí, một ngày lạnh giá như vậy, ở cổng người ra vào đông như vậy, lại liên tục bị anh Hùng cự tuyệt, cô gái nhỏ còn phải giữ mặt mũi nữa chứ."

"Cũng có lý, nhưng tôi vẫn đánh cược là anh Hùng! "

Phóng viên Hùng liếc nhìn mấy người nọ một cái rồi nói: "Nhàm chán!"

Nói giỡn cũng chỉ là nói giỡn, ai cũng không có lòng dạ sắt đá nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp cứ đợi ở dưới lầu trong mùa đông lạnh giá, mọi người ai cũng có lòng trắc ẩn, cùng nhau thuyết phục phóng viên Hùng: "Anh Hùng, cô gái nhỏ cũng đã rất kiên trì rồi, thôi thì anh xuống dưới tốn mười phút nghe cô ấy nói gì đi!"

Phóng viên Hùng ngồi xuống, lấy sổ phỏng vấn ra, cũng không ngẩng đầu lên: “Đồng cảm cho cô ấy thì cậu đi xuống đi!”

Phóng viên kia bất lực nhún nhún vai.

Mọi người nhìn thấy phóng viên Hùng không vui liền nhanh chóng chuyển chủ đề, nhưng họ không để ý rằng, cả buổi sáng phóng viên Hùng đã liếc nhìn về phía cửa sổ nhiều lần.

Buổi trưa, mọi người lần lượt tan sở, người trong văn phòng cũng lần lượt rời đi, sau khi mọi người đã đi hết, phóng viên Hùng đứng dậy, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cô nhóc gan lì vẫn còn đợi ngoài đó cơ đấy.

Anh ta muốn xem xem cô có thể trụ được mấy ngày! Buổi trưa hôm đó, phóng viên Hùng dứt khoát không về nhà ăn uống gì cả, chỉ đơn giản ăn qua loa đối phó một bữa ở tòa soạn. Buổi tối tan làm về, Diệp Mạn vẫn chưa rời đi, tươi cười chào hỏi: “Phóng viên Hùng, ngài tan làm rồi!”

Phóng viên Hùng tức giận đùng đùng đạp xe chạy đi.

Sáng hôm sau, anh ta đi chạy đi lấy tin, buổi chiều mới về tòa soạn, vừa dừng xe, tiểu đồng chí đó lại chạy tới, nụ cười trên môi rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời trên bầu trời không chút gợn mây đen: “Phóng viên Hùng, xin chào!”

Phóng viên Hùng bị kẻ mặt dày này làm cho muốn tức giận cũng không xong, bất lực ấn ấn trán, cuối cùng anh ta cũng đành phải thỏa hiệp: “Đi theo tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp