Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 11


1 năm

trướctiếp

Chờ đến khi Tưởng Thiên Du quay trở lại ghế dài từ nhà vệ sinh, ngoài ý muốn phát hiện Kỳ Tử Ngang và Lục Lê đều đã thu dọn đồ đạc và đứng ở đó, giống như chuẩn bị rời đi.

Vốn dĩ cô chỉ nghĩ đến đây chào tạm biệt thân thiện nhưng không ngờ lại bị Kỳ Tử Ngang không nói lời nào cưỡng ép ra khỏi hộp đêm, khi đi thẳng đến ven đường cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.

“Đã gần một giờ sáng rồi, cô Chu lên xe đi, chúng tôi sẽ đưa cô về nhà.” Kỳ Tử Ngang vừa nói vừa hất cằm nhìn về phía chiếc xe vừa được Lục Lê lái tới cách đó không xa.

Mặc dù anh không hiểu hết suy nghĩ thật sự của Tưởng Thiên Du nhưng anh cũng đã cơ bản xác định được đối phương không phải là người có tính cách điềm đạm rồi.

Nhưng đây không phải là những rắc rối nhỏ bé thường gặp trong công việc hoặc là cuộc sống ngày thường, án mạng vốn là trách nhiệm của cảnh sát bọn họ, nếu người bình thường không cẩn thận lẫn vào quá sâu, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cho dù có hối hận cũng không còn kịp nữa.

Nghĩ đến đây, anh nhớ đến vụ gây án xong bỏ trốn, chưa xác định được hung thủ kia thì lại nhíu mày chặt hơn.

Nếu như hôm nay đã tình cờ bị anh bắt gặp thì anh cũng không thể mặc kệ chuyện này được nữa.

Kỳ Tử Ngang hơi nghiêng mặt nhìn bóng người nhỏ nhắn đang quấn chặt áo khoác của mình trong gió đêm lạnh lẽo ở cạnh bên, quả thật là hoàn toàn trái ngược với những người đàn ông và phụ nữ vừa rồi.

Cô nổi bật như thế, để một mình cô ở đây thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh nghĩ như thế.

“…” Tưởng Thiên Du chỉ do dự một lát rồi cất bước đi về phía chiếc xe kia.

Nếu có trách thì chỉ có thể trách tinh thần chính nghĩa và cảm giác sứ mệnh của cảnh sát đều quá cao cả, cô vì hiểu rõ chuyện này nên mới không định đôi co gì với hai người này. Hơn nữa cũng không thể nói là đêm nay không có thu hoạch được gì, ít nhất thì cũng có thể xác định được rằng hộp đêm “Blood” này thật sự là một trong những địa điểm mà Đinh Thiên Lãng thường xuyên lui tới khi còn sống.

Ngay khi bàn tay đặt lên cửa xe, cô đột nhiên dừng lại thất thần nhìn bóng lưng của một người đang đứng cách đó vài chục mét.

Kỳ Tử Ngang vừa mới mở cửa ghế phụ thì phát hiện ra vẻ khác thường của cô nên cũng nhìn theo tầm mắt cô, nhưng mà anh cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng lưng mờ nhạt, cũng không phát hiện có gì đặc biệt cả.

Chẳng mấy chốc thì Tưởng Thiên Du đã thu hồi ánh mắt và lưu loát ngồi vào trong xe.

Trong lúc Lục Lê khởi động xe, Kỳ Tử Ngang ở ghế lái phụ nhìn vào gương chiếu hậu quan sát người đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, anh giống như vô tình hỏi: “Vừa gặp người quen à?”

Vừa rồi anh đã nhìn thấy rõ ràng trên gương mặt cô hiện lên vẻ do dự, thân phận đặc thù của Chu Nhã trong vụ án mạng này, cộng thêm độ nhạy cảm nghề nghiệp của bản thân khiến anh không thể xem nhẹ được điều đó nên mới thăm dò hỏi cô.

Chẳng biết tại sao, Kỳ Tử Ngang luôn cảm thấy hình như người đang ngồi ở ghế sau có chỗ nào đó không thích hợp.

“Cũng không hẳn là người quen.” Tưởng Thiên Du có chút không chắc chắn, cô chớp mắt: “Khi nãy ở trong hộp đêm, hình như tôi đã nhìn thấy viện trưởng Vương.”

“Anh biết mà, là viện trưởng Vương trong bệnh viện lúc trước tôi đã nằm viện đấy.” Cô lại giải thích thêm.

Vốn dĩ cô chỉ là một bệnh nhân bình thường và không có tình huống nào đặc biệt, cơ bản là cho dù có bắn đại bác thì cũng không thể liên quan gì đến viện trưởng, cái này cũng nhờ có tình huống gã côn đồ bắt cóc con tin lần trước.

Bởi vì chuyện đó mà viện trưởng Vương còn đặc biệt đến phòng bệnh của cô để bày tỏ lòng biết ơn của mình, đồng thời còn tặng hoa tươi cho cô, có thể nói rằng biểu hiện của hắn vô cùng nhiệt tình và thỏa đáng.

Kỳ Tử Ngang nghe vậy thì nhíu mày, đúng là có hơi trùng hợp, anh và Lục Lê đều chưa từng gặp viện trưởng Vương của bệnh viện kia, giai đoạn sau vụ bắt cóc con tin cũng do Cục cảnh sát tiếp nhận điều tra và giải quyết, bọn họ cũng chỉ tình cờ có mặt ở hiện trường vào lúc ấy mà thôi.

Nhưng đi đâu và thích giới tính nào thì cũng được coi là sinh hoạt cá nhân của người ta, không có liên quan gì đến bọn họ cả.

Cùng với tiếng nhạc du dương trong xe, chiếc xe lặng lẽ di chuyển trên đường phố vắng vẻ lúc nửa đêm, tốc độ cũng không quá chậm.

Tưởng Thiên Du nhìn thoáng qua đồng hồ, cô tính toán khoảng hai giờ sáng là có thể trở về nơi ở của Chu Nhã rồi.

Đột nhiên có tiếng chuông dồn dập vang lên trong chiếc xe đang ngày càng yên tĩnh, chỉ thấy Kỳ Tử Ngang vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế phụ lại lấy điện thoại mang theo bên người ra, sau khi thấy rõ tên người gọi thì nhanh chóng ấn nút trả lời.

“Alô?”

“Ừm… Ừ…”

Tưởng Thiên Du cố hết sức dựng thẳng lỗ tai, cuối cùng chỉ có thể phân biệt được tốc độ nói chuyện của người bên kia điện thoại rất nhanh, nhưng mặc kệ cô có cố gắng thế nào thì nội dung truyền vào trong tai đều mơ hồ không rõ.

“Được, vất vả rồi.” Vài phút sau, cuối cùng thì Kỳ Tử Ngang cũng kết thúc cuộc gọi, sau đó thuận thế liếc nhìn gương chiếu hậu.

Lúc này Tưởng Thiên Du đang dựa vào ghế, cô nghiêng đầu nhắm mắt lại, thoạt nhìn giống như là đang ngủ say.

Lục Lê không nhịn được mà hỏi: “Đội trưởng Kỳ, bên phía phòng kỹ thuật có tin tức gì rồi sao?”

Kỳ Tử Ngang thu hồi ánh mắt từ trên gương chiếu hậu, khóe miệng khẽ nhếch: “Là điện thoại trong tổ, nhưng đúng là bên phía phòng kỹ thuật đã có tiến triển rồi.”

Nghe nói như thế, đương nhiên là vẻ mặt của Lục Lê cũng trở nên vui mừng, thế nhưng anh ta cũng rất có ánh mắt mà không hỏi tiếp.

Hết lần này đến lần khác dường như Kỳ Tử Ngang đã quên mất trong xe còn có người ngoài, vậy mà lại bắt đầu tự lẩm bẩm: “Anh Từ đã xác minh xong với phía bất động sản Anh Hoa Uyển rồi, bọn họ nói trong hai tháng gần đây đều không có ghi chép tăng ca của nhân viên, ngoại trừ bảo vệ ca đêm thì tất cả mọi người đều sẽ rời khỏi nơi đó trước sáu giờ.”

Cho nên vào đêm xảy ra vụ án, nếu việc Chu Nhã nhìn thấy một người mặc đồng phục nhân viên bất động sản là sự thật, vậy rất có thể sẽ là người liên quan đến vụ án này.

“Đội trưởng Kỳ!” Lục Lê có hơi ngạc nhiên khẽ gọi, nhưng mà chẳng mấy chốc thì anh ta đã hiểu rõ ý tứ của lãnh đạo nhà mình, sợ là anh đang cố ý nói cho người còn lại trong xe nghe thấy.

Kỳ Tử Ngang thật sự cố ý.

Hai ngày nay anh cũng đã suy nghĩ rõ ràng, giả thiết như Chu Nhã thật sự muốn lợi dụng cảnh sát mà chiếm lợi thì tại sao anh lại không lợi dụng kế của đối phương mà lập kế đối phó lại, xem thử rốt cuộc thì đối phương muốn làm gì? ( truyện trên app T𝕪T )

Lui một bước mà xem xét, nếu như Chu Nhã nắm giữ toàn bộ chứng cứ hiện có của cảnh sát thì cô sẽ làm gì đây?

Bởi vì hạn chế thân phận nên chắc chắn là cô sẽ không thể làm được nhiều việc, nếu như phát hiện ra hành động tiếp theo của cô bất thường hoặc thậm chí là vi phạm pháp luật thì đương nhiên là cảnh sát cũng sẽ không khách sáo với cô.

Thay vì mỗi ngày đều phải phân tâm đề phòng Chu Nhã, chi bằng trực tiếp kéo nó ra ngoài, như vậy cũng có thể tiết kiệm được không ít sức lực.

“Đúng rồi, phòng kỹ thuật đã tiến hành so sánh mấy mẫu đất mới nhất ở Anh Hoa Uyển mà chúng ta mang về hôm trước, thế nhưng lại phát hiện vết máu người trong một mẫu đất, cuối cùng xác định ADN tương xứng với Đinh Thiên Lãng.”

“Là mẫu đất số bảy, cho nên hẳn là trọng điểm điều tra tiếp theo của chúng ta sẽ nằm ở tòa nhà số bảy.” Kỳ Tử Ngang nói tiếp.

“Thằng khốn!” Lục Lê nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ của hung thủ thật sự vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, đầu tiên là di chuyển thi thể đến vườn hoa dưới tòa nha hai mươi mốt, sau đó còn cố ý chôn xác tạo ra dấu vết giả phá hoại hiện trường, lại để lại sợi chỉ quần áo của nạn nhân ở cửa sổ căn hộ 1903, xóa bỏ các chứng cứ khác, ngụy trang thành hiện trường vụ án.

Nếu không có lời khai của Chu Nhã về đêm xảy ra vụ án, cảnh sát bọn họ phải cần bao lâu nữa mới có thể điều tra được hiện trường vụ án thật sự đây? Đến lúc đó thời gian trôi qua lâu như vậy, cho dù là ở hiện trường lúc đầu có thể để lại vài chứng cứ thật sự thì có ai lại dám chắc chắn rằng nó sẽ không thay đổi đâu chứ?

“Vậy thì lát nữa chúng ta sẽ đến Anh Hoa Uyển sao?” Anh ta có hơi sốt ruột, bàn tay cầm tay lái cũng vô thức siết chặt hơn.

Kỳ Tử Ngang đang định đáp lại thì điện thoại vang lên âm thanh nhắc nhở, anh cúi đầu nhìn rất lâu, cuối cùng dùng ngón tay gõ nhẹ hai cái vào mặt sau điện thoại rồi lắc đầu: “Anh Từ đã gửi danh sách các chủ sở hữu tòa nhà số bảy cho tôi rồi.”

“Sao vậy? Có gì khả nghi sao?”

Kỳ Tử Ngang không lập tức trả lời, ngược lại là sau khi xác nhận danh sách nhiều lần thì mới quay đầu nhìn về phía khán giả đang “ngủ say” và hỏi: “Cô Chu, cô có biết tên thật của viện trưởng Vương là gì không?”

Tưởng Thiên Du nghe thấy câu hỏi thì đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt tỉnh táo không có một chút buồn ngủ nào cả.

Cô nhíu mày hồi tưởng lại rồi do dự nói: “Ngày hôm sau sau khi xảy ra chuyện bắt cóc con tin trong bệnh viện thì hắn đã đến phòng bệnh của tôi, đằng sau còn có rất nhiều người đi theo. Hình như có người giới thiệu với tôi rằng hắn họ Vương.”

“Viện trưởng Vương gì ấy nhỉ?” Bầu không khí lúc ấy thật sự quá ồn ào sôi nổi, cô thật sự không nghe rõ.

“Vương Hoằng Phương?” Kỳ Tử Ngang như đã đoán được mà rũ mí mắt xuống, lại tìm kiếm chi tiết về thân phận từ trong tài liệu mà Từ Lập Đạt gửi tới, anh phóng to ảnh chụp và đưa tới trước mặt cô: “Là hắn sao?”

Nhìn chằm chằm vào tấm hình kia, trong đầu Tưởng Thiên Du nhanh chóng lóe lên gương mặt hòa ái dễ gần đứng trước giường bệnh của cô, lại hiện lên gương mặt u ám không rõ trong hành lang hộp đêm, cuối cùng khẳng định gật đầu: “Là hắn.”

Sau khi Kỳ Tử Ngang nhận được đáp án thì vẻ mặt trở nên khó hiểu, anh im lặng hai giây rồi mới nói tiếp: “Đã chứng thực Vương Hoằng Phương là chủ sở hữu căn phòng 1704 tòa nhà số bảy.”

“Hèn chi, tầng mười chín và tầng mười bảy chênh lệch gần sáu mét.” Lục Lê nhỏ giọng cảm khái, sau khi vụ án xảy ra thì pháp y từng nói rằng thi thể của nạn nhân có hơi kỳ lạ, nhưng bởi vì thi thể đã được xác nhận là bị dịch chuyển cho nên lúc đó cũng coi như là đã có câu trả lời hợp lý.

Bây giờ xem ra, nếu Đinh Thiên Lãng không rơi từ tầng mười chín thì sao đây?

Mặc dù là rơi xuống từ tầng mười bảy hay là mười chín thì kết quả cuối cùng đều là bãi máu và thịt nát xương gãy, thế nhưng vẫn sẽ tồn tại sự khác biệt nhỏ giữa máu thịt.

Sau đó anh ta lại nghĩ tới, cũng may là đã gặp Chu Nhã trong hộp đêm, nếu như cô không nhìn thấy viện trưởng Vương thì cảnh sát cũng cần phải tốn khá nhiều thời gian nếu muốn điều tra được gì đó từ trong loạt chủ sở hữu bất động sản.

Mặc dù bây giờ không thể chắc chắn một trăm phần trăm là Vương Hoằng Phương có liên quan đến cái chết của Đinh Thiên Lãng, thế nhưng bọn họ đã đột phá được điểm tương đồng rồi, tóm lại rằng đây là tín hiệu tốt.

Một giây sau, trong xe lại khôi phục sự im lặng vốn có.

Chưa tới vài phút thì chiếc xe đã vững vàng dừng ở ven đường, Lục Lê huýt sáo với Tưởng Thiên Du ngồi đằng sau: “Cô Chu, không cần cảm ơn đâu.”

Tưởng Thiên Du không nói gì mà im lặng mở cửa xuống xe, sau đó vẫn lễ phép nói cảm ơn.

Không ngờ cô vừa đóng cửa thì chiếc xe đã giống như sợ cô đi theo mà đột ngột lao ra ngoài, chỉ mới chớp mắt mà đã biến mất ở cuối con đường.

Tưởng Thiên Du hít khí thải còn sót lại trong không khí, cô chợt bĩu môi, vừa nhớ lại cuộc đối thoại giữa Kỳ Tử Ngang và Lục Lê vừa đi về nhà.

Đinh Thiên Lãng, Chu Nhã, Đặng Tư Bác rồi lại đột nhiên xuất hiện thêm Vương Hoằng Phương.

Cô đột nhiên dừng bước, không chắc chắn mím môi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp