Vì Sao Cậu Không Cười

Chương 1


1 năm

trướctiếp

Trong xe oi bức khiến người ta buồn ngủ.

Dọc đường, ánh mặt trời lướt qua những khu phố đổ nát cũ kỹ tạo nên những mảng sáng tối rõ rệt. Chiếc xe sang trọng màu đen đang lao nhanh qua những mảng sáng tối đan xen.

Chiếc xe đang đi dừng lại vững vàng, bánh xe dừng lại vang lên tiếng rít.

"Trường trung học phổ thông số 9 Thành Đại, hướng dẫn chỉ đến đây chắc không sai..."

Âm thành dừng lại một giây, giống như khó có thể tin: "Sao ngôi trường này lại bị hư hại như vậy?"

Hứa Dung cầm điện thoại di động bước xuống xe, bà không dám chắc định hỏi lại người trong xe, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên bà lập tức cau mày.

"Cô Trương của con gọi điện đến, một ngày gọi mười lần! Tiểu Băng, con nhận đi."

Điện thoại đưa tới.

Trong xe thò ra một cánh tay, đốt ngón tay thon dài trắng nõn, những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn sau khi bị ánh nắng bỏng rát chiếu vào, lặng lẽ rụt về.

"Chào cô Trương." Thiếu niên trải qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói hơi lạnh.

"Kham Băng? Hôm nay khai giảng em thức sự không đến sao? Cô nói này, dù có chuyển trường thì ít nhất em cũng phải chọn ngôi trường nào tốt một chút cho xứng đáng với thành tích đứng đầu thành phố của mình chứ? Trường trung học số 9 toàn một đám rách rưới. Hay là em quay về trường trung học số 1 đi, cô giáo với các bạn đều chờ em."

Thiếu niên xuống xe, cậu mặc một chiếc áo phông trắng như tuyết, hai chân vừa dài vừa thẳng. Khuôn mặt được ánh nắng tô điểm càng thêm rực rỡ, cậu cầm điện thoại trong tay không biết có nghe hay không.

"Kham Băng, em đừng không hiểu chuyện. Cô đã nhắc em nhiều lần, bây giờ quay lại trường trung học số 1 vẫn còn kịp!" Cô giáo Trương tận tình khuyên nhủ, bên cạnh âm thanh phụ họa còn nghe ra được ý đồ muốn chiếm lấy điện thoại của lãnh đạo trường học.

Kham Băng học rất giỏi, ở trong trường được xem là một hạt giống tốt để bồi dưỡng, vứt đền trường trung học phổ thông số 9 là phung phí của trời.

"Không, em đã quyết định rồi, em cảm ơn cô."

Dứt lời cậu tắt máy.

Lời lẽ lễ độ song giọng điệu lại không kiên nhẫn cho lắm.

Kham Băng nhìn về cổng trường trung học phổ thông số 9 Thành Đại.

Không quá giống giáo viên cấp ba, dọc đường nhiều quán bán đồ ăn vặt với đồ uống, nhộn nhịp người qua lại. Trải qua kỳ nghỉ hè vắng lặng lại náo nhiệt trở lại, xung quanh tràn ngập tiếng cãi cọ, mặc cả của học sinh.

Đi được hai bước, mấy viên gạch lát nền vỡ dưới chân vừa giẫm lên đã bị lõm xuống một nửa khiến nước bùn bắn tung tóe lên ống quần, nhìn qua đã biết là “mìn” của ngày mưa để lại.

"Hay là chúng ta vẫn nên quay về đi? Đừng lấy chuyện học tập của con ra đùa giỡn!" Hứa Dung cũng giúp mở miệng.

Những câu nói này, Kham Băng đều không nghe lọt tai.

Nhìn xung quanh xem, suy nghĩ của Kham Băng bắt đầu bay xa.

Tin mừng trạng nguyên, pháo hoa, thư thông báo trúng tuyển top 1, đời trước cậu đã từng trải qua cả.

Chỉ có điều vận khí của cậu xui xẻo, lúc trên đường đến bưu điện lấy giấy báo nhập học thì phát hiện cậu bị ung thư não, hơn nữa còn là u ác tính. Cuối cùng cậu không đi học, ở nhà nửa năm thì xui xẻo chết trẻ.

Kham Băng đã chết qua một lần.

Tay để trong túi, đầu ngón tay của Kham băng chạm đến một tấm ảnh chụp hơi cứng. Đời trước, tấm ảnh hơn một inch này được chụp vào kỳ nghỉ hè năm lớp mười một, về sau tìm được trên thi thể Tiểu Trí khi cảnh sát mang đi nhận dạng, bức ảnh này được bọc trong ba lớp túi áo đẫm máu.

Thanh mai trúc mã của cậu - Tiểu Trí - xảy ra tai nạn giao thông chết tại chỗ, trên người đến chứng minh thư còn không có mà lại mang theo hình của cậu.

Trên tấm ảnh này có vết máu dấu vấn tay.

Trải qua giám định tư pháp, là trước khi chết, nạn nhân Tiêu Trí đã lấy tấm ảnh này ra vuốt ve lần cuối.

...

Tiếng rao hàng bên tai dần rõ ràng, Kham Băng nhanh thoát ra khỏi hồi ức, học sinh mới mang theo nồi niêu xoong chảo, chậu, chăn và túi quần áo, náo nhiệt như muốn đuổi chuyến tàu du lịch lễ hội mùa xuân mà lách mình đi vào trong.

Người đông nghịt.

Kham Băng vô ý quan sát xung quanh.

Không có bóng người quen thuộc.

Cộng thêm ký ức đời trước đã năm năm không gặp nhau.

"Để mẹ liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của con trước, hỏi xem ký túc xá của con ở đâu." Hứa Dung vội càng xử lý vấn đề nhập học: "Alo, chào thầy Lục! Tôi là phụ huynh của Kham Băng đây! Đúng, chúng tôi đến cổng trường rồi nhưng không biết ký túc xá ở đâu..."

Chiếc Maybach đỗ ở cổng trường, cả người Hứa Dung với Kham Băng đều là hàng hiệu, ở khu phố tồi tàn cũ kĩ vang lên từng tiếng bàn tán.

"Xem ra rất có tiền..."

"Chắc không phải đến trường chúng ta đâu nhỉ? Người có tiền đều học ở trường tư cao cấp, đến trường trung học số chín làm gì?"

“Lại ghét đám nhà giàu thêm một ngày.”

Kham Băng cầm chặt chai nước khoáng, trên mặt không có cảm xúc gì, móng tay lại sắp bị sương mờ do nước đá toát ra bịt kín.

Bên tai, loa lớn còn tiếp tục vang lên —

"Khai giảng đại hạ giá, văn phòng phẩm sale khủng! Bút gel, bút chì, bút bi —"

Giọng nói này không giống như "Cửa hàng da Giang Nam đóng cửa" giọng nói phát thanh rõ ràng mà giống như giọng nói của thiếu niên kiêu, hạ thấp xuống, có hơi từ tính chọc người.

Kham Băng liếc mắt.

Tiệm văn phòng phẩm nằm bên trái cổng trường, vị trí bán hàng rất tốt. Có mấy thiếu niên tụm năm tụm ba đứng ở đó, trong đó có một người mặc áo phông đen, dáng cao chân dài tựa ở quầy hàng, chân này gác lên gối chân kia giống như đang hạ mình. Đầu đội mũ bóng chày, khẩu trang đen che kín đến tay, đang cầm lấy hai ba ruột bút mực khoa chân múa tay.

Bên cạnh một chàng trai cầm micro: "Ông chủ, hôm nay khai trương, nể mặt cười hai cái xem nào?"

"Cậu cút đi."

Giọng nói xuyên qua loa phát thanh, giọng nói cực kỳ dễ nghe, khác hẳn với giọng nói vịt đực ban nãy.

Lưng người mặc áo phông đen lấm lem bụi bặm từ đâu đó, sống lưng hơi cong, nhìn không giống thiếu niên 17 18 tuổi, tính khí còn rất ghê gớm, không giống như mở tiệm văn phòng phẩm mà giống như mở quán bán bánh bao nhân thịt người.

"Phòng 306 tòa A, bây giờ chúng ta qua đó." Hứa Dung bị tiếng loa nhắc nhở, bà nhớ lại: "Tiểu băng, máy tính của con, bút máy, bút chì với tẩy đã mua đủ chưa? Không thì qua đó mua tạm hai cái đi."

"Con biết rồi."

Tấm ván gỗ được kê trên ghế, để cung cấp cho nhu cầu lớn trong ngày tựu trường nên bên trên còn chất đầy hộp đựng ruột bút nhằm phục vụ việc bán buôn.

Lúc đến gần điện thoại di động của áo phông đen reo lên, anh cầm lấy, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, tốc độ đánh chứ rất nhanh nhìn không giống thật chút nào.

Kham Băng cầm lấy cái bút đỏ, vạch vạch hai cái.

"Chú ơi, cái này bao tiền một cái?"

Vừa hỏi xong, động tác gõ chữ của người kia dừng lại.

Nam sinh bên cạnh cười: "Móa, chú ơi! Mắt kiểu gì đấy? Chàng trai trẻ tuổi thế này mà gọi là chú là thế nào?"

Quản Khôn phụ họa: "Phong thủy luân chuyển, hotboy của chúng ta cũng có ngày hôm nay."

Kham Băng: "?"

"Soạt —"

Còn chưa hiểu chuyện gì, chiếc bút trong tay nhanh chóng bị đối phương vồ lấy lại. Lực mạnh đến mức tấm ván gỗ cũng rung lên nhưng vẫn duy trì được khoảng cách của hai người. Người kia không có ý định bán mà cũng không có ý định đưa cho cậu.

Lưỡi trai của mũ bị kéo xuống rất thấy, chỉ có thể nhìn thấy xương gò má góc cạnh, vành tai đeo đinh tán với xỏ khuyên à ớn lạnh lại toát ra vẻ xấu xa.

Áo phông đen lên tiếng: "Gọi ai là chú hả?"

"Lạch cạch" mấy chiếc bút đỏ bị vứt trên bàn: "Tôi trông già như vậy sao?"

Không đợi Kham Băng trả lời, anh đã lớn tiếng nghiêm túc uốn nắn: "Gọi anh."

"..."

Khăm Băng lẳng lặng nhìn anh.

Áo phông đen không đợi được câu trả lời thì không nhịn được: "Gọi anh khó như vậy sao? Cậu có gọi hay không? Không gọi —" Anh giơ ngón tay lên quơ quơ: "Cái này tôi không bán."

Nói cứ như đang giao dịch mờ ám gì không bằng.

Vẫn không đáp lại, sự chú ý của áo phông đen cuối cùng cũng rời khỏi màn hình điện thoại. Anh ngước mắt lên, tư thế nghiêm túc cẩn thận như muốn dạy trẻ nhỏ làm người.

"Lễ phép cơ bản —"

Tiếng nói im bặt đi.

Khẩu trang đen che nửa khuôn mặt anh cũng có thể nhìn ra sống mũi cao và khuôn mặt ưu việt của anh, lông mày đen nhánh phía sau còn có một vết cạo rất khác biệt, mắt sâu hai mí, chiếc tay vừa quơ quơ lúc nãy không hiểu sao lại buông xuống.

Kham Băng đứng ngược sáng, cả người cậu gọn gàng sạch sẽ hoàn toàn không hợp với khung cảnh rách nát này, ánh mắt cậu nhìn thẳng anh.

"..."

"..."

"Đ*ch."

Bỗng Tiêu Trí chửi thề.

Những người khác không biết tại sao. Nghe thấy anh mắng người, thiếu niên vừa rồi không đếm xỉa đột nhiên thay đổi cảm xúc, cánh môi giật giật.

Kham Băng nói: "Anh."

Trên mặt Tiêu Trí không có biểu cảm gì, anh cúi đầu, ngón tay nắm chặt tấm ván gỗ rồi kéo mạnh ra.

Sau đó đi ra khỏi quầy bán hàng.

"..."

Văn Vĩ tưởng anh muốn đánh nhau thì vội vàng tiến lên: "Người anh em, không có chuyện gì đâu! Biết sai mà sửa là được được rồi! Anh Tiêu chúng tôi không phải là người hay so đo mấy chuyện này."

"Bút cậu lấy đi, một tệ một cái, mua nhiều được giảm giá!"

Văn Vĩ ôm lấy hông Tiêu Trí: "Nói với chàng trai đẹp trai này là không sao đi. Cậu xem bạn nhỏ này bị dọa sợ kìa rồi này!"

"Khét —"

Cánh cửa bên cạnh quầy hàng bị đầu gối đẩy ra. Ngay sau đó, Tiêu Trí tránh khỏi cánh tay Văn Vĩ rồi đi ra bên ngoài.

Làm như không thấy ai, Tiêu Trí phớt lờ bước chân đang bước tới gần của Kham Băng, anh kéo vành mũ xuống thấp rồi rời đi dọc theo con đường không quay đầu lại.

Văn Vĩ nhìn không hiểu: Đây là đi đánh nhau với nhóc kia hay là đi nhà vệ sinh vậy?"

"Chắc là anh Tiêu bị gánh nặng thần tượng nên bị gọi là chú nên tự ái đấy."

"..."

Cúi đầu, Kham Băng cầm bút rồi quét mã WeChat trả tiền.

Đi ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, bóng lưng Tiêu Trí đã đi xa.

Ánh nắng bây giờ cũng giống như ánh nắng hôm ấy, chỉ là lúc đó đang vào đầu hạ, những cành cây xanh vươn lên bầu trời xanh trong, hơi nóng tản rộng trong không khí.

Thiếu niên mặc đồng phục trường, dáng người chỉnh tề. Trên hàng lang, cổ tay anh để trên nền gạch trắng bị nắng nung đến nóng bỏng, anh quay lại nhìn cậu.

— "Kham Băng, tớ thích cậu."

"Lên cấp ba tớ cũng muốn học với cậu."

"Tớ muốn lúc nào cũng ở bên cạnh cậu."

Bóng lưng bây giờ so với lúc đấy dường như đã khác lúc trước.

...

"Mua bút xong rồi sao? Đi thôi, tới phòng ngủ của con xem thử ra sao." Hứa Dung nói: "Ở đây mấy giờ tối cắt nước nóng vậy? Nếu cắt nước nóng sớm thì cần mua thêu chậu với phích nước."

Đến phòng ngủ sửa sang giường chiếu, khi đám người rời đi Hứa Dung mới dặn đi dặn lại cậu.

"Đừng quá thân thiết với những người này, nếu ai hỏi vay tiền con thì con đừng cho mượn, cũng đừng ăn thực phẩm rắc. Nhớ tự chăm sóc cho mình thật tốt, cuối tuần nào cũng phải gọi điện thoại cho mẹ."

Gia cảnh Kham Băng giàu có, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc đến hoàn cảnh như trường cấp ba số 9, Hứa Dung lo lắng cậu không thể chăm sóc được chính mình: "Không cần để ý đến mọi người, việc học của mình là quan trọng nhất."

"Vâng."

Kham Băng lấy sách giáo khoa của trường cấp ba số 1 ở trong túi xách.

Hứa Dung hình như còn muốn nói cái gì đó, bà đến gần vỗ vỗ vai cậu: "Con là điều tự hào nhất của mẹ, mẹ rất yêu con cũng rất lo lắng cho con."

Khám Băng cúi đầu mấy giây sau đó cậu mới lên tiếng: "Con biết rồi."

Sau khi Hứa Dung rời đi, Kham Băng đi dạo vòng quay trường một vòng.

Trường cấp ba số 9 xây dựng ven sông, xe đạp điện với xe đạp xếp lộn xộn chất đống trước cổng trường.

Cảnh vật xung quanh đổ nát nhưng hoàn toàn không lạc điệu mà còn rất hài hòa với đường phố cũ kỹ, thậm chí mơ hồ có cảm giác phong trần trong phim điện ảnh văn học.

Cơm nước xong xuôi cậu quay lại phòng ngủ. Trong phòng bóng người đi qua đi lại, vừa bước vào cậu đã đối diện với ánh mắt của người con trai đang bê chậu.

Văn Vĩ trợn tròn mắt: "A! Cậu là người đó!"

Kham Băng: "..."

"Tớ vừa thấy thầy Lục gửi tin nhắn trong nhóm nói có bạn cùng phòng mới, hóa ra là cậu. M* nhà nó, tớ vừa rồi còn mắng không có chỗ để đồ, ha ha ha." Văn Vĩ cười sang sảng.

Trong cậu cậu ấy để đồ lót cần giặt, tay chuẩn bị để lên bả vai Kham Băng.

"Vậy cậu học cùng lớp tớ à?"

Kham Băng né sang trái một bước.

Văn Vĩ: "..."

Văn Vĩ vẫy vẫy tay rồi nói: "Cậu ăn tối không? Hai ngày nữa thầy Lục mới phát thẻ học sinh cho cậu, đến lúc đó cậu đến căng tin để nạp tiền vào thẻ. Thôi không nói nữa, tớ đi giặt quần lót."

Cậu ấy rời đi nhanh chóng, Kham Băng nghĩ đến chuyện buổi chiều cậu ấy với Tiêu Trí bày sạp bán hàng, cậu gọi cậu ấy lại: "Tớ hỏi chút, Tiêu Trí ở phòng nào?"

"Anh Tiêu? Anh Tiêu bọn tớ không ở trong trường."

"Không ở trong trường?"

"Bình thường cậu ấy phải chăm sóc người trong nhà cộng thêm một đống chuyện vặt vãnh, nếu ở trong trường chạy tới chạy lui cũng bất tiện quá." Văn Vĩ cho là mâu thuẫn mua bút buổi trưa, hỏi: "Sao thế? Không phải là vì "chú" với "anh" mà hai người ghét nhau đấy chứ? Muộn hẹn đánh nhau à?"

Kham Băng: "..."

Cậu không muốn nói linh tinh: "Tớ không quen cậu ấy."

"Ồ, ra là thế." Văn Vĩ như hiểu như không, một tay bê chậu một tay cầm điện thoại: "Chờ chút, tới giúp cậu hỏi anh Tiêu có thể gửi số điện thoại cho cậu để hai người nói chuyện không."

Kham Băng liếc mắt nhìn, thấy cậu ấy lưu là "Anh Tiêu của em!!!", hiển nhiên là cậu ấy rất kính trọng và tự hào đối với Tiêu Trí.

Văn Vĩ bắt đầu gõ chữ.

-

Bên kia, hoàng hôn bên sông.

Trên mặt đất đầy đầu thuốc lá, giữa hai ngón tay của thanh niên còn kẹp một điếu thuốc, tư thế hút thuốc rũ bỏ vẻ ngây ngô, vai thả lỏng thoải mái giống như rất quen thuộc, khóe mắt híp lại, khí chất sắc bén lại ngang ngược.

Nghe được tiếng chuông điện thoại, Tiêu Trí ngồi thẳng lưng dậy.

Chạng vạng tối nhưng cơn nóng còn chưa biến mất, đầu ngón tay bấm tắt trang tìm kiếm "xếp hạng thi cuối kỳ thành phố", vô tình lướt qua cái tên "Kham Băng" đứng đầu.

Tin nhắn mới.

Vĩ Tử: "Tích tích tích, anh Tiêu anh có ở không?"

Vĩ Tử: "Người mua bút trưa nay muốn biết địa chỉ nhà với số điện thoại của anh, em có thể cho không?"

Ánh mắt Tiêu Trí yên lặng hai giây, cảm xúc lắng đọng về sau, anh cầm điện thoại lên gõ chữ.

Tiêu Trí: "Không quen."

Tiêu Trí: "Bảo cậu ta biến đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp