Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 44


1 năm

trướctiếp

"Trong tình huống có thể bản thân đã giết người, có thể duy trì một mức độ bình tĩnh và cẩn thận nhất định tại hiện trường vụ án dưới tiền đề là đã dùng chất gây ảo giác." Kỳ Tử Ngang dường như không nhận thấy sự mất tự nhiên ngắn ngủi của cô, tiếp tục nói.

"Sao lại vì chứng cứ có tính định hướng rõ ràng bị bỏ vào trong tủ đồ và gia đình nạn nhân kiếm chuyện mà kêu trời kêu đất được chứ."

Khóe mắt Tưởng Thiên Du mất khống chế co giật hai lần, lúc nói lời này giọng điệu của đối phương rõ ràng rất bình thường, nhưng cô lại nghe ra một chút giễu cợt.

Thì ra là cái này.

Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng...

Sau khi hoàn hồn, Tưởng Thiên Du đặt tay xuống, bày ra khuôn mặt chẳng có vẻ gì là vừa khóc: "Cảnh sát Kỳ cũng hiểu khi chuyện như thế này xảy ra mọi người đều dễ kích động hơn, nếu tôi thể hiện quá bình tĩnh tôi sẽ bị coi là lạc loài."

Đây có thể coi như là một lời giải thích nhẹ nhàng, lý do khiến cô ấy cư xử trước và sau khác nhau như vậy.

Khi ở Cục cảnh sát thành phố Giang, cô phải cố gắng giữ bình tĩnh để nhanh chóng xóa bỏ hiềm nghi trên người.

Mà sau khi trở lại trường học, đối mặt với kẻ tình nghi ẩn mình trong bóng tối, cô phải cố gắng cư xử như những người còn lại.

Chỉ như vậy mới có thể khiến kẻ đó không nhận thấy bất kỳ sự bất thường rõ rệt nào, từ đó giảm sự cảnh giác.

Địch trong tối ta ngoài sáng, dù sao cũng phải làm gì đó để đảo ngược tình thế.

"Ồ..." Kỳ Tử Ngang đứng dậy, trên mặt không lộ chút kinh ngạc nào, nhìn hai người đang tranh cãi kịch liệt trước mặt.

Lục Lê đã cố gắng nói lý với mẹ của Tôn Thiên Dương, nhưng người phụ nữ trung niên luôn tỏ vẻ "Tôi không nghe", điều này khiến anh ta rất đau đầu.

"Lục Lê." Kỳ Tử Ngang bỗng lên tiếng.

Giọng của anh cũng không lớn, nhưng hình như rất có tính xuyên thấu, đến cả mẹ Tôn đang làm loạn cũng vô thức ngậm miệng lại nhìn sang.

"Liên hệ với sở cảnh sát địa phương, bảo họ đưa mọi người về trước. Ở đây có rất nhiều người chứng kiến, bên đường còn có camera giám sát, chân tướng mâu thuẫn rất rõ ràng."

Lục Lê lập tức hiểu ý đội trưởng nhà mình, không khỏi ưỡn ngực: "Được, nếu hai người đã xảy ra mâu thuẫn đánh nhau, vậy giải quyết theo thủ tục thông thường đi!"

Trong khi nói, anh ta lấy điện thoại ra.

"Bác đơn phương động thủ, camera giám sát chắc chắn quay được, nếu như bên bị đánh không muốn bỏ qua thì cần phải tạm giam vài ngày."

Nghe đến đây, mẹ Tôn rõ ràng rất hoảng sợ nhưng bà ta vẫn mạnh miệng nói: "Tôi đánh nó thì sao? Nó giết con trai tôi!"

Lúc này Kỳ Tử Ngang đã đi xuống bậc thang, nghe vậy anh nheo mắt lại tuy trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ nhưng lại không cảm thấy ấm áp: "Tình tiết cụ thể về vụ án của Tôn Thiên Dương vẫn đang được điều tra, mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, làm sao bác có thể chắc chắn rằng Nhậm Vũ Mộng đã giết con trai bác?"

"Rất nhiều người thấy nó cầm dao, không phải nó thì là ai!" Nói đến đây, mẹ Tôn lấy lại tinh thần, ngữ điệu cao lên vài phần: "Tôi còn chưa tìm tới các cậu đấy? Cứ thả hung thủ ra thế này à!"

Dứt lời, bà ta lại bắt đầu đau buồn khóc nức nở.

Trông có vẻ yếu thế, dường như luôn có thể khiến người khác thương hại.

Thấy vậy, các sinh viên xung quanh đều lộ ra vẻ khó chịu, không chỉ bắt đầu xì xào bàn tán mà còn đưa tay chỉ trỏ.

"Nếu bác nghi ngờ về thủ tục phá án của cảnh sát chúng tôi, sao không cùng chúng tôi trở về trò chuyện một chút về chuyện xảy ra ngày hôm nay và những nghi ngờ trong lòng bác." Nói xong Kỳ Tử Ngang tiến lên hai bước chặn đường lui của mẹ Tôn, sau đó đưa tay phải ra làm động tác mời.

Mẹ Tôn thấy chột dạ nên đương nhiên là không dám, bây giờ tỉnh táo lại chỉ sợ sẽ bị giam.

Cục diện giằng co ở đây một lúc.

Nữ cảnh sát Trương Diệp đang đứng trên bậc thềm theo dõi tình hình bỗng nhận được một cuộc gọi, sau đó nhanh chóng đi đến bên cạnh Kỳ Tử Ngang, nói bằng một giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy.

Sau đó, đôi mắt như ưng của người đàn ông nhìn thẳng vào đám sinh viên đang vây xem.

Tưởng Thiên Du còn đang ngồi ở trên bậc thang, nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi động cũng nhìn sang theo tầm mắt đối phương.

Một nhóm sinh viên bị nhìn chằm chằm mà không rõ vì sao, hầu hết bọn họ đều tò mò, chỉ có...

Bỗng nhiên, trong đám đông có người di chuyển, Đặng Bác Ân - người đã bị cảnh sát thẩm vấn xong từ lâu không biết vì lý do gì lại xuất hiện ở đây, lúc này đang kéo Quách Đào cố đi xuyên qua dòng người ra ngoài.

Tuy nhiên, mái tóc màu vàng quá bắt mắt dưới ánh sáng mặt trời, đến mức chỉ cần liếc ngang là nhìn thấy.

Kỳ Tử Ngang nháy mắt với Lục Lê.

Lục Lê phản ứng cũng rất nhanh, ngay lập tức dẫn người xông vào trong đám đông.

Có lẽ trong lòng sinh viên những người đang mặc cảnh phục rất đáng được tôn trọng nên đám đông vây xem vô cùng tự giác nhường đường cho họ.

Gần như không tốn chút sức lực nào, Lục Lê khoanh tay đứng ở trước mặt hai cô gái vô cùng hứng thú chiêm ngưỡng phản ứng khác nhau của hai người.

Vẻ mặt Quách Đào ngơ ngác.

Dường như cô ấy không hiểu tại sao người bên cạnh lại đột nhiên kéo cô ấy đi, hơn nữa cũng không hiểu tại sao lúc này bọn họ lại bị hai cảnh sát chặn đường.

Mà biểu hiện của Đặng Bác Ân có chút thú vị.

Ánh mắt cô ta lơ đễnh, làm sao cũng không dám nhìn Lục Lê.

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô tên Đặng Bác Ân đúng không? Vừa rồi chúng ta đã gặp nhau ở phòng tập." Lục Lê cười toe toét.

“Xin chào, tôi chợt nhớ ra còn có bài tập phải làm, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.” Đặng Bác Ân cười ngượng nghịu đáp, nắm tay phải Quách Đào không buông lỏng, nói xong đi vòng qua bên cạnh.

"Bạn học Đặng, chuyện bài tập về nhà có thể hoãn lại một chút, tiện thể đi cùng chúng tôi về cục một chuyến được chứ?"

Đặng Bác Ân như không nghe thấy anh ta nói gì, thậm chí còn bước nhanh hơn.

Ngược lại là Quách Đào vùng khỏi sự kiềm chế của cô ta, quay đầu lại nghi hoặc hỏi: "Sao lại mời Ân Ân đi với các anh? Các anh muốn hỏi gì chẳng phải đều hỏi xong rồi sao?"

Đối với vấn đề này, Lục Lê lộ ra một nụ cười ẩn ý: "Vậy thì phải hỏi bản thân bạn học Đặng rồi."

Đúng lúc Quách Đào đứng thẳng người định hỏi thì bất ngờ xảy ra chuyện!

Đặng Bác Ân đột nhiên bỏ chạy, tốc độ cực nhanh ngoài dự đoán của mọi người, mái tóc dài màu vàng óng bồng bềnh trong gió, ánh nắng phản chiếu khiến người ta nhức mắt.

"Cô ta chạy gì chứ?"

"Chẳng lẽ..."

Giữa những suy đoán không chắc chắn, Lục Lê và đồng nghiệp đã đè cô gái xuống mà không cần tốt nhiều sức.

Không ngờ đối phương vừa giãy giụa vừa gào thét thảm thiết: "Tôi không giết người! Người là bị Nhậm Vũ Mộng giết, sao các anh không bắt cô ta mà lại bắt tôi!"

"Oan quá!"

"Cảnh sát thì ngon lắm hả? Là cảnh sát thì có thể tùy tiện bắt người vô tội sao?"

Mặc dù bị khống chế hai tay nhưng Đặng Bác Ân vẫn không ngớt miệng.

Thấy lời cô ta nói càng ngày càng quá đáng, thậm chí còn bắt đầu xúc phạm cảnh sát, Lục Lê cũng không giữ thể diện cho nữa.

Vừa đi về phía đội cảnh sát, anh ta vừa hỏi như mắng: "Cô cho rằng mình vô tội à? Vậy tại sao lại trích xuất được dấu vân tay của cô trên bao bì ngoài của hung khí được phát hiện cách đây không lâu?"

"E rằng cô đã quên rồi, vào đêm xảy ra án mạng chúng tôi đã hoàn thành việc thu thập DNA và dấu vân tay của hơn chục người các cô, đối chiếu một chút sẽ có kết quả."

"Tôi... Tôi..." Đặng Bác Ân vẫn mạnh miệng nói: "Có dấu vân tay của tôi trên đó chỉ chứng tỏ rằng tôi đã chạm vào thứ đó, nó cũng đâu được tìm thấy trong tủ đồ của tôi!"

"Hơn nữa, khi Tôn Thiên Dương chết tôi và Đào Đào cùng rất nhiều người khác đều ở ngoài lều, bọn họ đều có thể làm chứng cho tôi!" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hai người đọ nhau anh một câu tôi một câu, cho đến khi trở về chỗ Kỳ Tử Ngang.

Đặng Bác Ân vẫn còn đang giãy dụa không phục, trong lúc này khóe mắt vô ý nhìn sang Tưởng Thiên Du đang ngồi trên bậc thềm, đương nhiên chú ý thấy vẻ mặt đầy mỉa mai trên khuôn mặt đối phương.

Đồ ngu.

Sau đó cô ta thấy khẩu hình miệng của đối phương.

Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì Kỳ Tử Ngang ở bên cạnh đã bình tĩnh nói: "Chúng tôi chỉ nói rằng chúng tôi đã tìm thấy bao bì của hung khí chứ chưa hề nói là tìm thấy ở đâu, sao cô có thể chắc chắn không phải tìm thấy ở tủ đồ của cô?"

Sắc mặt Đặng Bác Ân trắng toát, ấp úng: "Bởi vì... bởi vì..."

"Nhân tiện thì cảnh sát cũng tìm được dấu vân tay của cô trong tủ đồ của Nhậm Vũ Mộng, cô đừng nói là cũng vô tình chạm vào."

"Chúng tôi có thể dựa vào nhãn hiệu bên trên tìm siêu thị tương ứng, truy xuất thanh toán cùng các hồ sơ liên quan khác để tìm người mua." Kỳ Tử Ngang nhanh chóng cắt đứt mọi đường thoát của đối phương, hất cằm về phía Lục Lê và những người khác, ra hiệu cho họ đưa người đi.

"Tôi thật sự không có giết người! Oái!" Thấy cảnh sát sắp ập đến thật đầu gối Đặng Bác Ân mềm nhũn, nếu không phải cánh tay của cô ta bị người bắt chéo ra sau lưng có lẽ lúc này cô ta đã quỳ rạp xuống đất rồi.

Cô ta bắt đầu khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, lại thút thít biện hộ: "Đúng là tôi đã mua con dao trước khi đi cắm trại, nhưng hôm đó tới chỗ cắm trại không bao lâu thì mới phát hiện có người mở balo của tôi, con dao cũng biến mất."

"Nhưng những thứ chúng tôi mang đến vốn ai dùng cũng được, vì vậy tôi không quan tâm cho đến khi..."

"Cho đến khi cô phát hiện Nhậm Vũ Mộng từ trong lều đi ra, trên tay còn cầm con dao cô làm mất?" Lục Lê nói tiếp lời cô ta.

Đặng Bác Ân ra sức gật đầu, hít hít nước mũi sắp chảy ra: "Lúc đầu tôi thấy cũng chẳng có gì, nhưng... Nhưng Nhậm Vũ Mộng được các anh thả ra ngoài!"

"Tôi sợ mình bị liên lụy, nghĩ rằng dù sao cô ta cũng là kẻ giết người, cho nên mới..."

Bây giờ không chỉ Lục Lê mà tất cả mọi người có mặt đều không nói nên lời.

Cuối cùng, Kỳ Tử Ngang lên tiếng: "Dẫn về cục trước rồi nói sau."

Ngụy tạo chứng cứ, cản trở việc điều tra vụ án nếu truy cứu tới cùng thì không phải là chuyện nhỏ.

Vì vậy không để Đặng Bác Ân tiếp tục cãi lại, hai cảnh sát đã nhanh chóng đưa cô ta đi, không lâu sau đã biến mất khỏi tầm nhìn của quần chúng.

Chờ cho đến khi khu vực xung quanh yên tĩnh trở lại, Kỳ Tử Ngang xoay người nhìn về phía mẹ Tôn đang sững sờ: "Khởi đầu của mỗi vụ án không đại diện cho kết thúc, vì vậy tôi hy vọng bác có thể hiểu cách cảnh sát xử lý vụ án."

Mẹ Tôn cười tự giễu: "Cậu cảnh sát nói rất đúng."

"Giờ thì..." Kỳ Tử Ngang nhướng mày về phía bậc thang, ý gì khỏi cần nói cũng biết.

Người phụ nữ còn có chút không cam lòng, có lẽ là cảm thấy không còn mặt mũi nên dáng vẻ ngại ngùng không dám bước lên.

Tưởng Thiên Du cũng không quan tâm lắm, trước khi mọi người kịp phản ứng cô đã nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

"110 hả? Tôi muốn báo cảnh sát."

Mẹ Tôn: "!!!"

Kỳ Tử Ngang: "..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp