Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 1


1 năm

trướctiếp

Editor: Phô mai

“Chào cô Chu, chúng tôi là cảnh sát thành phố Giang.”

Trong căn phòng bệnh không yên tĩnh cho lắm đột nhiên có một giọng nam từ tính vang lên, tuy không quá đột ngột nhưng cũng đủ để gọi lại Tưởng Thiên Du đang ngơ ngác dựa vào thành giường nhìn ra cửa sổ.

Cô quay đầu lại để tầm mắt dừng ở trên người đôi nam nữ đứng cuối giường, hai người đều có vẻ rất trẻ, nhiều nhất là hai bảy hai sáu tuổi.

Khi nhìn chằm chằm vào giấy chấp pháp người kia đưa ra Tưởng Du Thiên hoảng loạn trong nháy mắt.

Trước khi mất đi ý thức cô chỉ nhớ hình ảnh đồng đội ngã xuống trước mặt và ánh lửa hừng hực đầy trời, ai ngờ sau khi tỉnh lại không hiểu sao bản thân lại biến thành một người phụ nữ tên Chu Nhã, hơn nữa còn ở thành phố Giang.

Thành phố Giang…

Tưởng Du Thiên chậm rãi chớp mắt, khác với thành phố du lịch vùng duyên hải lúc trước cô sống thì đây là một thành phố phương Bắc bốn mùa rõ rệt cộng thêm khí hậu khô ráo, ngay cả trong không khí cũng có mùi vị phóng khoáng hiên ngang.

“Cô Chu?” Chàng cảnh sát trẻ thấy cô mãi không phản ứng lại thì thử gọi một tiếng, trên mặt tràn đầy sự quan tâm: “Lúc nãy bác sĩ nói cô đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, ý thức cũng đã thanh tỉnh, cô có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Tưởng Thiên Du nhẹ nhàng lắc đầu, mở miệng nói, giọng hơi khàn khàn: “Hai người… có chuyện gì không?”

Từ khi cái thân thể này của nàng tỉnh lại đã liên tục nhận được sự quan tâm của những người tự xưng là đồng nghiệp của Chu Nhã, đương nhiên cũng đã tìm hiểu được người tên Chu Nhã này đã bị va đập mạnh trong một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn nên mới phải vào bệnh viện.

Nghĩ vậy Tưởng Thiên Du giơ tay sờ sờ trán, nơi đó có băng gạc vô khuẩn quấn chặt, khiến động tác của cô hiện tại khá buồn cười.

“Là như này, cô Chu có quen một người tên là Đinh Thiên Lãng không?” Chàng cảnh sát vừa dò hỏi vừa như vô tình nhưng thật ra là cố ý quan sát phản ứng người trên giường khi nghe thấy cái tên này.

Tưởng Thiên Du nghe vậy thì nhíu nhíu mày, vì khi nghe được ba chữ “Đinh Thiên Lãng” não cô tự động hiện lên vài hình ảnh mơ hồ, còn khá lộn xộn, khiến cô không có chút manh mối nào cả.

“Không…”

Cô do dự một lúc rồi nói, không ngờ anh cảnh sát kia lại mở miệng cắt ngang lời cô: “Căn cứ vào những manh mối mà cảnh sát chúng tôi có tới nay thì quan hệ của cô Chu và Đinh Thiên Lãng là người yêu, như này là cô muốn phủ nhận?”

“…”

Tưởng Thiên Du nghiêng nghiêng đầu, thái độ của hai vị cảnh sát này khiến bộ não vốn đang hỗn độn của cô dần dần tỉnh táo lại, mà cảnh tượng trước mặt lại mang cho cô cảm giác vô cùng quen thuộc.

Là một cảnh sát cô đã quen với việc bắt giữ nghi phạm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô trở thành nghi phạm và bị tra hỏi thế này.

“Xin lỗi, tôi hơi đau đầu.”

Có lẽ do thói quen nghề nghiệp nên cô đã chọn cách né tránh nguy hiểm. Ký ức Chu Nhã để lại cho cô rất hữu hạn, không biết là do xảy ra tai nạn xe hay do thân thể này đổi linh hồn nữa.

Trước khi chưa biết rõ sự thật cô không muốn làm cho mọi việc càng rối hơn nữa, tránh thêm hiểu nhầm.

Nhưng sau khi nghe được câu trả lời của cô hai cảnh sát đứng ở cuối giường đều lộ ra biểu cảm câu trả lời này nằm trong dự đoán. Anh cảnh sát cất giấy chấp pháp vào túi rồi quay lại nhẹ giọng hỏi cô cảnh sát phía sau: “Đồng chí báo cho đội trưởng Kỳ chưa? Sao đồng chí ấy còn chưa tới?”

Cô cảnh sát cũng nhỏ giọng trả lời: “Đã báo cáo, hình như đội trưởng Kỳ đang thăm viếng ở ngoài nên đồng chí ấy nói sẽ mau chóng chạy qua đây ngay.”

Anh cảnh sát giơ tay lên xem giờ hiện trên đồng hồ, sau đó nhìn người phụ nữ không có dấu hiệu muốn phối hợp gì trên giường qua khoé mắt, trong chốc lát anh ta cũng không biết nên nói gì tiếp.

Hai người đều là sinh viên mới ra trường được sắp xếp tới nhận chức ở Cục Cảnh Sát thành phố Giang, còn chưa nắm giữ được những kỹ xảo tra hỏi người liên quan tới vụ án.

Đây là một phòng bệnh có bốn giường toàn những người bị bệnh nặng, bên tai còn có thể nghe được người bệnh khác nói nhỏ với người nhà mình, chỉ có mỗi giường bệnh của Tưởng Thiên Du là khác với mọi người trong phòng, ngay cả không khí cũng sắp đông cứng đến nơi rồi.

“Cô C…” Anh cảnh sát há miệng nói nhưng anh ta vẫn chưa thốt được từ thứ hai ra khỏi miệng thì đã bị tiếng thét chói tai ngoài hành lang đánh gãy.

“A!!!”

“Giết người! Giết người rồi!”

Sau một trận ồn ào là tiếng bước chân hỗn độn, hoà trộn với tiếng khóc kêu cầu cứu mơ hồ.

Chỉ vài giây sau hai vị cảnh sát vốn đang đứng ở cuối giường đã phi ra ngoài.

Sau đó những người có thể cử động ở trong phòng bệnh đều tụ tập ở cửa nhòm ra ngoài, sau khi đã xác định được bên này không có gì nguy hiểm thì tụm năm tụm ba bàn tán ở hành lang.

“Có chuyện gì vậy?”

“Người ở bên kia quá nhiều, chúng ta cũng không nhìn thấy được nha, cơ mà nghe người vừa nãy chạy về nói thì bên kia có người cầm dao đâm người khác!”

“Trời ạ!”

“Thật hay giả thế?”

“Thật, máu chảy lênh láng dưới đất…”

Cùng với tiếng thét đứt quãng, Tưởng Thiên Du nghiêng đầu nhìn qua ông cụ vẫn đang hôn mê ở giường bên cạnh vì quá lớn tuổi rồi mím môi. Sau đó cô xuống giường, động tác không hề có vẻ cứng nhắc vì nằm lâu ngày.

Đợi khi tới hành lang, cô nhìn về phía trạm y tá cách hai trăm mét và xuyên qua đám người có thể thấy được dáng người mơ hồ của hai vị cảnh sát kia.

Tưởng Thiên Du mặc quần áo bệnh nhân xen lẫn trong đám người náo nhiệt có vẻ không mấy thu hút, hơn nữa tầm mắt của mọi người đều bị tình huống ở trạm y tá hấp dẫn nên không có người rảnh rỗi chú ý cô.

Cứ vậy cô thuận lợi chen tới hàng trước, lúc đó bảo vệ của bệnh viện đang thực hiện hết trách nhiệm chặn lại quần chúng hóng hớt tránh phát sinh nhiều chuyện không may, làm người khác trở tay không kịp hơn.

“Lui về sau! Tất cả mọi người đều lui ra sau đi!”

Cùng với tiếng bảo vệ cật lực gào rống Tưởng Thiên Du duỗi cổ cuối cùng cũng thấy rõ được tình hình.

Sau trạm y tá có một người đàn ông đứng dựa vào tường đang bắt cóc một bác sĩ nữ mặc áo blouse trắng, dao găm bén nhọn đã cắt qua cần cổ non mịn của bác sĩ nữ kia, miệng vết thương khá nhỏ ứa ra vài giọt máu chói mắt.

Đương nhiên là bác sĩ nữ rất sợ hãi nhưng lại không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể mặc cho kẻ bắt cóc lôi mình ra trước người hắn, toàn thân đều trong tình trạng không khống chế được mà run nhẹ, nước mắt giàn dụa đầy mặt.

Tưởng Thiên Du thấy thế thì nhíu mày, ngón tay phải rũ bên người không tự chủ được mà xoa nhẹ hai cái, rất nhanh cô đã phán đoán ra vị trí ngắm bắn tốt nhất nhưng chỉ tiếc là trong tay cô bây giờ lại không có súng.

Tầm mắt dần hạ xuống, lúc này cô mới phát hiện bên chân kẻ bắt cóc và bác sĩ nữ có một y tá nằm ở đó, vì có đài phục vụ của trạm y tá che lại nên không thể nhìn rõ tình hình. Hai mắt người kia đã nhắm nghiền lại, chưa biết sống chết nhưng mặt cắt không còn giọt máu, xem ra là đã mất máu khá nhiều.

Mà vũng máu dần dần tràn ra sàn như chứng nhận cho suy đoán của cô.

“Có chuyện gì thì cứ nói, đừng manh động!” Anh cảnh sát đứng trước cố gắng trấn an kẻ bắt cóc nhưng không dám tiến thêm nửa bước, trạng thái tinh thần của kẻ bắt cóc có vẻ đang không ổn định, giữ an toàn cho con tin mới là điều quan trọng nhất hiện tại.

Cô cảnh sát thì xoay người đi tới bên người đám y tá nữ vừa bị hoảng sợ đang không ngừng khóc nức nở, tra hỏi dồn dập: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Các cô có biết kẻ bắt cóc kia là ai không?”

Trong đó một y tá đứng tuổi gật đầu lia lịa: “Nhìn rất quen, hắn là người nhà của bệnh nhân nào đó… nhưng dù là ai thì sao lại ra tay giết người được chứ?”

Chẳng lẽ là vụ án tranh cãi dẫn đến ác ý đả thương người khác?

Đúng lúc này một y tá nữ khác bỗng nhiên gào lên một tiếng với người bị thương mất đi ý thức ở sau chỗ phục vụ: “Y tá trưởng! Đồng chí cảnh sát, cầu xin hai người mau cứu lấy y tá trưởng đi! Bà ấy chảy nhiều máu như thế mà cứ để đấy sẽ nguy hiểm tới tính mạng đó.”

Anh cảnh sát nghe thế thì đầu tiên là ổn định lại cảm xúc của chính mình rồi mới cao giọng: “Người anh em, anh tên gì vậy?”

Kẻ bắt cóc nghe thế thì hơi nghiêng đầu, xuyên qua bả vai y tá nữ nhìn về phía cảnh sát, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy vẻ hung ác, có vẻ cũng không muốn trả lời.

“Người anh em, tôi tin hành động hôm nay của anh chỉ là bất đắc dĩ thôi, có nỗi khổ riêng, chỉ muốn giải quyết nhu cầu riêng mà thôi.” Anh cảnh sát nói tới đây rồi dừng một chút, biểu cảm trên mặt càng thêm bình thản: “Nhỡ có người chết thì có lẽ tính chất vụ án sẽ không còn đơn giản như vậy nữa đâu.”

“Mày đừng có mà đứng ở chỗ đó đe doạ tao, nếu bố mày đã dám làm rồi thì còn sợ lũ chúng mày chắc?” Tuy ngoài miệng kẻ bắt cóc nói vậy nhưng cũng thò đầu ra nhìn người nhắm nghiền mắt bên chân hắn, chợt đảo mắt ác ý nói: “Chúng mày muốn cứu con mụ này? Cũng không phải là không được, mạng đổi mạng, đưa một con y tá khác qua đây làm con tin là được!”

Bên này vừa dứt lời thì các y tá đã sợ tới mức ôm chặt lấy nhau, hiển nhiên là không có ai tiến lên.

Cô cảnh sát vẫn luôn đứng ở cạnh lại không nhịn được mà nhanh chóng tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Tôi đổi! Để tôi đổi với cô ấy!”

Không ngờ kẻ bắt cóc thấy vậy thì bật cười, sau đó vừa kiềm chế bác sĩ nữ vừa âm trầm trào phúng: “Bắt cảnh sát làm con tin? Chúng mày bị điên hay tao bị điên đây?”

Gã chỉ là một người bình thường, chẳng qua là chiếm thế chủ động nên mới có thể khống chế hai nhân viên y tế làm cảnh sát phải e dè, nếu thật sự đổi con tin thành cảnh sát thì còn chưa biết là có thể khống chế được không, như thế thì còn chơi con mẹ gì!

“Anh…” Cô cảnh sát đang muốn nói gì đó thì kịp tỉnh táo lại, nuốt lời nói trở về.

Trong lúc mọi người xung quanh đang sốt ruột thì một giọng nói của nữ giới vang lên từ đám người: “Tôi đổi với cô ấy được không?”

Khi nói Tưởng Thiên Du đã kỹ xảo lướt qua bảo vệ ngăn ở phía trước, lập tức đi tới vị trí ở giữa cảnh sát và kẻ bắt cóc. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Chu Nhã?” Trên mặt anh cảnh sát lúc này tràn đầy vẻ ngạc nhiên, sau khi lấy lại tinh thần thì vội vàng mở miệng hét lớn: “Cô là người bệnh còn qua đây làm gì? Muốn làm loạn thêm hả? Sao còn chưa qua đây, nhanh lên!”

Lúc này Tưởng Thiên Du như bị vết máu đỏ thẫm trên sàn dọa sợ đến không hề nhúc nhích, trên mặt đúng lúc lộ ra biểu tình sợ hãi lương thiện, lần mở miệng thứ hai còn nhiễm một chút sợ hãi, trong đó còn trộn một ít thương xót: “Y tá trưởng là người tốt, cầu xin ông hãy cho cô ấy một con đường sống đi!”

Cô đang quan sát hoàn cảnh xung quanh trạm y tá, tên bắt cóc kia cũng đang quan sát cô.

Có lẽ là thấy dáng người cô nhỏ xinh cộng thêm việc đang mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu quấn băng gạc, khi đi đường cũng tập tễnh, thật sự không giống có uy hiếp gì. Chỉ hơi suy nghĩ một chút kẻ bắt cóc liền giật giật dao găm trên cổ bác sĩ nữ, ý bảo cô tiến tới.

Xung quanh yên tĩnh muốn chết, anh cảnh sát vừa buột miệng thốt ra: “Không.” Và định bước lên một bước thì đã bị tiếng thét chói tai và tiếng khóc nức nở của bác sĩ nữ chặn lại.

Mọi người ở đây đều nín thở, đợi cho bác sĩ nữ bị người kia áp bức nơm nớp lo sợ trói chặt tay chân Tưởng Thiên Du bằng dây thừng xong kẻ bắt cóc mới túm hai người tới góc tường.

Đầu tiên gã cực kỳ tuỳ ý đẩy ngã Tưởng Thiên Du đang bị hạn chế tay chân ngã xuống đất, sau đó khôi phục lại tư thế kề dao vào cổ bác sĩ như ban đầu, lạnh lùng nhìn cảnh sát vọt tới chỗ bọn họ vừa đứng, kéo người bị thương thoi thóp đi.

“Chúng mày đã cứu được người như ý nguyện rồi thì giờ tới lượt tao ra yêu cầu đúng không?” Trong khi nói gã như uy hiếp mà lại cắt qua cổ bác sĩ nữ một cái: “Tao muốn gặp Vương Hoằng Phương!”

“Viện trưởng Vương?” Một y tá kinh ngạc buột miệng nói.

Cùng thời gian Tưởng Thiên Du như một con tôm co quắp nằm bên chân kẻ bắt cóc thu lại ánh mắt, lông mày cô khẽ nhúc nhích, rũ mi giấu đi cảm xúc trong đôi mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp