Diễn Đến Thành Thật

Chương 9: Đừng trêu chọc anh.


1 năm

trướctiếp

Trêu chọc Chu Nghiên hai câu, Lâm Khải nghiêm mặt nói: “Thật sự chuẩn bị đi?”

Chu Nghiên nghĩ tới lời nói lần trước của Hứa Trĩ Ý, lên tiếng: “Ừ, đi liên hệ đi.”

Lâm Khải: “Được.”

Anh ấy đồng ý, chế nhạo nói: “Nếu cô Hứa bởi vì việc này mà cãi nhau với cậu, cậu đừng tìm tôi uống rượu đấy.”

Chu Nghiên: “Câm miệng.”

Lâm Khải cười khẩy: “Ngày mai sẽ cho cậu kết quả.”

Ngắt điện thoại, Chu Nghiên xoay người vào phòng tắm.

Khi rửa mặt xong bước ra, anh đang chuẩn bị nghỉ ngơi, điện thoại lại rung lên, là tin nhắn của Chu Miểu Miểu.

Miểu Miểu: “Anh!!!”

Miểu Miểu: “Việc vô cùng khẩn cấp! Ngủ rồi sao, ngủ rồi sao?”

Chu Nghiên: “?”

Miểu Miểu: “Vậy mà còn chưa ngủ! Anh không phải là kiểu người dưỡng sinh sao.”

Chu Nghiên: “…… Chuyện gì.”

Miểu Miểu: “Có phải anh đã làm ra chuyện gì rất có lỗi với chị dâu của em không!”

Chu Nghiên: “?”

Miểu Miểu: “Em mới vừa nhìn thấy siêu thoại*, chị dâu của em vậy mà muốn quay chương trình tạp kỹ với người đàn ông khác! Chị ấy không cần anh nữa à?”

*Siêu thoại (超话) gần tương tự như một group trên Facebook. Mỗi người nổi tiếng hay nhân vật đều sẽ có 1 siêu thoại chính thức. Bất kỳ tin tức gì liên quan tới người nổi tiếng, nhân vật đều sẽ được đính kèm siêu thoại để giúp gia tăng độ nhận diện, mức độ thảo luận.

Chu Nghiên: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”

Anh dừng lại một chút, cứ cảm thấy mấy chữ “Chị ấy không cần anh nữa” này cực kỳ chướng mắt, vì phòng ngừa Chu Miểu Miểu nghĩ nhiều, Chu Nghiên trả lời cô ấy: “Còn nữa bọn anh đang rất tốt, nếu em còn trù bọn anh nữa vậy thì tiền sinh hoạt tháng sau của em sẽ không có đâu.”

Miểu Miểu: “…… Ồ.”

Miểu Miểu: “Vậy chương trình tạp kỹ kia?”

Chu Nghiên: “Đó là công việc của cô ấy.”

Miểu Miểu: "Vậy được, vậy vì sao anh lại không cùng chị ấy quay chương trình tạp kỹ? Có phải chị dâu em ghét bỏ anh hay không? Nhưng mà cũng tại con người anh quá nhàm chán, quay chương trình tạp kỹ chắc chắn không có gì thú vị cả.”

Chu Miểu Miểu nghĩ cái gì thì nói cái đó, trực tiếp chuyển hóa những gì mình nghĩ trở thành chữ gửi cho Chu Nghiên.

Gửi xong, cô ấy hấp tấp kết thúc cuộc đối thoại với Chu Nghiên: “Em ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm một chút, đừng vì việc này mà mất ngủ, thức đêm rất dễ bị xấu đi. Nếu anh trở nên xấu xí, chị dâu em nhất định sẽ không cần anh nữa.”

Chu Nghiên nhìn tin nhắn mà Chu Miểu Miểu liên tiếp gửi tới, tức giận đến mức muốn cho cô ấy vào danh sách đen.

Cái gì mà anh trở nên xấu xí thì Hứa Trĩ Ý sẽ không cần anh nữa, Hứa Trĩ Ý không phải loại người nông cạn vậy.

Không đúng.

Khi buông điện thoại xuống, Chu Nghiên bỗng nhiên nhớ tới một cái phỏng vấn mà Hứa Trĩ Ý từng nhận.

Lúc ấy phóng viên cố ý nói móc, hỏi cô về tiêu chuẩn tìm bạn đời.

Hứa Trĩ Ý ngay lúc đó trả lời là —— không có tiêu chuẩn, nhưng cô thích người có dáng người tốt, đẹp trai.

Cô là người nhan khống.

Nghĩ tới đây, Chu Nghiên đứng dậy, lại vào phòng tắm.

Từ phòng tắm đi ra, Chu Nghiên cầm lấy điện thoại gửi hai tin nhắn cho Hứa Trĩ Ý, lúc này mới chìm theo bóng đêm đi vào giấc ngủ.

-

Buổi sáng hôm sau, chương trình tạp kỹ chính thức bắt đầu ghi hình.

Tổ chương trình bỏ vốn gốc, xây dựng một cái căn cứ quay chụp đặc biệt, tất cả các bối cảnh thiết kế, đều căn cứ vào cốt truyện của kịch bản.

Tập đầu tiên của bọn họ là kịch bản giữa tiểu hồ ly và thư sinh, tất nhiên là dựng lên bối cảnh có hương vị tiên hiệp cổ đại, nhìn qua rất có cảm giác của phim tiên hiệp.

Hứa Trĩ Ý mới hơn 5 giờ đã thức dậy, mí mắt còn đang đánh nhau.

Cô chưa kịp đi xem hoàn cảnh xung quanh, đang ngồi ở trên ghế nhắm hai mắt để chuyên viên trang điểm trang điểm cho cô.

Cô không phải là tiểu hồ ly mị hoặc quyến rũ, cô vừa mới biến thành người, còn có chút cơ linh đáng yêu, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có chút khờ dại. Đúng là bởi vì linh động như vậy, ngược lại lại khiến cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn, còn về thư sinh mọt sách kia, cũng không tự giác được bị cô hấp dẫn, bị cô kéo vào phàm trần.

Trùng hợp thế nào, Hứa Trĩ Ý vừa lúc đã có một đôi mắt hồ ly xinh đẹp cuốn hút.

Chuyên viên trang điểm cho Hứa Trĩ Ý, là do tổ chương trình cung cấp.

Cô ấy vừa trang điểm cho Hứa Trĩ Ý vừa khen: “Trĩ Ý, làn da của cô thật đẹp, cũng không cần đánh che khuyết điểm nữa.”

Hứa Trĩ Ý cười nhẹ: “Quầng thâm mắt có hơi đậm.”

Nghe vậy, Bồ Hoan mới vừa mua cà phê trở về hỏi: “Chị, tối hôm qua chị thức khuya à?”

Hứa Trĩ Ý mở mắt ra, nhận lấy ly cà phê nhấp một ngụm rồi nói: “Không có.”

Chỉ là nửa đêm tỉnh giấc nói chuyện điện thoại với Chu Nghiên nửa giờ mà thôi.

Bồ Hoan nhướng mày.

Người chị này của cô chỉ có khi thức quá khuya mới có quầng thâm mắt. Nhưng cô cũng không tiếp tục ép hỏi, cô lấy điện thoại mà Hứa Trĩ Ý để quên ra đưa cho cô: “Chị, đợi lát nữa ghi hình chúng em không thể đi vào với chị, chị chú ý an toàn đấy.”

Hứa Trĩ Ý đáp lời, nhận điện thoại rồi click mở ra.

Mở xem WeChat, cô liền thấy được tin nhắn Chu Nghiên gửi tới hai giờ trước.

Một cái là chuyển khoản.

Tối hôm qua Hứa Trĩ Ý nói với anh, nói chuyện phiếm một phút một vạn tệ, Chu Nghiên chuyển cho cô 30 vạn.

Một cái tin nhắn khác, trừ hai chữ “Ngủ ngon” Hứa Trĩ Ý có thể xem hiểu ra, mấy chữ còn lại cô đều biết, nhưng tổ hợp chúng lại với nhau lại khiến Hứa Trĩ Ý phát ngốc.

Cô khó hiểu, gửi cho Chu Nghiên một dấu chấm hỏi.

Trang điểm xong, Hứa Trĩ Ý thay bộ quần áo màu trắng của tiểu hồ ly bước ra.

Vừa đi ra, Bồ Hoan đã dẫn đầu lên tiếng: “Chị!! Chị đẹp quá đi, chị rất thích hợp với hoá trang của tiểu hồ ly.”

Chuyên viên trang điểm phụ họa theo: “Đúng vậy, Trĩ Ý đây là lần đầu tiên cô có tạo hình như vậy phải không? Cô rất dễ thay đổi tạo hình.”

Lúc trước Hứa Trĩ Ý xuất hiện trước mắt khán giả, dường như đều là hình tượng đại tiểu thư lãnh diễm, cho dù là giai đoạn sau không phải, thì giai đoạn đầu cũng là tiểu thư nhà giàu.

Cảm giác thanh lãnh trên người cô quá mạnh mẽ, luôn làm cho người khác cảm thấy không dễ tiếp cận, quá mức cao cao tại thượng.

Nhưng hôm nay lại không giống vậy.

Hôm nay Hứa Trĩ Ý đã hoàn toàn làm điên đảo hình tượng trong dĩ vãng của mình, mặc quần áo cổ trang vào, biến thành một tiểu hồ ly. Cô trang điểm nhẹ nhàng, mang theo chút hương vị thanh thuần khó nói nên lời, nhưng tinh tế nhìn lại, sẽ cảm thấy thật ra cô vẫn là một tiểu hồ ly giảo hoạt mê hoặc lòng người.

Cảm giác mâu thuẫn rất mạnh, cảm giác đánh sâu vào thị giác cũng rất mạnh.

Nhìn thấy tạo hình này của Hứa Trĩ Ý, ý nghĩ đầu tiên của nhân viên công tác ở đây chính là —— cô rất thích hợp diễn cổ trang, Hứa Trĩ Ý có lẽ có thể thử đi diễn các bộ phim cổ trang, cô nhất định sẽ trở thành bạch nguyệt quang của đông đảo khán giả.

Thậm chí còn có khả năng kéo gần khoảng cách giữa chính mình và khán giả.

Nhìn thấy cô như vậy, Biên Lỗi cũng không ngoài ý muốn mà ngẩn người.

Anh chân thành khen ngợi: “Cái tạo hình này của Trĩ Ý đúng là rất đẹp.”

Tống Liệt gật đầu: “Chị Trĩ Ý chị thật xinh đẹp.”

Hứa Trĩ Ý cười trả lời: “Cảm ơn.”

Nghê Toàn trong kịch bản của tập đầu tiên sắm vai mẹ ruột của Hứa Trĩ Ý dùng gậy đánh uyên.

Cô nhiều lần muốn tiểu hồ ly ăn thư sinh, thậm chí nhiều lần lừa tiểu hồ ly, lừa thư sinh, tách hai người họ ra.

Khi biết nhân vật trong kịch bản mà đối phương nhận diễn, hai người đều không nói nên lời, ai nấy đều không quá vui vẻ.

Nghê Toàn nghĩ bản thân xinh đẹp trẻ trung như vậy, vậy mà phải diễn vai mẹ của Hứa Trĩ Ý.

Mà ý nghĩ của Hứa Trĩ Ý chính là, cho dù là ở đoàn phim, cô cũng không thể đối diện với gương mặt kia của Nghê Toàn, gọi ra một tiếng mẹ này được!!

Hai người đứng cùng nhau, cách đó không xa nhân viên công tác ghé đầu khe khẽ nói nhỏ với nhau.

“Trời ạ, lúc trước nghe nói Trĩ Ý và Nghê Toàn giống nhau tôi còn không quá tin, bây giờ đứng cùng nhau, hai người họ thực sự có chút giống nhau.”

“Đúng vậy, nhưng mà Nghê Toàn mang theo vẻ mị hoặc quyến rũ của lão hồ ly, mà Hứa Trĩ Ý thì là tiểu hồ ly ngây thơ cơ linh trêu chọc người khác.”

“Dựa vào, lời đánh giá của cô tuyệt thật, đúng là có chút giống.”

“Đúng đấy, tôi có cảm giác chương trình tạp kỹ này của chúng ta sau khi ghi hình xong và phát sóng, hai người họ nói không chừng còn có thể có fan CP.”

“Không thể nào?”

……

-

Có thể hay không thì tất mọi người đều không biết, nhưng bọn họ biết buổi ghi hình chương trình tạp kỹ chính thức bắt đầu rồi.

Toàn bộ chương trình, chính là một câu chuyện xưa.

Tập thứ nhất, trừ năm vị khách quý thường xuyên này ra, còn có hai vị khách quý được mời đến.

Hứa Trĩ Ý không quá quen, sau khi chào hỏi qua liền đi đọc lời thoại của mình.

Cô muốn bảo đảm chính mình diễn một lần là qua, cô không muốn cứ phải thử lại một lần rồi lại một lần. Cô nhận chương trình tạp kỹ này, là vì sau này có thể nhận được kịch bản càng tốt hơn.

Toàn bộ câu chuyện xưa này nối liền nhau, không cần phải đổi quá nhiều chỗ.

Vì bảo đảm việc ghi hình chương trình có thể thuận lợi, vài diễn viên cũng đã ngầm tập diễn với nhau trước khi chính thức bắt đầu quay. Hứa Trĩ Ý và Nghê Toàn không bằng mặt với nhau, nhưng trong chuyện diễn kịch, hai người lại cực kỳ nghiêm túc.

“Đoạn này cô xác định là muốn diễn như vậy?”

Nghê Toàn nhìn về phía Hứa Trĩ Ý: “Cô không cảm thấy thiếu thiếu gì đó sao?”

Hứa Trĩ Ý nhìn Nghê Toàn, khiêm tốn thỉnh giáo: “Cô có kiến nghị nào tốt hơn không.”

Nghê Toàn nhìn cô, hừ lạnh nói: “Tôi là mẹ cô, cô lãnh đạm với tôi như vậy cô cảm thấy thích hợp sao?”

“……”

Hứa Trĩ Ý trầm mặc.

Nghê Toàn nhướng mày, ngạo kiều nói: “Cô phải đối với tôi như kiểu tôi nói gì cô phải nghe nấy.”

Hứa Trĩ Ý: “Tôi cảm thấy không tới bước này đâu.”

“Sao lại không tới?”

"Tuy rằng cô là mẹ tôi.” Hứa Trĩ Ý dừng một chút, nhìn cô nói: “Nhưng bình thường cô cũng không quan tâm nhiều đến tôi, sau khi sinh tôi ra thì để tôi ở trong núi tự sinh tự diệt, nếu không phải mạng tôi lớn, thì hiện tại tôi đã sớm chết rồi. Hiện giờ tôi trưởng thành rồi cô mới tới tìm tôi trở về nói rằng cô là mẹ của tôi, cô cảm thấy tôi nên đối với cô nói gì nghe nấy sao?”

Nghê Toàn nghẹn lại.

Vừa phân tích như vậy, tiểu hồ ly đối với lão hồ ly nói gì nghe nấy đúng là có chút khó.

Cô liếc Hứa Trĩ Ý: “Tôi đây mặc kệ, trong kịch bản cô vẫn là tiểu hồ ly nghe lời, cô không dám dĩ hạ phạm thượng.”

Hai người ở trong góc cãi nhau, nghe cuộc đối thoại của hai người, nhìn cảnh tượng các cô tranh chấp, đạo diễn và nhân viên công tác cảm thấy buồn cười.

“Sao tôi cứ có cảm giác, Hứa Trĩ Ý và Nghê Toàn thực sự có chút tia lửa kỳ quái.”

“Hứa Trĩ Ý nói có lý, tôi ủng hộ cô ấy.”

“Đạo diễn, chọn hai người này là đúng rồi.”

Tổng đạo diễn cười ha ha nói: “Đó là đương nhiên, cậu thật sự cho rằng tôi vì để hai người họ cãi nhau trong chương trình tạp kỹ mới chọn họ à?” Nhân viên công tác: “……”

Bọn họ cũng chỉ thuận miệng khen, đạo diễn sao lại kiêu ngạo như vậy chứ.

Chương trình tạp kỹ này, thật ra có chút giống loại chương trình biểu diễn được ghi hình trong phòng thu.

Ít nhất có 80% tương tự, nhưng bọn họ không có người góp ý, cũng không có người chỉ đạo, tất cả mọi thứ đều là do bản thân tự điều chỉnh, sau đó còn phải nói ra lời kịch cố định.

Cái mà đạo diễn quay, trừ những lúc bọn họ biểu diễn ra, thì những màn giao tiếp tương tác hay cãi vả, cũng đều sẽ được phát sóng, thật ra đây cũng là một điểm đáng để xem.

Mệt nhọc cả ngày, cuối cùng thì tập thứ nhất của chương trình cũng đã được quay xong.

Lúc ghi hình xong, Hứa Trĩ Ý cảm thấy ngay cả miệng của mình cũng khô. Lần đầu tiên dưới tình huống không nói lời kịch, cô lại nói với diễn viên khác nhiều như vậy.

-

Kết thúc ghi hình, bởi vì lịch trình của mọi người đều không giống nhau, phần lớn đều tách ra trở về.

Nhưng Hứa Trĩ Ý, trùng hợp thế nào lại cùng xuất hiện ở sân bay với Biên Lỗi, nơi đến của hai người bọn họ giống nhau, Hải Thành.

Một bộ phận fans biết lịch trình của hai người, biết qua hai ngày nữa hai người sẽ có công việc ở Hải Thành.

Nhìn thấy tin tức này, fans gán ghép vui vẻ.

Bọn họ ngồi canh ở sân bay từ trước, chụp ảnh hai người một trước một sau đi qua khu vực kiểm tra an ninh.

Dùng lời nói của fan CP thì là —— bỏ bốn lên năm, bọn họ là tay trong tay cùng nhau đi công tác.

Nhìn thấy tin tức này, fans CP Trung Ý tức đến mức muốn nôn ra máu!!

Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên khi nào thì mới có thể hăng hái tranh giành! Để mọi người ăn đường thêm một lần nữa!! Đường của lần thảm đỏ trước bọn họ đã liếm sạch sẽ, bọn họ đã sắp chết đói, gấp không chờ nổi yêu cầu có đường mới.

Không chỉ fans yêu cầu đường, ngay cả hai người Thịnh Đàn và Chu Miểu Miểu cũng yêu cầu đường, hai người phân nhau quấy rầy Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên, hỏi bọn họ khi nào mới có thể lại lần nữa phát đường cho mọi người ở trước mặt đại chúng.

Đối với việc này, Hứa Trĩ Ý thật sự không còn gì để nói mà gửi cho Thịnh Đàn một tấm hình chìa khóa xe.

Thịnh Đàn: “? Này là cái gì?”

Hứa Trĩ Ý: “Đường.”

Thịnh Đàn: “Không phải cậu vừa mới đáp xuống Hải Thành sao? Cậu lái xe làm gì?”

Hứa Trĩ Ý: “Hải Thành cách nơi nào gần nhất.”

Kiến thức địa lý của Thịnh Đàn rất kém bèn ngẩn người, mở Baidu ra tìm.

Ba phút sau, cô kinh ngạc trả lời tin nhắn của Hứa Trĩ Ý: “Cậu đến Diêm cảng sao?”

Hứa Trĩ Ý: “Ừ.”

Thịnh Đàn: “Dựa vào!!! Quyết định lâm thời?”

Hứa Trĩ Ý: “Không phải.”

Việc cô đi tham quan phim trường* của Chu Nghiên, là quyết định đã được đưa ra ngay khi Hứa Trĩ Ý biết chính mình có công việc ở Hải Thành.

*Nguyên văn là 探班: Tham ban, một đoàn làm phim đang quay phim, không phải người của đoàn nhưng lại đến thăm đoàn, hoặc quan sát bọn họ diễn, chế tác.

Lần trước cự tuyệt Chu Nghiên, là bởi vì thật sự có việc và cũng không tiện. Tin tức về chuyến bay của các nghệ sĩ rất dễ bị lộ ra ngoài, nếu dưới tình huống Hứa Trĩ Ý không có công việc nhưng lại bay đến Diêm cảng, fans có thể sẽ bắt đầu điều tra phá án.

Nhưng cô tự lái xe từ Hải Thành đến đó, fans sẽ không biết.

Đương nhiên điều quan trọng hơn đó là, Tiêu Văn Thiến biết đôi tình lữ này ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cố ý cho cô tranh thủ hai ngày nghỉ ngơi này

Thịnh Đàn: “Cậu lái xe qua à?”

Hứa Trĩ Ý: “Ừ.”

Thịnh Đàn biết tính cách của cô, nghĩ cái gì thì làm cái đó, cực kỳ độc lập, cô dặn dò: “Chú ý an toàn, giữ liên lạc với tớ bất cứ lúc nào, thật sự không được thì tớ sẽ sắp xếp máy bay tư nhân cho cậu.”

Tiểu thư phát đạt như cô này cái gì cũng không có, chỉ là có chút tiền.

Hứa Trĩ Ý: “Không cần.”

Thịnh Đàn: “Chu Nghiên có biết không?”

Hứa Trĩ Ý: “Không biết, cậu đừng làm bại lộ hành tung của tớ.”

Thịnh Đàn: “Hiểu rồi.”

Nói chuyện phiếm với Thịnh Đàn vài ba câu, Hứa Trĩ Ý ăn chút đồ, nói với Bồ Hoan một tiếng, rồi cầm chìa khóa xe đi đến bãi đỗ xe.

Không khéo chính là, ở bãi đỗ xe cô đụng phải Biên Lỗi.

Hai người đặt phòng trong cùng một khách sạn.

“Trĩ Ý.”

Biên Lỗi kinh ngạc nhìn cô: “Em muốn đi ra ngoài sao?”

Hứa Trĩ Ý gật đầu, xách va ly hành lý để vào cốp xe, gật đầu nói: “Chiều mốt em mới làm việc, nên muốn đi dạo chung quanh.”

Biên Lỗi còn muốn hỏi cái gì đó, Hứa Trĩ Ý nhàn nhạt nói: “Thầy Biên còn có việc gì sao?”

Biên Lỗi: “…… Không có.”

Anh dừng lại, dường như nghĩ tới cái gì, ôn nhu nói: “Chú ý an toàn.”

“Cảm ơn.”

Thấy Hứa Trĩ Ý lái xe rời đi, trợ lý ở bên cạnh tiến lên, kinh ngạc nói: “Anh Lỗi, cô Hứa đi đâu vậy?”

Biên Lỗi lắc đầu: “Không rõ lắm.”

Trợ lý còn muốn hỏi gì đó, Biên Lỗi đã liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Đừng hỏi.”

Trợ lý yên lặng nhắm chặt miệng, bọn họ làm trợ lý, “Kỹ năng” muốn nắm giữ nhất chính là phong kín miệng mình lại, bất luận là biết cái gì hay là tò mò cái gì, họ cũng không thể nói ra, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.

-

Cùng lúc đó, Chu Nghiên còn đang đóng phim ở phim trường.

Trịnh Nguyên canh ở bên cạnh, đang tán gẫu với nhân viên công tác khác.

Bỗng dưng, điện thoại của cậu rung lên.

Trịnh Nguyên click mở, vừa nhìn thấy, đồng tử trừng lớn.

WeChat của cậu, nhận được hai tin nhắn lời ít ý nhiều của Hứa Trĩ Ý.

Cô Hứa: “Gửi định vị nơi Chu Nghiên đóng phim cho tôi.”

Cô Hứa: “Đừng nói cho anh ấy.”

“Anh Nguyên, anh đứng lên làm gì?”

Nhân viên công tác đang tán gẫu với cậu nghi ngờ nhìn cậu.

Trịnh Nguyên tự giác khởi động hệ thống cảnh báo, khụ một tiếng nói: “Không có gì, tôi đi WC.”

Trên đường đi toilet, Trịnh Nguyên gửi định vị cho Hứa Trĩ Ý, thuận tiện hỏi: “Cô Hứa, chị đã tới rồi sao?”

Cô Hứa: “Sắp rồi, chắc còn có nửa tiếng nữa sẽ đến chỗ các cậu, đêm nay Chu Nghiên phải quay đến mấy giờ?”

Trịnh Nguyên: “Nếu thuận lợi thì hơn nửa tiếng nữa sẽ kết thúc.”

Hứa Trĩ Ý: “Được. Lúc tôi tới sẽ nói với cậu.”

Nửa giờ sau, Hứa Trĩ Ý ngừng xe ở bãi đỗ xe của phim trường.

Lúc cô đến, Trịnh Nguyên đã ở bên cạnh chờ.

“Cô Hứa.”

Trịnh Nguyên cảm giác tiếng cảnh báo đang vang lên ong ong ở bên tai mình, anh đè thấp giọng, hỏi: “Chị muốn vào xem một chút không?”

Hứa Trĩ Ý nhìn cậu, nghĩ nghĩ hỏi: “Nhiều người không?”

Trịnh Nguyên: “Cũng nhiều.”

Hứa Trĩ Ý cười một cái: “Vậy thôi không đi nữa.”

Cô nói: “Tôi đến bên kia đợi Chu Nghiên vậy.”

Trịnh Nguyên thấy thần sắc hơi mệt mỏi của cô, nghĩ nghĩ nói: “Vậy chị vào xe của bọn em đi, chiếc xe này để lát nữa em lái trở về giúp chị.”

Hứa Trĩ Ý không từ chối.

……

Hai mươi phút sau, công việc hôm nay của Chu Nghiên đã xong.

Thay quần áo, Chu Nghiên cũng có chút mệt mỏi.

Anh nhận lấy điện thoại mà Trịnh Nguyên đưa cho mình, một giờ hơn, anh đoán là giờ Hứa Trĩ Ý đã ngủ rồi.

Chu Nghiên rũ mắt, từ chối lời mời đi ăn khuya của bạn diễn, nhàn nhạt nói: “Lần sau đi.”

Diễn viên đi cùng anh cũng không miễn cưỡng, biết Chu Nghiên không thích tham gia hoạt động của mọi người.

“Anh.”

Đi đến bên cạnh xe, Trịnh Nguyên bỗng nhiên gọi anh.

Chu Nghiên đang gửi tin nhắn cho Hứa Trĩ Ý, nghe thấy trả lời: “Nói đi.”

Trịnh Nguyên chỉ chỉ: “Em không về khách sạn với anh đâu.”

Cậu nói: “Em đã hẹn với các nhân viên công tác đi ăn khuya rồi.”

Chu Nghiên gật đầu: “Đi đi.”

Cửa xe tự động mở ra, một chân Chu Nghiên mới vừa rảo bước tiến vào trong xe, bỗng nhiên phát hiện có chút không đúng.

Tầm mắt anh rời ra khỏi màn hình điện thoại, chuyển tới bên trong xe.

Ánh đèn ở bãi đỗ xe này không sáng lắm, ánh sáng mỏng manh từ ngoài cửa sổ xe chiếu vào, lại phát hoạ rõ ràng khuôn mặt của người bên trong xe.

Chu Nghiên nhìn khuôn mặt phản chiếu trong mắt anh, cũng không hề động đậy.

Ánh mắt anh sáng quắc, thẳng lăng lăng mà nhìn cô.

Ánh mắt anh cực nóng, làm Hứa Trĩ Ý nhất thời không biết phải nói gì.

Yên tĩnh một lát, Hứa Trĩ Ý lên tiếng: “Thầy Chu, còn không lên xe sao?”

Chu Nghiên ấn tắt khung chat với cô, rồi sau đó lên xe, ngồi xuống.

Tài xế vẫn luôn im lặng chào hỏi một tiếng, rồi khởi động động cơ đưa hai người về khách sạn.

Không hiểu thế nào mà bên trong xe vẫn quanh quẩn bầu không khí kỳ kỳ quái quái, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng hít thở của ba người đang lưu chuyển.

Hứa Trĩ Ý không chắc lắm việc mình đột nhiên chạy tới có phải đã làm cho Chu Nghiên bối rối hay không.

Cô lén lút ngó mắt nhìn về phía bên cạnh, bị Chu Nghiên bắt được.

Hai người đối diện nhau.

Hứa Trĩ Ý sờ sờ chóp mũi, chột dạ nói: “Sao anh lại không nói lời nào vậy?”

Chu Nghiên không hé răng.

Hứa Trĩ Ý giơ tay, chọc chọc cánh tay anh: “Thầy Chu.”

Chu Nghiên tay mắt lanh lẹ nắm cái tay đang chọc vào người anh của cô, cúi người tới gần người cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng trêu chọc anh.”

“……?”

Khoảng cách giữa phim trường và khách sạn không xa lắm.

Hơn hai mươi phút sau, xe dừng lại ở bãi đỗ xe của khách sạn.

Lúc này, khách sạn đã khôi phục sự yên tĩnh, người vào ở cũng đều đã nghỉ ngơi.

Hứa Trĩ Ý đi theo Chu Nghiên vào thang máy, xuyên qua hành lang thật dài, thấy anh rút thẻ ra rồi đẩy cửa vào phòng.

Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, mí mắt của Hứa Trĩ Ý không chịu khống chế mà nhảy lên.

Bỗng dưng, người đàn ông đi phía trước cô xoay người lại.

Trong phòng vẫn còn một chiếc đèn đang sáng, Hứa Trĩ Ý còn chưa kịp nhìn kỹ, tầm mắt đã tối sầm lại.

Chu Nghiên giơ tay tháo khẩu trang và mũ của cô xuống, đẩy người về phía sau cửa, nắm lấy cằm cô hôn xuống, ngăn lời nói của cô ở giữa môi răng.

Team dịch said: Mong mọi người ủng hộ team dịch nha nha nhaaa, mọi người thấy hay hãy tim nhiệt tình ạ, bên team mình có page The Calantha mọi người có gì thắc mắc thì liên hệ, muốn đào bộ nào thì liên hệ ạaaaaa, còn thấy truyện hay xin cmt đánh giá 5 sao thiệt nhiều, tim nhiều nhen, cảm ơn lòng tốt của các thiên thần cuti.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp