Trở Về 1988

Chương 3: Cà chua


1 năm

trướctiếp

Bé Bạch Lạc Xuyên khăng khăng cắn thìa, Mễ Dương cũng kiên quyết không ăn quả chuối tiêu kia.

Cậu quay đầu nhìn sang thùng xốp ở bên cạnh, kêu mấy tiếng y y a a, vỗ tay chỉ về cái thùng, muốn tách ra khỏi Bạch Lạc Xuyên rồi mới chịu ăn.

Trình Thanh ôm cậu đến gần cái thùng hơn một chút. Mễ Dương vươn tay ra, với được cái gì lập tức ôm chặt lấy. Gì cũng được, chỉ cần không phải chuối tiêu thôi!

Mễ Dương ôm một quả cà chua tròn vo ra khỏi thùng. Cà chua đã chín, màu sắc đỏ thẫm dưới ánh sáng thoạt nhìn càng mê người hơn. Đại khái là cà chua vừa được vận chuyển từ trên xe lạnh vào, bên trên còn phủ một lớp hơi nước mỏng, nhìn vô cùng tươi ngon mọng nước.

Trình Thanh do dự nói: “Hình như cái này có hơi lạnh?”

Bà Bạch đưa tay sờ thử cà chua, gật đầu nói: “Đúng là có hơi lạnh, để ra ngoài một chút rồi ăn.”

Sau khi quả cà chua này được lấy ra, Mễ Dương tức khắc nhìn chằm chằm nó không hề rời mắt, bộ dạng như kiểu “Ui da sao cái quả này nhìn ngon như thế nhỉ”, “Con sẽ chỉ ăn mỗi nó thôi”. Mọi người đút cái gì cậu cũng không chịu há miệng, toàn tâm toàn ý chờ ăn cà chua.

Trình Thanh dở khóc dở cười, lấy cái gì dỗ cũng không thể làm cho Mễ Dương quay đầu nhìn một lần.

Bà Bạch bị cậu chọc đến bật cười, lấy tay nhẹ nhàng chọc chọc cái đầu nhỏ của cậu: “Con đó, cũng là một con mèo ham ăn!”

Con mèo ham ăn nào đó ngồi bên cạnh múc từng thìa chuối tiêu cho vào miệng, lòng chẳng thấy xấu hổ xíu nào. Sau khi gặm hơn nửa trái, bé mới chịu dừng lại, há miệng ợ một tiếng. Có lẽ vì đã ăn no ngủ đủ, bé Bạch Lạc Xuyên bắt đầu mở to hai mắt đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm ở đây. Trong nhà bé đồ chơi nhiều mà đồ ăn vặt cũng nhiều, ăn no rồi sẽ không còn hứng thú gì với mấy cái này nữa. Cậu chủ nhỏ nhìn thoáng qua hổ bông to bằng bàn tay của Mễ Dương một cái rồi chẳng thèm để vào mắt nữa. Rất nhanh, bé phóng ánh mắt tới trên người đứa nhỏ có vẻ là cùng tuổi với bé là Mễ Dương, a một tiếng, duỗi chân ra.

Nhưng có lẽ bé đã phán đoán sai lầm về sức lực của mình rồi. Cái bụng căng tròn ở giữa tứ chi giật giật, hoàn toàn không giúp bé hoạt động được thêm nửa bước nào.

Bé Bạch Lạc Xuyên nhíu mày, mới bây lớn mà đã có dáng vẻ của cậu chủ nhà giàu rồi đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, cố gắng dùng sức nửa ngày trời, ráng nâng thân thể tròn tròn của mình lên. Trình Thanh bên cạnh muốn đưa tay hỗ trợ, lại bị bà Bạch ngăn cản. Bà Bạch cười nói: “Em đừng quan tâm, cứ để nó tự làm khó chính mình đi.”

Sau khi bé Bạch Lạc Xuyên sử dụng đến sức mạnh kinh người của mình, rốt cuộc cũng đã ngồi dậy được. Vừa rồi bé còn nghẹn đỏ mặt, lúc này thần thái lại tràn đầy tự tin như trước. Cái đầu nhỏ ngửa ra, không cần nói gì cũng biết be đang rất đắc ý. Bé còn vỗ vỗ cái bụng tròn của mình, a một tiếng, nhìn về phía mấy người lớn giống như đang khoe ra vậy.

Mễ Dương thấy hơi hâm mộ. Cậu cũng thường vụng trộm luyện tập thử, nhưng sự phát triển của thân thể cùng trí nhớ nguyên vẹn không có chút quan hệ nào với nhau. Dù cậu có biết nhiều hơn đi chăng nữa thì hiện tại cậu cũng chỉ mới ngẩng đầu lên được thôi.

Trình Thanh kinh hỉ nói: “Chị Lạc, nó có thể tự mình ngồi dậy sao? Thật lợi hại!”

Bà Bạch cười nói: “Nó cũng chỉ mới vừa học ngồi mấy ngày gần đây thôi.”

Trình Thanh hâm mộ nói: “Dương Dương còn chưa làm được đâu.”

Bà Bạch đáp: “Người xưa có câu ba trở mình, sáu biết ngồi tám biết đi. Lạc Xuyên vừa tròn bảy tháng, lớn hơn Dương Dương nên ngồi dậy được cũng là chuyện bình thường mà thôi. Chờ đến khi mấy đứa này một tuổi rồi mới là đau đầu, chẳng dám rời mắt khỏi bọn nó dù chỉ một phút luôn ấy chứ.”

Trình Thanh vô cùng hâm mộ, lại nói chuyện với cô ấy một chút về cách giáo dục con cái. Hai người nhỏ giọng trao đổi, cười nói vui vẻ. Mễ Dương nhìn bé Bạch Lạc Xuyên đang ngồi dựa vào gối đầu, thần thái tự tin. Thật ra cậu cũng muốn trao đổi một chút với vị cậu chủ nhỏ này, nhưng mà nhìn bé ăn quả chuối tiêu hùng hổ như không muốn nhường ai như thế, cộng thêm dáng vẻ vô cùng tự tin khi ngồi dậy được đã khiến cậu thay đổi suy nghĩ. Cậu đột nhiên lại cảm thấy người này hình như không phải sống lại cùng lúc với cậu.

Nếu như anh ấy thật sự sống lại như cậu, thì trình độ này hoàn toàn có thể lấy được giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất, bởi vì giống quá rồi.

Bé Bạch Lạc Xuyên không kiên trì được bao lâu, lại ngã lộn nhào sang bên cạnh, cái bụng hướng lên trời.

Những thứ ở trên giường vốn là chuẩn bị cho Mễ Dương, vô cùng dày, ngã một chút cũng không có vấn đề gì cả. Cậu chủ nhỏ lại bắt đầu nghẹn đỏ mắt, muốn xoay người ngồi dậy một lần nữa, nhưng lần này khó khăn hơn nhiều. Mễ Dương vươn tay qua, a một tiếng, cậu chủ nhỏ tức giận đẩy tay cậu, tiếp tục luyện tập xoay người. Mễ Dương cực kỳ vui vẻ, đúng lúc bé vừa mới trở mình được một chút liền chơi xấu túm lấy cái quần lót mềm mềm của bé. Hành động của cậu đã tăng thêm sức nặng cho bé, khiến bé cứ lăn qua lộn lại tại chỗ như con rùa nhỏ bị lật ngửa, mãi vẫn chưa đứng dậy được.

Bé Bạch Lạc Xuyên bĩu môi, một khi nóng nảy sẽ bắt đầu chuẩn bị sức lực để khóc. Mễ Dương thầm nghĩ không ổn, lập tức buông tay, để cho bé có không gian vận động. Cậu chủ nhỏ cảm thấy mất đi lực cản rồi, lại tiếp tục cố gắng xoay người ngồi dậy, vội vàng đến độ quên cả khóc nhè.

Ở trong mắt người lớn, những chuyện từ nãy đến giờ lại biến thành hai đứa trẻ thân thiết chơi đùa cùng với nhau. Ấn tượng ban đầu của bà Bạch với Mễ Dương rất tốt, hơn nữa Mễ Trạch Hải còn cứu bọn họ, cho nên cô ấy nhìn Mễ Dương cũng thấy thân thiết hơn rất nhiều, cười nói: “Lạc Xuyên chưa từng chơi với mấy đứa nhóc cùng tuổi nào lâu vậy đâu. Anh trai chị gái trong nhà đều lớn hơn nó nhiều, đã biết đọc sách hết rồi, không chơi cùng nhau được.”

Trình Thanh là người đơn thuần không nghĩ được nhiều như vậy, nở nụ cười nói: “Dương Dương cũng là lần đầu gặp bạn cùng tuổi, hình như nó cũng thích Lạc Xuyên lắm.”

Bà Bạch cười nói: “Đúng vậy. Hai nhà chúng ta cũng xem như có duyên, chờ thêm vài ngày nữa ông Bạch nhà chị sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện xong, chị sẽ thường dẫn Lạc Xuyên đến đây chơi. Lúc đó em cũng đừng có chê chị phiền.”

Trình Thanh đáp: “Sao có thể chứ, bình thường em cũng chỉ có một mình, cầu còn không được!”

Hai người lại nói chuyện về mấy đứa nhỏ, nói một hồi mới phát hiện sinh nhật của hai đứa gần nhau: “Ủa? Sinh nhật của Lạc Xuyên là 23 tháng 7, Dương Dương là 23 tháng 9 à? Đúng là trùng hợp, chỉ lớn hơn có hai tháng thôi!” Bà Bạch ôm con mình, để bé dựa sát vào Mễ Dương một chút, cười to nói: “Về sau con chính là anh trai đó, phải biết chăm sóc em trai, nhớ chưa?”

Trình Thanh nghe vậy cũng cười.

Mễ Dương nằm ở trên giường, cố gắng hết sức ngẩng đầu dậy, việc duy nhất mà mình làm được hiện tại để trốn tránh Bạch Lạc Xuyên. Nhưng vì có người ôm nên động tác của ma vương nhỏ linh hoạt hơn rất nhiều, chỉ tốn chút sức đã nắm được quần lót của cậu, ngay sau đó là thơm cậu một cái khiến nửa khuôn mặt của Mễ Dương dính đầy nước miếng.

“Chà, mới đó mà đã thích em trai như vậy rồi à?”

Mễ Dương ra sức trốn tránh, tốt xấu gì cũng phải bảo vệ nửa khuôn mặt còn lại. Chờ đến lúc cậu chủ nhỏ được người ôm đi, cậu đã gần như dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân.

Bà Bạch nhìn con của mình, vẫn cười không dứt, hỏi bé: “Vậy ngày mai chúng ta lại đến chơi với em trai được không?”

Bé Bạch Lạc Xuyên a một tiếng, cũng không biết có ý gì, nhưng bà Bạch hiển nhiên đã dùng góc độ chủ quan của mình để lý giải, gật đầu nói: “Được, vậy ngày mai chúng ta lại đến.”

Mễ Dương nghĩ thầm các người làm ơn đừng lại đến đây nữa. Cậu trốn mệt lắm rồi đấy, trên mặt vẫn còn đau vì mấy cái răng chưa mọc xong đây nè!

Bà Bạch đội mũ lên cho bé, quấn mền kỹ lưỡng, đúng lúc cánh đàn ông bên ngoài cũng đã nói chuyện xong xuôi. Trình Thanh dẫn cô ấy đi ra ngoài, hai người nắm tay kéo tay nhau như một đôi chị em tốt.

Mễ Dương nằm trên giường nghỉ ngơi, ngẫm lại vài ngày nữa bà Bạch sẽ lại dẫn cậu chủ nhỏ kia đến đột kích không báo trước, đã thấy tâm vô cùng mệt mỏi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp