Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Rốt cuộc nàng và Hoa Ly có quan hệ gì đây?

Kỳ thật mấy trăm năm trôi qua, ngay cả Cố Nhàn Ảnh cũng khó có thể nói rõ.

Trong trí nhớ của Cố Nhàn Ảnh, có một đoạn thời gian rất dài nàng đều theo mẫu thân lang thang trong núi rừng. Vui mừng bi ưu đều là cảm thụ của người bên ngoài, đối với nàng mà nói chỉ có không ngừng đi tiếp mới có thể sống sót.

Trên người nàng chỉ có một bộ áo mỏng, ăn đều là rau dại trong núi, mệt mỏi liền tìm một chỗ nghỉ ngơi, chờ tỉnh lại liền tiếp tục đi về phía trước.

Sau đó mẫu thân không còn nữa.

Trước khi mẫu thân nhắm mắt đã tặng cho nàng một con ốc trắng, cũng cho nàng một cái tên.

Từ đó trở đi, nàng tên là Cố Nhàn Ảnh.

Khi đó Cố Nhàn Ảnh bất quá mới bảy, tám tuổi, nàng có rất nhiều thứ không hiểu, cũng luôn có rất nhiều chuyện muốn nói, lúc mẫu thân ở đây, nàng hay đi theo phía sau mẫu thân nói chuyện, mặc kệ đối phương có đáp lại hay không. Về sau mẫu thân không còn, nàng liền đem con ốc trắng coi như mẫu thân, có đôi khi cầm con ốc trắng có thể nói cả ngày.

Nhưng cô không thể tưởng tượng được rằng những lời của nàng lại có một ngày được trả lời.

Cảnh tượng ngày hôm đó, thậm chí hàng trăm năm sau, vẫn thường xuyên được nàng lưu lại trong trí nhớ.

Khi đó, nàng lạc đường ở trong núi, vừa lạnh vừa đói, đã mấy ngày chưa nhìn thấy ánh mặt trời, nàng co rúm lại trong sơn động, chờ nước mưa dừng lại, chờ mặt trời mọc, mà trong lúc chờ đợi, nàng nghe thấy một đạo âm thanh từ trong con ốc trắng truyền đến, đó là một đạo âm thanh mềm mại nhu hòa, trong trẻo không chút phòng bị, hắn nói: "Ta là Hoa Ly, ngươi thì sao?”

Cố Nhàn Ảnh gần như sắp đông lạnh đến mất đi ý thức đột nhiên tỉnh táo lại, nàng mở to hai mắt nhìn con ốc trắng trong ngực, rồi lại bắt đầu không dám chắc âm thanh kia có thật sự từ trong đó truyền đến hay không.

Nàng thậm chí còn hoài nghi có phải tồn tại một giọng nói như vậy hay không, nó đột nhiên xuất hiện, giống như mang đến trời quang sau cơn mưa.

Đêm đó, Cố Nhàn Ảnh cơ hồ là cầm con ốc trắng không hề ngủ, nàng sợ mình sẽ bỏ qua âm thanh kia.

Thẳng đến khi trời sắp sáng, nàng chống đỡ thân thể mệt mỏi vô lực, bình tĩnh mở to hai mắt, rốt cục cũng được như ý nguyện, lại nghe thấy âm thanh kia, đó là tiếng cười của Hoa Ly.

Cố Nhàn Ảnh đói rét gần như sắp chết trong sơn động, nghe tiếng cười kia cũng bất tri bất giác nhếch khóe môi theo.

Từ ngày đó trở đi, Cố Nhàn Ảnh thông qua con ốc trắng cùng Hoa Ly trở thành bằng hữu.

Cũng là về sau Cố Nhàn Ảnh mới biết được, thế gian này còn có một chỗ gọi là biển, nơi đó có nước mênh mông vô tận, Hoa Ly ở trong biển sâu, nơi xa xôi nhất.

Có lẽ là bởi vì cách nhau quá xa, lời nói của bọn họ luôn phải cách rất lâu mới có thể truyền đến tai đối phương, Cố Nhàn Ảnh lúc đầu không biết, dù lúc nói chuyện không thể nghe thấy Hoa Ly đáp lại nhưng vẫn thập phần cao hứng, thẳng đến khi nàng nói cho Hoa Ly tên của mình, năm ngày sau, nàng mới nghe thấy Hoa Ly cẩn thận trịnh trọng gọi nàng "A Nhàn".

Dù như thế cũng không cản trở Cố Nhàn Ảnh nói chuyện cùng với Hoa Ly, Hoa Ly cũng tương đương tuổi của nàng, nàng rất thích chàng trai có giọng nói nhẹ nhàng và rụt rè này, đem hết những gì một đường nàng nhìn thấy nói cho y biết, có đôi khi vài ngày sau mới nghe được Hoa Ly đáp lại, nàng đã sớm không nhớ rõ mình đến tột cùng nói cái gì nữa.

Chỉ cần nghe âm thanh của Hoa Ly, nàng vẫn cao hứng như cũ.

Hoa Ly cũng rất nguyện ý cùng nàng nói chuyện, ở chung lâu dài, nàng biết Hoa Ly từ nhỏ đã ở trong biển sâu, biết người nơi đó gọi là người cá, mọi người đều sinh ra đuôi cá thật dài, có thể tự tại trong nước. Biết Hoa Ly ở trong một tòa cung điện khổng lồ, bên người có rất nhiều người chiếu cố, cũng chưa từng có ai chịu để y rời khỏi tòa cung điện kia.

Hoa Ly thích nghe cảnh non sông mà Cố Nhàn Ảnh nhìn thấy dọc đường, thích nghe kể về thế gian muôn vẻ, Cố Nhàn Ảnh cũng bị hấp dẫn bởi những lời Hoa Ly kể về dưới đáy biển, hai người cứ như vậy làm bạn mười năm.

Thời gian mười năm đối với Cố Nhàn Ảnh bây giờ mà nói chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với Cố Nhàn Ảnh còn trẻ mà nói, nó đã phung phí tất cả niềm vui của một đời người. Tình cờ, nàng trở thành đồ đệ của chưởng môn Bạch Vũ Kiếm Tông, bắt đầu theo hắn tu hành, nàng vẫn đi chu du khắp nơi, nhưng nàng không còn là một kẻ lang thang phiêu bạt, mà mang theo con ốc trắng để đi du lịch khắp nơi sông núi, cầm kiếm đi đến tận cùng thế giới. Nàng thích phong cảnh khác nhau trên thế giới này, thích chia sẻ những gì nàng nhìn thấy với Hoa Ly không thể rời khỏi biển sâu.

Bọn họ cùng nhau trưởng thành, mười năm, sớm đã trở thành bằng hữu không gì không nói, nhưng lại tựa hồ như không chỉ là bằng hữu.

Cuộc sống cứ như vậy cho đến khi mọi thứ thay đổi, từ sau khi Cố Nhàn Ảnh gia nhập Bạch Vũ Kiếm Tông, sau khi sư phụ của nàng qua đời. ( truyện trên app T𝕪T )

Ngày chưởng môn Bạch Vũ Kiếm Tông qua đời, ông đã mang theo Cố Nhàn Ảnh ngồi ở giữa Kiếm Các một hồi lâu, Cố Nhàn Ảnh rốt cục cũng hiểu được thân thế của mình, rốt cục cũng biết đến tột cùng là vì sao nàng từ nhỏ đã phải lang bạt lưu lạc, biết chuyện Bạch Vũ Kiếm Tông thu nàng làm đồ đệ chưa bao giờ là ngẫu nhiên.

Từ nay về sau, nàng vĩnh viễn ở lại Bạch Vũ Kiếm Tông, không thể rời đi nữa.

Ngày đó, Cố Nhàn Ảnh luôn vui vẻ không biết vì điều gì mà lo lắng, đáy lòng lần đầu tiên nếm được tư vị ủy khuất, nàng túm lấy con ốc trắng núp ở góc tường Kiếm Các, khóc suốt một đêm, đến khàn cả giọng, khó có thể tự kiềm chế.

Nàng biết mình sẽ trải qua những ngày dài đến không thể tưởng tượng được trên ngọn núi hoang vắng này. Nghĩ đến nàng sẽ không cách nào cùng Hoa Ly nói về những phong cảnh non nước kia nữa, nghĩ đến tương lai Hoa Ly có lẽ sẽ chán ghét nàng vì nàng sắp trở nên khô khan không thú vị, nàng liền khóc càng lợi hại.

Tuy nhiên, số phận không thể trốn tránh.

Đêm đó sau khi làm càn khóc lóc xong, nàng vẫn như cũ tiếp nhận Kiếm Các, trở thành trưởng lão Bạch Vũ Kiếm Tông.

Ngày đó tiếp nhận bội kiếm của trưởng lão, nàng ngẩng đầu nhìn theo chân trời phía Đông, đó là phương hướng biển sâu mà Hoa Ly đã nói với nàng, nàng biết âm thanh của ốc trắng sẽ truyền đi thật lâu, đợi đến khi Hoa Ly nghe thấy lời của nàng, có lẽ nàng đã có thể khống chế tâm tư của mình, lắc đầu nói không sao.

Nhưng nàng lại không nghĩ tới, không lâu sau, Bạch Vũ Kiếm Tông rơi xuống cơn tuyết lớn trước nay chưa từng có.

Băng tuyết bao trùm cả thiên địa, có người từ phương Đông tới, cũng mang tới cho lòng nàng một tia hy vọng nhỏ nhoi nhất không dám có,

Hoa Ly tiều tụy mà suy yếu, trong suốt giống như là mây khói sắp biến mất, cả người bị băng tuyết bao phủ, ngủ say trong hang động ở phía sau núi. Y được một nam tử áo đen cao lớn trầm mặc đưa tới, sắc mặt người nọ nghiêm túc, góc cạnh đuôi lông mày cứng như bàn thạch, hắn nói cho Cố Nhàn Ảnh biết, Hoa Ly không để ý đến tính mạng, thà chịu muôn vàn khổ sở, cũng muốn rời khỏi biển sâu đến tìm nàng.

Hắn nói, nếu như chờ đợi, mấy trăm năm sau, Hoa Ly có lẽ sẽ tỉnh lại.

Hắn đem Hoa Ly giao cho Cố Nhàn Ảnh, sau đó liền rời khỏi Bạch Vũ Kiếm Tông, Cố Nhàn Ảnh canh giữ trong Thanh Vụ Động, liếc mắt một cái cũng luyến tiếc dời đến trên người Hoa Ly.

Đó là lần đầu tiên Cố Nhàn Ảnh nhìn thấy bộ dáng của Hoa Ly, nàng đã tưởng tượng vô số lần, nhưng Hoa Ly xuất hiện trước mặt nàng lại tốt đẹp hơn tất cả những gì trong tưởng tượng của cô.

Nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ là Hoa Ly chủ động tới tìm nàng, càng không dám tưởng tượng, y đến tột cùng đã trả giá bao nhiêu.

Đêm đó, cô nghe thấy tiếng Hoa Ly từ ốc trắng.

Có lẽ là đêm đó nàng khóc đến ruột gan đứt từng tấc, Hoa Ly đã đáp lại lời nói của nàng, chỉ là âm thanh ốc trắng truyền đến quá lâu, cho nên mới đến muộn như vậy.

Nàng nghe thấy Hoa Ly vụng về an ủi, y đang dùng một trái tim thật lòng, cẩn thận từng li từng tí muốn sưởi ấm nàng.

Y không ngừng nói: "Đừng khóc, ta sẽ ở bên nàng... Đừng khóc, ta sẽ ở lại với nàng. ”

Y đã ở bên cạnh nàng bốn trăm năm.

Từ lúc còn trẻ, mãi cho đến khi cả người đầy thăng trầm.

Hiện giờ Bạch Vũ Kiếm Tông trên dưới đều nói Cố Nhàn Ảnh nàng tâm tính bình thản, mấy trăm năm qua đều ở trên núi chưa bao giờ thấy không kiên nhẫn, nhưng thủy chung không ai biết, nàng từng là người không chịu nổi an ổn nhất của Bạch Vũ Kiếm Tông.

Nàng có thể đang yên đang lành ở yên trên ngọn núi này, không có sụp đổ cũng không có phát điên, chỉ là bởi vì trên núi này còn có một Hoa Ly thủy chung cùng nàng.

Chờ Hoa Ly tỉnh lại đã trở thành tất cả suy nghĩ mà nàng dựa vào bốn trăm năm qua.

Bây giờ y đã thức dậy.

Suy nghĩ của Cố Nhàn Ảnh tự nhiên cũng sẽ không giống như trước kia nữa.

...

Trong phòng bởi vì Tô Hành hỏi mà yên lặng, Cố Nhàn Ảnh chờ đợi một lát, rốt cục vẫn đẩy cửa phòng ra.

Nhưng vừa mới mở cửa, Cố Nhàn Ảnh liền nhìn thấy bộ dáng Hoa Ly túm lấy quần áo thay đổi, mặt xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nàng ho nhẹ một tiếng ngăn cản đề tài này tiếp tục, quay đầu hướng về phía Tô Hành nói: "Hoa Ly vừa mới tỉnh lại, nói nhiều lời như vậy cũng nên mệt mỏi, trước tiên để cho hắn nghỉ ngơi đi. ”

Tô Hành tự nhiên không cảm thấy Hoa Ly vừa mới nói mấy chữ sẽ mệt mỏi, nhưng nếu sư thúc tổ đã mở miệng, hắn tự nhiên không cần phải lưu lại nữa, hắn bất đắc dĩ đứng dậy đáp ứng, hướng về phía Hoa Ly cung kính cười cười, lúc này mới xoay người rời khỏi phòng.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người Cố Nhàn Ảnh cùng Hoa Ly.

Nhưng mà nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hoa Ly, Cố Nhàn Ảnh mặc dù có rất nhiều lời, nhưng cũng biết không cần nóng vội lúc này, từ nay về sau, bọn họ còn có thời gian rất dài.

Nàng mím môi cười cười, nhướng mày thay Hoa Ly ngồi trên giường gạt ra một sợi tóc rối bời bên gò má, thấp giọng nói: "Ta bảo người thay ngươi mang chút nước đến, ngươi tắm rửa nghỉ ngơi thật tốt.”

Hoa Ly cũng không biết có nghe thấy lời của Cố Nhàn Ảnh hay không, chỉ vô thức cúi đầu đáp một tiếng, Cố Nhàn Ảnh không nỡ thu tay lại, lúc này mới rời đi.

Nhưng mà nàng lại đánh giá quá cao chính mình.

Hoa Ly tỉnh lại, khác rất nhiều so với trước kia.

Cả đêm Cố Nhàn Ảnh không thể ngủ được, nàng thỉnh thoảng trằn trọc mở to mắt, khi thì nhắm mắt cố gắng không nhớ về dung nhan người nọ trong đầu, nhưng cuối cùng nàng vẫn mặc áo choàng đứng dậy, đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Chỗ Hoa Ly ở là Cố Nhàn Ảnh đặc biệt nhờ Tô Hành an bài, cách chỗ ở của cô cũng không xa, chỉ cần đứng ở cửa sổ, nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy.

Đầu kia rừng hoa lê, gian phòng nhỏ rõ ràng vẫn còn sáng đèn.

Hoa Ly vẫn chưa ngủ.

Nhưng y đang làm cái gì vậy? Là trằn trọc như nàng, hay là không quen với cuộc sống trên núi này nên khó ngủ?

Cố Nhàn Ảnh muốn không nghĩ đến Hoa Ly cũng không được, nghĩ đến đây, nàng rốt cục nhịn không được đẩy phòng ra, xuyên qua rừng hoa đi tới bên ngoài gian phòng kia, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, chỉ là không biết vì sao lại không thấy bóng dáng Hoa Ly.

Cố Nhàn Ảnh mơ hồ có chút lo lắng, nàng biết Hoa Ly chưa từng ở trên bờ, cũng không biết có quen hay không, tâm tư hỗn loạn, nàng nhịn không được đưa tay đẩy cửa phòng ra, vội vàng đi vào trong phòng.

Trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, quả nhiên không thấy bóng người, chỉ là giữa phòng bày một cái thùng tắm thật lớn, đó là Cố Nhàn Ảnh đặc biệt muốn Tô Hành chuẩn bị cho Hoa Ly, để y tắm rửa xong nghỉ ngơi thật tốt.

Không nhìn thấy bóng người ở trong phòng, Cố Nhàn Ảnh hơi nhíu mày, đang muốn đi khắp nơi tìm, lại nghe được trong thùng tắm kia đột nhiên truyền đến một tiếng nước, tiếp theo là đầu Hoa Ly từ trong đó ngoi lên, cả người ướt sũng, có vui mừng nhìn nàng: "A Nhàn, nàng tới rồi. ”

Cố Nhàn Ảnh giật mình trong chớp mắt, vội vàng lui hai bước, dời tầm mắt: "Ngươi đang tắm rửa?! ”

Hoa Ly lắc đầu nghiêm túc nói: "Ta đang nghỉ ngơi. ”

Cố Nhàn Ảnh: "?”

Nàng rốt cục quay mặt lại, nghiêm túc nhìn bộ dáng Hoa Ly, quần áo quả nhiên đều là mặc trên người, vừa mới thay xong quần áo sạch sẽ không bao lâu, lúc này lại toàn bộ ướt đẫm. Sắc mặt nàng cổ quái, nhìn chằm chằm một lúc lâu cuối cùng cũng hỏi: "Ngươi nghỉ ngơi ở đây?”

Hoa Ly khó hiểu nói: "Không nên nghỉ ngơi trong nước sao?”

Cố Nhàn Ảnh: "..."

Để Hoa Ly quen với những ngày sống trên bờ, nàng e rằng sẽ còn phải mất một thời gian nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp