Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 42


1 năm

trướctiếp

"Vậy chuyện gì đã xảy ra với các cậu hôm đó hả?"

"Đúng đó, mấy người bọn tôi không đi vì có việc phải làm, tại sao lại.."

"Chẳng lẽ giống như trong trường đang đồn hả? Nhậm Vũ Mộng thật sự giết Tôn Thiên Dương?"

"Các cậu nói nhỏ thôi!"

"Sợ gì chứ? Nếu đã làm còn không cho người khác nói à? Tôi thấy cô ta chẳng phải vì yêu mà sinh hận hay sao, câu lạc bộ ai mà không thấy cô ta thích bám dính bên cạnh người ta chứ?"

"Chính xác, đã biết người ta có bạn gái..."

Bạn gái?

Tưởng Thiên Du thực sự tò mò, trong ký ức của nguyên chủ Nhậm Vũ Mộng hoàn toàn không có chuyện này.

"Thật không vậy? Cô ấy lại là người như thế á?"

Ngay khi cuộc thảo luận bên trong vào giai đoạn gây cấn, cánh cửa kính được vẽ bằng graffiti đột nhiên bật mở một cách mạnh mẽ.

Mọi người theo bản năng nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người tới, bầu không khí hiện trường trở nên kỳ lạ.

Tất cả mọi người đều lúng túng, đặc biệt là những người vừa mới nói chuyện, ánh mắt láo liên, làm sao cũng không dám nhìn về phía cửa.

Tưởng Thiên Du nở một nụ cười nhạt, đầu tiên cô quan sát một vòng phòng hoạt động của câu lạc bộ Street Dance.

Sau khi nhìn thấy tấm gương lớn đã được trang trí đầy hoa giả màu trắng, xung quanh còn có nến mới nhận ra rằng đây chính là "địa điểm tạm thời" tổ chức tiệc đưa tiễn như trong nhóm WeChat đã đề cập.

Thu hồi ánh mắt, cô chậm rãi đi đến giữa phòng sinh hoạt, nhìn từ trên xuống mấy chàng trai cô gái đang ngồi bên cạnh, nhướng mày cười lạnh nói: "Nói đi, sao không nói nữa? Tôi là người thế nào?"

"Vũ Mộng, mọi người chỉ là tò mò, không có ý gì khác..." Một cô gái tóc ngắn đang khoanh chân ngồi dưới đất đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt, vươn tay muốn nắm lấy cánh tay của cô.

Cô gái cột một sợi dây buộc tóc sẫm màu, hợp với phong cách quần áo tổng thể, thể hiện rõ cá tính riêng.

Tưởng Thiên Du cố lục lọi danh tính người này trong ký ức của nguyên chủ, hẳn là Quách Đào.

Chủ tịch câu lạc bộ Street Dance trước đây vì đã học năm 4, vừa rời câu lạc bộ không lâu, Quách Đào là người kế nhiệm cô ấy.

"Trong miệng mấy người, tôi biến thành tuesday luôn rồi còn nói gì nữa?" Cô hơi nghiêng người sang, tránh được bàn tay của đối phương mà không tốn nhiều sức.

Không khí xung quanh càng lúc càng trở nên ngưng đọng.

Đúng lúc này, một cô gái khác với mái tóc nhuộm vàng mặc đồ hở rốn đột nhiên đứng dậy lao vào giữa hai người, chặn Quách Đào ở phía sau như một người bảo vệ.

"Nhậm Vũ Mộng, cô có ý gì? Có giỏi thì nhằm vào tôi này, tức giận với Đào Đào thì hay ho gì chứ?!"

Người có mái tóc dài màu vàng đồ hở rốn tên Đặng Bác Ân, mặc dù cái tên nghe hơi nam tính nhưng thân hình thì đúng là rất nóng bỏng.

Tất nhiên, tính cách nóng nảy và ngoại hình bốc lửa tỷ lệ thuận với nhau.

Lẳng lặng nhìn đối phương mở miệng, Tưởng Thiên Du từ giọng nói phán đoán Đặng Bác Ân trước mặt chính là người vừa nói rằng Tôn Thiên Dương đã chết có bạn gái.

"Được, vậy tôi xin hỏi, con mắt nào của mấy người thấy tôi bám dính bên cạnh Tôn Thiên Dương?" Ánh mắt Tưởng Thiên Du lướt qua từng người ở đây, rất nhiều người chột dạ đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn cô.

Trong ký ức của Nhậm Vũ Mộng, rõ ràng quan hệ giữa cô và Tôn Thiên Dương bình thường đến mức không thể bình thường hơn, cho dù thỉnh thoảng có nói đùa mập mờ cũng là do con trai chủ động.

Sao qua miệng người khác là thành một bộ dạng khác luôn rồi?

"Cô có tiếp cận hay không chính bản thân cô rõ nhất! Đừng có bày cái vẻ thanh cao, nếu cô thật sự không có tâm tư gì sao lúc cắm trại lại lẻn vào lều của người ta?!" Đặng Bác Ân hét to hơn, như thể cô ta thực sự đã có được bằng chứng chắc chắn nào đó, khuôn mặt đầy vẻ tự mãn.

"Vào lều thì làm sao? Chúng tôi đều độc thân, chướng mắt cô hay sao?" Tưởng Thiên Du như tức hộc máu, đáp lại một cách đầy kích động.

"Độc thân?" Đối phương như nghe được chuyện gì buồn cười, khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt nhìn cô, vẻ mặt giễu cợt: "Tôi đã nhiều lần nhìn thấy Tôn Thiên Dương ăn cơm đi dạo trong trường với đàn chị Vương khoa ngoại ngữ, đừng có nói với tôi là cô không biết!"

Trong lúc nói chuyện, cô gái tỏ ra khinh thường, nhìn từ trên cao xuống như muốn nói "Mày xứng chắc"?

Khoa ngoại ngữ, đàn chị Vương.

Tưởng Thiên Du âm thầm ghi nhớ thông tin quan trọng, sau khi nhận được câu trả lời mà mình muốn, cả người nhanh chóng bình tĩnh lại, có thể nói là một người khác hẳn với vài giây trước.

Đặng Bác Ân hiển nhiên cũng nhận ra sự thay đổi của cô, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác.

Không ngờ cô bỗng nghiêng đầu nhướng mày cười cười, bắt đầu sắc bén nói: "Ồ, vậy hai người họ nói với cô họ là quan hệ trai gái hả?" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

"..."

Mọi người trong phòng tập đều sửng sốt trước câu hỏi của cô, trong đó có một số người được coi là "người biết chuyện" như Đặng Bác Ân đều nhìn nhau không biết làm sao, hiển nhiên không ai dám chắc điều này.

Đặng Bác Ân bướng bỉnh ngẩng đầu lên, cố gắng củng cố sự tự tin của mình thông qua hành động: “Tóm lại, vào đêm xảy ra chuyện, rất nhiều người trong chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy cả người cô đầy máu, cầm một con dao bước ra từ lều Tôn Thiên Dương!"

"Sự thật mạnh hơn lời nói, tất nhiên chúng tôi tin vào những gì chúng tôi thấy tận mắt!"

"Vậy là cô đang nghi ngờ cảnh sát." Tưởng Thiên Du bình tĩnh nhìn người đối diện bắt đầu trở nên nóng nảy.

"Tôi... Không có... Cô ngậm máu phun người!" Đặng Bác Ân vô cùng tức giận, giơ ngón tay chỉ vào cô, giọng nói the thé: "Ai biết có phải vì cô ghen tị với Tôn Thiên Dương và chị Vương, cho nên vì yêu sinh hận mới ra tay giết người hay không?"

"Dù sao cũng không ai nhìn thấy trong lều xảy ra chuyện gì, cô muốn nói sao cũng được!"

"Tôi muốn nói gì cũng được? Vậy tôi nói là có người ghen tị tôi và Tôn Thiên Dương, cho nên vì yêu sinh hận giết người sau đó lòng dạ hiểm ác đổ tội cho tôi đấy!" Lời này của Tưởng Thiên Du rất thâm sâu, rõ ràng là đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đại diện cho điều gì khỏi nói cũng biết.

Quả nhiên, đối phương lập tức nhảy dựng lên, muốn xông lên lý luận.

Cũng may Quách Đào ở cạnh nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy eo Đặng Bác Ân, còn gọi những người khác tiến lên trợ giúp.

Ngay lập tức, phòng tập trở nên nhốn nháo hoảng loạn.

Tưởng Thiên Du chỉ đứng đó bất động, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đặng Bác Ân nổi điên chửi bới nhưng cô hoàn toàn không để tâm.

Rốt cuộc là ai đã đánh thuốc cả Nhậm Vũ Mộng và Tôn Thiên Dương vào đêm hôm đó, và làm thế nào mà Nhậm Vũ Mộng lại vào căn lều của cậu ta?

Có nhiều người như vậy, chẳng lẽ trước khi tội ác xảy ra không ai phát hiện ra tình trạng bất thường sao?

Nếu có người chú ý, chẳng lẽ hắn là chủ mưu đứng sau? Nếu không phải hung thủ, đối phương vì sao phải nói dối?

Sau khi nhốn nháo một lúc lâu, cuối cùng dưới sự thuyết phục của các nam sinh trong câu lạc bộ Street Dance, Quách Đào cũng kéo được Đặng Bác Ân sang một bên để bình tĩnh lại.

Nhìn cô gái đang khóc, lau nước mắt, vẻ mặt đau khổ, Tưởng Thiên Du cũng cảm thấy kỳ quái, sao cô chỉ trả lại lời của cô ta nói với mình thôi mà người này đã không chịu nổi vậy.

"Đủ rồi đó, hôm nay chúng ta tụ tập ở đây chẳng phải là muốn đưa tiễn A Dương một đoạn đường cuối sao?" Một nam sinh vạm vỡ mặc áo bó sát nói với giọng điệu không vui: “A Dương thấy các cậu làm ầm lên như vậy thì làm sao mà vui được?”

Nghe vậy, mọi người nhanh chóng yên tĩnh lại, mặc dù bầu không khí không ổn lắm nhưng họ vẫn lần lượt tặng một bông hoa cúc trắng cho bức ảnh trước tấm gương cao như đã bàn trước.

Ngay sau đó, một tiếng nức nở không rõ ràng bất ngờ vang lên trong phòng tập.

Âm thanh dường như có tính lây lan, chưa tới hai giây lại có liên tiếp những tiếng nức nở vang lên.

Tưởng Thiên Du chỉ đứng trong góc với vẻ mặt không đổi, dành thời gian để quan sát tất cả những người trong câu lạc bộ Street Dance.

Có lẽ do cô quá mức bình tĩnh, Đặng Bác Ân mới khóc xong hai lần đã quên mất thua thiệt vừa rồi, lại mở miệng với vẻ mặt ác ý: "Có người bình thường quan hệ với Tôn Thiên Dương xem ra cũng không tệ, nhưng giờ khắc này, vành mắt cũng không đỏ lên chút nào!"

"Hung thủ cũng không thờ ơ như cô ta!"

Những lời này rất có tính ám chỉ, khiến tất cả mọi người đều quay đầu sang nhìn về phía sau phòng tập.

Lười biếng nâng mí mắt của mình, Tưởng Thiên Du châm biếm lại: "Có người bình thường dường như không có quan hệ thân thiết với Tôn Thiên Dương, hiện tại lại khóc bù lu bù loa."

"Chẳng lẽ là giết người xong cảm thấy tội lỗi?"

"Con mẹ nó..." Một lần nữa, Đặng Bác Ân không chút do dự lao thẳng về phía cô, miệng vẫn không ngừng chửi bới.

May mắn những người xung quanh đã chuẩn bị sẵn tinh thần, ngăn cản, khuyên giải, xoa dịu một con rồng, phục vụ khá đúng thời điểm.

Giữa tiếng ồn ào, cửa kính phòng tập đột nhiên bị kéo ra, tiếp đó có vài người tiến vào.

Khi Quách Đào nhìn thấy người đến, đột nhiên buông vòng tay giữ lấy Đặng Bác Ân, tươi cười đón tiếp: "Thầy Hình, sao thầy lại rảnh rỗi đến đây vậy ạ?"

Người được gọi là 'Thầy Hình' là một người đàn ông trung niên, mái tóc được chải rất bóng mượt, khuôn mặt dài lúc này lộ vẻ không vui: "Các em đang làm gì hả?!"

Ông chỉ vào đống lộn xộn trước tấm gương: "Còn thắp nhiều nến như vậy? Quy định phòng cháy chữa cháy của trường bị các em nuốt vào bụng chó hết rồi sao?"

"Còn không mau dọn dẹp đi!"

Mọi người trong câu lạc bộ Street Dance vừa trợn tròn mắt, vừa miễn cưỡng cúi xuống dọn dẹp đồ vật trên mặt đất, thầy Hình đã quay người đi đến cửa, mỉm cười rất lễ phép về phía hành lang: "Các anh cảnh sát, xin mời."

Các thành viên của câu lạc bộ tất nhiên nghe thấy, nhất thời đều đông cứng tại chỗ.

Sau đó bắt đầu xì xào: "Trời ơi, sao lại có cảnh sát ở đây?"

"Đúng đó, hôm đó chẳng phải chúng ta đã nói hết lời nên nói rồi sao? Chẳng lẽ lần này tới bắt hung thủ?"

"Không chừng cảnh sát phát hiện thả nhầm người rồi."

Câu cuối cùng, Tưởng Thiên Du thậm chí không cần phải nhìn sang cũng biết rằng nó phát ra từ miệng của Đặng Bác Ân.

Phải nói là người này cũng cố chấp quá, chính là đại diện điển hình của đánh trận nào thua trận đó mà còn càng thua càng đánh.

Những bộ đồng phục cùng màu bất ngờ xuất hiện trước mắt vẫn gây ấn tượng mạnh về mặt thị giác đối với các em sinh viên.

Tưởng Thiên Du có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm, trong trí nhớ của cô, dường như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Kỳ Tử Ngang mặc một bộ đồng phục cảnh sát chính thức như vậy.

Dời ánh mắt sang một bên, cô chú ý vali khám nghiệm hiện trường trong tay nữ cảnh sát quen mặt nên khẽ nheo mắt lại.

Chẳng lẽ... Phía cảnh sát có tiến triển mới?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp