Vì Sao Cậu Không Cười

Chương 2: Đừng động vào cậu ấy


1 năm

trướctiếp

"Cậu ấy nói thế nào?" Kham Băng đứng ở cửa hành lang, ra vẻ thúc giục.

“...”

Văn Vĩ nhìn chằm chằm vào tin nhắn trả lời vừa đến mà há hốc mồm, cậu ấy chuyển đề tài: "Nếu cậu rảnh không có việc gì thì cậu có thể ra ngoài đi dạo, đến đường Đông Đại mà ăn uống chơi bời, tìm đàn ông thối đó làm gì?"

Nói xong rồi cậu ấy chuồn mất hút.

Giống như ám chỉ, Kham Băng dựa theo hướng dẫn đi đến đầu đường.

Đường Đông Đại có lẽ là nơi gần CBD nhất ở đây, các tòa nhà cao tầng đứng lặng im, khói tỏa ra từ quán bia nhậu đồ nướng hai bên đường.

*CBD (central business district): là trung tâm kinh và thương mại của một thành phố.

Buổi tối náo nhiệt, một người đàn ông cởi trần có hình xăm rồng sặc sỡ trên lưng, ngồi ven đường hút thuốc: "Anh Què, anh bảo muốn chỉnh ai cơ? Không phải nói phét chứ con đường này, không có người nào hay chuyện gì lão Vương tôi đây không giải quyết được..."

"Chuyện bé như mắt muỗi, chú cũng biết đấy. Ngày nào anh chẳng đập một đống thằng nằm bò dưới đất, ngay cả mấy thằng to béo hơn anh cũng bị hạ hết kia kìa!"

“...”

Phong cách dân gian, rất mộc mạc.

Càn quét tệ nạn. Gió đen thổi qua khi nào?

Kham Băng liếc qua điện thoại, thấy sắp đến giờ trường đóng cửa. Đón xe, vừa mở cửa đã bắt gặp hai bóng lưng cao gầy bước qua đường.

Một người kẹp điếu thuốc trong tay, tàn thuốc đỏ rực lập lòe trong đêm đen.

"Có thể ra ngoài không?"

"Ừ." Giọng nói trầm thấp.

"Đến mấy người?"

"Được."

Trước trước sau sau vòng qua con hẻm chật hẹp, đầu ngón tay đẩy cửa kính bước vào.

Kham Băng ngước mắt lên, hủy đơn gọi xe vừa rồi, đi theo.

Dòng chữ "Quán net" trên biển quảng cáo đèn led chỉ còn lại mỗi "xx với Khẩu Khẩu" đang sáng, vừa nhìn đã thấy không đàng hoàng. Bầu không khí nồng nặc mùi khói thuốc, Kham Băng vừa mới bước vào đã bị chặn lại.

"Ê, trẻ vị thành niên không được vào quán net."

Kham Băng xoay người lại.

Trước mặt cậu là một tên nhóc non choẹt, tóc dập xù nhuộm màu bạch kim ánh tím nhìn không khác gì miếng cọ xoong nồi.

Miếng cọ xoong gõ bàn: "Căn cước công dân."

Kham Băng: "Tôi vừa thấy có trẻ vị thành niên đi vào."

Miếng cọ xoong đang nằm ườn trên ghế nghe vậy lập tức ngồi thẳng dậy: "... Cậu đừng vu oan cho người vô tội. Quán net của chúng tôi có môi trường xanh sạch đẹp rất thân thiện với môi trường. Hơn nữa lúc nào cũng ghi nhớ luật bảo vệ trẻ vị thành niên nên tuyệt đối sẽ không cố tình vi phạm!"

Kham Băng lấy điện thoại ra: "Ý là không cho vào đúng không?"

“...” Miếng cọ xoong càng thêm cảnh giác: "Cậu làm gì đấy, đừng nói là quay video đấy? Nhưng cậu dựa vào cái gì mà chắc chắn người đó là trẻ vị thành niên, biết đâu người ta có gương mặt em bé thì sao?"

"Được." Ngón tay Kham Băng lướt nhanh trên màn hình điện thoại.

“...”

Miếng cọ xoong không hiểu cậu định làm gì.

Thiếu niên trước mặt mặc áo phông trắng, khí chất sạch sẽ, nhìn giống như chỉ cần nói to một chút là sẽ phá hỏng gương mặt lạnh lùng vô song không vướng bụi trần của cậu, đuôi mắt trắng nõn, thái độ lãnh đạm, bình tĩnh giơ điện thoại lên.

Kham Băng hỏi lại: "Không cho vào đúng không?"

"Đàn ông nói một là một, đã bảo không cho trẻ vị thành niên vào..."

Kham Băng áp điện thoại sát vào tai: "Chú cảnh sát ơi..."

"... Đm!" Miếng cọ xoong chịu thua, giơ hai tay lên điên cuồng xin tha, xác định Kham Băng không báo cảnh sát mới nghiến răng lên tiếng: "Vào đi, vào đi!"

"Tôi không đến chơi game."

Trong quán net tối tăm ngột ngạt, Kham Băng quan sát xung quanh.

... Thấy sắc mặt của cậu bình tĩnh khác hẳn với đám thiếu niên nghiện game, nhìn giống người bố đến quán net bắt người thì hơn.

Miếng cọ xoong không ngừng tự chứng minh trong sạch: "Nơi này của bọn tôi tuyệt đối không có trẻ vị thành niên! Cậu không đến chơi game thì để tôi dẫn đi tham quan để tránh hiểu lầm, làm gì mà phải phiền đến mấy chú cảnh sát chứ? Nhìn đi. Đúng là không có trẻ vị thành niên không?"

Đúng là hoàn toàn không nhìn thấy Tiêu Trí.

Kham Băng dừng bước, cầm lấy một bộ đồng phục.

Miếng cọ xoong bị làm bẽ mặt: "... Người này thích chơi cosplay, muốn đóng vai học sinh cấp ba đơn thuần."

“...”

Không tìm thấy người, Kham Băng đành phải rời khỏi quán net.

Không có khả năng anh nhảy qua cửa số chạy trốn được, khả năng trong quán còn có phòng riêng, chuyên nhận trẻ vị thành niên vào.

Kham Băng đi qua đường, cậu quay đầu lại thấy miếng cọ xoong vẫn đang đứng ở cửa nhìn ra, cậu ta ló đầu ra ngó, xa xa còn truyền đến vài câu "Đã bảo không có trẻ vị thành niên rồi mà!"

Sau đó, tiếng còi cảnh sát xen lẫn gió đêm dần trở nên rõ ràng.

Miếng cọ xoong: "...?"

Thiếu niên đứng bên kia đường giơ cánh tay lên, màn hình vừa báo cảnh sát vẫn còn sáng, khẽ vẫy tay với hắn.

Miếng cọ xoong: "Đệt mẹ!!!"

Tên kia còn là con người chắc!?

...

Văn phòng khối 11 - trường cấp ba số 9.

Lục Vi Dân xoa cằm nhìn bảng điểm lớp 11-4 trên mặt bàn, nghiên cứu ít nhất nửa tiếng.

Học kỳ trước, phòng Giáo dục thành phố đột nhiên phát điên, bắt buộc tất cả các trường cấp ba trong thành phố phải tham gia kỳ thi chung. Cho nên, xếp hạng thành tích lần này được xét toàn thành phố.

Hạng nhất: Kham Băng.

Ngữ văn: 138

Toán học: 150

Tiếng Anh: 147

Tổ hợp khoa học tự nhiên (lý, hóa, sinh): 296

Tổng điểm: 731...

Hạng hai: Chu Hiểu.

Ngữ văn: 91

Toán học: 98

Tiếng Anh: 90

Tổ hợp khoa học tự nhiên (lý, hóa, sinh): 152

Tổng điểm: 431...

Hmm, vấn đề rất lớn. Trước kia Chu Hiểu luôn là người đứng đầu lớp, cũng là mầm non trọng điểm được trường cấp ba số 9 bồi dưỡng, ban nãy vừa nhìn thấy bảng điểm không hiểu sao lại khóc.

Thành tích này...

Lục Vi Dân cuối cùng cũng ngẩng đầu, thiếu niên mới chuyển trường đang nhìn nghiêng sang phía khác, mấy sợi tóc mái vương trên xương lông mày, vành tai trắng nõn sạch sẽ, đường viền môi mỏng khẽ mím gọn gàng, màu con ngươi nhạt hơn người bình thường tạo nên cảm giác xa cách mãnh liệt.

Kham Băng lơ đễnh nhìn vào bức ảnh trên tường.

Chuyển đến môi trường học mới vậy mà Kham Băng có vẻ như rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ. Lục Vi Dân chưa từng dạy một học sinh xuất sắc nào như thế, giọng điệu như đang tán gẫu: "Kham Băng, em cao hơn bạn đứng thứ hai trong lớp 300 điểm..."

"Em biết" Kham Băng lên tiếng: "Em vừa thấy bạn ấy khóc."

“...”

Lục Vi Dân nghẹn họng: "Mặc dù thầy không biết vì sao em lại chuyển tới trường cấp ba số 9, nhưng thầy hy vọng em sẽ vui vẻ khi ở đây. Không yêu cầu thành tích tốt hơn nhưng cũng không thể thụt lùi được." Ông đứng dậy: "Đi thôi, thầy đưa em đến lớp."

Giờ từ học buổi sáng kết thúc, nhưng cả lớp hoàn toàn không có không khí học tập nào cả. Mấy cậu học sinh phía sau đang ngủ, còn có máy bay giấy bay khắp lớp, đám con trai ngồi bàn đầu vừa ăn bún vừa vẫy đũa gào thét: "Đồ ngu này, xông lên trụ đê! Thằng streamer rác rưởi, bố nhổ vào mặt mày."

“...”

Lục Vi Dân đạp qua một đạp, ra hiệu: "Đã nói bao nhiêu lần không được ăn sáng trong lớp rồi, cút ra ngoài!"

Cậu học sinh giơ tay lên: "Rõ rồi!" Sau đó vội vàng cầm túi chuồn mất.

Mùi thịt bò chua cay trong không khí rất nồng, Lục Vi Dân muốn mở miệng nhưng lại bị cái mùi kia hun cho hoa mắt váng đầu, quả thực vì để Kham Băng đợi trong hoàn cảnh như này mà xấu hổ.

Ông ho khan, nói: "Hôm qua trong nhóm lớp đã thông báo, kỳ này lớp chúng ta có một bạn học sinh mới chuyển đến. Bạn học sinh mới này tương đối xuất sắc, mọi người nhớ quan tâm đến bạn ấy."

Nói qua qua xong mới tìm trọng điểm: "Hàng sau còn trống mấy chỗ, em xem ngồi chỗ nào... hay em ngồi gần chỗ Chu Hiểu? Vừa vặn phía sau em ấy còn trống một chỗ."

Học sinh ngoan quá chuyển tới trường cấp ba số 9 rất dễ bị đồng hóa. Học sinh quan tâm đến việc học trong lớp khéo chỉ có Chu Hiểu cùng mấy bạn nữ, không bằng để bọn họ thành một nhóm, miễn cho bị làm hư.

Lục Vi Dân nghĩ như vậy.

Nhưng học sinh ngoan của ông chỉ nhìn thoáng qua, không mấy quan tâm: "Không ạ."

"... Cũng được."

Kham Băng vừa đến, Lục Vi Dân đã sắm ngay vai thầy giáo tôn trọng đầy đủ nguyện vọng của học sinh, nhìn về phía sau: "Trừ đám Tiêu Trí con trai bên kia, em có thể chọn chỗ trống nào cũng được."

Lớp học lập tức vang lên một loạt tiếng cười mập mờ.

"Ngồi với anh Tiêu, đoán chừng hai ngày đã bị ăn đánh."

"Cái thằng ngồi cùng lúc trước bị đánh sao trách anh Tiêu được? Thằng ngu đó bỉ ổi như vậy, bị đánh là đúng!"

"Có điều anh Tiêu đúng là có hơi bạo lực..."

Giữa tiếng cãi cọ ồn ào trong lớp, hàng ghế phía cuối gần cửa sổ, cậu học sinh trong tâm điểm của chủ đề bàn tán lại thờ ơ như không. Tay áo đồng phục xanh trắng trượt xuống để lộ cổ tay gầy gò, ngón tay thon dài đè vào một bên tai khiến tóc nơi đó hơi rối... giống như đang ngủ.

Kham Băng nhấc chân bước về phía hắn, người bên cạnh lập tức hít sâu một hơi: "Úi người anh em, đừng đừng... đừng ngồi cùng cậu ta!"

"Người anh em nghe tôi khuyên này, đừng làm phiền đại ca trường đang ngủ, nếu không sẽ chết rất thê thảm đó..."

Chết rất thê thảm?

Cái khỉ gì?

Kham Băng cũng chỉ dừng lại một giây, sau đó nâng chân vô tư đạp ngang cái bàn. Tiếng "két" vang lên, cả bàn lẫn người đều bị đẩy đi một đoạn.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe thấy mỗi câu hỏi không hề khách khí của Kham Băng.

"Mẹ nó vẫn còn ngủ?"

Người đang nằm sấp trên bàn khẽ cử động.

Tiêu Trí giơ tay lên, những ngón tay mảnh khảnh xuyên vào trong tóc xoa lung tung mất nửa giây.

Ngay sau đó anh liếm môi, bao giận dữ cả người như muốn bùng nổ, cho tới khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp ngay ánh mắt của Kham Băng.

"..." Khoảng im lặng ngắn ngủi.

"Xoạch." Kham Băng lại đá bàn cái nữa, không nói thêm mấy lời vớ vẩn: "Tớ muốn ngồi cùng cậu. Cậu đi bê cái bàn qua đây."

Tiêu Trí vừa tỉnh ngủ, vẫn còn đang mơ mơ màng màng, cảm xúc chán ghét lẫn khó chịu trong đáy mắt còn chưa tan đi, hàm ý lười mở mồm, ánh mắt sâu thẳm, tóc bên tai hơi rối làm lộ ra khuyên tai sắc lạnh, tròng trắng mắt rõ ràng, khuôn mặt siêu cấp chán đời nhìn không ra cảm xúc, đang trợn mắt trừng Kham Băng.

Mặc dù không nói gì, nhưng có thể thấy anh đang không mấy vui vẻ.

Kham Băng: "Đừng cố nhìn tớ, đi bê bàn đi."

“...”

Bầu không khí xung quanh bắt đầu xao động hẳn lên, ai cũng xì xào bàn tán.

"Vãi cứt, người cuối cùng dám nói chuyện với anh Tiêu như vậy, cỏ quanh mộ cũng mọc cao đến eo rồi phải không?"

"Tao cá một số, tan học xong kiểu gì bạn học sinh mới cũng được gọi tới sau núi nhỏ."

"Vừa mới khai giảng đã đánh nhau, hỏi xem anh Tiêu có thể duy trì được mấy ngày không gây chuyện?"

"......"

Tiêu Trí chậm chạp bất động, tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì, Kham Băng nói: "Không bê chứ gì, vậy tớ chọn bừa chỗ khác để ngồi."

Chỗ ngồi gần bảng đen còn trống, nhưng lại sát với điều hòa, tới mùa hè là xác định bị hơi lạnh thổi thẳng vào người.

Kham Băng bị gió lạnh thổi vào người rất dễ bị cảm, muốn tìm bạn trong lớp để đổi chỗ nhưng không quen lắm, đang kiên trì muốn đi thì vạt áo đột nhiên bị kéo mạnh trở lại.

Bàn tay mảnh khảnh của Tiêu Trí cầm chặt bàn sắt, hai ba lần kéo đã ghép sát với bàn mình thành một, tiếng "xoạch... kít..." chói tai vang lên thể hiện tâm trạng chết tiệt của hắn.

"Thích ngồi thì ngồi."

Nói xong Tiêu Trí lại nằm sấp xuống.

Sóng gió kết thúc tại đây.

Lục Vi Dân trơ mắt nhìn đứa con cưng của mình ngồi cùng Tiêu Trí, luôn cảm thấy như sắp có tai họa giáng xuống, nhưng vừa nãy mặt mũi còn đang tỏ vẻ hiền lành nên không thể tự vả mặt mình ngay được, đành phải lấy sách kẹp dưới nách ra bắt đầu tiết học.

"Tiết đầu học kỳ mới, chúng ta lấy sách ngữ văn ra."

Kham Băng tay trống không nghe được mấy phút, Lục Vi Dân quay đầu nhìn thấy: "Em không mang sách từ trường cũ đến à?"

"Sách giáo khoa ở trường cấp ba số 1 phải tự mình soạn, em không có bộ thầy đang nói."

"... À. "Lục Vi Dân nhấm nháp: "Trường cấp ba số 1 khá tự tin, chắc xem sách giáo khoa tiêu chuẩn không lọt vào mắt, chỉ có chúng ta vẫn còn cần đến cái này." Ông vung viên phấn: "Em mượn bạn cùng bàn của mình đi, chắc chắn sạch như mới, không khác gì sách giáo khoa mới mua đâu."

Một tràng cười vang lên trong lớp.

Mặt bàn của Tiêu Trí bên cạnh rất rộng rãi ngay ngắn, sách một là chất đống trên mặt đất, còn không thì nhét trong ngăn bàn, dù sao chỗ rộng nhất cũng tiện cho việc ngủ.

Kham Băng cào nhẹ ngón tay anh.

Ngưa ngứa lại mềm mại vô cùng. Tiêu Trí nửa ngủ nửa mơ, lập tức rụt bả vai về sau, nhịn cảm giác khó chịu khi bị đánh thức xuống: "... Có chuyện gì?"

Kham Băng: "Tớ không có sách."

Tay Tiêu Trí mò mẫm trong ngăn bàn, động tác nhanh gọn lấy quyển ngữ văn bắt buộc 4 sạch sẽ mới tinh ra. Ném sang mặt bàn bên cạnh rồi tiếp tục ngủ.

Ngủ được hai giây lại nói thêm: "Có chuyện gì thì nói, đừng có động tay động chân."

Kham Băng: "..."

Giả vờ cái gì chứ.

Kham Băng mở sách giáo khoa ra. Trong sách sạch sẽ không dính chút bụi nào, hiển nhiên chưa mở ra bao giờ, ngay cả trang bìa trong cũng chưa viết tên.

Kham Băng cầm bút viết xuống, chữ cậu rất đẹp, nắn nót viết xuống hai chữ Tiêu Trí.

Giữa những dòng chữ, Kham Băng nhớ tới chuyện trước kia.

Trường tiểu học tham gia cuộc thi viết thư pháp, giáo viên ngữ văn đã đề cử Kham Băng dự thi, cậu phải học nhiều thêm một tiết luyện viết thư pháp so với các bạn, sau mỗi buổi chiều tan học.

Trước kia Kham Băng rất sợ đi một mình, do hồi ba bốn tuổi từng bị bọn buôn người lừa đi, nhắc đến lại thấy buồn cười, khi đó Tiêu Trí đã bế cậu về.

Biết cậu sợ nên chiều nào Tiêu Trí cũng chơi bóng rổ trên sân thể dục, chơi đùa cùng các bạn chờ cậu tan học.

Chờ Kham Băng luyện chữ xong thì cùng nhau về nhà.

Kham Băng viết xong, dừng bút.

Trên bục giảng, Lục Vi Dân cầm sách giáo khoa: "Bài văn cổ bảo các em học lúc nghỉ hè đã thuộc chưa? Biết ngay là chưa mà. Dù sao người thi đại học cũng không phải thầy, 10 điểm, các em không cần thì sao thầy phải tiếc?" Thấy Kham Băng, ông nhướng mày: "Có tin bạn mới thầy gọi lên đọc thuộc lòng được không?"

Cả lớp phối hợp nói theo: "Không tin."

"Kham Băng." Lục Vi Dân: “Khổng Tước Đông Nam Phi.”

Bị cắt ngang như vậy, Kham Băng cũng không đắm chìm vào suy nghĩ ban nãy nữa, đứng dậy đọc thuộc đoạn văn như yêu cầu.

Lục Vi Dân vui vẻ: "Cuối cùng thầy cũng tìm được cảm giác thành tựu sau nhiều năm giảng dạy! Nhìn đi, đã nói gì với các em nhỉ, thành tích của Kham Băng cực kỳ tốt! Tốt lắm, các em nhớ phải học hỏi từ bạn ấy!"

"Ồ ề..."

"Học sinh giỏi đó."

"Ghê gớm, ghê gớm..."

Mấy cậu con trai ngồi hàng sau bắt đầu khen đểu, giọng điệu quái gở, lời lẽ tuy không có tính công kích mấy nhưng mang lại cảm giác bị xúc phạm cực kỳ.

Kham Băng làm con ngoan trò giỏi bao năm, sóng gió to nhỏ gì chưa từng gặp. Cậu làm như không nghe thấy gì, ngồi xuống. Nhưng người đang nằm sấp ngủ bên cạnh - Tiêu Trí cuối cùng cũng tỉnh, tay chống cằm, liếc về phía mấy hàng ghế sau đang phát ra tiếng léo nhéo.

Ánh mắt như muốn nói "Bọn mày tự xem bản thân mình là cái cc gì trước đi đã".

Kham Băng không để ý, thấy anh tỉnh rồi chợt lên tiếng: "Tối qua làm gì vậy?"

Tiêu Trí cười nhạo: "Liên quan gì đến cậu."

“...”

Kham Băng mím môi.

Hết tiết, Chu Hiểu qua đây: "Kham Băng phải không? Cậu theo tớ lên văn phòng trên tầng nhận sách giáo khoa, giờ này chắc cũng mở cửa rồi."

Chu Hiểu rất gầy, đeo kính, nhã nhặn, tuy rằng lúc tự học đầu giờ không chịu nổi khi thấy thành tích của Kham Băng, nhưng dù sao cậu ấy cũng là một chiến binh liều mạng học hành trong lớp 11-4 của trường cấp ba số 9, tự nhiên cũng sẽ có cùng chung chí hướng với Kham Băng.

"Được."

Kham Băng vừa đứng dậy, có một thiếu niên đã nhanh chóng xê dịch mông chiếm lấy chỗ ngồi của cậu.

Vóc người của cậu ta rõ cường tráng, lúc này lại ôm bả vai Tiêu Trí hệt như chim nhỏ nép vào người, không khác gì quả phụ nhỏ bị ức hiếp tới tìm quan phủ kể lể khóc lóc đòi công băng vậy: "Anh Tiêu! Em bé xui xẻo quá! Xui đéo chịu được, em nói anh nghe đêm qua..."

Kham Băng nhìn chằm chằm vào mông hắn.

Lý Húc lau nước mắt: "Đại ca, có chuyện gì à?"

"Tôi không thích..." Kham Băng ngẫm lại: "Bỏ đi, không có gì."

"Oa." Lý Húc tiếp tục khóc: "Anh Tiêu, anh nói xem đến cùng là thằng khốn nạn thất đức nào làm chứ? Anh em vất vả lắm mới tiết kiệm được tiền để mở quán net kia, ai ngờ còn chưa nóng đã bị thằng chó thiếu đạo đức nào đâm cho một nhát phải đến đồn cảnh sát..."

Kham Băng vốn định đi, nghe thế bỗng dừng lại.

"Anh Tiêu! Lúc đó anh cũng đang ở trong quán, hai ta còn phải cùng nhau viết bản kiểm điểm một nghìn chữ! Em nghe anh em nói, người báo cảnh sát chắc chắn là học sinh trường mình!" Đang nói bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, Lý Húc vừa móc vừa nhìn: "Video giám sát anh em tìm thấy rồi!"

Kham Băng: "..."

Chu Hiểu thúc giục: "Đi chưa?"

"Đi thôi."

Bóng người biến mất ở cửa.

Tiêu Trí thu hồi tầm mắt, bị Lý Húc thúc giục xem video quay được từ camera giám sát.

Mặc áo phông trắng, bóng đêm tối tăm, Lý Húc híp mắt nhìn kỹ để nhận ra khuôn mặt: "Cái này, nhìn không rõ lắm."

Tiêu Trí ngậm điếu thuốc, nghiêng qua, nhìn không tới nửa giây: "..."

Có hóa thành tro anh cũng nhận ra.

Tối qua bị xách đến đồn cảnh sát giáo dục đến tận sáng, tới trường khó lắm mới ngủ được lúc mà bàn lại bị đá, đang ngủ còn bị lôi dậy. Vậy mà kẻ đầu têu lại là người này...

Mẹ nó chứ.

"Mẹ nhà nó, đến cùng là đứa nào? Tao mà bắt được, tao song phi cả vào mõm thằng ngu này..."

Lý Húc chửi đổng, đồng thời cũng mong có được sự đồng tình của Tiêu Trí.

Vẻ mặt Tiêu Trí âm u nhìn bức ảnh, nghe được câu này đột nhiên quay sang: "Mày bảo ai ngu?"

Lý Húc thấy hắn không phân rõ đâu là địch đâu là ta mà bối rối: "Ủa anh Tiêu?"

Tiêu Trí: "... Chửi bậy không tốt."

"... Giờ đâu phải là lúc để ý đến chuyện này? Tối qua, chúng ta kìa!!!" Hai tay Lý Húc siết chặt lại nỗ lực hình dung, hai mắt trợn to, ý đồ đánh thức cơn giận của anh Tiêu nhà mình: "Tối qua chúng ta bị người ta tố cáo, phải viết bản kiểm điểm một nghìn chữ..."

Tiêu Trí giẫm lên thanh ngang dưới bàn, không chút để ý, khuôn mặt gọn gàng sắc nét, đẹp trai kiểu ngang tàn, lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, khép hờ mí mắt nghe Lý Húc nói nhảm.

Ngoài cửa có tiếng động vang lên, Kham Băng ôm sách trở lại.

“...”

Lý Húc nhìn thoáng qua Kham Băng, xong nhìn ảnh chụp từ video giám sát rồi lại nhìn cậu một cái.

"Cái đm! Khí chất thần tiên y chang, không phải nó thì còn ai vào đây?"

Tiêu Trí: "Mày nói cái gì?"

"Em hiểu rồi." Lý Húc ra vẻ hiểu rõ mọi chuyện: "Bảo sao thái độ của anh lại hung dữ với nó như thế, thì ra mọi chuyện là vậy. Anh Tiêu, anh đừng ra tay, để em đánh nó, anh cứ ngồi xem kịch là được rồi, không phải giúp em."

Lý Húc xắn tay áo.

Tiêu Trí đứng dậy.

Lý Húc ngăn hắn lại: "Anh Tiêu, không cần anh giúp thật mà! Em làm được, anh chờ xem, hôm nay em mà không sút vỡ mồm nó..."

Cổ áo bị túm lấy.

Hai chân Lý Húc lập tức mềm nhũn, rón rén bước về phía trước hai bước.

Thực ra cậu ta không thân với Tiêu Trí lắm, chẳng qua vì lợi ích lưu manh thôi. Cả khu này, người được công nhận duy nhất chỉ có mình Tiêu Trí, cậu ta cũng chỉ có thể mượn uy nghiêm người ta mà đi dọa người khác cho nên hiện giờ Lý Húc thấy hơi sợ.

Tiêu Trí phủi lớp bụi không tồn tại trên ngực cậu ta, nhẹ nhàng hóa tan sự thù địch ban nãy.

"Đừng động vào cậu ấy."

Tiêu Trí ép nhỏ giọng: "Mày nghe hiểu không?"

Tiếng nhỏ đến nỗi chỉ có bọn họ nghe được, ngay cả Kham Băng đang ôm sách đi bên cạnh cũng không nghe thấy.

Dưới áp lực nặng nề, Lý Húc ngoan thành bé thỏ trắng: "... Vâng."

Tiêu Trí lướt qua bả vai Kham Băng, duỗi cổ tay trái ra đỡ hờ bên dưới chồng sách giáo khoa đang lung lay sắp đổ.

Nhưng trên mặt lại ra vẻ như người không quen.

Kham Băng bị che khuất bởi góc chết của chồng sách nên không thấy động tác nhỏ này của hắn.

Lý Húc: "..." Đến cùng là sao vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp