Diễn Đến Thành Thật

Chương 2 - Là chị cắn à?


1 năm

trướctiếp

“Trĩ Ý.”

Sau khi đem gửi thẻ phòng xong, Hứa Trĩ Ý bước ra ngoài, còn chưa kịp đi ra tới cửa thì đã nghe thấy ai gọi tên mình.

Cô nghiêng đầu: “Thầy Biên.”

Là nam diễn viên Biên Lỗi từng hợp tác với nhau trước đó, cũng là đồng nghiệp mà fan hâm mộ nói rằng đã cười đùa chuyện trò vui vẻ với anh ấy.

Biên Lỗi mặc một bộ âu phục màu đen, vẻ ngoài nghiêm chỉnh, đường nét cân đối, ở trong giới giải trí có nhiều mỹ nam mỹ nữ thì anh không được tính là đẹp mắt, nhưng lại có gu thẩm mỹ rất độc đáo cho riêng mình.

Anh rũ mắt xuống nhìn Hứa Trĩ Ý, cười cười nói: “Đêm nay em không về bên đoàn làm phim sao?”

Hứa Trĩ Ý gật đầu đáp: “Ngày mai em mới quay về.”

Biên Lỗi gật đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Em có muốn đi ăn tối cùng với nhau hay không?”

Hứa Trĩ Ý mỉm cười: “Bữa khác đi thầy Biên.”

Cô chớp mắt, vui vẻ nói: “Đêm nay em lên hot search quá đủ rồi, để lần khác đi anh.”

Biên Lỗi sửng sốt, nghe ra ý tứ trêu chọc mình.

Anh mỉm cười, không miễn cưỡng nữa: “Được rồi, lần tới không được từ chối anh nữa đấy.”

Hứa Trĩ Ý: “Chắc chắn rồi.”



Nói chuyện với Biên Lỗi nên đã làm chậm trễ một chút thời gian, lúc Hứa Trĩ Ý bước lên xe rời khỏi hiện trường sự kiện, trong điện thoại di động có thêm mấy thông báo tin nhắn chưa kịp đọc.

Cô mở ra, ngoại trừ Thịnh Đàn gửi lời an ủi tới cô khi không nhận được giải thưởng ra, thì tất cả những thông báo tin nhắn còn lại đều đến từ người đàn ông bị cô nhét thẻ phòng vào người.

Chu Nghiên: “Ba phút.”

Chu Nghiên: “Ba lần.”

Chu Nghiên: “Trời mưa đường trơn trượt, em kêu tài xế lái xe chậm một chút.”

Xem xong, Hứa Trĩ Ý lạnh lùng phản hồi lại anh một dấu chấm hỏi.

Chu Nghiên: “Đã ba phút rồi. Ba lần.”

Hứa Trĩ Ý nhíu mày, thoát khỏi tài khoản Weibo.

Trên Weibo, những fan hâm mộ Chu Nghiên và một nữ diễn viên từng nhận được giải thưởng khác đang vui chơi say sưa, ở lễ rút thăm trúng thưởng.

Nên cũng không có gì ngạc nhiên khi cô bị mang ra để chỉ trích, chế nhạo.

Nhìn thấy những lời bình luận của cư dân mạng, Hứa Trĩ Ý lặng lẽ thở dài.

“Hoan Hoan.”

Nghe thấy giọng điệu của cô, đôi lông mày của Bồ Hoan liền giật giật, trong lòng của cô đang có dự cảm không lành.

“Có chuyện gì thế chị?”

Hứa Trĩ Ý quay đầu nhìn cô, vẻ mặt áy náy: “Chị lại bị chửi nữa rồi.”

Bồ Hoan: “......”

Cô suy nghĩ một chút, rồi an ủi: “Chị đừng buồn, chẳng phải chúng ta đã quen với nó từ lâu rồi hay sao?”

Hứa Trĩ Ý: “?”

Nghe vậy, cô phản bác lại: “Ai đã quen với nó chứ?”

“Chị không có quen, chị không vui.”

Bồ Hoan im lặng, thấp thỏm hỏi: “Vậy chị nói xem, phải làm sao thì chị mới có thể vui vẻ.”

Ánh mắt của Hứa Trĩ Ý sáng ngời lên, mở ứng dụng đặt đồ ăn lên cho Bồ Hoan xem: “Chị muốn ăn thịt nướng của quán này.”

Bồ Hoan: “......”

Cô biết thứ mà cô ấy muốn chính là loại vui vẻ này mà.

Thành thật mà nói, Bồ Hoan thực sự cảm thấy rằng Hứa Trĩ Ý là một trong những nữ nghệ sĩ thảm hại nhất trong giới.

Cô ấy rất thích ăn, lại cố tình là loại thể chất ăn vô sẽ mập nữa, và gương mặt của cô ấy sẽ thứ mập ra trước tiên. Cô ấy ăn nhiều hơn một chút, liền sẽ tăng lên hai ba cân rồi bị paparazzi* chụp được tung ra, tất nhiên sẽ bị cư dân mạng giễu cợt, chế nhạo về trình độ của cô, giống như cô mập lên tới hai ba mươi cân.

*Thợ săn ảnh hay paparazzi là số nhiều của từ paparazzo để chỉ những người chụp ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh của những người nổi tiếng, thường là chụp lén khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư. Wikipedia

Mỗi lần như vậy, Bồ Hoan đều cảm thấy Hứa Trĩ Ý rất oan.

Bởi vì thể chất này của cô, Bồ Hoan bị người đại diện của Hứa Trĩ Ý nói rằng phải theo dõi chế độ ăn uống của cô ấy, tuyệt đối không thể để cho cô ấy ăn quá nhiều.

Nhưng mà lần này, Bồ Hoan cũng có chút không đành lòng.

“Chị muốn ăn cái gì?”

Cô lấy điện thoại di động của mình ra tìm kiếm tên cửa hàng này: “Không thể ăn quá nhiều được, bị chị Thiến phát hiện là chúng ta sẽ xong đời đấy.”

Chị Thiến là người đại diện của Hứa Trĩ Ý.

Hứa Trĩ Ý trực tiếp bỏ qua câu sau của cô, bắt đầu đặt món.

“Ba chỉ bò, thịt bò, sườn sụn giòn, cải thảo trộn…” Cô gọi một số tên món ăn, cuối cùng bổ sung thêm: “Thêm một chút thận nướng nữa.”

Bồ Hoan bị lời nói của cô làm cho sặc ngang: “Chị!”

Cô không thể chịu đựng được.

Hứa Trĩ Ý “Này” một tiếng, gió thổi mây bay hướng cô khoát tay: “Thận nướng là cho Chu Nghiên ăn, chị không có ăn đâu.”

“......”



Chu Nghiên còn đang ở hiện trường sự kiện cũng không biết rằng bữa tối của mình cứ như vậy mà được an bài xong.

Anh vừa giành được giải thưởng, không có cách nào để rời khỏi đây nhanh như vậy được.

Sau khi đàm phán với đạo diễn và ban tổ chức xong, Chu Nghiên lấy lý do có việc bận, sáng sớm hôm sau phải trở về đoàn làm phim, khéo léo từ chối mấy bữa tiệc.

Khi anh rời khỏi đây, là đã hơi muộn.

Hiện trường sự kiện cách khách sạn Hứa Trĩ Ý muốn tới nói xa thì cũng không xa, nhưng mà gần thì cũng không gần.

Nơi đó nằm ở trong trung tâm thành phố, là một khách sạn cao cấp có tính bảo mật riêng tư rất cao, giá cả cho một đêm dao động từ vài nghìn đến vài trăm nghìn.

Lúc Chu Nghiên quẹt thẻ bước vào phòng, Hứa Trĩ Ý đang đưa lưng về phía cửa nằm sấp trên ghế sô pha.

Trên người cô vẫn mặc chiếc váy ở sự kiện hôm nay, khoe ra cánh lưng bướm, bởi vì tư thế hiện tại nên chiếc váy bị vén lên dừng lại ở đùi, lộ ra một nửa, khiến cho cô nhìn vô cùng quyến rũ.

Hứa Trĩ Ý mặc dù là dạng thể chất ăn một chút liền tăng cân, nhưng bình thường đều kiểm soát cân nặng vóc dáng của mình rất tốt, dáng người gầy mà không quá mỏng manh, chỗ nào cần có thịt thì đều có thịt.

Nghe được âm thanh, Hứa Trĩ Ý cũng không quay đầu lại.

Cô biết là ai đã đến.

Thịnh Đàn nói rằng khách sạn này có tính bảo mật riêng tư cực kỳ cao, không có thẻ phòng thì không thể vào trong phòng được, ngay cả tầng này cũng không thể lên.

Cô đang xem hot search, fan only và fan CP vẫn đang cãi nhau.

Mà bức ảnh cô và Chu Nghiên bị fan CP chụp được lại đặt thành hình nền ở Siêu thoại. Đây chính là đường ngọt mà họ chờ đợi trong suốt hai năm qua, không ai nỡ buông tha.

Đột nhiên, phía sau cảm nhận được một hơi thở lạnh thấu xương truyền đến.

Hứa Trĩ Ý không hiểu sao cảm thấy có chút lạnh, cô nhíu mày ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông đứng trước mặt mình.

Ánh mắt hai người giao nhau, quấn quýt, va chạm, tình cảm trong mắt còn nồng nàn sâu đậm hơn cả bức ảnh chụp trên thảm đỏ.

Hứa Trĩ Ý quan sát anh kỹ hơn, phát hiện ra sau một khoảng thời gian dài không gặp nhau, Chu Nghiên lại trở nên đẹp trai hơn một chút rồi.

Cô nhìn chằm chằm vào anh, đang định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên cổ tay bị anh cầm lấy.

Còn chưa kịp phản ứng, Hứa Trĩ Ý bị anh ôm từ ghế sô pha lên, ngồi đè lên người anh.

“Em —”

Mới vừa nói được một chữ, Chu Nghiên liền chặn môi cô lại.

Đầu ngón tay anh nóng rực, đỡ lấy gáy của cô, ép cô ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn của anh.

Hơi thở của người đàn ông đến gần, khiến cô không còn nơi nào để trốn thoát.

Hứa Trĩ Ý đã quá quen thuộc với những nụ hôn của anh, cô vô thức choàng tay qua cổ anh, chủ động hé miệng để anh hôn sâu vào trong.

Cả căn phòng yên lặng.

Chỉ có tiếng nước nhóp nhép cùng với tiếng thở dốc liên tiếp của hai người hôn nhau trong khoảng thời gian dài đã lâu không gặp mặt.

Một lát sau.

Chu Nghiên thoáng lui về phía sau chừa ra một chút khoảng trống, rũ mắt nhìn chằm chằm vào cô, âm thanh khàn khàn: “Vừa nãy em đang làm gì thế?”

Hứa Trĩ Ý: “Lướt Weibo, fan hâm mộ của anh đang chửi em vì lại đăng bài về anh.”

Chu Nghiên: “.......”

Đúng là không nên hỏi mà.

Hứa Trĩ Ý nhìn thẳng vào anh, giả vờ tức giận hỏi: “Fan của anh chửi em cả đêm đấy, anh không định thay fan anh xin lỗi hay sao?”

Chu Nghiên dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Em muốn anh đền bù cho em như thế nào?”

Hứa Trĩ Ý đảo mắt, chọc chọc vào hầu kết gợi cảm của anh, ủ rũ nói: “Tự anh nghĩ đi.”

Chu Nghiên cúi đầu cười, hai tay ôm lấy vòng eo cô, cúi đầu cọ cọ chóp mũi của cô, đưa miệng đến chạm vào môi cô, thấp giọng nói: “Như vậy có được không?”

“......”

Hứa Trĩ Ý liếc mắt nhìn anh, khẽ hừ một tiếng: “Không được.”

Chu Nghiên đối diện với ánh mắt của cô, con ngươi thâm sâu: “Anh biết rồi.”

Hứa Trĩ Ý: “?”

Cô đang muốn mở miệng hỏi, Chu Nghiên trực tiếp ôm cô lên.

“Này này này!” Ý thức được anh định làm gì, Hứa Trĩ Ý vội vàng ngăn anh lại: “Một lát nữa Hoan Hoan mang bữa tối đến cho em đấy.”

Vừa mới dứt câu, chuông cửa liền vang lên.

Chu Nghiên nhìn cô: “Em lại không ăn nữa à?”

“Em phải mặc váy mà.”

Chu Nghiên hiểu rõ, đặt người xuống sô pha, đứng dậy đi về phía cửa.

Bồ Hoan khi nhìn thấy người đến nhận bữa tối là Chu Nghiên, không thể không nhắc nhở: “Anh Nghiên, chị ấy có chuyến bay vào lúc mười giờ.”

Chu Nghiên: “Ừ.”

Cửa vừa đóng lại, Hứa Trĩ Ý trước tiên nhận lấy bữa tối xách đi.

Cô lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đến, nếu không em sắp chết đói mất rồi.”

Chu Nghiên nhìn thấy cô như vậy, đưa tay lên nhéo lấy đôi lông mày, bước đến gần.

Anh nhận lấy túi đồ của Hứa Trĩ Ý, đem hết đồ ở bên trong bày ra cho cô, mở ra.

Trong nháy mắt, căn phòng tràn ngập đầy mùi thịt nướng.

Buổi tối Chu Nghiên cũng không ăn gì, nhìn bộ dáng Hứa Trĩ Ý ăn như hổ đói, anh liền lên tiếng: “Ăn chậm một chút, không ai giành của em đâu.”

Hứa Trĩ Ý không để ý tới anh.

Khi Chu Nghiên đưa tay ra muốn lấy thịt nướng, Hứa Trĩ Ý nhanh tay lẹ mắt đẩy qua một phần cho anh.

“Anh ăn cái này đi, em đặc biệt gọi cho anh một chút đấy.”

Chu Nghiên nhìn kỹ, híp mắt lại hỏi: “Cái này là cái gì đây?”

Hứa Trĩ Ý nhai đồ ăn một chút, không do dự mà nói: “Thận nướng á.”

“......”

Bầu không khí trong căn phòng dường như bị đình trệ trong vài giây.

Ngón tay của Chu Nghiên hạ xuống, gõ lên mặt bàn: “Thận nướng?”

Hứa Trĩ Ý: “Đúng vậy.”

Chu Nghiên nhướng mày, lười biếng tựa vào ghế, quan sát cô từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói: “Anh có thể hỏi một chút được không…”

Hứa Trĩ Ý: “Hỏi gì cơ?”

Chu Nghiên chậm rãi nói: “Từ khi nào mà anh cho em cảm giác rằng là anh phải cần ăn thận nướng vậy?”

Đối diện với ánh mắt thâm trầm của Chu Nghiên, Hứa Trĩ Ý bất tri bất giác có chút lo sợ.

Cô im lặng một lát, mơ hồ nói: “Em chỉ muốn thử nó thôi.”

“Hửm?” Chu Nghiên nhướng mày.

Hứa Trĩ Ý lẩm bẩm: “Để em xem thận nướng có phải thật sự có công dụng tuyệt vời hay không.”

Sau một tiếng đồng hồ, Hứa Trĩ Ý liền hối hận.

Cô không nên nghịch ngu như vậy.

Dưới gầm giường, chiếc váy tím cùng với quần tây đen lộn xộn trộn lẫn vào nhau, nhìn tương phản rõ ràng.

Chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần nhà dường như đang lắc lư, làm chói mắt người ta.

Hứa Trĩ Ý nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở của người đàn ông phả vào trong cổ, có chút ngứa ngáy.

Theo bản năng cô muốn trốn đi, lại bị người đàn ông kéo vào ôm trong lòng.

Cô không biết đã qua bao lâu.

Ngay khi Hứa Trĩ Ý nghĩ rằng nó sẽ kết thúc, thì nụ hôn của người đàn ông lại hạ xuống, từ trán xuống má, khóe môi và cằm… môi và lưỡi của họ quấn quýt lấy nhau.

Cô cảm nhận được những nụ hôn của Chu Nghiên rơi trên làn da của mình, dày đặc chằng chịt.

Khi Hứa Trĩ Ý mặc kệ việc anh đang lăn lộn mình, đột nhiên nhận ra cái gì đó. Cô chợt mở mắt ra, cảm thấy xấu hổ: “Chu —”

Cô muốn ngăn anh lại.

Vừa mở mắt ra, cô bị xoáy sâu vào trong con ngươi đen nhánh như mực của Chu Nghiên.

Cô đỏ mặt: “Không cần.”

“Hửm?” Chu Nghiên trầm giọng nói: “Em không cần cái gì?”

Anh nghiêng người, khàn giọng nói: “Anh đã nói rồi, anh nhận lỗi với em mà.”

“......”

Lời xin lỗi của Chu Nghiên không phải là điều mà Hứa Trĩ Ý có thể chịu đựng được.

Sau khi anh nhận lỗi xong, cô cuộn tròn ở trong một góc, chóp mũi đỏ ửng như bị vớt từ dưới nước lên.

Nhìn thấy cô như vậy, hầu kết của Chu Nghiên khẽ lên xuống, đôi mắt của anh cũng trở nên thâm trầm hơn.

Anh tiến lại gần, ôm cô vào trong lòng, thấp giọng nói: “Anh ôm em đi tắm nhé?”

Tắm rửa xong, Hứa Trĩ Ý liền vùi mình vào trong chăn.

Cô thề rằng, sau này sẽ không bao giờ cho Chu Nghiên ăn thận nướng nữa.

Chắc chắn luôn.

Chu Nghiên nhìn bộ dạng đáng thương của cô, dường như có chút khó hiểu: “Gần đây em không tập luyện sao?”

Anh không nên quá tàn nhẫn.

Nghe thấy như vậy, Hứa Trĩ Ý không thể nhịn được nữa, dùng một chút sức lực cuối cùng đá anh một phát. Đây là lời của một người có thể thốt ra được hay sao?

Chu Nghiên trầm ngâm cười, kéo người ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn lên má cô, nghiêm túc nói: “Anh xin lỗi.”

Hứa Trĩ Ý giật mình, khó hiểu nhìn anh: “Anh làm gì thế?”

Chu Nghiên cười mà không nói gì.

Hứa Trĩ Ý hiểu được, anh đang thay mặt fan hâm mộ xin lỗi cô.

Cô sững sờ một lát, lầm bẩm nói: “Không có liên quan gì đến anh cả. Em cũng phải xin lỗi anh nếu như anh xin lỗi em.”

Fan hâm mộ của cô cũng chửi Chu Nghiên.

Bọn họ là nghệ sĩ, fan hâm mộ đều có suy nghĩ của riêng họ, không có cách nào mà kiểm soát được.

Im lặng được một lúc.

Hứa Trĩ Ý hỏi anh: “Anh có đăng bài trên Weibo không?”

Chu Nghiên mờ mịt: “Weibo gì?”

“Nhận được giải thưởng mà không đăng Weibo hả?” Hứa Trĩ Ý liếc mắt nhìn anh một cái.

Chu Nghiên câm nín, đáp: “Anh quên mất rồi.”

Anh vội vàng tới gặp cô, căn bản không nhớ tới chuyện này.

Hứa Trĩ Ý không nói gì, lúc này cũng không còn buồn ngủ nữa.

Cô thúc giục Chu Nghiên mau đăng bài lên Weibo, chính mình cũng cầm điện thoại di động lên, đăng nhập acc clone bấm like cho anh.

Mà fan của Chu Nghiên, từ lúc anh nhận được giải thưởng đã chờ đợi, đợi đến mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy anh đăng bài mới trên Weibo.

Chu Nghiên không thích đăng Weibo, mọi người đều biết rõ. Chẳng qua fan cho rằng, trong ngày vui lớn như này, anh chắc hẳn là sẽ đăng một dòng trạng thái.

Khi những con cú đêm sắp không chịu nổi nữa, nản lòng nản chí chuẩn bị đi ngủ, thì Chu Nghiên lại online.

Một phút sau đó.

Chu Nghiên đăng ảnh của một chiếc cúp lên Weibo.

[ Chu Nghiên V: Cảm ơn. “Hình ảnh” ]

Câu nói ngắn gọn súc tích, chính là tác phong làm việc của Chu Nghiên.

Hứa Trĩ Ý cho anh một lượt like, thấy fan của Chu Nghiên chen chúc nhau mà đến, bình luận đầy ở phía dưới, gửi lời chúc mừng đến cho anh.

Chu Nghiên đăng bài trên Weibo xong liền buông điện thoại xuống, ngược lại thì Hứa Trĩ Ý vẫn còn đang lướt xem.

Anh dán sát vào bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Em không buồn ngủ sao?”

Hứa Trĩ Ý lắc đầu: “Không có.”

Cô nhìn anh: “Chuyến bay của anh xuất phát lúc mấy giờ?”

Chu Nghiên: “Sáu giờ.”

Hứa Trĩ Ý dừng một chút, tắt màn hình điện thoại: “Ngủ đi.”

Chu Nghiên mỉm cười: “Không buồn ngủ thì đừng ngủ.”

Hứa Trĩ Ý kéo chăn, ngáp một cái rồi nói: “Có một chút.”

Cơ thể mệt mỏi, nhưng cô thật sự không buồn ngủ cho lắm.

Hứa Trĩ Ý vốn là một con cú đêm, khi không làm việc cô có thể thức đến hai hoặc ba giờ.

Còn chưa đến ba giờ, cô vẫn có thể chịu thêm được.

Chu Nghiên nhìn chằm chằm vào cô một lúc, sau đó nói: “Em có muốn…”

Anh còn chưa nói xong, Hứa Trĩ Ý đã ngắt ngang lời anh, cô mở to mắt nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh có muốn gì không?”

Chu Nghiên dừng lại một chút, nghĩ đến tính cách của cô, lời nói vừa đến miệng liền thu hồi lại.

Anh đổi thành câu hỏi khác: “Em có muốn uống nước hay không.”

Hứa Trĩ Ý quan sát vẻ mặt của anh, rồi đáp lại: “Muốn.”

Sợ ngày hôm sau bị sưng, Hứa Trĩ Ý chỉ nhấp một ngụm nhỏ, còn lại đều cho Chu Nghiên uống hết.

Uống nước xong, Hứa Trĩ Ý giục anh đi ngủ.

Nơi này không tính là gần sân bay, chuyến bay xuất phát lúc sáu giờ, thì Chu Nghiên phải dậy lúc bốn giờ rưỡi, thời gian để cho anh ngủ không còn nhiều.



Hôm sau, đến khi Hứa Trĩ Ý tỉnh dậy, Chu Nghiên đã không còn ở trong phòng.

Cô mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào trần nhà ngẩn ngơ, cố gắng giảm bớt cảm giác đau nhức của cơ thể.

Một lúc sau, Hứa Trĩ Ý cầm điện thoại di động ở đầu giường lên mở ra.

Vẫn còn sớm, chưa đến 8 giờ.

Cô mở WeChat lên xem, có tin nhắn của Chu Nghiên để lại cho cô lúc 5 giờ 50, nói là lên máy bay rồi.

Hứa Trĩ Ý nhìn chăm chú tin nhắn kia, yên lặng mở Weibo lên.

Một đêm trôi qua.

Fan hâm mộ vẫn còn đang cãi nhau.

Fan Chu Nghiên quá hăng hái, fan only của Hứa Trĩ Ý cùng với fan CP của hai người bị công kích chèn ép đến mức nói không ra lời.

Tài nguyên của Hứa Trĩ Ý trong mấy năm gần đây thật sự rất không tốt, nếu không phải có hai bộ phim kia cùng với khí chất độc đáo với vẻ ngoài chống đỡ, cô sớm đã rơi xuống hàng thứ ba rồi.

Thậm chí còn có người đoán rằng, rốt cuộc cô còn có thể ăn tiền lời từ Chu Nghiên trong bao lâu, rốt cuộc thì khi nào fan CP mới hết hy vọng, không còn ship hai người với nhau nữa, bọn họ thật sự không có khả năng.

Nhìn thấy vậy, nếu không phải lúc này Hứa Trĩ Ý đang tỉnh táo, thì cô thật sự muốn dùng acc clone của mình để trả lời cho bọn họ biết.

Không cần phải giải tán.

Bọn họ đã ở bên nhau rồi, những gì mà bạn nói đều là sự thật.

Đương nhiên, cô cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

Lúc mới bắt đầu ở cùng với Chu Nghiên cũng không khai, hiện tại giá trị của hai người càng lúc càng chênh lệch, càng không thể công khai được.

Cho dù Chu Nghiên có chủ động đề cập đến, Hứa Trĩ Ý cũng sẽ không đồng ý.

Cô bướng bỉnh hơn bất cứ ai trong vấn đề này.

Hứa Trĩ Ý đang miên man suy nghĩ về những chuyện đã qua, Bồ Hoan từ bên ngoài bước vào, ngạc nhiên kêu lên: “Chị! Chị có lên xem hot search chưa?”

“Gì đấy?”

Màn hình điện thoại di động còn đang dừng lại ở trang siêu thoại của fan CP của cô.

Bồ Hoan giơ điện thoại di động lên trước mặt cô, thấp giọng nói: “Dấu vết ở trên cổ anh Nghiên, là chị cắn à?”

Hứa Trĩ Ý tập trung nhìn, ở bên cổ của Chu Nghiên có một dấu vết màu đỏ nhạt.

Cô nhíu mày nhớ lại, là do cô cắn vào tối hôm qua sao?

Cô nhớ là chỗ cô cắn vào tối qua, mặc áo sơ mi có thể che đi được mà.

Nhìn lỗ tai càng ngày càng đỏ lên của Hứa Trĩ Ý, Bồ Hoan đã hiểu rõ.

Cô nhỏ giọng: “Chị ơi, ảnh chụp của anh Nghiên ở sân bay vừa được tung ra, tất cả fan CP đều đang phát cuồng rồi.”

“Phát cuồng cái gì cơ?”

“Phát cuồng về anh Nghiên không coi fan là người ngoài, phát cuồng vì tối hôm qua hai người lăn giường, dấu vết kia là do chị lưu lại.” Bồ Hoan liếc mắt đem lời của fan CP trực tiếp nói ra.

Hứa Trĩ Ý: “......”

Cô vén chăn lên đứng dậy, dở khóc dở cười nói: “Em nói cho bọn họ biết, đừng có kích động quá.”

Bồ Hoan: “Em không dám.”

Cô sợ bị bao vây bởi fan hâm mộ của Chu Nghiên.

Hứa Trĩ Ý mỉm cười: “Fan hâm mộ của Chu Nghiên nói gì vậy?”

“Fan hâm mộ của anh Nghiên kêu là anh ấy bị muỗi đốt, nói fan CP ngừng mơ mộng lại, đem trí tưởng tượng của họ thu hồi lại đi.”

Hứa Trĩ Ý gật đầu, đây xác thực là những gì mà fan hâm mộ của Chu Nghiên sẽ nói.

Cô cầm lấy điện thoại di động của Bồ Hoan lướt xem hot search, đề tài #Chu Nghiên ở sân bay# quả nhiên đứng ở top 1.

Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh của chị gái ở Trạm fan đăng lên một lát, đang định trả lại điện thoại cho Bồ Hoan, không cẩn thận bấm vào phần bình luận.

Bình luận hot đầu tiên, là của fan CP phát cuồng.

Thứ hai là của fan Chu Nghiên đang dội nước lạnh vào fan CP, nói Chu Nghiên vừa mới nhận giải, kêu Hứa Trĩ Ý là nữ diễn viên hai năm không đoạt nổi được một giải thì đừng có vào mà ăn vạ, còn nói là hiện tại chắc hẳn là cô thậm chí không ghi nhớ nổi bài phát biểu nhận giải của mình.

Lời nói này, thật sự là rất nặng.

Hứa Trĩ Ý tự mình nhìn, trong lòng đều có chút chua xót.

Bồ Hoan thấy cô như vậy, muốn an ủi đôi câu, lại không biết phải nên nói cái gì.

Cô mở miệng: “Chị.”

“Ừ?”

Hứa Trĩ Ý trả điện thoại lại cho cô: “Chị đi rửa mặt đây.”

Bồ Hoan “Ừm” một tiếng, khom lưng thu dọn hành lý cho cô, đang dọn, cô kinh ngạc hỏi: “Chị, đây là cái gì vậy?”

Hứa Trĩ Ý ngước mắt lên, phát hiện ở trên bàn trang điểm tại phòng khách có thêm một cái túi lớn.

Cô đi qua lấy ra xem, là một chiếc váy hàng hiệu cao cấp mà cô rất thích.

Hứa Trĩ Ý nhướng mày, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Chu Nghiên.

Hứa Trĩ Ý: “Anh tặng váy cho em làm gì thế?”

Chu Nghiên vừa mới xuống máy bay, còn chưa kịp báo bình an cho cô thì đã nhận được tin nhắn của cô trước.

Anh rũ mi, trả lời: “Tối hôm qua anh xé một cái váy của em, nên đền cho em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp