Trở Về 1988

Chương 4: Cậu chủ Tiểu Bạch


1 năm

trướctiếp

Sau khi tiễn khách ra về, Mễ Trạch Hải và Trình Thanh ở bên ngoài dọn dẹp một lát rồi mới đi vào phòng.

Mễ Trạch Hải rửa mặt, mỉm cười, ôm lấy con trai hôn mấy cái: “Con trai, nhớ cha không?”

Trình Thanh đứng bên cạnh, lên tiếng hỏi anh ấy: “Anh và chính ủy Bạch nói chuyện gì mà lâu thế?”

Mễ Trạch Hải trả lời: “À, chuyến này chính ủy Bạch đến là có nhiệm vụ trên người, hai người bọn anh bàn vài chuyện công vụ ấy mà. Anh ấy nói lần này sư đoàn muốn chọn một nhóm người để thi vào trường quân đội, mà những người ở chỗ chúng ta thì không tích cực đăng ký lắm. Vậy nên vì bọn anh là lính cũ từng được sư trưởng dẫn dắt, sư trưởng có cảm tình nên cố ý nhờ chính ủy Bạch đến động viên!”

Trình Thanh nói: “Đây là chuyện tốt mà, tại sao không ai đăng ký hết vậy?”

Mễ Trạch Hải trả lời: “Mọi người cũng muốn, nhưng điều kiện là ít nhất phải tốt nghiệp cấp ba, số người học hết cấp ba ở chỗ chúng ta có thể đếm được trên đầu ngón tay, cộng thêm mỗi ngày đều phải huấn luyện, sang năm còn có một cuộc diễn tập lớn, với lại đăng ký thì chưa chắc đã thi đậu, nên không có mấy người muốn đi chịu khổ.”

Trình Thanh nhìn anh ấy, bất ngờ nói: “Hay là anh đi thi thử xem?”

Mễ Trạch Hải giật mình, anh ấy nói: “Anh? Anh đã đi lính nhiều năm nên kiến thức học ở trường cấp ba đều quên hết rồi, để cho bọn Tiểu Triệu đi đi, bọn họ còn trẻ.”

Trình Thanh sẵng giọng: “Anh nói gì thế, anh lớn hơn bọn họ mấy tuổi thì phải xung phong trong việc học tập để làm tấm gương cho bọn họ noi theo mới đúng chứ.”

Mễ Trạch Hải hơi do dự, ngày thường anh ấy huấn luyện đã đủ mệt mỏi rồi, năm sau còn có một cuộc diễn tập lớn. Mỗi lần như vậy, quân dã chiến bọn họ đều đạt được thứ hạng tốt, thành tích này là do liều mạng huấn luyện mới có được. Sư trưởng đặt kỳ vọng rất lớn vào bọn họ, nhóm văn công* đi học thì còn được, chứ nếu anh ấy vừa dành thời gian đi học lại còn phải huấn luyện, e là sẽ chết vì kiệt sức mất thôi.

(*) Văn công: những người làm công tác nghệ thuật, biểu diễn trong quân đội.

Trình Thanh khuyên anh ấy: “Anh cứ đi thử xem sao, chính ủy Bạch cũng cất công xuống tận đây rồi, anh không muốn giúp anh ấy hoàn thành công việc của mình hả?” Cô ấy nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Mễ Trạch Hải, lập tức đổi giọng: “Em mặc kệ, chuyện khác em không biết, thi vào trường quân đội là chuyện tốt, nếu anh không chịu đi thi thì em sẽ ôm Dương Dương về nhà, không ở lại nơi rừng sâu nước thẳm này với anh nữa. Em sẽ cho Dương Dương đi học sớm, để sau này con trai em thi vào trường quân đội!

Mễ Trạch Hải lên tiếng: “Được, được rồi, anh đi đăng kí, anh đi thi là được rồi chứ gì?”

Vẻ mặt Trình Thanh vui vẻ, cô ấy cười nói: “Vậy thì được.”

Mễ Trạch Hải thở dài một hơi, nhớ đến việc anh ấy và Trình Thanh là bạn thân từ nhỏ, lớn lên cùng nhau, chỉ cần một ánh mắt của Trình Thanh là Mễ Trạch Hải đã biết cô ấy muốn nói cái gì. Anh biết lý do cô ấy cương quyết như vậy là vì muốn Mễ Trạch Hải có cơ hội phát triển sự nghiệp. Nghĩ tới đây, cánh tay ôm con trai cũng cảm thấy nặng nề hơn. Anh ấy dỗ dành con trai rồi nhìn về phía vợ, cười nói: “Mặc kệ có thi đậu hay không thì anh cũng phải đi dò đường trước, đợi sau này này lúc con trai thi vào trường quân đội thì anh có thể giúp một tay!”

Trình Thanh cũng nhanh chóng tỏ thái độ: “Em sẽ cố hết sức mình giúp đỡ anh, sau này chuyện trong nhà anh không cần quan tâm, cứ giao hết cho em!”

Mễ Trạch Hải nhỏ giọng nói: “Anh muốn ăn cơm nhà làm, không muốn ăn cơm nhà ăn nấu nữa đâu.”

Trình Thanh cười nói: “Được chứ, anh khỏe mạnh thì mới thi tốt được, anh muốn ăn cái gì thì em sẽ làm cho anh cái đó.”

Mễ Dương mơ hồ nhớ lại chuyện này, lúc trước cha cậu thi vào trường quân đội rất thuận lợi, liên tục thăng mấy cấp, nhập ngũ hơn hai mươi năm mới chuyển nghề, nhận một vị trí rãnh rỗi ở một địa phương nhỏ, gia đình bọn họ vẫn ấm no đầy đủ, mặc dù không quá giàu có nhưng vẫn bình yên sống qua ngày. Mẹ của cậu sau khi về hưu thì thích trồng hoa, đan áo len, sở thích lớn nhất chính là khiêu vũ ở quảng trường.

Chuyện này làm cho cha cậu không yên tâm mà đi theo, rõ ràng nhảy không giỏi nhưng một hai phải làm bạn nhảy, sống chết không chịu buông tay.

Tình cảm của hai người họ có thể nói là tươi đẹp suốt cả đời, chính Mễ Dương cũng không nhớ rõ những hành động khiến người ta đỏ mặt mà hai người họ hay làm cho nhau. So với gia đình của những bạn đồng trang lứa khác, được sống trong một gia đình ấm áp, vui vẻ, hòa thuận như vậy, Mễ Dương chẳng khác nào lớn lên trong hũ mật cả.

Mễ Dương vẫn luôn cho rằng bản thân cũng sẽ sống một cuộc đời như vậy, tìm một người bạn đời mộc mạc, thích cười cùng cậu chăm sóc cha mẹ, không tranh cãi với nhau. Hai người cứ thế an nhiên, yên ổn sống với nhau suốt mấy mươi năm, không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần gia đình hòa thuận vui vẻ, nhưng cậu chưa bao giờ mơ đến chuyện bản thân vừa tỉnh dậy đã quay về quá khứ.

Mễ Dương cũng vắt óc nghĩ xem tại sao bản thân lại quay về khi còn nhỏ, nhưng ngoại trừ những ký ức mơ hồ thì không thể nhớ rõ chuyện quá khứ được, hệt như bị thứ gì đó ngăn cách vậy. Nghĩ nhiều sẽ dễ mệt, cậu ngáp dài một tiếng rồi ngủ thiếp đi.

Hiện tại cậu chỉ có thể nghĩ được bấy nhiêu mà thôi, Mễ Dương ngáp thêm một cái, mí mắt nặng trĩu.

Mới suy nghĩ một lát mà Mễ Dương đã lười không muốn nhớ lại nữa, cậu cũng không muốn ép buộc chính mình, dù sao cũng đã quay về, chỉ có thể tiếp tục sống.

Tính cách của cậu khá điềm đạm, dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh mà.

Lúc Mễ Dương sắp ngủ lại nghe thấy giọng nói của cha mẹ cậu vang lên bên tai: “À, cái đó… còn lạnh không?”

Trong đầu Mễ Dương nghĩ, cái gì lạnh vậy?

Rất nhanh, một quả cà chua căng mọng được đến bên môi Mễ Dương, vỏ ngoài đã bị nhiệt độ trong phòng làm cho mềm hơn nhiều, lớp da bao bọc bên ngoài giống như một cái màng mỏng, cắn nhẹ một cái là có thể hút nước bên trong. Mễ Dương chỉ cần ngửi cũng biết quả cà chua đã chín này chua ngọt ngon miệng, nhưng cậu không có răng, cố gắng hết sức cũng chỉ gặm được một chút, bụng càng thêm cồn cào.

Trình Thanh muốn làm theo cách mà bà Bạch vừa mới dạy cô ấy, múc một ít trái cây dầm cho Mễ Dương ăn, nhưng rõ ràng Mễ Trạch Hải lại có suy nghĩ khác, anh ấy đề nghị: “Không cần đâu, chuối tiêu mới cần dầm, cà chua vốn đã mọng nước rồi, cứ một miếng đút cho Dương Dương gặm là được.”

Trình Thanh do dự nói: “Được không vậy? Múc như thế nào?”

Mễ Trạch Hải cũng là lần đầu tiên làm cha, nhưng được cái rất nhiệt tình và thích sáng tạo. Anh ấy nhanh tay dùng một cái muỗng khoét một cái lỗ vừa tròn vừa lớn trên chóp đỉnh của quả cà chua. Cà chua chín muồi thịt dầy, hương vị ngọt ngào, nước cà chua thì chua chua ngọt ngọt, trong đêm tuyết mùa đông mà ăn một miếng thì vô cùng tuyệt vời.

Mễ Trạch Hải múc một miếng đút cho vợ, lại vui vẻ ôm con trai rồi đặt bên cạnh quả cà chua, mở miệng nói: “Nào, con trai, mau tới ăn đi!”

Mễ Dương không nhịn nổi, suýt chút nữa đã cắm mặt vào trong quả cà chua!

Cậu ngửa đầu, “a a” hai tiếng, vội vàng muốn cha mẹ bế mình lên, nhưng hai con người trẻ tuổi này lại không nhận ra, còn tưởng con trai đang ăn một cách say sưa nên gật đầu thích chí!

Mễ Trạch Hải hài lòng nói: “Xem đi, tự nó cũng ăn được, còn ăn rất giỏi nữa!”

Trình Thanh nhìn Mễ Dương không có dấu hiệu bị sặc, cũng yên tâm, gật đầu nói: “Đúng là rất giỏi.”

Mễ Dương chưa biết nói chuyện, nếu không cậu nhất định sẽ la lên thật to rằng: Hai người quan tâm con một chút đi chứ? Thật sự không sợ con sặc chết hay sao? Theo luật kế hoạch hóa gia đình thì lỡ con mất rồi là trong vòng hai mươi năm tới, hai người sẽ không thể sinh được đứa con nào khác nữa đâu nhá? Đặc biệt là đồng chí Mễ Trạch Hải, sao cha lại cả gan nuôi thả đứa con trai có một không hai này như vậy!

Mễ Dương cố gắng ngửa đầu lên, nhưng vừa ngóc dậy được một chút thì đã bị lực hút của trái đất kéo xuống, mặt mày dán hết vào quả cà chua, đúng là tủi thân phát khóc mà.

Nếu cha mẹ không trông cậy nổi thì cậu còn có thể làm gì đây?

Tất nhiên là tự mình cố gắng vùng lên, tự mình chăm sóc cho chính mình chứ sao nữa.

Sau khi gặm được nửa quả cà chua thì cậu thật sự không ăn nổi nữa, cũng may Trình Thanh cũng hiểu không thể để đứa nhỏ ăn quá nhiều trong một lần, chỉ một lúc đã lấy quả cà chua cất đi. Sau đó cô ấy lau sạch tay chân, mặt mũi cho Mễ Dương, lại đút thêm chút nước rồi bắt đầu dỗ cậu ngủ.

Tối hôm nay Mễ Dương đã quá mệt mỏi, Trình Thanh còn chưa hát xong một khúc hát ru thì đã mơ màng nhắm mắt.

Trong mơ, cậu lại nhìn thấy bản thân ở kiếp trước. Ngày hôm đó, cậu bị cảm nhưng vẫn đạp xe đến gửi tiền mừng cho Bạch Lạc Xuyên. Mễ Dương lục tung khắp nơi mới tìm được một cái bao lì xì và nhét tiền vào, lúc cậu định đưa cho cậu chủ Bạch thì lại bị anh châm chọc không hề thương tiếc.

Cũng không biết có phải vì đang ở trong mơ hay không mà Mễ Dương thấy mình như một người khác, không hề có cảm giác khó chịu và phẫn nộ như lúc trước. Lúc nhìn thấy vợ chưa cưới của Bạch Lạc Xuyên, cảm xúc cũng không quá mãnh liệt, thậm chí còn thua cả khi nghe thấy những lời nhục nhã mà Bạch Lạc Xuyên nói với cậu nữa.

Bạch Lạc Xuyên thật chẳng biết nể nang ai gì cả. Đứng trên sân khấu mà mặt cứ đằng đằng sát khí, báo hại cô dâu bên cạnh cũng không dám lên tiếng, chỉ là lúc có người lại gần chúc mừng, cô ấy vẫn sẽ bày ra vẻ mặt vui vẻ để chào đón mọi người, cố gắng bảo vệ mặt mũi cho hai người họ.

Mễ Dương đứng ở phía xa quan sát mọi chuyện. Từ lâu, cậu đã biết Bạch Lạc Xuyên không tôn trọng ai cả. Người này mãi mãi chỉ xem bản thân là trung tâm, quen thói tự do, cứ thích làm theo ý mình chứ không quan tâm đến ai. Nhưng mà anh đúng là có tư cách làm như vậy, bản thân Bạch Lạc Xuyên đã có nhiều ưu điểm làm say lòng người, từ khi sinh ra đã khiến mọi người phải hâm mộ, ngẩng đầu nhìn lên.

Mễ Dương đứng nhìn từ xa, nói thật thì cậu không hề ghét Bạch Lạc Xuyên, lúc cậu chủ Bạch muốn đối xử tốt với người nào đó, thái độ sẽ ôn hòa như gió mùa xuân, rất ít người có thể cưỡng lại được gương mặt lạnh lùng của anh.

Chỉ là Mễ Dương quá lười, vừa nghĩ đến việc phải đứng bên cạnh Bạch Lạc Xuyên, duy trì vẻ mặt tươi cười, trong lòng lập tức nảy sinh một suy nghĩ… muốn bỏ về nhà giúp mẹ trồng hoa.

Cậu lớn lên trong một gia đình nhỏ nên trong lòng vẫn luôn hướng tới một cuộc sống giản đơn. Người nịnh bợ Bạch Lạc Xuyên nhiều vô số kể, bớt một người như cậu cũng có sao đâu. Nghĩ vậy nên mỗi lần đối diện với anh, Mễ Dương đều chỉ cố gắng duy trì nụ cười giả trân ngoài mặt, dần dà quan hệ giữa hai người cũng trở nên xa cách.

Hình ảnh vỡ nát, Mễ Dương cảm thấy hơi choáng váng.

Cậu trong mơ khẽ vươn tay đỡ lấy vách tường, nhưng bức tường trước mắt lại lắc lư liên tục như thể cậu đang say, không có cách nào chạm vào được. Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên giọng nói của Bạch Lạc Xuyên.

“Tôi thật sự rất muốn quay về lúc hai ta còn nhỏ, một lần nữa làm quen với em.” Bạch Lạc Xuyên áp sát, hơi thở nóng bỏng gần như thổi vào tai cậu, một tay của anh dùng sức đè trên ngực cậu, miệng thì nghiến răng nghiến lợi nói nốt những lời còn dang dở: “Tôi muốn moi tim em ra nhìn thử xem nó cứng rắn đến mức nào, tại sao tôi đã cố gắng sưởi ấm nó nhiều năm như vậy mà vẫn không thành công!”

Bạch Lạc Xuyên nói rất nghiêm túc, làm cho Mễ Dương bị dọa sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.

Cậu chớp mắt, căn phòng tối đen như mực, bên ngoài cửa sổ truyền tới âm thanh xào xạc khi những bông tuyết bị gió thổi va vào cửa. Trong màn đêm tăm tối, những bông tuyết bên ngoài vô cùng nổi bật.

Tiếng hít thở đều đều của cha mẹ quanh quẩn bên tai, mẹ nghiêng người ôm cậu, tay khoác hờ qua người tạo tư thế bảo vệ, còn cha thì ngáy rất to vì đã trải qua một ngày huấn luyện mệt mỏi.

Mễ Dương bé nhỏ múa máy tay chân, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng phải mất rất lâu mới có thể ngủ lại.

Có lẽ là do cậu suy nghĩ về Bạch Lạc Xuyên quá nhiều nên lại nằm mơ thấy anh rồi. Chỉ là lần này, người mà cậu nhìn thấy trong mơ là cậu chủ Tiểu Bạch vừa học được lật người, vẫn còn ăn bột dặm, cái bụng căng tròn, gương mặt nhỏ nhắn đang ngước lên, trông vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu.

Trong giấc mơ, cậu chủ nhỏ vươn tay về phía cậu, Mễ Dương hơi chần chừ, nhìn dáng vẻ mếu máo sắp khóc đến nơi của bé, cậu đành cúi người ôm lấy bé lên, vỗ nhẹ lên lưng, tiếng cười giòn tan của bé bỗng chốc vang lên bên tai.

Tiếng cười quá mức chân thật, đến độ khi Mễ Dương tỉnh lại rồi vẫn cảm thấy dường như còn văng vẳng bên tai.

“Ha ha ha!”

Mễ Dương nghiêng đầu nhìn thử, tại sao cậu chủ Tiểu Bạch lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp