Xin Em Đừng Quá Quyến Rũ

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Khúc dương cầm trong buổi tiệc đã đổi thành khúc hát "Vĩnh hằng vô tận", giai điệu của âm nhạc du dương truyền đến, không biết nó đã chạm vào trái tim hắn, hay là trái tim cô nữa.

Trong nháy mắt, Đường Vãn có chút thất thần, nụ cười treo bên môi chợt đông cứng lại, qua hồi lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình, "Tổng giám đốc Yến thật biết nói đùa."

Cô nốc cạn ly rượu vang màu đỏ, lặng lẽ mím chặt môi. Cô cảm thấy tác dụng của rượu lúc nãy khá mạnh, bỗng gió từ bên ngoài thổi ra, não bộ âm ỉ lên từng cơn đau đầu nhẹ, đáng lẽ hôm nay cô không nên ra ngoài, chứ đừng nói chi đến việc gặp lại người cũ.

Thấy Đường Vãn nói vậy, Yến Phi Bạch cũng không trả lời, hắn chỉ cười nhẹ một cái rồi uống một ngụm rượu.

Đường Vãn lén lút nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, theo tầm nhìn của cô chỉ có thể thấy được đường cong quyến rũ mà rõ ràng của hắn, hàng mi dài rũ xuống sau cặp kính, bộ dáng giống như đang ngủ, nhưng ngón tay lạnh lẽo thon dài kia thì không chút để ý mà gõ gõ vào ly rượu vang.

Nếu không phải vừa nãy hắn mới nói một câu thì Đường Vãn cũng đã hoài nghi người này và chính mình là người xa lạ với nhau. Không khí giữa bọn họ quá lạnh nhạt và cô đọng, khiến cô từ trước đến nay tự xưng là bình tĩnh đều có chút không trụ nổi.

Trong lòng Đường Vãn nhẹ thở dài, bao lâu không gặp, tính tình hắn thật là ngày càng khó hiểu.

"Yến Phi Bạch, chân anh bị làm sao vậy?"

Hắn làm như không nghe thấy câu hỏi của Đường Vãn, lạnh lẽo bất động như một tòa tháp. Dù sao trước nay tính cách của Đường Vãn rất tốt, cũng không vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà tức giận, cầm chai rượu vang đỏ trên bàn rót vào ly mình.

"... Tàn phế." Giọng nói trầm thấp của hắn chầm chậm vang lên.

Hai chữ đấy được hắn nhàn nhạt nói ra giống như kết quả tuyên án tuổi già của mình, lại giống như một người ngoài cuộc coi chuyện này chẳng liên quan gì đến bản thân.

Đường Vãn nhíu mày: "Sao anh lại thành ra như thế này?"

Yến Phi Bạch nâng môi, ý cười trào phúng.

Rốt cuộc hắn cũng nâng mắt lên nhìn Đường Vãn.

Đường Vãn cười thật nhẹ, chờ đợi nhìn hắn.

"Sao lại thành ra như vậy?" Hắn trầm trầm lặp lại, đôi mắt tĩnh mịch như bị bao phủ bởi tầng tầng sương đen, khi nhìn cô lại mang theo một loại áp lực vô hình: "Cần phải nói cho em sao?"

Chậc.

Đường Vãn mím môi nở nụ cười nhàn nhạt, thấy cái chăn nhỏ màu xám tro được đặt bên cạnh hắn, cô giũ giũ nó rồi ngồi xổm xuống trước mặt Yến Phi Bạch, đặt chăn lên đùi hắn. Đường Vãn ngẩng đầu nhìn hắn:

"Bây giờ không muốn nói thì thôi, sau này thích hợp lại nói. À... Yến Phi Bạch, gió có chút lạnh, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt."

Yến Phi Bạch rũ mi mắt nhìn xuống, trong mắt hắn tất cả đều là khuôn mặt của cô. Cô bé mười năm trước ngây ngô, hiện giờ đã là mỹ nữ tuyệt sắc, từng chút một đều là sự mềm mại, yêu kiều của cô. Cô lại không biết khi bản thân ngửa đầu nhìn một người đàn ông, hắn ta sẽ mất khống chế thế nào. Hắn đã nghĩ rất nhiều lần, muốn nói cho cô biết đừng cười đẹp như vậy nữa, sẽ làm người khác nhịn không được ôm cô vào lòng mà yêu thương mất.

Hắn cố hết sức dời mắt đi, sắc môi tái nhợt, giọng điệu làm người ta tức giận đến hộc máu: "Không cần em quan tâm."

Quả nhiên hắn đã hết thuốc chữa, chỉ cần cô cười với hắn một cái, tùy tiện quan tâm hắn một chút, thậm chí cô cũng quan tâm những người khác như vậy. Nhưng trái tim hắn vẫn không khống chế được nhảy lên kịch liệt, chút dịu dàng này khiến hắn sinh ra ý xấu, dù cho có đi tù cũng liều mạng muốn có được cô.

Lần trở về này của hắn, có phải rốt cuộc cũng không rời đi được nữa?

Bảo bối quý giá hắn giữ trong lòng nhiều năm lại tốt đẹp như thế, hắn cũng sợ phải cách xa cô, dù chỉ là một chút.

Ngón tay của Yến Phi Bạch đặt trên xe lăn run run rồi nâng lên, muốn chạm mặt cô một chút nhưng Đường Vãn vẫn không nhận ra, đứng dậy ngồi lại trên ghế. Tay hắn cứng đờ giữa không trung, khi cô quay đầu nhìn lại, hắn đã nhanh chóng thu tay về, lòng bàn tay hơi nắm chặt.

... Còn chưa tới lúc.

Đường Vãn lại hỏi hắn: "Vậy anh có thể hợp tác với em không?"

Cô chờ mong nhìn hắn, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng, đèn ban công phản chiếu trong mắt cô, như ánh trăng tỏa sáng trong đêm tối, nhã nhặn lại vô cùng nhẹ nhàng.

Cổ họng Yến Phi Bạch như bị mắc kẹt, hắn rót rượu vào ly chưa uống thêm ngụm nào, càng ngày càng nhiều. Đường Vãn nhìn có chút sốt ruột: "Anh chậm lại chút."

Hắn thật sự chậm lại, đặt ly rượu lên bàn, lòng bàn tay cọ qua khóe môi dính chút rượu, rũ tay nhẹ nhàng vuốt chiếc chăn trên đùi, giọng nói vẫn lạnh nhạt: "Anh nói rồi, chỉ cần em đồng ý ở cạnh anh."

Đường Vãn cười rộ lên, giọng điệu đùa giỡn: "Ở cạnh anh làm gì? Làm chim hoàng yến của anh sao?"

Yến Phi Bạch nhìn cô, không có chút gợn sóng nào: "Đúng vậy."

Chăm sóc cô như một con chim hoàng yến, tự đáy lòng hắn cảm thấy rất thích.

Đường Vãn mím môi: "Đừng đùa nữa."

Yến Phi Bạch chỉ nhìn cô.

Hắn không cười, cũng không nói lời nào, dáng vẻ yên tĩnh càng khiến người ta mang theo nỗi áp lực vô hình.

Hắn vẫn giống như năm đó, hắn sẽ không dỗ người vui vẻ, cũng không nói cái gì nhẹ nhàng, con ngươi màu nâu đậm tràn đầy nghiêm túc.

Đường Vãn bỗng nhiên cười không nổi: "Anh thật sự muốn như vậy?"

"Ừ."

Đường Vãn lắc đầu đáng tiếc: "Nhưng tôi không muốn, Yến tổng."

Không gọi tên hắn nữa, mà là Yến tổng.

Một cái xưng hô liền đẩy xa khoảng cách giữa hai người.

Yến Phi Bạch vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón cái của mình, rất chắc chắn nói: "Em sẽ đồng ý."

Đường Vãn cười khẽ không rõ hàm ý, thật ra nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí như vậy, thương nhân, phú ông nói những lời này với cô nhiều vô số, cô cũng chưa từng vì ai mà bán đi tôn nghiêm của bản thân.

Giới giải trí nổi nổi trầm trầm, Đường Vãn cũng không phải là người chính trực ngay thẳng gì, nhưng nguyên tắc mấu chốt của cô là không vì lợi ích mà hy sinh chính mình, cho dù là con đường tương lai sẽ rải đầy hoa hồng đi chăng nữa. Trên thực tế, chưa từng có người đàn ông nào có thể nắm được một ngón cái của cô, cho dù người này có là Yến Phi Bạch đi nữa cũng không thể lay động.

Vì thế, chuyện hợp tác hôm nay chỉ sợ là không thể đồng ý.

Đường Vãn đứng dậy: "Một khi đã như vậy, tôi phải đi trước đây."

Yến Phi Bạch hơi hơi híp mắt, bỗng nhiên bưng ly rượu còn lại một nửa trên bàn hất qua. Phía sau lưng Đường Vãn chợt lạnh, cô giật mình một cái, kinh ngạc xoay người nhìn hắn.

Yến Phi Bạch nho nhã đặt ly rượu xuống, ung dung vuốt nhẫn của mình: "Còn đi được nữa sao?"

Cô mặc váy ôm sát người, bây giờ sau lưng đã bị hắn làm ướt, chiếc váy màu bạc bị một mảng màu đỏ rượu vang xâm chiếm. Nếu bây giờ đi ra ngoài, cô đã biết chắc chắn tin giải trí ngày mai sẽ viết về cô như thế nào.

"Anh muốn làm gì vậy hả?"

Tính tình Đường Vãn vốn rất tốt, giờ phút này giọng điệu đều đã cứng lên.

Yến Phi Bạch nhấc hàng mi dài nhìn cô, đôi mắt đen trầm lại, bộ dạng khi nhìn cô như một con rắn độc theo dõi con mồi, vừa lạnh lẽo lại nguy hiểm, nhìn không ra một chút tình người nào.

Đã bao lâu rồi hắn không nhìn cô như thế?

Đường Vãn nhịn không được nhớ lại năm đó. Trước kia, ánh mắt hắn nhìn cô tuy không thể gọi là dịu dàng, chỉ là rất ôn hòa.

Hiện giờ...

Trong lòng cô tức muốn chết, lại ngồi xuống: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Yến Phi Bạch im lặng ném chiếc chăn trên đùi mình lên mặt cô. Màu xám của chăn từ đầu cô chầm chậm trượt xuống, Đường Vãn dùng tay giữ lại: "Yến Phi Bạch, nói chuyện!"

Vẫn như lúc trước, luôn là cô nói mười câu, hắn nhiều lắm nói ba câu, làm sao lại có người như vậy chứ!

Yến Phi Bạch trầm giọng: "Anh không thích thứ quần áo này của em."

Không thích loại quần áo này là sự thật, đồng thời, hắn biết Đường Vãn sẽ ưu tiên chuyện lớn, bộ dạng này đi ra ngoài tuyệt đối không có khả năng. Váy cô đã dơ, hơn nửa suy nghĩ của cô sẽ thuận theo hắn, ở lại.

Chỉ sợ là tối nay, hắn cũng phải chờ đợi.

Nhưng Yến Phi Bạch đã xem nhẹ chuyện này, bọn họ đã sớm không phải là những thiếu niên mười năm trước, Đường Vãn cũng thay đổi rất nhiều.

Cô bực mình dùng chăn lau khô rượu trên người một chút, lẩm bẩm: "Ai cần anh thích?"

Lời này làm cả người hắn cứng đờ, cắn chặt răng đến nỗi cả cơ hàm đều căng ra. Đường Vãn liếc hắn một cái, biết hắn đang tức giận.

Cô cũng giận, càng không muốn dỗ hắn.

Đường Vãn vẫn muốn rời đi, Yến Phi Bạch nắm chặt xe lăn, gầm nhẹ như một con thú dữ: "Em dám đi! Đường Vãn!"

Cô bị âm thanh lạnh lẽo của hắn uy hiếp sợ tới mức da đầu tê dại. Từ trước đến nay Yến Phi Bạch đã có khả năng làm người khác sợ hãi, nếu không phải ỷ vào họ là người quen cũ, vừa rồi cô chắc chắn không có khả năng ngồi ở đây uống rượu nói chuyện phiếm với hắn, đây là chuyện bao nhiêu người nằm mơ cũng không có cơ hội đấy.

Tuy Đường Vãn không biết vì sao một thiếu niên âm trầm như Yến Phi Bạch lại trở thành một thương nhân nắm trùm thị trường như thế, nhưng cô rõ ràng biết, khoảng cách giữa bọn họ thật sự rất xa, núi cao sông dài, sợ là lại khó vượt qua.

Mắt Đường Vãn chợt cay cay: "Yến Phi Bạch, cảm ơn rượu của anh." Cô đặt tấm chăn đã xếp ngay ngắn trên bàn, không dám nhìn thẳng Yến Phi Bạch. Nếu cô nhìn hắn, nhất định sẽ phát hiện hốc mắt hắn đã hồng hồng.

"Em dám bước nửa bước ra khỏi cái cửa này, có mơ cũng đừng mong anh sẽ đồng ý hợp tác."

Giọng nói lạnh băng như thế, vừa quyết đoán, nhưng cũng ẩn chứa sự bất đắc dĩ và khẩn cầu của hắn. Đường Vãn ngẩn ra, quay lại nhìn hắn.

Yến Phi Bạch gỡ mắt kính xuống, ngón tay đặt ở thái dương không kịp cẩn thận thu lại, hắn đành phải kìm nén cảm xúc, lại ưu nhã mang kính lên, ngón trỏ gõ nhẹ lên xe lăn, trầm giọng: "Lại đây."

Nếu Đường Vãn nghe lời, cô đã không phải là biên kịch Đường Vãn trứ danh kia, cô thừa nhận chính mình thật sự có hoài niệm năm đó, cũng thật sự đồng ý bao dung chấp nhận tính cách sáng nắng chiều mưa của Yến Phi Bạch, thậm chí mặc kệ hắn tức giận thế nào, cô cũng đều có thể nhẹ nhàng đối đãi.

Nhưng, muốn cô bán thân cầu vinh, không thể.

Cô đứng cách hắn vài bước, nghiêm túc nhìn hắn, lại nghiêm túc quan tâm nói một câu: "Yến Phi Bạch, phải chăm sóc bản thân mình thật tốt."

Sau đó đẩy cửa, đi ra ngoài.

Đồng thời, cô nghe thấy âm thanh kì lạ ở ban công, có thể là Yến Phi Bạch lại tức giận nữa rồi.

Yến Phi Bạch lạnh lẽo nhìn hai chân của mình, nếu không phải vì đôi chân này, hắn nhất định không có khả năng để cô chạy thoát như vậy.

Nhưng như thế thì sao chứ?

Hắn đẩy đẩy mắt kính, khóe môi tàn nhẫn cong lên, cho dù không có hai chân này, cho dù chạy như điên mà vẫn đuổi không kịp cô, hắn vẫn có cách khiến cô ngoan ngoãn trở về.

Hắn xoay chiếc nhẫn trên ngón cái một vòng, Yến Phi Bạch lạnh nhạt nhìn tấm chăn màu xám kia, một chút ấm áp thì tính là gì? Cái hắn muốn chính là cả người Đường Vãn, tính cả thân thể, linh hồn, trái tim cô đều phải thuộc về hắn!

Chuyện xảy ra mà Đường Vãn đã dự tính trước không sai lắm, khi cô rời đi với chiếc váy ướt từ buổi tiệc của Yến Phi Bạch, trong lúc nhất thời, tin tức này liền nhảy lên hạng nhất. Từ các nhân vật giàu có đến tin tức giải trí, tung tin rằng - Yến Phi Bạch và Đường Vãn có uẩn khúc!

Mới đầu, đêm ấy khách chỉ cho rằng Yến Phi Bạch không thích Đường Vãn, sau khi chuyện này truyền ra, không biết làm sao lại đổi vị, nói thành "Đường Vãn và Yến Phi Bạch có thù oán".

Mọi người nghĩ lại cũng rất có lý, nếu không vì sao Yến Phi Bạch và Đường Vãn lại đơn độc ở chung một căn phòng, trên người cô còn bị hất rượu, mà khi Yến Phi Bạch trở lại buổi tiệc, sắc mặt cũng khó coi giống như giây tiếp theo sẽ giết người vậy.

Thế nên sau khi bữa tiệc kết thúc trong qua loa, Yến Phi Bạch cũng không giải thích với khách khứa, hắn có địa vị và quyền thế như vậy, khách cũng không dám ấm ức cái gì.

Trương Hòa Nhuế năm lần bảy lượt hỏi Đường Vãn rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, Đường Vãn chỉ cười nhạt, cũng không giải thích thêm gì khác.

Trương Hòa Nhuế là đồng nghiệp với cô nhiều năm như thế, biết tính tình cô: "Em vẫn nên nghĩ cách đối phó với ông chủ đi."

Nói tới cái này Đường Vãn liền đau đầu, tuy cô quen biết ông chủ Chu Nham của Điện ảnh Phàn Khách đã lâu, nhưng đề cập đến chuyện công việc, người này rất khó tính. Đường Vãn đang ở trong văn phòng buồn bực Chu Nham làm sao lại có thể có ý định mượn sức Yến Phi Bạch như thế thì Trương Hòa Nhuế đã gõ cửa phòng cô, ló đầu vào, "Bé yêu, ông chủ gọi cậu đấy."

Đường Vãn thở dài một cái, không tình nguyện đứng dậy, Trương Hòa Nhuế đẩy bả vai cô: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chị không tin hôm nay em sẽ không nói sự thật cho ông chủ biết. Ông chủ cũng không phải chị, không phải nói một hai câu đã có thể lừa người."

Đường Vãn đứng ngoài văn phòng Chu Nham hít sâu, đẩy cửa vào. Chu Nham nhìn cô, chỉ vào cái sô pha: "Ngồi đi, tôi ký hợp đồng xong sẽ qua. Thư ký Trần, đem hai ly cà phê vào đây."

Đợi vài phút, Chu Nham dừng bút đi đến: "Nói nghe một chút, đã xảy ra chuyện gì?"

"Chu tổng."

Đường Vãn cười cười: "Yến Phi Bạch không thích hợp với công ty chúng ta."

Chu Nham lại cười: "Có gì không thích hợp chứ, cô nói ra xem."

Đường Vãn không nói nên lời.

Thư ký Trần đem cà phê tiến vào, Chu Nham đưa cho Đường Vãn một ly.

Đường Vãn bình tĩnh uống một ngụm, cân nhắc nên dùng lý do thoái thác gì để Chu Nham buông tha cho mình.

"Đường Vãn, cô làm ở đây đã bao lâu rồi?"

"Sáu năm."

Chu Nham gật đầu, "Tôi nhớ khi cô học ở đại học Truyền Thông được nhà đầu tư coi trọng, từ đó liền bắt đầu đi trên con đường này. Bốn năm đại học, tốt nghiệp xong thì làm tới bây giờ, cộng lại thì đúng là sáu năm thật."

Đường Vãn không biết Chu Nham nói cái này để làm gì.

Anh ấy nói: "Cô nghĩ lại xem, nếu không có những nhà đầu tư và ông lớn như thế, khi năm nhất cô có thể dựa vào bản thân mình mà sản xuất phim truyền hình sao, dựa vào cái gì mà có thể một lần là nổi tiếng? Dựa vào đâu mà khi còn trẻ tuổi đã danh lợi bội thu? Nếu không phải như vậy, có khi bây giờ cô còn đang lăn lê bò lết ở tầng thấp nhất đấy."

Đường Vãn đã hiểu, Chu Nham đang thầm châm chọc cô, chính cô cũng đuối lý không phản bác.

Chu Nham khuấy cà phê, "Tôi biết Yến tổng khó tiếp cận, nhưng cô nghĩ tới công ty Điện ảnh Gia Lệ cạnh tranh với chúng ta xem, hiện tại bên kia đang dốc hết sức lực đối nghịch với chúng ta đấy, nghe nói đã canh bên ngoài biệt thự của Yến tổng rất lâu rồi."

Hắn thấy Đường Vãn vẫn bất động, cười nhạt: "Thật ra tôi cũng không muốn ép cô, nhưng do cô là biên kịch tài năng nhất công ty chúng ta đấy. Như vậy đi, nếu cô không muốn tiếp xúc với Yến tổng cũng được, tôi cho Quách Kỳ đi vậy."

"Quách Kỳ?" Đường Vãn nhíu mày.

Quách Kỳ cũng là biên kịch của Điện ảnh Phàn Khách, tiếng tăm không kém Đường Vãn là bao nhiêu, nhiều năm qua đối đầu với cô, cùng cô đoạt tài nguyên của nhà đầu tư, thủ đoạn không thể xem là quang minh chính đại, Đường Vãn chẳng có hảo cảm gì với người này.

Nếu cô nói chuyện với Yến Phi Bạch, có thể hợp tác hay không thì không biết, nhưng cô nhớ tới phong cách làm việc lớn mật hay quyến rũ người khác của Quách Kỳ liền nhíu mày một lúc lâu.

Chu Nham thấy cô ngây người, lại nói: "Tôi nghe nói thật ra Yến tổng rất vừa ý với công ty chúng ta, hắn ta trực tiếp nói thế, còn nói biên kịch Đường không muốn hợp tác, người khác cũng làm chứng."

"Anh ta đồng ý rồi?"

Đường Vãn kinh ngạc, bất tri bất giác nghĩ tới Yến Phi Bạch đang muốn chơi mình.

"Chưa nói chuyện đồng ý, nhưng cá nhân cô phải nói chuyện với Yến tổng một chút, nói tình huống của công ty chúng ta. Vừa rồi tôi mới gọi cho bên Yến tổng, nhắc tới Quách Kỳ, bên kia cũng đồng ý nói chuyện xem."

Chu Nham liếc cô: "Thế nào, cô định sẽ từ bỏ thật sao? Đây là đưa đến miệng rồi đó. Đường Vãn, tôi nhắc nhở cô một chút, một khi lần hợp tác này bị Quách Kỳ bắt lấy, sau này có khả năng cô sẽ không còn được sản xuất phim truyền hình hay điện ảnh nữa đâu, phải nghĩ cho thật kỹ."

Cái này thật ra cũng đúng, giới giải trí tùy hướng gió mà thổi thành, sao cô có thể để đối thủ một mất một còn của mình là Quách Kỳ cùng Yến Phi Bạch song song “tiếu ngạo giang hồ” chứ? Sao có thể!

"Không cần suy nghĩ, Chu tổng."

Đường Vãn không chút do dự gật đầu: "Tôi sẽ bắt lấy lần hợp tác này."

Chu Nham nhướng mày: "Được, nhưng Quách Kỳ cũng sẽ tiếp tục nói chuyện với Yến tổng, hai người các cô cạnh tranh công bằng, đều là người cùng công ty, tôi sẽ không bất công với ai cả."

Đường Vãn cắn răng cười nhạt, khi cô đi ra ngoài, Chu Nham cười nói: "Thuận tiện gọi Quách Kỳ tới cho tôi, tôi cũng muốn nói với cô ấy về chuyện này một chút."

Sau khi đóng cửa lại, Chu Nham liền gọi một cuộc điện thoại, đè thấp giọng: "Yến tổng, Đường Vãn sẽ liên hệ lại với anh."

Nghe xong điện thoại, Yến Phi Bạch cười lạnh.

Đường Vãn, em xem.

Em có trốn chạy anh như thế nào đi nữa thì anh cũng có thể khiến em quay trở về, chỉ có cách đánh gãy chân em thì em mới ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp