Vì Sao Cậu Không Cười

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Lý Húc không được điểm gì nhưng mồm lại hệt như cái loa phóng thanh, chưa hết một tiết chuyện này đã truyền khắp lớp.

Hai tiết ngữ văn kết thúc, Lục Vi Dân cầm sách chuẩn bị rời khỏi lớp học, chợt nghe Kham Băng gọi lại.

"Thưa thầy."

Vẻ mặt Lục Vi Dân lập tức tràn ngập tình yêu thương, như người làm vườn đang nhìn hoa: "Sao thế, có chỗ nào không hiểu à?"

Kham Băng lấy điện thoại trong túi đưa qua: "Em quên nộp điện thoại."

Lục Vi Dân: "..."

Bạn học bên cạnh xem trò vui: "..."

Lục Vi Dân dạy ở trường này hai ba mươi năm, từ những năm đầu tràn đầy nhiệt huyết đến những hoài bão khó đạt được tuổi trung niên, đến giờ đã buông bỏ, để mọi chuyện xảy ra theo tự nhiên như Đức Phật nói, gần như không quan tâm đến học sinh nữa, nói chuyện cũng sắp không có ai thèm phản ứng lại. Bây giờ lại có học sinh chủ động nộp điện thoại! Tay Lục Vi Dân run rẩy nhận lấy.

"Em, em đúng là một đứa trẻ ngoan."

Văn Vĩ vừa nghe Lý Húc nói chuyện, lại chứng kiến thêm cảnh này, không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên: "Đệch mợ, đúng là đứng đầu có khác. Vừa đến đã oanh tạc quán net, lại còn nộp điện thoại, không hổ danh là Băng thần!"

... Học sinh nộp điện thoại rõ ràng là một việc rất bình thường, nhưng ở trường cấp ba số 9 lại trở thành chuyện lạ.

Kham Băng không để ý đến cậu ta.

Tiêu Trí bên cạnh dựng cổ tay lên, nghịch linh tinh trên điện thoại. Mấy mini game dạng bắn zombie bằng xe tăng, các ngón tay lướt nhanh khắp nơi trên sa mạc. Zombie đông nghịt, nhưng với tốc độ tay cùng khả năng phán đoán điêu luyện của hắn, gần như bấm chỗ nào diệt sạch chỗ đấy.

Văn Vĩ đi tới đi lui vòng quanh Kham Băng: "Băng thần, cậu mẹ nó không phải đến đây để làm cải cách đấy chứ!? Tranh làm dê đầu đàn học tập à?"

Cũng không trách cậu ấy tò mò hỏi đông hỏi tây, những người có tiền, học giỏi xunh quanh đều chuyển đến trường khác cả. Những người còn ở trường cấp ba số 9 đều là cát đá thô còn sót lại sau khi sàng lọc nhiều lớp, trẻ con cũng không dạy nổi. Người như Kham Băng giống như thần học trời sinh đáp xuống trường cấp ba số 9, tỷ lệ chắc... ba nghìn năm bén rễ, ba nghìn năm trước nảy mầm.

Kham Băng mặc kệ cậu ấy nói linh tinh.

Văn Vĩ - người đến tám đời chưa từng thấy số điểm 700, không biết kiếm đâu được quyển "Chuyên luyện toán cao cấp" ra, chỉ vào đề khó tư duy nhất trong đó.

"Băng thần, cậu biết làm đề này không?"

Cậu ấy chỉ đơn thuần là Lưu mỗ mỗ tiến vào đại quan viên*, muốn xem Kham Băng thể hiện chỉ số thông minh mà thôi. Kham Băng lại nghĩ cậu ấy không hiểu muốn hỏi bài thật, lấy giấy nháp cùng bút ra: "Để tớ chỉ cho cậu."

*Ví von những người chưa từng va chạm xã hội hay vừa mới bước tới thế giới phồn hoa nên còn lạ lẫm, mới lạ.

Văn Vĩ cực kỳ nghe lời: "Được!"

Hai người họ giải đề, Tiêu Trí một tay để lên mặt bàn, thỉnh thoảng lại vờ như không có gì liếc sang đây. Khác hẳn với người hung hãn, người cản giết người, Phật cản giết Phật ban nãy. Họng pháo lúc này không sao ngắm chính xác được, vừa vào màn mới đã chết đến bốn năm lần.

"Có lẽ cậu chưa nghĩ ra các bước triển khai công thức tiếp theo. Cái khó nhất là làm sao tìm được công thức mặt cắt của hình nón." Kham Băng sắp xếp lại suy nghĩ cho rõ ràng rồi hỏi: "Đề bài cho độ lệch tâm là e..."

"Chờ chút." Văn Vĩ sờ cằm: "Độ lệch tâm là gì?"

Kham Băng: "..."

Câu hỏi này tương đương với việc giải bài toán "1 cộng 1 bằng mấy" nhưng lại hỏi "Cộng với trừ khác nhau chỗ nào?".

Mất bò mới lo làm chuồng, muốn bù cũng chả nổi, là thiếu tủy não trong hộp sọ từ lúc sinh ra.

Kham Băng liếm môi, định dạy qua cho cậu ấy mấy kiến thức cơ bản, Tiêu Trí bên cạnh bỗng xùy một tiếng.

"Đần độn."

Văn Vĩ quay về phía anh.

Tiêu Trí: "Độ lệch tâm mà cũng không biết."

Văn Vĩ: "Em không biết, chẳng lẽ anh biết?"

"..."

Bầu không khí im lặng vài giây. Tiêu Trí đá văng ghế đứng dậy, liếc cậu ta một cái, hoàn toàn muốn giết tới điên rồi nên bẻ sang hướng khác công kích: "Tớ không biết độ lệch tâm, cũng không ngại mặt cậu xấu."

Văn Vĩ: "??? Sao tự nhiên lại chê em, em trêu gì anh???"

“...”

...

Cuối cùng đề cũng không giảng xong.

Nửa đường Văn Vĩ thở hồng hộc chạy đi tìm hoa khôi trong lớp mượn gương, vội vàng ôm gương về tự soi, thở dài ngao ngán.

Tiêu Trí đẹp trai có một không hai trong lớp, thẩm mỹ gần như ảnh hưởng đến xu hướng nam tính trong lớp, anh nói xấu thì đúng là xấu thật.

Văn Vĩ nhìn vào gương mà hức hức hức.

... Đúng là sống lâu chuyện gì cũng có thể thấy được.

Kham Băng im lặng thu dọn sách, tranh thủ thời gian ra chơi, nằm sấp xuống bàn nghỉ ngơi mấy phút.

Giữa trưa, mặt trời lên cao. Da cậu rất trắng, nghiêng đầu sang một bên để lộ vành tai trắng nõn tinh xảo, ánh nắng chiếu vào nốt ruồi phía sau tai phải, rất nhỏ nhưng vẫn cực kỳ nổi bật trên làn da trắng sứ.

Điểm xuyết duy nhất, quyến rũ vô cùng.

Tiêu Trí chống cằm nhìn qua, cảm xúc không vui vừa rồi trở nên khó chịu khủng khiếp.

Đệt.

... Quyến rũ ai không biết?

Vừa vào năm học mới, đồng hồ sinh học còn chưa điều chỉnh tốt, Kham Băng hơi uể oải, nhắm mắt chưa được hai phút đã bị tiếng ngón tay gõ xuống mặt bàn đánh thức.

Ngẩng đầu lên thấy Tiêu Trí như không có việc gì, rảnh quá đi kiếm chuyện: "Đổi chỗ, tôi ngồi ngoài."

"?"

"Tớ muốn phơi nắng."

"..."

Được thôi.

Kham Băng dụi mắt đứng dậy nhìn anh chuyển bàn. Ngồi xuống xong cũng không nói gì khác, tiếp tục chơi game. Tốc độ tay hình như đã trở lại trạng thái đỉnh cao.

Bên cạnh, Văn Vĩ vừa khâu quần vừa nói chuyện với Quản Khôn: "Cậu có thấy hai hôm nay anh Tiêu cục cằn lắm không? Gặp ai cũng giết."

"Chắc là hội chứng khai giảng?"

"Đuỵt, anh Tiêu thì có hội chứng khai giảng cái mẹ gì, bài tập cứt chó không làm, khai cái chim thì có." Nói xong, Văn Vĩ quay sang Quản Khôn, liên lục xác nhận: "Tớ xấu lắm à? Vậy tớ đi nhé*?"

*我很丑吗? 那我走?: bắt nguồn từ một đoạn video được đăng tải trên mạng; nội dung đại khái là một anh một chị quen nhau trên mạng, nói chuyện được một thời gian thấy thích nhau rồi yêu qua mạng, sau đó hai người quyết định tìm một ngày đẹp trời để gặp gỡ. Nhưng đến khi gặp, anh trai này thấy chị gái kia không được đẹp như trong ảnh nên..., xong chị này đã nói rằng: "Em xấu quá à?" "Vậy em đi nhé?" (Mấy bạn search google ra cae meme lẫn gif đó.)

"..."

...

Lớp học buổi sáng đầu tiên của Kham Băng tiếp tục.

Hết môn Ngữ Văn, đến môn Toán. Giáo viên trẻ mới tốt nghiệp tiến vào lớp học, lặng lẽ viết đáp án lên bảng đen rồi vùi đầu vào giảng đề. Phía dưới nói chuyện, đánh bài, chơi game, đủ loại âm thanh hỗn tạp trộn vào nhau. Cậu lại như người rảnh rỗi nhất, các bạn trong lớp coi cậu như không khí, cậu cũng coi mọi người không tồn tại.

Cực kỳ tôn trọng lẫn nhau.

Lớp trưởng phát bài thi, bài của Kham Băng lại đang ở trường cấp ba số 1 rồi, lúc này không có gì trong tay hết.

Bài thi toán của Tiêu Trí được phát sau cùng.

- 28 điểm.

Câu hỏi trắc nghiệm khoanh C hết, bài điền vào chỗ trống "Xác định mối quan hệ của góc A với góc B* thì điền căn 3, bài cuối lại rất tự giác vẽ chữ X to đùng vào đấy, như muốn nói rõ không cần giáo viên ra tay, để em tự làm.

*Chắc bài hỏi xem hai góc nó bù, kề, đối, phụ gì đó với nhau hay không ấy...

Kham Băng lật qua lật lại nhìn hai lần: "Thi kiểu cứt chó gì vậy?"

"..."

Kham Băng nhớ rõ thành tích của Tiêu Trí hồi cấp 2 không kém, tư duy tốt, bình thường ham chơi nhưng đến lúc thi, lọt vào top ba người đứng đầu lớp không thành vấn đề.

Giờ nhìn thấy bài thi này có thể sánh ngang với quỷ vẽ bùa, không biết anh đã trải qua chuyện gì nữa.

"Sao có thể so được với cậu chứ, học sinh xuất sắc."

Tiếng cười Tiêu Trí khẽ vang lên, còn nghe ra chút nghiến răng nghiến lợi trong câu nói.

Bầu không khí chẳng hiểu sao cứ luôn trở nên giằng co như vậy, Kham Băng hỏi thẳng trọng tâm: "Thầy giảng không rõ chỗ nào?"

"Nghe không rõ."

"Vậy để tớ giảng cho cậu."

Lời đáp lại đơn giản dứt khoát: "Tuyệt đối đừng, cảm ơn."

Kham Băng cảm thấy này đúng thật không còn gì để nói. Tiếp tục giương cung bạt kiếm thì đến nói chuyện cũng không được, như kiểu có huyết hải thâm cừu gì không bằng. Kham Băng định thân thiện ôn lại chuyện xưa với anh nhưng Tiêu Trí đã lấy điện thoại ra, cúi đầu tự chơi, rõ ràng là từ chối không muốn tán gẫu thêm.

Thôi được, hết tiết rồi tính sổ sau.

Giáo viên toán rất đúng giờ, đang nói đến đoạn "Chúng ta chuyển vế cho bất đẳng thức này, sau đó sửa lại công thức f(x)...", tiếp theo nghe thấy tiếng chuông hết giờ vang lên, công thức đang nói được một nửa thì dừng luôn, quay đầu dọn sách bước ra khỏi lớp học.

Kham Băng không nói lời thừa, đạp thẳng vào ghế Tiêu Trí đang ngồi.

"Ra đây."

Còn chưa di chuyển, cạnh cửa bỗng có tiếng ồn ào, một cô bé khóc nức nở bước vào, đi thẳng đến trước bàn Tiêu Tri. Đồng phục là của lớp 10, nhưng tuổi còn khá nhỏ, không nói lời nào, tóc tai uốn nhìn khá ăn chơi, khóc đến mức mặt mũi lem nhem, đỏ hơn cả mông khỉ, ấm ức như muốn sụp đổ.

Cô bé nhìn thẳng vào Tiêu Trí lau nước mắt.

Tiêu Trí liếc trái liếc phải.

Không thấy có người khác, sau khi xác nhận cô bé tự mình xông vào, Tiêu Trí mới lên tiếng: "... Em là ai?"

Cô bé lập tức sụp đổ: "Em là ai!? Anh còn hỏi em là ai? Còn có ai khốn nạn hơn anh không hả? Rõ ràng anh nói khai giảng xong sẽ đến, sao anh không đến tìm em, em còn chờ anh ở quán cà phê suốt ba tiếng đồng hồ!"

Tiêu Trí đứng đơ ra hai giây, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cụp mắt suy nghĩ một lúc, môi hơi mấp máy, chờ đến khi phản ứng lại mới rống lên: "Mẹ thằng nào lấy ảnh bố mày ra yêu đương trên mạng đấy, tao đ*t cả lò nhà mày bây giờ!"

Kham Băng: "..."

Lại còn có kiểu này nữa.

Tiêu Trí là hotboy được các trường cấp 3 quanh đó đánh giá rất cao về nhan sắc, người này truyền người kia, mỗi lần ra khỏi cổng trường đều có người nhìn trộm. Nhưng không biết thằng khốn nào lòng dạ khó lường lấy ảnh của anh để yêu qua mạng, có cả lừa tiền, trước đó anh cũng từng bị dây dưa mấy lần.

Văn Vĩ cũng bối rối: "Không thể nào, chẳng lẽ còn có người không biết anh Tiêu không gần nữ sắc hả?"

"Đệ nhất vô tình kiếm của trường cấp ba số 9, há lại chỉ là hư danh?"

"..."

Cô bé khóc quá thương tâm, cái gì cũng không nghe lọt, nhìn dáng vẻ có lẽ còn bị ấm ức bởi chuyện khác, nức nở không nói nên lời.

"Anh còn giả vờ! Gặp phải loại khốn nạn như anh! Anh lại còn bảo em gửi loại ảnh kiểu đó..."

Xung quanh lập tức yên tĩnh.

Vấn đề này rất nghiêm trọng.

Tiêu Trí nhìn quanh lớp một lượt, đột nhiên đi thẳng về phía bên kia. Đám người nhốn nháo tản ra, một cậu học sinh trốn phía sau xem kịch vui cười trộm bị anh túm như miếng giẻ, ăn một đấm vào mặt. Bàn ghế bị xô phát ra âm thanh chói tai, Tiêu Trí đạp y một đạp lăn vào trong góc.

"Trương Tự Minh, đ*t m* mày. Mày thấy có hèn không hả?"

Vóc người Trương Tự Minh rất cao, dưới mắt có mụn, cơ thể tuy cường tráng nhưng bị Tiêu Trí đè xuống đánh cho, gần như không có sức đánh lại.

Vừa bị đánh, vừa cười "hì hì": "Anh Tiêu, xin lỗi xin lỗi, đùa chút ấy mà..."

"Cái đm cổ mày có u hay sao mà đùa ngu thế?"

Tiêu Trí đã đánh là đánh thật, không thấy máu không bỏ qua, người bình thường nhìn thấy tốt thế thì tránh xa một chút để tránh bị liên lụy. Văn Vĩ kéo ghế phía sau ra ôm lưng anh: "Anh Tiêu à, thôi bỏ đi, đừng đánh nữa..."

Kham Băng bước tới, cầm cổ tay anh.

"Đừng đánh nữa."

Đánh nữa thì chỉ có người khuyên can bị thương. Sức cổ tay cứng rắn thu về, đập mạnh ghế xuống đất vang "ầm ầm" rõ lớn.

"Xin lỗi cô bé đi." Giọng Tiêu Trí ngùn ngụt lửa giận.

Trương Tự Minh ôm đầu, vẫn cười được: "Ơ kìa, anh Tiêu tự mình yêu đương qua mạng với người ta, sao lại đổ lên đầu em chứ?"

"Tao đ..."

Tiêu Trí túm cổ áo y đạp thẳng ra ngoài, đạp cho y thất tha thất thểu quỳ trước mặt học sinh cấp hai kia: "Mẹ nó, mày có còn là người không? Cô bé mới bao lớn, mày có thấy tởm không hả?"

Giữa tiếng ồn ào, Lục Vi Dân tiến vào lớp hét to: "Tiêu Trí!"

Tiêu Trí buông tay ra.

"Em lại đánh nhau! Nói bao nhiêu lần không được đánh nhau rồi! Còn mẹ nó đánh Trương Tự Minh, hai em thù bao nhiêu oán bao nhiêu hả! Mà vừa khai giảng ngày đầu tiên đã đánh nhau!" Lục Vi Dân tức run cả người: "Cút đến văn phòng cho thầy!"

Một trước một sau. Đã thế Trương Tự Minh đang chảy máu mũi vẫn cười he he hai tiếng, muốn kề vai sát cánh đi theo Tiêu Trí: "Anh Tiêu, đừng giận nữa nha."

"Đm. Cút mẹ mày đi!"

Tiêu Trí lờ thẳng y.

Phòng học yên tĩnh, Văn Vĩ tiếp tục an ủi cô bé đang khóc như mưa: "Lớp mấy rồi? Lớp 9 à? Em gái nhỏ về sau học hành cho tốt, đừng tin mấy anh trai trên mạng. Anh Tiêu không có chuyện bảo em gửi ảnh đâu, anh ấy chính là Lý Bạch skin quốc phục tu vô tình kiếm ở hẻm núi đó, trong lòng không chứa gái, kiếm pháp tự nhiên thần. Chuyện này em xem làm sao bây giờ, báo cảnh sát hay là...?"

Cô bé chạy ra khỏi lớp học.

Văn Vĩ bất đắc dĩ: "Tởm đéo chịu được, vừa mới khai giảng đã thế."

Kham Băng theo ra tới hành lang, ánh sáng chiếu vào khiến đầu óc bỗng thanh tỉnh đôi chút.

… Trương Tự Minh.

Trương Tự Minh.

Cái tên rất quen.

Ánh sáng gay gắt hắt vào, hồi ức quay về giữa trưa ngày đó.

Cảnh sát chỉ vào tài liệu được phân tích từ video giám sát để trên bàn: "Trước khi xảy ra tai nạn giao thông, Tiêu Trí đã gặp Trương Tự Minh - người từng học cùng lớp với mình, người này chưa học hết cấp 3 đã bỏ học, đang làm việc trong một quán KTV..."

"Sau khi Tiêu Trí chết, người này mai danh ẩn tích, không có cách nào liên lạc được."

"..."

Ánh nắng chiếu vào mắt, dường như cơn đau do ung thư dằn vặt trong thời gian dài đã cướp đoạt mất cảm giác, nhưng khi ấy còn đau đớn hơn nhiều - là thời điểm nhìn thấy thi thể đẫm máu trong nhà xác.

Kham Băng dựa vào lan can, làn da bị ánh nắng chiếu đến nóng bừng, cả người thoáng ngây ra.

Bên tai truyền đến tiếng khiển trách trong văn phòng.

"Tiêu Trí! Dù thế nào em cũng không thể ra tay đánh người được, em có khuynh hướng bạo lực chắc, thầy hỏi em đó? Sao nhiều lần cấm mà vẫn không biết đường dừng lại! Trường học một mực nhẫn nại bao dung em!"

"Còn đánh nhau nữa, thầy thấy đời này của em cũng sẽ bị hủy thôi!"

"..."

Một lúc lâu sau, cửa văn phòng "ầm" một tiếng bị đá văng ra.

Đầu Tiêu Trí đầy lửa giận, vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp ánh mắt của Kham Băng. Hai người nhìn nhau, Kham Băng suy tư định nói vài câu, Tiêu Trí đã xoay người vào lớp.

Kéo ghế ra, xé một tờ giấy, viết xuống ba chữ "Bản kiểm điểm" to đùng.

Chữ viết lộn xộn cực kỳ.

Sau đó viết thêm mấy chữ "Đần độn, viết kiểm điểm bố mày ấy".

Không đợi Kham Băng lên tiếng, Tiêu Trí đã rút điện thoại cùng đồng phục trong ngăn bàn ra, đá ghế đứng dậy, đi thẳng ra khỏi lớp.

...

Tiết cuối, Lục Vi Dân tiến vào lớp, thấy Kham Băng đang cầm bút cúi đầu yên lặng viết chữ, ghế bên cạnh lại trống không, ông lập tức nổi trận lôi đình: "Lại trốn học! Tiêu Trí không thèm để thầy vào mắt đây mà, sao không tự mở trường mà học đi, dù sao thầy cũng không dạy nổi em ấy."

Kham Băng cầm bút, ngẩng đầu lên: "Thưa thầy."

Lục Vi Dân chưa hết tức, nhưng đối mặt với Kham Băng vẫn cố nặn ra ý cười, dịu dàng hỏi: "Sao thế?"

Thiếu niên ngồi trên ghế sạch sẽ, tay áo đồng phục vừa vặn ôm lấy cánh tay mảnh khảnh, cảm giác như mấy cậu học sinh tính tình mềm yếu, giọng nói thong thả.

"Trương Tự Minh gây chuyện trước, Tiêu Trí mới đánh người."

"..."

Lục Vi Dân ngẩn ra: "Hả?"

Đầu ngón tay của Kham Băng vuốt mép giấy, giọng điệu tôn trọng nhưng nội dung lại hoàn toàn không như thế: "Nên nói với thầy một tiếng, miễn cho thầy hiểu lầm Tiêu Trí."

Trong tình huống này, Lục Vi Dân hơi xấu hổ, mấy bạn bên cạnh cũng phụ họa theo vài cậu, lúc này ông mới miệng lần nữa.

"... Vậy sao? Vậy ai cũng có lỗi, chờ đó, để thầy phạt cả hai."

Lục Vi Dân rời khỏi lớp học.

Cách hai ba dãy bàn, Văn Vĩ hệt như nhân viên bán hàng, giơ ngón cái về phía cậu.

"Người anh em, 666."

Kham Băng không trả lời, cúi đầu tiếp tục viết gì đó.

...

Những gì Kham Băng làm trong năm tiết học, đã nâng cấp hình tượng của cậu trong lòng Văn Vĩ lên một khoảng xa.

Tan học, Văn Vĩ nhanh nhẹn đi tới: "Chưa có thẻ học sinh phải không? Hai ngày nay cậu đi cùng tớ đi, tớ đưa cậu đến căng tin ăn."

Học sinh xung quanh chạy vắt chân lên cổ, Kham Băng lại dùng tốc độ thong thả mà đi, Văn Vĩ trong lòng có vội mấy cũng chỉ có thể đi chậm lại nói chuyện với cậu: "... Anh Tiêu không đời nào có chuyện yêu qua mạng với người khác đâu, tên Trương Tự Minh ngu đần kia tởm thật, em học sinh nhỏ như vậy cũng không tha."

Văn Vĩ là fan tử trung của Tiêu Trí, lúc này đang liều mạng cứu vãn hình tượng giúp anh: "Bình thường anh ấy dễ nói chuyện lắm, cũng không ngốc đến nỗi gặp người là đánh đâu. Em gái anh Tiêu năm nay mới học cấp 2, cho nên anh ấy ghét nhất là đám chuyên đi đùa giỡn mấy em gái nhỏ, gặp lần nào đánh lần đấy."

"...” Kham Băng liếc cậu ấy một cái: "Em gái cậu ấy."

"Đúng, tên là Tiêu Nhược, là một cô bé cực kỳ đáng yêu. Chắc cậu không biết, anh Tiêu chỉ có mình cô em gái này thôi, trong nhà không còn ai cả, cho nên rất cưng chiều em ấy..."

Văn Vĩ vừa ngửi thấy mùi thức ăn trong căng tin, lập tức tăng tốc, còn Kham Băng bỗng dừng lại.

Người đến người đi, tiếng ồn ào trong căng tin áp hẳn tiếng ve sầu kêu mãi không dứt giữa đám lá cây ngoài kia.

Kham Băng đứng yên, như đang suy nghĩ điều gì, khẽ nói: "Tôi biết."

Biết hay không biết Tiêu Vĩ cũng khó mà nói, dù sao thái độ của Tiêu Trí đối với cậu ấy cũng tương đối bình thường, Văn Vĩ lấy điện thoại ra xem tin tức: "Quả nhiên, anh Tiêu đi đón em gái tan học..."

Cô bé trong ảnh buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục có sọc màu đỏ, mắt hạnh nhìn thẳng vào camera, vẻ mặt ghét bỏ, chỉ thiếu mỗi viết mấy chữ "Anh đừng chụp em" to đùng lên mặt.

Kham Băng: "Rất đáng yêu."

Không ngờ đã lớn như vậy.

"Lát nữa cậu có về phòng ngủ không?" Đến căng tin, Văn Vĩ bưng mâm đồ ăn lên, quay đầu lại hỏi cậu.

"Không về, đến thẳng phòng học luôn."

"Được, vậy tôi ăn xong rồi đi trước đây."

Trước khi chia tay, Kham Băng đột nhiên lên tiếng: "Tôi muốn ra ngoài trường một lúc, học sinh ở nội trú, buổi trưa có được ra ngoài không?"

"Được chứ. Trường cấp ba số 9 thoải mái cực kỳ, có điều khi nào về nhớ mua cho bảo vệ bao thuốc Hoàng Hạc Lâu."

Kham Băng: "..."

Văn Vĩ nhịn được một giây, sau đó phụt cười: "Mẹ nó, học thần mà dễ lừa vậy!"

Kham Băng liếm môi dưới, lười nói chuyện với cậu ta, xoay người đi ra ngoài.

Về phòng học còn chưa có mấy người, các bạn bên trường cấp ba số 1 đến trưa đều tự giác yên tĩnh, ngủ hoặc làm bài tập. Nhưng học sinh ở đây đến lớp đều cười đùa ầm ĩ.

Kham Băng không quan tâm, viết nốt tờ giấy ban sáng chưa viết xong, ánh nắng loáng thoáng lướt qua.

Bóng người lắc lư sau lớp giấy màu vàng hơi mờ.

Dáng người Tiêu Trí cao gầy, anh vừa tới, đám con trai đang ồn ào như ong vỡ tổ đều hi hi ha ha lại gần nói chuyện. Cũng khá lạ, Tiêu Trí đánh người rất dữ dội nhưng nhân duyên lại tốt vô cùng.

Tiếng nói chuyện líu ríu.

"Trương Tự Minh có phải thích anh rồi không? Mẹ nhà nó như âm hồn không tan vậy, dính dai như mè xửng, gỡ không ra."

"Tao thấy tâm lý thằng đấy có khi không bình thường."

"Tính cách phản xã hội?"

"Đúng là, tính cách, phản xã hội. Anh Tiêu là xã hội đen vì dân trừ hại, nói sao làm vậy, nên phản thì phản."

Tiêu Trí ngậm điếu thuốc, đá cậu ta một cái, cụp mi, lên tiếng: "Mẹ mày mới là xã hội đen."

"..."

Kham Băng đặt tờ giấy xuống, lấp nốt mấy câu cuối cùng.

Ánh mặt trời le lói xuyên qua cửa sổ hành lang vào trong phòng học, khắc nên những mảng sáng tối rõ ràng xuống nền gạch.

Dáng ngồi của Kham Băng đoan chính, sống lưng cao thẳng, áo thun trắng sạch sẽ đến chói mắt. Sự yên tĩnh không hợp với hoàn cảnh đùa giỡn xung quanh, như thể đang trong thiền định, chuyên tâm viết lách.

Tiêu Trí ngẩng đầu liếc qua, dập tắt điếu thuốc trong tay.

Quản Khôn tấm tắc lấy làm lạ: "Đúng là học thần thật sự. Tôi vừa xem bảng thành tích toàn thành phố, thấy cậu ta đứng đầu luôn, mà đứng đầu thành phố là khái niệm gì chứ? Cuối học kỳ trước, đề ra mấy bài siêu khó, thế mà cậu ta còn đạt được 730 điểm, dù sao thì đời em vẫn là lần đầu tiên gặp được người đạt 730 điểm sống sờ sờ đấy."

Tiêu Trí không nói gì, ném đầu lọc vào thùng rác.

"Bọn mình thì chơi, cậu ta lại làm bài tập. Tò mò vì sao cậu ta lại chuyển tới trường cấp ba số 9 thật đấy."

Ánh mắt Tiêu Trí tản mạn nhìn trời một lát, nói: "Tao cũng không hiểu."

Không hiểu, vì sao người này lại đột nhiên xuất hiện.

Sau giờ tự học buổi trưa, Tiêu Trí bước vào lớp.

Kham Băng nằm gục xuống bàn, ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Ánh mặt trời chiếu xuống khiến làn da trắng nõn bên má phải của cậu ửng hồng, nhuộm thêm một lớp mồ hôi mỏng, đầu tóc hơi rối.

Tiêu Trí đưa tay qua đóng cửa sổ, mặc dù đã cố kéo nhẹ hết sức, nhưng vẫn không tránh khỏi tiếng "cạch..." khe khẽ khi lò xo bị bật lên.

"..."

Tiêu Trí quay đi chỗ khác.

Không biết ai đã để túi nilon màu trắng cùng hai tờ giấy trên bàn.

Trong túi có băng dán cá nhân, nước sát trùng cùng một lọ tinh dầu giải nhiệt gió. Hai trang giấy, nét chữ vừa mạnh mẽ lại mềm mại, lộ ra sự sắc bén... Bản kiểm điểm, không thừa không thiếu vừa đủ 3000 chữ.

Kham Băng bị tiếng động đánh thức, đôi mắt khẽ mở nhưng có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, màu mắt nhạt nhẽo, lại nhắm mắt vào.

Nói: "Cho cậu đó."

...

Tác giả có điều muốn nói:

Kham Băng: Tớ khuyên cậu đừng có không biết điều, nếu không, tớ buộc phải trà cậu thôi.

...

Để tôi nó cho các bạn biết một điều, tôi thực sự mong chờ bộ dạng Kham Băng trà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp