Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 40


1 năm

trướctiếp

"Tôi không có cắn thuốc." Cô kiên quyết trả lời, sau đó dừng một chút lại nói thêm: “Ít nhất không phải là tôi tự nguyện hút."

"Cô cũng không cần quá căng thẳng." Từ Lập Đạt ngồi ở đó, kẻ xướng người họa với Kỳ Tử Ngang: "Các cô cậu đều là sinh viên còn trẻ, tụ họp phải vui vẻ, bầu không khí sôi nổi thế đầu óc hồ đồ mắc chút lỗi nhỏ là chuyện bình thường."

Không ngờ Tưởng Thiên Du tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi thực sự không hút mấy thứ tào lao này."

Thấy thẩm vấn điểm này không có kết quả, Kỳ Tử Ngang cũng không định dây dưa quá lâu, ngược lại hỏi: "Vậy thì chúng ta nói chút chuyện giữa cô và Tôn Thiên Dương đi."

Không có từ "Giết người" trong lời nói của anh, mục đích là để cho cô gái trước mặt mình cố gắng giữ bình tĩnh về mặt cảm xúc nhất có thể. Nếu như vụ án này thật sự là phạm tội do kích động, trong cơ thể đối phương còn chất cấm, tuy rằng hiện tại hàm lượng còn lại hẳn là không nhiều, nhưng cố gắng tránh phiền toái thì vẫn tốt hơn.

"Tôi và cậu ta..." Tưởng Thiên Du nhíu mày, tựa hồ đang cẩn thận suy nghĩ cái gì, thật lâu sau mới mở miệng: "Tôi và cậu ta ở cùng một câu lạc bộ, có thể có chuyện gì?"

Đối với quãng gián đoạn lúc nói chuyện của cô, Kỳ Tử Ngang và Từ Lập Đạt đều nghĩ rằng đó là di chứng thông thường sau khi uống những loại thuốc đó nên cả hai đều kiên nhẫn chờ đợi mà không thúc giục.

“Theo những gì cảnh sát được biết, trong số mười chín người cứ hai người sẽ chuẩn bị một lều.” Kỳ Tử Ngang bình tĩnh lặp lại thông tin mà anh nhận được từ những sinh viên khác: "Nhưng hầu hết họ đều là nam và nam, nữ và nữ."

"Nếu không có chuyện gì xảy ra giữa hai người, tại sao các cô lại ở trong cùng một lều?"

Đúng vậy, tại sao?

Hai lông mày của Tưởng Thiên Du lúc này gần như đan vào nhau, cô phát hiện ký ức của nguyên chủ Nhậm Vũ Mộng có một khoảng trống rất dài.

Chỉ là không biết nguyên nhân là do cô xuyên vào cơ thể này tạo thành hay do nguyên chủ đã hút vào thứ thuốc gì đó tạo thành di chứng.

"Tôi không nhớ rõ." Cuối cùng cô chỉ có thể ăn ngay nói thật.

Từ Lập Đạt nghe thấy lời này khẽ hừ một tiếng: "Tiếp theo không phải cô định nói là sao cô lại có mâu thuẫn với nạn nhân, tại sao lại giết cậu ta đấy chứ, những chuyện này cô đều hoàn toàn không biết sao?"

Ai ngờ Tưởng Thiên Du thật sự không chút khách khí gật đầu: "Thực sự không có ấn tượng."

"Có điều tôi cảm thấy chú cảnh sát ngược lại có thể kiểm tra thành phần gây ảo giác trong cơ thể tôi, dù sao thì tôi cũng khá tò mò không biết làm thế nào mà thứ này đi vào cơ thể tôi được."

"Còn nữa, chi bằng mấy chú tính toán một cách khoa học xem lúc đó rốt cuộc tôi hút vào bao nhiêu liều rồi."

"Liệu liều lượng đó có khiến tôi phê ngay lập tức biến thành một con thú hay khiến tôi trợn tròn mắt, bất tỉnh hay không."

Từ Lập Đạt bị cô đớp lại đến nghẹn lời, ngoảnh mặt tròn mắt nhìn đội trưởng của mình.

Anh ta lại bị ảo giác à? Sao lại cảm thấy cô học sinh trước mặt rất quen thuộc với quy trình xử lý vụ án của cảnh sát, giống như chắc chắn rằng họ sẽ không có quá nhiều chứng cứ trong lần thẩm vấn đầu tiên, chứ đừng nói đến việc làm gì cô.

Kỳ Tử Ngang đương nhiên bình tĩnh hơn người bên cạnh nhiều, khóe môi anh khẽ giật: "Cảm ơn bạn học Nhậm đã nhắc nhở."

"Sau khi phòng kỹ thuật kiểm tra, trên con dao chỉ có dấu vân tay của cô, hơn nữa lưỡi dao cũng khớp với vết thương trên người nạn nhân, vết máu trên đó là của Tôn Thiên Dương." Anh khoanh tay trước ngực, hơi hếch cằm lên: "Lần này cô còn có gì muốn nói nữa không?"

Nghe xong lời này, Tưởng Thiên Du lại cụp mắt xuống, ước chừng mấy giây sau, tay phải đang bị còng trên ghế thẩm vấn đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.

"Từ khi tỉnh lại tôi vẫn luôn cầm dao như vậy, tư thế cũng không thay đổi."

Những gì cô trả lời cùng với câu hỏi của đối phương, có hơi lạc đề.

Phản ứng của Kỳ Tử Ngang đối với câu trả lời này là đứng dậy thu dọn các bản báo cáo nằm rải rác trên bàn, tiện thể dặn dò một câu: "Nếu thấy khó chịu nhớ gọi người."

Nói xong, anh quay người bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

Từ Lập Đạt đương nhiên đi theo, sau khi xác định cửa phòng thẩm vấn đã đóng lại, anh ta tăng tốc chạy đến bên cạnh người đàn ông, có chút khó hiểu hỏi: “Bộ phận kỹ thuật không phải nói dấu vân tay của cô ta là dấu vân tay duy nhất trên hung khí sao? Đây xem như là chứng cứ đi, hơn nữa có nhiều nhân chứng như vậy, tôi không cho rằng đứa trẻ này có thể chạy thoát." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dứt lời, anh ta còn thở dài một hơi: "Dù cô ta muốn mượn chiêu bài chất gây ảo giác để không phải nói gì cũng vô ích, vật chứng luôn mạnh hơn lời biện bạch của con người."

“Còn nữa, câu nói vừa rồi của cô ta là có ý gì?" Anh ta bắt chước giơ tay phải lên giả vờ nắm chặt, khuôn mặt hung dữ thường ngày của anh ta lúc này tràn đầy vẻ khó hiểu.

“Tôi nghĩ cô ta đang muốn nhắc nhở chúng ta.” Kỳ Tử Ngang đáp lại một cách ngắn gọn, sau đó giơ tay nhấn nút đi lên của thang máy.

"Nhắc nhở?” Từ Lập Đạt ngẩn người đứng đó, đợi đến khi thang máy lên thì vội vàng chạy theo mông đối phương vào thang máy.

Nhìn nút tầng trệt sáng đèn, anh ta đoán đội trưởng của mình sắp đến phòng kỹ thuật.

Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp.

Trên hành lang trống trải vang lên tiếng bước chân chậm rãi, một giây sau cánh cửa gỗ đặc màu nâu có dòng chữ "Phòng Kỹ thuật hình sự" được đẩy ra.

"Đội trưởng Kỳ, anh Từ." Người ngồi bên cạnh máy tính và loay hoay với thứ gì đó, người phụ nữ đeo kính tranh thủ chào hỏi rồi ngay lập tức quay lại bận rộn với công việc.

"Ừm, chị Trương, tôi muốn xem lại bản báo cáo kiểm tra hung khí của vụ án giết người đêm qua." Kỳ Tử Ngang ném tập tài liệu lên bàn vô cùng thuận tay, đặt mông ngồi xuống ghế tựa, ấn ấn mi tâm.

Trương Diệp - người được gọi là "chị Trương" đứng dậy sau khi gõ vài chữ cuối cùng vòng qua chiếc bàn lớn nằm giữa phòng thí nghiệm, đi sang phía bên kia.

Lúc cầm một bản báo cáo trong tay đi vòng lại cô ấy còn vô thức hỏi một câu: "Hai người các anh nhanh thật, vừa mới lấy báo cáo máu của Nhậm Vũ Mộng mà đã thẩm vấn xong rồi?"

"Sao rồi, tóm được chưa?"

"Tóm quái gì." Từ Lập Đạt vừa vẽ vòng tròn vừa lắc đầu, cảm nhận được âm thanh răng rắc từ đốt sống cổ, vừa than thở: "Nếu như nghi phạm nào cũng có thể tự nguyện nhận tội vậy thì tốt quá, như vậy khối lượng công việc của chúng tôi có thể giảm hơn một nửa."

Trương Diệp lắc đầu cười, đưa mấy bản báo cáo cho người ngồi trên ghế: "Dấu vân tay trên cán dao rất rõ ràng, công việc so sánh đã hoàn thành thuận lợi mà không có bất kỳ trở ngại nào."

Kỳ Tử Ngang im lặng nhìn nó một lúc, sau đó ra hiệu bằng mắt cho Từ Lập Đạt lấy con dao trên bàn vật chứng.

Sau đó, anh bắt chước bộ dáng vừa rồi của Tưởng Thiên Du, mắt nắm tay hướng lên tâm hướng xuống, nắm cán dao trong tay, mũi dao hướng thẳng xuống dưới.

"Những gì Nhậm Vũ Mộng nói là đúng, dấu vân tay trên cán dao khớp với tư thế cầm dao của cô ấy trước và sau khi xảy ra chuyện, hơn nữa như chị Trương vừa nói, dấu tay rõ ràng không xê dịch, chứng tỏ cô ấy không hề thay đổi tư thế cầm."

Câu nói không đầu không đuôi của Kỳ Tử Ngang khiến hai người còn lại có chút bối rối, bọn họ nhìn nhau đều thấy nghi hoặc trong mắt đối phương.

"Đội trưởng Kỳ, cậu là..." Từ Lập Đạt kéo dài giọng hỏi.

Kỳ Tử Ngang lấy lại tinh thần: "Anh Từ, anh gọi cho pháp y, bảo cậu ta qua đây một chuyến."

Nói xong, anh tiếp tục cẩn thận nhìn con dao trong tay, càng giống như đang tự lẩm bẩm nói: "Hiện tại có thể khẳng định là Nhậm Vũ Mộng luôn cầm hung khí thế này, vậy giả sử lúc phạm tội cô ấy đứng đối diện với nạn nhân, đâm thế này chẳng phải rất kỳ cục sao?"

"Tất nhiên, không loại trừ việc cô ấy đứng sau lưng Tôn Thiên Dương, vòng tay ôm lấy đối phương rồi đâm xuống thế này, hoặc nạn nhân đang nằm trên mặt đất còn cô ấy đang quỳ bên cạnh, hoặc là ra tay ngay phía trên cậu ta."

Từ Lập Đạt vừa kết thúc cuộc gọi, nghe một lúc mới hiểu ý anh: "Đội trưởng Kỳ, cậu muốn làm phân tích mô phỏng về quá trình hành hung của hung thủ tại thời điểm gây án à?"

"Nhân tiện xác định vị trí của Nhậm Vũ Mộng và Tôn Thiên Dương khi đó, xem góc độ hành động nào phù hợp nhất với vết thương trên ngực của nạn nhân?"

Dao đâm vào thịt người từ các phương hướng khác nhau, độ cao khác nhau, góc độ khác nhau sẽ hình thành những vết thương khác nhau, nếu có thể khôi phục lại hiện trạng thực tế lúc xảy ra án mạng thì cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho công tác thẩm vấn tiếp theo của bọn họ.

Tiếp theo họ kết hợp với nhau, lấy Trương Diệp làm chủ đạo, tập trung trước máy tính và tiến hành lặp đi lặp lại các thí nghiệm.

Cho đến khi mặt trời bên ngoài từ trên đỉnh đầu đã lặn xuống núi, ánh sáng cũng đã chuyển từ sáng ngời sang mờ tối, âm thanh điện tử "tích tích tích" vẫn vang lên đều đặn trong phòng thí nghiệm của phòng kỹ thuật.

Từ Lập Đạt và pháp y bên cạnh lúc này đã ngửa đầu lên ghế ngủ, Kỳ Tử Ngang lại đang đứng ở bên bàn vật chứng chẳng biết đang quan sát cái gì.

Đột nhiên chiếc ghế dưới mông Trương Diệp kêu cọt kẹt, sau đó là một tiếng thở dài bất lực, sau khi có chút cáu kỉnh gõ bàn phím, cô nói: "Đội trưởng Kỳ, đây là động tác cuối cùng mà Nhậm Vũ Mộng có thể đã thực hiện, nếu lại không khớp với góc độ vết thương trên người nạn nhân..."

Đáp lại cô ấy là tiếng "Ừ" không nặng không nhẹ của Kỳ Tử Ngang.

Không bao lâu sau, Trương Diệp lại bật ra một tiếng "Vãi", dứt khoát đứng dậy khỏi ghế: "Đội trưởng Kỳ, nếu như Nhậm Vũ Mộng cũng cầm hung khí theo cách đó, mặc kệ cô ta dùng tư thế gì thì đều không thể tạo thành vết thương như trên ngực Tôn Thiên Dương!"

Từ Lập Đạt và pháp y cũng bị hành động của cô ấy làm cho giật mình tỉnh giấc, kinh ngạc nhìn sang.

Xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, Từ Lập Đạt cảm thấy kỳ lạ: "Làm sao có thể? Vào thời điểm xảy ra sự việc, mười bảy nhân chứng có mặt đều nói rằng họ chưa từng thấy ai khác ra vào lều, kẻ giết người không phải là Nhậm Vũ Mộng thì có thể là ai?"

Kỳ Tử Ngang hơi nheo đôi mắt đen lại, đưa tay chỉ vào một trong những túi vật chứng, trong đó có bộ quần áo mà Nhậm Vũ Mộng đã mặc vào thời điểm gây án.

“Tiếp tục xác định máu dính trên quần áo có phù hợp với quy luật máu phun ra sau khi rút dao ra khỏi người Tôn Thiên Dương không.”

"Đoán mò hẳn là cũng không hợp lý." Nói đến đây anh suy tư hơn mười giây, sau đó lại nói với Trương Diệp: "Phiền chị Trương quay lại xem hàm lượng chất gây ảo giác trong cơ thể Nhậm Vũ Mộng vào thời điểm gây án."

"Có người đang nói dối..."

Những lời cuối cùng của anh cực kỳ trầm thấp, nhưng lại như sấm nổ bên tai mọi người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp