Diễn Đến Thành Thật

Chương 3 - Lần sau gặp mặt nhớ phải tiếp tục nhận lỗi với em đấy nha


1 năm

trướctiếp

Nói thật thì, lúc mới quen Chu Nghiên, Hứa Trĩ Ý vẫn cho rẳng anh là dạng người lạnh lùng thâm trầm. Anh ấy không nói nhiều, sau khi quay phim xong, anh ấy lặng lẽ nhìn vào điện thoại di động ở bên cạnh, trưng ra bộ dáng người lạ không được tới gần.

Nhân viên trong đoàn làm phim và các nghệ sĩ khác nói chuyện với anh ấy, anh ấy cũng thờ ơ và không có chút nhiệt tình nào.

Mãi cho đến khi cả hai yêu thầm nhau, Hứa Trĩ Ý mới phát hiện ra bản chất của anh hoàn toàn trái ngược với những gì mà cô biết về anh trước đây.

Anh ấy không những không lạnh lùng, mà thỉnh thoảng còn nói ra những lời lẳng lơ, có thể làm cho Hứa Trĩ Ý mặt đỏ tai hồng, không thể nào đỡ nổi.

Giống như bây giờ.

Tùy tiện nói một câu, đem ký ức của Hứa Trĩ Ý khơi gợi lại tối hôm qua.

Trong nháy mắt, những hình ảnh kiều diễm* kia tràn vào trong đầu.

(kiều diễm*: ý chỉ những hình ảnh nóng bỏng, ướt át)

Hứa Trĩ Ý không thể khống chế mà đỏ bừng hết cả người.

Cô hắng giọng, trả lời bằng biểu cảm cho Chu Nghiên xong, mới nói cho Bồ Hoan: “Chu Nghiên đưa đấy.”

Bồ Hoan gật gật đầu.

Ngay khi Hứa Trĩ Ý cho rằng chuyện này đã qua rồi, Bồ Hoan đột nhiên hỏi: “Chị, cái váy chị mặc hôm qua đâu rồi?”

Đó là hàng mượn của thương hiệu, hôm nay phải trả lại, sao cô không phát hiện ra chứ.

Lỗ tai của Hứa Trĩ Ý càng lúc càng đỏ hơn.

Cô mím môi, giả vờ bình tĩnh nói: “Cái váy kia không phải là hàng cao cấp, em đi đàm phán một chút, nói là chị rất thích, muốn mua nó.”

“......”

Bồ Hoan nhìn chằm chằm vào gương mặt càng ngày càng đỏ của cô, liền hiểu được.

Chiếc váy lại bị xé mất.



Sau khi rời khỏi khách sạn, Hứa Trĩ Ý xuất hiện tại sân bay.

Cô quay trở lại Bắc Thành.

Một bộ phim đã khởi quay cách đây không lâu vẫn còn đang trong giai đoạn quay phim, hôm qua cũng bởi vì hoạt động liên hoan phim nên cô cũng đã xin nghỉ phép để ra ngoài tham gia.

Trong phòng chờ VIP, Hứa Trĩ Ý nhận được cuộc điện thoại của người đại diện Tiêu Văn Thiến.

“Em đến sân bay rồi hả?”

Hứa Trĩ Ý: “Ừm.”

Cô còn có chút mệt mỏi, ngáp một cái: “Sao thế chị?”

Tiêu Văn Thiến: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là ngẫu nhiên hỏi một chút thôi. Bộ phim của em sẽ kết thúc sau một tuần nữa, còn bộ phim kế tiếp thì vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này em có muốn nâng cao bản thân mình lên một chút không?”

Hứa Trĩ Ý hỏi: “Là làm cái gì để nâng cao thế?”

Tiêu Văn Thiến thành thật nói: “Có một chương trình tạp kỹ muốn mời em tham gia.”

Hứa Trĩ Ý dựa vào trực giác phán đoán: “Chương trình tạp kỹ về tình yêu hả?”

“Đại khái tự nhiên là như vậy.” Tiêu Văn Thiến nói: “Bên người ta muốn ghép đôi em với Chu Nghiên, em biết mà, bức ảnh tối hôm qua của hai em bị lộ ra, đủ để cho fan CP hoạt động trong một năm.”

Hứa Trĩ Ý nở nụ cười, trực tiếp từ chối: “Em không đi đâu.”

Tiêu Văn Thiến: “Không cần một chút suy nghĩ nào luôn sao?”

“Ừm.” Hứa Trĩ Ý nói: “Hai người chúng em trước đây còn chưa từng đồng ý tham gia đóng phim cùng nhau chứ đừng nói là bây giờ.”

Với sự chênh lệch bày ra trước mắt, Hứa Trĩ Ý không muốn lôi kéo Chu Nghiên tham gia chương trình chứ đừng nói tới việc lợi dụng sự nổi tiếng của anh.

Hơn nữa, cô biết chắc rằng, Chu Nghiên không thích các chương trình tạp kỹ.

Tiêu Văn Thiến hiểu cô, biết cô đang nghĩ tới cái gì.

Nhưng cô vẫn ôm tia hy vọng may mắn: “Nếu như Chu Nghiên cảm thấy ổn thì sao?”

Thật ra cô muốn Hứa Trĩ ý tham gia chương trình tạp kỹ, cũng bởi vì gần đây độ nổi tiếng của cô quả thật đã giảm đi không ít.

Mấy năm gần đây các tác phẩm sản xuất của Hứa Trĩ Ý không được tốt, nhất định phải có các chương trình tạp kỹ hoặc sự nổi tiếng khác để duy trì. Bằng không, cho dù có gương mặt của cô, có sự ủng hộ từ hai bộ phim mà cô từng tham gia chống đỡ đi nữa, thì cô cũng sẽ xong đời ngay.

Điều mà trong giới giải trí không hề thiếu nhất chính là những người mới và người đẹp.

Hứa Trĩ Ý kiên quyết nói: “Anh ấy có thể, nhưng em thì không thể.”

Tiêu Văn Thiến: “......”

Cô ổn mà.

“Được rồi.” Cô thở dài: “Chị không ép em nữa.”

Hứa Trĩ Ý “Ừm” một tiếng, biết Tiêu Văn Thiến cũng vì muốn tốt cho mình.

Cô nhẹ giọng đáp: “Em cảm ơn chị Thiến.”

Tiêu Văn Thiến: “Cảm ơn cái gì chứ, những chuyện này đều là do em quyết định mà, chị cũng đâu thể kề dao vô cổ mà ép em tham gia được.”

Cô không phải là một người đại diện như vậy.

Trước khi Hứa Trĩ Ý chưa kịp mở miệng, cô đã chuyển đề tài hỏi: “Nhưng chị thật sự muốn hỏi em một chút, em định tiếp tục như vậy với Chu Nghiên sao?”

Hứa Trĩ Ý không hiểu ý của cô: “Là sao chị?”

Tiêu Văn Thiến: “Hai người tụi em đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, chưa từng nghĩ đến vấn đề sẽ công khai sao?”

Nghe thấy vậy, Hứa Trĩ Ý nói đùa: “Công khai xong đến lúc đó chia tay, không phải sẽ càng khó chịu hơn sao?”

Cô không muốn như vậy: “Em không muốn thế.”

Tiêu Văn Thiến: “Không phải vậy.”

Cô rất khó hiểu: “Em không mong muốn em với Chu Nghiên càng ngày càng tốt hơn sao? Hai người tụi em là cặp CP được ngàn cư dân mạng đánh giá cao như vậy. Tại sao em lại nghĩ mình sẽ chia tay với Chu Nghiên chứ?”

Hứa Trĩ Ý ngước mắt lên nhìn người đi đường ở ngoài cửa sổ, nhưng không nói gì.

Cô không trả lời, Tiêu Văn Thiến coi như cô đang đùa giỡn. là người đại diện nhìn cô và Chu Nghiên đến với nhau, cô chưa bao giờ cảm thấy hai người bọn họ sẽ chia tay nhau.

Lúc trước cô và người đại diện của Chu Nghiên là Lâm Khải đều cảm thấy hai người bọn họ ở bên nhau là vì nhập vai quá sâu, đã làm không ít công tác tư tưởng cho hai người, để cho bọn họ biết rõ hiện thực là gì, phim ảnh là gì.

Sau khi quay phim xong, bọn họ phải học cách để thoát khỏi bộ phim đó, phải biết cách tách ra khỏi kịch bản.

Kết quả, Chu Nghiên và Hứa Trĩ Ý lần lượt thông báo cho bọn họ biết rằng.

Sau khi quay xong bộ phim thứ hai, bọn họ không hề coi đối phương là nhân vật ở trong phim, mà trong nhận thức của họ, Chu Nghiên là Chu Nghiên, còn Hứa Trĩ Ý là Hứa Trĩ Ý.

Lý do này vừa được đưa ra, Tiêu Văn Thiến và Lâm Khải đã không còn lời nào để nói nữa, chỉ có thể đồng ý cho hai người bọn họ ở bên nhau, yên lặng bảo vệ cho hai người.

Thoáng cái, đã ba năm trôi qua.

Nghĩ lại ba năm hai người đã ở bên nhau, Tiêu Văn Thiến cảm khái: “Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh.”

Trong nháy mắt, mà đã qua mất vài năm.

Hứa Trĩ Ý cực kỳ đồng ý với câu này.

Cô im lặng một lát, đột nhiên hét lên: “Chị Thiến.”

“Sao vậy?”

“Chương trình tạp kỹ về tình yêu em không tham gia đâu, nhưng nếu là một người không ghép đôi với Chu Nghiên, thì em có thể tham gia.”

Tiêu Văn Thiến sửng sốt, kinh ngạc nói: “Nghĩ thông suốt ra rồi hả?”

Hứa Trĩ Ý: “Chị cứ cho là vậy đi.”

Thật ra từ chiều ngày hôm qua khi nhìn thấy bản thân mình bị người ta lôi ra giẫm đạp lên như vậy, Hứa Trĩ Ý đã suy ngẫm rất nhiều, có phải sự lựa chọn trước đây của mình đã sai rồi hay không.

Trước đây cô không muốn tham gia vào các chương trình tạp kỹ, một phần là vì lười biếng, còn hai là vì muốn chuyên tâm đóng phim.

Một trong các giáo viên dạy diễn xuất của cô nói với cô rằng là các nghệ sĩ không nên thể hiện quá nhiều trước ống kính, vì điều đó rất dễ làm mất dần đi ánh hào quang của họ. Cô vẫn luôn ghi nhớ câu nói này.

Nhưng vào ngày hôm qua, khi nhìn thấy fan hâm mộ của mình bị người khác chỉ trích, Hứa Trĩ Ý lại nghĩ rằng, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này, tham gia một chương trình tạp kỹ phù hợp, thể hiện cho ổn, có lẽ cũng không tệ.

Trong lúc ổn định độ nổi tiếng, cô cũng có thể tương tác với fan hâm mộ nhiều hơn.

Dù sao thì từ lúc lần đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh rộng, fan hâm mộ đã mong muốn được gặp cô ở trong một chương trình tạp kỹ, có thể nhìn thấy được cuộc sống hàng ngày của cô, bọn họ muốn hiểu thêm về cô.

Có được lời này của cô, Tiêu Văn Thiến hận không thể lập tức cúp điện thoại của cô ngay rồi đi thông báo với các bên đạo diễn chương trình tạp kỹ đã liên hệ với cô trước đó, để nói cho bọn họ biết, Hứa Trĩ Ý đồng ý tham gia chương trình tạp kỹ, có chuyện để thích hợp nói đến rồi.

“Được rồi.” Tiêu Văn Thiến đè nén lại tâm tình kích động của mình: “Nếu em đồng ý tham gia chương trình tạp kỹ, chị cam đoan với em, em không cần phải làm bất cứ cái gì hết, cứ ngồi yên trước ống kính, cũng sẽ có một lượng lớn khán giả nguyện ý theo dõi em.”

Hứa Trĩ Ý bị lời nói của cô chọc cười: “Không có đến mức khoa trương như vậy đâu chị.”

Cô nghe tiếng loa phát thanh nhắc nhở: “Đã sắp đến giờ lên máy bay rồi, nếu có việc gì thích hợp thì chị cứ nói với em.”

“Được rồi, khi nào hạ cánh thì báo cho chị biết đấy.”



Sau khi lên máy bay, Hứa Trĩ Ý liền gửi tin nhắn cho Chu Nghiên, rồi chỉnh điện thoại thành chế độ máy bay.

Ban đầu, cô muốn ngủ bù trên máy bay.

Nhưng sau khi ngồi xuống lại thấy không buồn ngủ nữa, Hứa Trĩ Ý tựa người vào cửa sổ trên máy bay, nhìn chằm chằm vào những đám mây đến ngẩn người.

Đột nhiên, Bồ Hoan ở bên cạnh lên tiếng.

Hứa Trĩ Ý nhướng mày, quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”

Bồ Hoan đang lướt dạo trên siêu thoại của CP “Trung Ý”, sau khi nhìn thấy có người ở trong đó đăng cái gì, liền không chịu nổi nữa.

Cô rầu rĩ nói: “Có fan ở trong siêu thoại chửi chị.”

Mọi người lập ra quy tắc mặc định, trong siêu thoại là để fan CP cắn đường, cho dù là người nào đăng tiểu thuyết hay là đăng các video, clip, thì cơ bản đều là đăng ở trong siêu thoại, rất ít có bài đăng để chửi người.

Fan only cũng vậy, yên ổn sống tại nhà riêng của mình, luôn giữ thái độ không can thiệp gì đến fan CP.

Mặc dù có một vài người điên điên, nhưng khi bọn chúng xuất hiện liền sẽ bị báo cáo ngay.

Nhưng gần đây thì khác.

Có thể là do Hứa Trĩ Ý bị bùng nổ về vụ cướp tài nguyên, mà Chu Nguyên lại nhận được giải thưởng, cho nên có một số fan hâm mộ không chịu được. Bọn họ muốn nhanh chóng không buộc hai người chung với nhau nữa, muốn siêu thoại CP giải tán.

Vì vậy, bọn họ liền “chọc tới” siêu thoại CP trong đây.

Hứa Trĩ Ý: “......”

Cô cầm lấy điện thoại di động của mình, cúi đầu nhìn.

Đập vào mắt là một số bình luận chỉ trích cô, đều đến từ cùng một người dùng Weibo.

“Anh Nghiên đẹp trai nhất: Hy vọng có một số người tự biết điều một chút, đừng có đi cọ độ nổi tiếng nữa.”

“Anh Nghiên đẹp trai nhất: Cũng đã ba năm rồi, tiền lãi ăn còn chưa có đủ hay sao?”

“Anh Nghiên đẹp trai nhất: Còn nữa là tôi khuyên mấy fan CP không có đầu óc đừng có suốt ngày nghĩ linh tinh nữa, vết trên cổ của anh Nghiên là do muỗi cắn mà ra, đừng có mà không biết xấu hổ mà chấp nhận việc này được không!”

“Anh Nghiên đẹp trai nhất: Tôi thật sự mắc ói nha, sao mà cô rời khỏi Chu Nghiên liền không có cách nào tự mình đứng vững được vậy?”

“Anh Nghiên đẹp trai nhất: Ha ha ha nhưng mà đúng là không có cách nào tự mình đứng vững được, dù sao thì không có anh Nghiên của tôi, một số người ở trong hai bộ phim đều bùng nổ như vậy, đầu tư 500 triệu mà doanh thu phòng vé chưa đến 300 triệu cũng là huyền thoại ở trong giới rồi.”

Bồ Hoan nhìn sắc mặt của Hứa Trĩ Ý càng ngày càng lạnh, sợ đến kinh hồn bạt vía.

Cô cố gắng lấy lại điện thoại di động để cô ấy đừng nhìn nữa, nhưng Hứa Trĩ Ý không chịu.

Bồ Hoan hối hận rồi.

Đáng lẽ vừa rồi cô không nên lên tiếng chửi rủa.

“Chị.” Bồ Hoan khóc không nước mắt: “Đừng nhìn nữa mà.”

Hứa Trĩ Ý nhấn vào ảnh đại diện của người kia xem, phát hiện trên Weibo của cô ta đều đăng tất cả về những thứ có liên quan đến Chu Nghiên, nào là chia sẻ bài đăng của Chu Nghiên, rồi lượt like ở sân bay, đương nhiên ở giữa còn có mấy lời chửi mình nữa.

Lướt qua vài phút, Hứa Trĩ Ý trả điện thoại di động lại cho Bồ Hoan.

Bồ Hoan liền trực tiếp nhấn báo cáo bài đăng.

Báo cáo xong, cô quay lại với Hứa Trĩ Ý: “Chị à.”

Hứa Trĩ Ý không đồng ý, cô lấy điện thoại di động ra, muốn nhắn tin cho Chu Nghiên.

Gõ chữ xong, Hứa Trĩ Ý hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại.

Không thể liên lụy đến đối phương.

Đây không phải là vấn đề của Chu Nghiên.

Hứa Trĩ Ý ủ rũ tắt màn hình, cô đưa tay về phía Bồ Hoan: “Bịt mắt đâu rồi?”

Bồ Hoan sửng sốt, lập tức tìm kiếm rồi đưa cho cô.

Hứa Trĩ Ý nhận lấy: “Chị đi ngủ một lát.”

Bồ Hoan: “... Ừm.”

Thấy Hứa Trĩ Ý nghiêng đầu nghỉ ngơi, Bồ Hoan suy nghĩ một hồi, gửi mấy tin nhắn cho Trịnh Nguyên trợ lý của Chu Nghiên

Cô không biết có nên nói chuyện này cho Chu Nghiên nghe hay không.

Trước đó, chuyện fan cãi nhau hai người chưa bao giờ để ở trong lòng, fan cãi thì cãi, còn bọn họ yêu nhau thì yêu. Nhưng lúc này Bồ Hoan không xác định được.

Bởi vì fan hâm mộ của Chu Nghiên đã quá đáng đến mức vào trong siêu thoại CP để mắng chửi, hơn nữa còn để cho Hứa Trĩ Ý xem xong.



Hứa Trĩ Ý cũng không biết trong lòng Bồ Hoan đang suy nghĩ cái gì, cô cũng không có tâm tư để mà chú ý đến.

Nhìn thấy những lời đó, lúc trước cô vẫn cho rằng mình không có cảm xúc gì quá lớn, nhưng đến lúc này cô mới phát hiện ra, là không phải như vậy, thật sự cô rất để ý đến nó.

Cô rất để ý đến những gì mà fan hâm mộ của Chu Nghiên đánh giá về mình.

Về phần nguyên nhân, thì đơn giản thôi bởi vì tất cả những lời mà cái người kia nói ở trong siêu thoại đều là sự thật.

Bởi vì bộ phim trước đó của cô, đã được đầu tư 500 triệu vào đó, nhưng doanh thu phòng vé lại không đến 300 triệu.

Hứa Trĩ Ý là diễn viên nữ chính, nhưng trên thực tế cảnh quay của cô ở trong phim còn chưa được quá 10 phút.

Nguyên nhân rất máu chó cũng rất thực tế, vì cô đắc tội với nhà đầu tư.

Hôm quay xong, toàn bộ nhân viên đoàn phim đều tụ tập đi ăn uống.

Đêm đó, các nhà đầu tư cũng đến.

Khi Hứa Trĩ Ý đang quay phim, các nhà đầu tư cũng thuận tiện ghé qua đoàn làm phim nhiều lần, cũng có ý đồ tặng cho Hứa Trĩ Ý rất nhiều món quà. Nhưng cô từ chối tất cả.

Buổi tối hôm đó.

Hứa Trĩ Ý phối hợp uống vài chén rượu, bởi vì cô nghĩ, là cô đã cự tuyệt rõ ràng với đối phương, mà đối phương là một ông chủ lớn, hẳn là sẽ biết khó mà lui, không miễn cưỡng cô nữa.

Nhưng không nghĩ đến, đối phương lại có ý đồ hạ thuốc cô, cưỡng bức mang cô đi.

Tính tình của Hứa Trĩ Ý từ trước đến nay vẫn luôn rất ngang bướng.

Những người thân thiết với cô đều biết rõ, chuyện cô đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, còn chuyện mà cô đã không muốn làm, dù cho có uy hiếp như thế nào đi nữa, thì cô vẫn sẽ không làm.

Khi đối phương không biết là lần thứ bao nhiêu cầm ly rượu đến gần cô, tay đặt lên vai muốn cô uống thêm rượu, thì Hứa Trĩ Ý không chút suy nghĩ nào, cầm nguyên chai rượu trên bàn ném thẳng về phía người kia.

Sau đó, công ty quản lý của Hứa Trĩ Ý đã đứng ra để đàm phán.

Đối phương đề nghị, muốn cô xin lỗi, phải tự cô chủ động đưa tới cửa.

Nếu cô mà không làm, người kia sẽ kiện cô, thậm chí cắt hết tất cả phân cảnh của cô trong bộ phim.

Hứa Trĩ Ý không thèm quan tâm tới.

Cô không chỉ không đưa bản thân qua đó, mà ngay cả lời xin lỗi cũng không nói.

Khoảng thời gian đó Tiêu Văn Thiến thật sự không thể làm gì được với cô, Chu Nghiên đang ở trên núi quay phim nghe được tin tức liền vội vàng trở về thương lượng, Hứa Trĩ Ý không biết anh đã làm cái gì, nhưng nói tóm lại, chuyện này là không thể giải quyết được.

Tương tự như vậy, phân cảnh của Hứa Trĩ Ý ở trong bộ phim đã bị cắt.

Toàn bộ kịch bản của bộ phim đã bị cắt thành một đống lộn xộn.

Diễn viên nữ chính không còn tồn tại, cốt truyện khiến cho người ta nhìn vào liền thấy rối rắm, phòng vé đương nhiên là ảm đạm.

Lúc đó, Hứa Trĩ Ý bị đồng nghiệp và cư dân mạng chế giễu trong suốt ba tháng. Cho tới tận bây giờ, vẫn còn một số người nhắc lại.

Nhưng về chuyện này, cô vẫn không cảm thấy đó là vấn đề của mình.

Cô không nghĩ là mình đã làm sai cái gì.

Chỉ là sau khi bộ phim được công chiếu, quả thật không có một kịch bản phim nào tìm đến cô nữa.

Tác phẩm mà cô tham gia liên hoan phim ngày hôm qua vẫn được nhận trước khi bộ phim ra mắt.

Nhưng bây giờ bị fan hâm mộ của Chu Nghiên chửi như thế này, rõ ràng chỉ ra được đó là sự châm biếm, bất tri bất giác cô bắt đầu cảm thấy đau khổ.

Hứa Trĩ Ý đẩy tấm bịt mắt ra, liếc nhìn trợ lý ở bên cạnh.

Bồ Hoan đã ngủ thiếp đi.

Cô nhìn trợ lý nhỏ ngủ say một lúc lâu sau, liền lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Chu Nghiên.

Hứa Trĩ Ý: “Fan hâm mộ của anh lại chửi em nữa rồi.”

Hứa Trĩ Ý: “Chu Nghiên, fan hâm mộ của anh chửi em tới tận năm lần trên Weibo.”

Hứa Trĩ Ý: “Fan hâm mộ của anh chửi em, nên anh đến để trả nợ đi.”

……



Có lẽ Chu Nghiên đang quay phim, nên chờ máy bay của Hứa Trĩ Ý hạ cánh xuống, anh mới gọi điện thoại đến cho cô.

Giọng nói của anh vẫn rõ ràng như mọi khi, thấp giọng nói: “Phải làm cái gì để trả nợ đây?”

Hứa Trĩ Ý hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp thẳng thắn nói: “Thịt | để trả nợ.”

Chu Nghiên cúi đầu cười, đồng ý nói: “Nghe theo em hết.”

Hứa Trĩ Ý lại hừ nhẹ thêm một tiếng.

Chu Nghiên nghe thấy, có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cô lúc này ra sao.

Anh nhếch môi, ý cười nằm sâu trong đáy mắt.

“Ý Ý.” Anh gọi cô, người trong nhà đều gọi cô là Ý Ý, chẳng qua số lần mà Chu Nghiên gọi cô cũng không nhiều. Nhưng mỗi lần mà anh gọi như vậy, Hứa Trĩ Ý đều có thể nghe ra được một loại quyến rũ ở bên trong.

Cô nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Anh muốn nói gì đó.”

Chu Nghiên suy nghĩ một hồi, rồi hỏi: “Tình huống mà em bị cướp mất vai diễn là sao thế?”

Anh không biết dự án của Hứa Trĩ Ý đang ở trong giai đoạn bảo mật.

Hứa Trĩ Ý: “Không phải bị cướp mất.”

Cô nói: “Là em không muốn nhận nó.”

Chu Nghiên nhướng mày.

Hứa Trĩ Ý: “Em có nhận được một vai diễn khác còn đang ở trong giai đoạn bảo mật, tạm thời vẫn chưa được tiết lộ ra.”

Chu Nghiên: “Của đạo diễn nào?”

Hứa Trĩ Ý đang muốn trả lời, Bồ Hoan kế bên bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía cô: “Chị.”

Cô cầm điện thoại di động trong tay, kinh ngạc nói: “Tin tức chị nhận được vai diễn mới của đạo diễn Viên đã bị tiết lộ rồi.”

“.......”

Đạo diễn Viên mà Bồ Hoan nói đến, tên là Viên Minh Chí.

Anh ấy là một đạo diễn phim truyền hình nổi tiếng ở trong giới, mặc dù anh ấy vẫn quay phim truyền hình, nhưng chỉ cần dưới sự chỉ đạo của anh, tác phẩm không thể nào dưới tám điểm được.

Quan trọng hơn một chút, là đóng trong bộ phim truyền hình của anh, đều trở thành những diễn viên nổi tiếng cả.

Cho dù là diễn viên chính hay là diễn viên phụ, thì đều có thể nổi tiếng.

Cách đây không lâu, trên mạng liên tục đồn tin rằng, là Viên Minh Chí đang chuẩn bị cho một bộ phim mới, nhưng diễn viên thì vẫn chưa chọn được.

Lúc ấy trên mạng có rất nhiều người thi nhau đồn đoán, xem diễn viên chính trong bộ phim mới của Viên Minh Chí sẽ là ai, cư dân mạng đã liệt kê ra rất nhiều tên diễn viên, nhưng chỉ có Hứa Trĩ Ý là người mà không ngờ tới nhất.

Mới tối hôm qua, trên mạng còn có người đồng cảm với Hứa Trĩ Ý.

Mà Nghê Toàn cái người cướp đi vai diễn nữ chính cổ trang của Hứa Trĩ Ý được định trước, lại còn đăng Weibo tỏ vẻ khá tự mãn. Fan hâm mộ của Nghê Toàn, liền ngay lập tức giẫm đạp lên cô.

Nhưng Hứa Trĩ Ý lại không quan tâm đến việc đó, bởi vì cô biết sự lựa chọn của cô là đúng đắn.

Chỉ có điều, cô không ngừng tin tức này lại bị tiết lộ ra bên ngoài nhanh như vậy.

Hứa Trĩ Ý ngạc nhiên hỏi: “Ai nói vậy?”

Bồ Hoan: “Hôm nay đạo diễn Viên có một buổi phỏng vấn, có người hỏi anh ấy là trên mạng đang có tin đồn anh chuẩn bị cho một bộ phim mới, có phải anh muốn chọn nữ diễn viên đã hợp tác trước đó hay không, anh ấy nói thẳng là chọn chị.”

Cuộc phỏng vấn này của Viên Minh Chí vừa xuất hiện, cư dân mạng đã bất ngờ.

Không phải nói Hứa Trĩ Ý tài nguyên càng ngày càng kém hay sao? Tại sao cô vẫn có thể nhận được vai diễn mới của Viên Minh Chí chứ?

Chu Nghiên nghe xong cuộc trò chuyện của hai người: “Là của đạo diễn Viên sao?”

Hứa Trĩ Ý: “Ừm.”

Cô nói: “Em đã muốn nói cho anh biết hồi tối qua.”

Nhưng lại quên mất.

Chu Nghiên nở nụ cười: “Chúc mừng em.”

Có vẻ như bạn gái của anh thực sự không cần đến sự giúp đỡ của anh rồi.

Hứa Trĩ Ý “Ừm.” một tiếng, nói giỡn: “Mặc dù em rất vui khi vả mặt được cư dân mạng, nhưng chuyện fan hâm mộ của anh chửi em thì em chưa có cho qua đâu đấy.”

Chu Nghiên: “......”

Trước khi cúp điện thoại, Hứa Trĩ Ý nhắc nhở anh: “Thầy Chu này, lần sau gặp mặt nhớ phải tiếp tục nhận lỗi với em đấy nha.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp