Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Editor: Phô mai

Ngày bảy tháng tư.

Chín giờ tối.

Anh Hoa Uyển.

Sau khi Tưởng Thiên Du xem xong chữ trên tờ ghi chú thì đột nhiên ngừng hô hấp.

Ngày bảy tháng tư, còn không phải là nửa tháng trước à, dù cô không biết cụ thể ngày tháng Đinh Thiên Lãng tử vong nhưng qua những tin tức hai ngày nay cô thu thập được thì hình như là vào mấy ngày này.

“Thiết kế Trung Nguyên” là một công ty thiết kế khá nổi tiếng ở thành phố Giang, phạm vi nghiệp vụ hàng ngày cũng khá rộng lớn, mà thiết kế nội thất là chủ yếu.

Anh Hoa Uyển được coi là một khu nhà xa hoa, hẳn mới được xây dựng và mua bán không lâu, chuyện Thiết kế Trung Nguyên nhận được đơn đặt hàng từ bên kia cũng chẳng có gì là lạ.

Nhưng sai ở chỗ nơi phát hiện thi thể Đinh Thiên Lãng hình như là Anh Hoa Uyển.

Đúng lúc đó sau lưng cô vang lên tiếng bước chân, Tưởng Thiên Du điềm nhiên nhét tờ ghi chú vào trong túi áo khoác, sau đó đóng ngăn kéo lại.

Người tới là hai người phụ nữ xinh đẹp, có vẻ không chênh tuổi Chu Nhã là bao.

Người bên trái mặc một bộ váy dài tơ lụa màu lục, có vẻ rất mềm mại, tóc thẳng đen dài trang điểm nhã nhặn.

Người bên phải lại mặc một cái áo ôm body lộ vai với quần jean, tóc ngang vai màu hạt dẻ hơi cuốn lên.

Tưởng Thiên Du không lạ gì hai người này, có lẽ quan hệ của hai người này với Chu Nhã cũng không tệ lắm, không chỉ tới bệnh viện thăm hỏi mà có rất nhiều thông tin quan trọng có liên quan tới Đinh Thiên Lãng đều được lấy từ miệng của hai người này.

Người tóc đen dài tên Triệu Toàn.

Người theo phong cách quyến rũ tóc hạt dẻ tên Đoàn A Na.

“Sao bà đi làm lại mà chẳng nói gì với tụi tui vậy? Tui với A Toàn mới tan họp thấy chỗ làm việc của bà tự dưng có người làm tụi tui sợ chết khiếp rồi đây này.” Đoàn A Na thân mật đi tới ôm lấy vai Tưởng Thiên Du, mùi nước hoa xộc thẳng vào mũi cô.

“Đều do vụ Anh Hoa Uyển làm tui không ngủ được mấy ngày rồi đó…”

“Nói bậy gì đó?” Triệu Toàn đúng lúc đánh gãy lời nói tào lao của Đoàn A Na, khi nhìn thoáng qua notebook trong tay Tưởng Thiên Du cô ấy như nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, từ khi Đinh… Xảy ra chuyện cảnh sát đã tới công ty của chúng ta một lần, còn mang theo giấy điều tra lục soát ở chỗ làm việc của bà nữa, bà xem có mất gì không?”

Vừa nói xong hình như cô ấy lại thấy không thỏa đáng cho lắm nên lại mở miệng giải thích: “Không chỉ lục chỗ của bà.”

“Ừm…” Tưởng Thiên Du gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Cảnh sát cũng chỉ dựa theo quy định làm việc thôi, ai bảo hồi trước mắt tui không tốt chọc phải loại người như này.”

Lời tự giễu của cô khiến hai người kia nở nụ cười xấu hổ, nhưng rất nhanh Triệu Toàn với Đoàn A Na đã rời đi.

Đợi tới khi xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh một lần nữa Tưởng Thiên Du vỗ nhẹ vào túi áo có ghi chú.

Xem ra bên cảnh sát nhất định đã nắm được chứng cứ chỉ ra là Chu Nhã nên mới tới chỗ làm việc của cô tìm bằng chứng, tiếc là không có phát hiện gì quá lớn, bằng không bây giờ cô cũng không được yên ổn ngồi đây mà là uống trà ở Cục Cảnh Sát rồi.

Nghĩ lại nội dung trên tờ ghi chú, Tưởng Thiên Du khẽ nhíu mày.

Thời gian một ngày trôi qua quá nhanh, nhân viên của Thiết kế Trung Nguyên cũng không ít, có câu “Lắm người lắm miệng”, chỉ trong vài giờ cô đã nghe được ít thông tin thú vị.

Tuy mỗi người trong công ty đều đóng chặt miệng khi thấy cô nhưng trong khoảng thời gian này đề tài được thảo luận nhiều nhất khẳng định không rời được Đinh Thiên Lãng, trái một câu phải một câu cũng đã đủ để Tưởng Thiên Du lọc được tin tức hữu dụng.

Như Đinh Thiên Lãng thật sự tử vong vào thời gian từ ngày bảy đến ngày tám tháng tư.

Ví dụ như tới ngày mười cảnh sát mới phát hiện ra thi thể. ( truyện trên app T𝕪T )

Lại như trước đấy khi chia tay Chu Nhã với Đinh Thiên Lãng cãi nhau rất khó coi, từ trong ra ngoài Thiết kế Trung Nguyên không ai không biết Chu Nhã là người bị lừa tình.

Chưa nói tới cảnh sát, ngay cả trong công ty cũng không ít người lén đoán Chu Nhã đã giết Đinh Thiên Lãng trong cơn tức giận, sau đó lại cố ý tạo ra tai nạn giao thông để đi cùng với người yêu.

Đi cùng người yêu?

Tưởng Thiên Du buồn cười giơ tay gãi gãi thái dương, nhưng tâm trạng cô lại tệ đi rất nhanh, Chu Nhã thật sự không có quan hệ gì tới cái chết của Đinh Thiên Lãng đâu nhỉ?

Dù trong lòng có bao nhiêu sóng to gió lớn thì khi đồng hồ trên máy tính nhảy tới sáu giờ chiều cô vẫn xách túi lên, tan làm đúng giờ.

Hiện tại đúng giờ cao điểm của cả thành phố, Tưởng Thiên Du thuận lợi lên tàu điện ngầm về căn phòng nhỏ Chu Nhã thuê.

Chạng vạng tháng tư phương Bắc vẫn còn hơi lạnh, cô xách túi rau dưa vừa mua được đi nhanh theo bản năng.

Lộc cộc.

Gót giày va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang khó chịu, bỗng nhiên Tưởng Thiên Du từ từ nheo mắt hạnh thoáng liếc về chiếc xe hơi nhỏ đỗ ở bên đường.

Xe hơi màu đen rất phổ biến, biển số xe là số địa phương, không hề nổi bật.

Cửa sổ xe mở ra một khe hở nhỏ có từng làn khói nhẹ đang bay ra.

Cô không dừng bước mà tiếp tục đi về phía trước, khi bước qua chiếc xe cô ngửi được mùi thuốc lá đậm đặc.

Có hai dáng người mơ hồ ở trong xe.

Đối với Tưởng Thiên Du cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc, xem ra sự nghi ngờ của cảnh sát với Chu Nhã lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, dù sao thì người bình thường không thể hưởng thụ dịch vụ được cảnh sát theo dõi hai tư trên bảy như này nha.

Cô bình thản về nhà nhưng trong lòng lại thấy khá khó khăn, vốn định tối nay dành thời gian đi tới Anh Hoa Uyển một chuyến mà xem ra không tiện lắm rồi.

Tưởng Thiên Du bắt đầu ung dung thái cà rốt trong bếp.

Khi thả cà rốt vào nồi thịt bò sôi sùng sục tự dưng cô nghĩ ra gì đó rồi nghiêng đầu vỗ tay, trên khuôn mặt thanh tú thuộc về Chu Nhã lộ ra một nụ cười nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

Đêm khuya.

Đường nhỏ trong khu nhà đã chẳng có bao nhiêu người đi lại, trừ tiếng chó mèo hoang thi thoảng vang lên thì đều chìm vào màn đêm tĩnh lặng.

Rầm!

Một cánh cửa đơn bị đóng mạnh lại khiến đèn cảm ứng trên hành lang sáng bừng lên.

Ánh đèn chiếu sáng một khoảng trước cửa, nếu có người nhìn kỹ thì có thể thấy một thân hình nhỏ xinh mặc một cái áo choàng nhỏ, đúng là Tưởng Thiên Du ăn uống no nê xong thay một bộ quần áo vận động thoải mái.

Cô ra ngoài rồi ngó trước ngó sau ở cửa một lát, bộ dạng lén lút kia làm người ta khó mà không suy nghĩ nhiều được.

Không lâu sau cô bước nhanh ra khỏi khu nhà trèo lên một chiếc xe taxi, vậy là đã biến mất vào màn đêm mênh mông rồi đó.

Nửa tiếng sau taxi dừng lại, Tưởng Thiên Du xuống xe đứng ở ven đường nhìn nhìn về khoảng không mịt mờ rồi kéo mũ xuống đi thẳng vào trong hẻm nhỏ.

Ngõ nhỏ bên khu nhà cũ của thành phố Giang vốn rắc rối phức tạp, vài chỗ đèn đường không được tu sửa thường xuyên nên lại càng khó đi.

Tiếng hít thở của hai người đằng sau càng thêm thô nặng, cả hai dừng ở ngã tư không nhịn được mà liếc nhau một cái và đều nhìn thấy sự thất bại và lo lắng trên mặt người kia.

Không do dự nhiều, một trong hai người móc điện thoại ra gọi cho người nào đó, vài giây sau quay sang hướng đối diện trầm giọng nói: “Đội trưởng Kỳ, người của chúng ta… Bị cắt đuôi rồi!”

Kỳ Tử Ngang ở Cục Cảnh Sát thành phố Giang xa xa sau khi nghe được cuộc điện thoại này cơn buồn ngủ bị dọa sợ đi hơn nửa: “Vị trí?”

Vừa nghe giọng nam dồn dập ở đầu dây bên kia anh nhanh chóng ngồi ngay ngắn tìm bản đồ thành phố Giang trong máy tính, sau khi đánh dấu vị trí của hai đồng sự anh nhíu chặt mày lại, trầm mặc hồi lâu.

Không biết đã qua bao nhiêu phút anh bỗng ném con chuột trong tay xuống túm đại cái áo khoác vắt trên ghế lên rồi đi thẳng ra ngoài.

“Là Anh Hoa Uyển!”



Gâu gâu gâu gâu! Ẳng oé!

Tiếng chó hoang biến đổi làm bóng đêm tự dưng thấm đẫm không khí quỷ dị, khiến bảo vệ trong phòng bảo vệ ở cửa chính Anh Hoa Uyển phải rời khỏi giường quan sát tình hình bên ngoài dù vẫn cực kỳ buồn ngủ.

Trong khu nhà luôn luôn không có ánh sáng, chỉ còn một ít côn trùng và cây xanh lắc lư trong gió đêm dưới ánh trăng bạc.

Anh Hoa Uyển vừa mới chính thức bán nhà không bao lâu nên ban ngày cũng chỉ có một ít chủ nhà ở đó trang trí nhà ở nên các phương tiện trong khu nhà vẫn còn chưa hoàn thiện, nhìn qua còn thấy nó khá hoang vắng.

Bảo vệ bỗng nhớ tới án mạng nửa tháng trước làm anh ta lạnh cả sống lưng, miệng nói mấy câu hùng hổ không sợ rồi xoay người mở đèn trong phòng sáng hơn một chút rồi nằm lên giường lướt điện thoại, hồn nhiên không biết trong khu nhà đã nhiều thêm vài người.

Lúc đó Kỳ Tử Ngang đã đi cùng hai đồng nghiệp tới gần hiện trường án mạng Đinh Thiên Lãng, nhưng ba người đã tách ra tìm kiếm rất lâu mà vẫn chưa phát hiện được gì.

“Kỳ quái! Cô ta chạy đi đâu được chứ?” Cảnh sát nam gọi điện thoại lúc nãy bực bội gãi đầu một trận rồi ủ rũ nói.

Tiếp theo một cảnh sát nam hơi đứng tuổi mở miệng: “Hay là chúng ta bị chơi rồi? Tôi thấy dấu vết xung quanh không giống như có người đi qua.”

Lúc trước thi thể Đinh Thiên Lãng được người dọn vệ sinh của bất động sản phát hiện, được tìm thấy ngay chỗ vườn hoa chưa kịp gieo trồng gì trước mặt.

Đại khái vì vị trí này khá hẻo lánh còn khuất sau toà nhà nên thi thể mới không được phát hiện sớm. Khi cảnh sát tới hiện trường thì trên thi thể Đinh Thiên Lãng phủ một lớp bùn đất hơi mỏng, qua bước đầu điều tra, pháp y phán định thời gian tử vong của thi thể là vào khoảng mười giờ tối mùng bảy tới một giờ sáng mùng tám.

Nguyên nhân cái chết là rơi từ trên cao xuống, thông qua bùn đất trên người thi thể cảnh sát loại trừ hai trường hợp xảy ra ngoài ý muốn và tự sát, sau đó đã nhanh chóng xác định hiện trường vụ án, chính là vườn hoa đối diện ngôi nhà số 1903.

Nghe hai đồng nghiệp lải nhải Kỳ Tử Ngang thu lại ánh mắt nhìn về phía hiện trường, lại đi dạo một vòng xung quanh rồi hất hất cằm với hai người kia, trên mặt không có bất cứ biểu tình dư thừa nào.

Không bao lâu sau ba người lần lượt ra khỏi Anh Hoa Uyển đi tới đường cái ở đối diện.

Bỗng nhiên Kỳ Tử Ngang dừng lại, hai người đi sau nhìn theo tầm mắt của anh, gần như là không kìm được mà thốt ra: “Đội trưởng Kỳ, người kia không phải là…”

Đó là một cửa hàng buôn bán vịt về đêm, mà cô gái nhỏ xinh bọn họ tìm mãi không thấy đang xách một túi cổ vịt, cánh vịt, dạ dày vịt và ức vịt từ từ đẩy cửa ra ngoài.

Tưởng Thiên Du mới ra cửa hàng còn chưa đi được hai bước liền nở một nụ cười hơi hơi kinh ngạc: “Cảnh sát Kỳ?”

Kỳ Tử Ngang cắm tay vào túi đứng tại chỗ nhìn gương mặt xinh đẹp trẻ hơn tuổi thực cách anh vài mét, miễn cưỡng áp cơn tức giận đang quay cuồng trong lồng ngực xuống, sắc mặt lại như thường nói: “Cô Chu trễ thế này mà còn đi dạo à?”

“Thèm ăn thôi, tính ra thì tôi không ngờ sẽ tình cờ gặp được anh ở đây đấy.” Tưởng Thiên Du bình thản trả lời, thuận tay giơ túi vịt đầy ắp lên.

“Tình cờ?” Kỳ Tử Ngang nhếch mép quay đầu nhìn thoáng qua cửa lớn khu chung cư đối diện, ba chữ “Anh Hoa Uyển” dưới ánh đèn đường chiết xạ ra một vầng sáng không tự nhiên.

Chuyện đã phát triển tới tình trạng này thì anh không tin đêm nay Chu Nhã qua đây chỉ vì muốn ăn cổ vịt.

“Tình cờ thật, ở đây mà cũng gặp được cô Chu, tính ra cũng tiết kiệm được không ít thời gian của chúng tôi.” Kỳ Tử Ngang cười nhưng khóe mắt lại không có chút ý cười: “Vừa hay cảnh sát có không ít tiến triển liên quan tới vụ án Đinh Thiên Lãng, có vài chỗ cần cô Chu đây phối hợp điều tra, phiền cô theo chúng tôi về Cục một chuyến.”

Tưởng Thiên Du nghe vậy thì hơi giật mình, rũ mắt nhìn thoáng qua đồng hồ: “Bây giờ?”

“Bây giờ.”

“Được.” Ngoài dự đoán, Tưởng Thiên Du đồng ý rất sảng khoái làm ba người đối diện đều giật mình.

Kỳ Tử Ngang nhíu mày rồi ngước mắt lên nhìn vào mắt thiếu nữ.

Tưởng Thiên Du lại có vẻ rất thả lỏng: “Nghĩa vụ của mỗi công dân là phối hợp với công việc của cảnh sát.”

“Đúng không đội trưởng Kỳ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp