Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 7: Vận may bị cắt đứt


1 năm

trướctiếp

Bố Khương nghe được âm thanh liền bước ra từ trong phòng, nhíu mày nhìn hai người được Khương Duy đưa từ bên ngoài về. Trước đây, ông ấy cũng tiếp xúc với mấy người đoán số mệnh, xem phong thủy linh tinh. Dù là mở công ty hay nhà xưởng thì mọi người đều có thói quen tìm một người tới xem để kiếm may mắn. Trước kia, trong văn phòng còn bày một thứ dùng để chiêu tài nên dù không biết cách dùng thì bể cá đó nhìn rất đẹp mắt.

Tuy nhiên, bố Khương xây dựng sự nghiệp dựa vào hai bàn tay trắng. Tuy trước đó, ông ấy theo trào lưu bày một ít đồ vật để chiêu tài nhưng trong xương cốt vẫn không tin thứ này. Lúc trước, việc kinh doanh của gia đình phát triển là nhờ vào sự cần cù, chăm chỉ, chịu khổ của ông ấy. Nếu thấy tướng số thật sự có tác dụng thì sự nghiệp của ông ấy cũng không thất bại thảm hại như vậy.

Tuy nhiên, nhà mình đã rơi vào cảnh ngộ này nên bố Khương không muốn lại đắc tội người nào, còn muốn giữ thể diện cho con trai. Tuy bố Khương nghĩ vậy cũng tốt, trong lúc ngâm trà thì ông ấy nói rõ tình huống gia đình mình. Ông ấy chỉ cần nói rõ nhà mình không có tiền, thầy tướng số tự mình rời đi.

“Đại sư, mời ngồi!” Bố Khương cười tươi vươn tay về phía Vương Béo: “Trong nhà chật hẹp, tiếp đón không chu đáo.”

Vương Béo thấy người kia duỗi tay trước mặt mình, vội lùi về sau một bước rồi đẩy Lâm Thanh Âm tới trước mặt mình: “Đây mới là đại sư của chúng tôi, Lâm đại sư tên Lâm Thanh Âm.”

Bố Khương ngẩn người khi nhìn cô gái cao chưa tới cằm mình, đại sư này quá “Trẻ tuổi” đi! Ông ấy nhìn hai người Vương Hổ và Lâm Thanh Âm thì hơi không hiểu rõ tình huống. Ông ấy không nhịn được thầm cân nhắc: Trước đây không phải lưu hành tìm người lớn tuổi làm đại diện cho cửa hàng sao. Bây giờ sửa đổi kịch bản rồi?

Mặc kệ ai là đại sư, dù sao mình căn bản không tính tiêu tiền trên người họ nên đối phó một chút là được. Bố Khương mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, lục tìm lá trà.

“Chú không cần vội!” Lâm Thanh Âm nói: “Cháu biết chú không tin cháu, không tính toán để chúng cháu ngồi ngốc ở đây.”

Tươi cười trên mặt bố Khương hơi cứng, ông ấy thấy Lâm Thanh Âm nói thẳng ra mà không hề che giấu thì xấu hổ cười “Chủ yếu là trong nhà thật sự không có tiền mời đại sư, để hai người đi một chuyến tay không rồi.”

“Con trai của chú đã trả tiền rồi.” Lâm Thanh Âm móc miếng ngọc ra: “Đây là tiền thù lao của anh ấy.”

Bố Khương mở to hai mắt nhìn miếng ngọc kia, không dám tin nhìn Khương Duy hơi tránh né, không dám đối diện với cái nhìn của bố Khương và còn mạnh miệng nói: “Nếu nhà chúng ta còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng phải bán miếng ngọc này. Còn không bằng lấy ra thử sức một lần.”

Bố Khương tức đến nỗi siết chặt nắm tay nhưng con trai đã tốt nghiệp đại học, dù ông ấy có tức giận thì cũng không thể đánh anh trước mặt người ngoài. Ông ấy chỉ có thể oán giận trừng anh một cái: “Cháu có biết miếng ngọc này trị giá bao nhiêu tiền không?”

Lâm Thanh Âm cũng không biết ngọc bội này trị giá bao nhiêu tiền, cô chỉ thích linh khí tràn đầy trên đó. Cô yêu thích vuốt ve miếng ngọc, Lâm Thanh Âm với đôi mắt sáng ngời nhìn bố Khương: “Chú yên tâm. Nếu cháu giải quyết không được chuyện nhà chú thì cháu sẽ trả miếng ngọc này cho chú.”

Bố Khương không thể duy trì nụ cười trên mặt: “Muốn giải quyết thế nào? Giúp tôi bỏ vốn đầu tư hay tìm người cho tôi vay? Tôi không tin đã tới tình trạng này rồi còn có thể dựa vào đoán số mệnh để giải quyết cho tôi.”

“Mệnh của Khương Duy mang phúc, trời sinh mang tài. Mặc dù, chú trở nên giàu có là do nỗ lực, cố gắng làm việc nhưng nếu không có Khương Duy mang tới vận may thì chú căn bản không thể tạo nên sự nghiệp lớn.” Lâm Thanh Âm đứng lên, duỗi tay điểm lên trán Khương Duy: “Có người dùng thủ đoạn đổi trắng thay đen, lấy vận xui giấu số làm quan của Khương Duy, dời may mắn của anh ấy đi.”

Bố Khương nghe trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Âm như nhìn kẻ điên: “Cô gái nhỏ, cháu làm bài tập hè xong chưa? Có phải cháu xem tivi quá nhiều không?”

Lâm Thanh Âm nhớ bài tập hè làm mình phải nửa ngày mới viết được hai trang, mặt tái mét. Cô tức muốn hộc máu, chống tay lên eo: “Nếu cháu giải quyết được chuyện này cho chú, chú và cháu ngồi một chỗ làm bài tập hè.”

Bố Khương không nhịn được vỗ một cái lên bàn, chốt một câu: “Được, bài tập nghỉ đông cũng viết cho cháu!”

Lâm Thanh Âm duỗi tay chỉ sợi tơ hồng đang đeo trên cổ ông ấy và mẹ Khương: “Hai người tháo sợi dây trên cổ xuống đi.”

Bố Khương cảnh giác duỗi tay cản lại, hơi hoài nghi nhìn Lâm Thanh Âm: “Làm gì? Cầm miếng ngọc của con trai tôi còn chưa đủ? Ngay cả đồ của hai chúng tôi cũng muốn lấy?”

Mẹ Khương đẩy bố Khương ra, tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống đưa tới trước mặt Lâm Thanh Âm: “Cô gái nhỏ, tính cách bố Khương Duy hơi bắt bẻ nên cháu không cần tranh chấp với ông ấy. Đây là quà cha nuôi Khương Duy tặng chúng tôi nhân ngày kỉ niệm chúng tôi kết hôn, không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng mời cao tăng làm phép. Nó phù hộ chúng tôi bình an nên chúng tôi vẫn luôn đeo nó. Ai, mà đúng là nó rất linh nghiệm. Vì không tới hai ngày sau khi đeo nó, chúng tôi gặp tai nạn xe và nhờ mặt dây chuyền bằng ngọc phù hộ mà chúng tôi chỉ trầy da, không có chuyện gì lớn.”

Lâm Thanh Âm dùng tay sờ hoa văn màu hồng thấm trong mặt dây chuyền bằng ngọc, thương cảm nhìn bà ấy: “Nếu cô chú không đeo mặt dây chuyền bằng ngọc này thì hai người không gặp tai nạn xe, không xảy ra những chuyện hiện tại.”

Bố Khương ngẩn người: “Lời của cháu là có ý gì?”

Lâm Thanh Âm cười khẽ, tiện tay thả mặt dây chuyền bằng ngọc lên bàn: “Số làm quan của Khương Duy bị vận xui che giấu được cỡ hai năm. Nếu cháu không tính sai thì lần mọi người gặp tai nạn xe là vào hai năm trước. Hai người cẩn thận nhớ lại xem, sau lần gặp tai nạn xe đó rồi đổ máu thì những việc sau này luôn không thuận lợi? Mà người đưa vòng cổ cho hai người, bây giờ tài sản của ông ta không kém hơn so với hai năm trước?”

Sắc mặt bố Khương dần trắng bệt, ông ấy cúi đầu nhìn mặt dây chuyền bằng ngọc mình đã đeo hai năm. Ông ấy không dám tin chuyện này có quan hệ tới anh em tốt của mình.

Nhưng tình hình thực tế đúng như lời Lâm Thanh Âm nói, hai năm trước anh em của ông ấy làm ăn thất bại nên rơi vào cảnh nghèo khổ. Công ty đứng trên bờ vực phá sản, tài sản bị đông băng, phòng ốc bị niêm phong. Lúc ấy, vì ông ấy vội tìm biện pháp giúp ông ta, tìm người cho vay và không quan tâm tới việc làm ăn của mình. Đến nỗi, không có tâm tư chuẩn bị ngày kỉ niệm kết hôn 25 năm với vợ.

Bố Khương còn nhớ rõ, buổi tối ngày kỷ niệm mình kết hôn, Trần Ngọc Thành cầm một túi giấy nhỏ bước vào cửa. Ông ta vừa chúc phúc cho hôn nhân hạnh phúc của họ vừa thẹn thùng đưa mặt dây chuyền bằng ngọc tới trước mặt họ. Ông ấy còn nói đừng nhìn mặt dây chuyền bằng ngọc có hình dáng bình thường, nó đã được cao tăng làm phép bảo vệ hai người bình an.

Lúc ấy, bố Khương không đặt tâm tư lên vật nhỏ này và còn thầm nhớ nhung vụ cho vay giúp ông ta mà khi đó Trần Ngọc Thành nói có người nể mặt mũi liền hóa giải cảnh khó khăn này. Lúc ấy, ông ta thấy bố Khương xách túi đựng mặt dây chuyền bằng ngọc thả ở một bên thì ông ta còn giận dữ nói bố Khương khinh thường bạn bè nghèo khổ, không muốn đeo quà tặng của mình.

Bố Khương biết từ khi Trần Ngọc Thành nghèo khổ, bạn bè ngày xưa ngoài mình thì không còn ai tình nguyện giao thiệp với ông ta. Ông ấy không muốn làm Trần Ngọc Thành cảm thấy khó chịu, liền kêu vợ đeo mặt dây chuyền bằng ngọc với ông ấy. Ông ấy vốn nghĩ là đeo mấy ngày rồi tháo xuống, ai ngờ mấy ngày trước lại xảy ra tai nạn xe. Hai người trừ bị trầy da, chảy chút máu ra ngoài thì xảy ra không còn chuyện lớn. Lúc ấy Trần Ngọc Thành nghe được tin tức liền đuổi tới, nói với giọng khẳng định là mặt dây chuyền bằng ngọc phù hộ bọn họ, kêu bọn họ ngàn vạn lần đừng tháo xuống. Lần đeo này kéo dài tận hai năm.

Bây giờ nhớ lại, từ khi bước ra khỏi bệnh viện thì công ty liền không gặp xui xẻo. Ban đầu chỉ là những việc nhỏ không đáng chú ý, sau đó cung ứng xảy ra vấn đề làm một đám hàng hóa báo hỏng. Chuyện này như một ngòi nổ dẫn tới việc này rồi việc khác không thành công. Bố Khương mới vừa xử lý tốt việc này thì việc khác lại xảy ra vấn đề. Việc buôn bán vốn đang thuận buồm xuôi gió liền ngày càng không thuận lợi, đơn đặt hàng mới vừa nhận liền không tới, ngân hàng cho vay đã đến kỳ phải trả.

Ngắn ngủn hai năm, bố Khương từ doanh nhân được mọi người khen ngợi thành kẻ nghèo hèn mà bây giờ, Trần Ngọc Thành lại không ngừng có danh tiếng, còn nở mày nở mặt so với ông ấy năm đó.

Tháo mặt dây chuyền bằng ngọc xuống, bố Khương run rẩy nắm trong tay: “Cháu nói mặt dây chuyền bằng ngọc hại tôi biến thành vậy?” Ông ấy nhìn con trai đứng bên cạnh, nghĩ tới cái gì rồi chuyển sang thắc mắc: “Không phải cháu nói con trai tôi trời sinh mang tài? Mặt dây chuyền bằng ngọc ảnh hưởng gì tới thằng bé?”

Lâm Thanh Âm duỗi tay cầm mặt dây chuyền bằng ngọc trong tay bố Khương, cầm cái còn lại được thả xuống của mẹ Khương và dễ dàng hợp lại thành một trái tim. Màu đỏ bên trong mơ hồ xuất hiện bóng dáng của một người.

“Bát tự Khương Duy cứng, số mệnh đủ, trực tiếp cầm vận khí của anh ấy đi rất dễ bị cắn trả. Cho nên đối phương mới nghĩ ra cách giải quyết vòng vo này.” Lâm Thanh Âm chỉ hai mặt dây chuyền bằng ngọc: “Trước tiên, làm phép với hai cái mặt dây chuyền bằng ngọc, chỉ cần có máu hai người dính lên sẽ thay hai người tồn tại. Nói cách khác, chỉ cần có người làm phép với mặt dây chuyền bằng ngọc thì người trúng chiêu sẽ là hai người.”

Nhìn sắc mặt bố Khương khó chịu, Lâm Thanh Âm chỉ vết máu trên đó: “Đây là một đôi tử ngọc, trong tay đối phương hẳn có một đôi mẫu ngọc dùng làm phép. Ông ta dùng vết máu của hai người tạo ra Khương Duy giả làm xáo trộn số mệnh, cắt đứt vận may ban đầu thuộc về Khương Duy.”

Cô nhìn vận đen trên trán Khương Duy lắc đầu: “Nếu đối phương chỉ muốn cắt đứt số mệnh của của Khương Duy, hai người vẫn sẽ không nghèo như vậy nhưng đối phương lo sẽ có một ngày thật sự không dùng được người giả đó. Cho nên, sau khi cắt đứt được vận may của Khương Duy, ông ta lấy vận xui bám lên cung Mệnh của anh ấy. Cung Mệnh là mệnh trời tự nhiên trên cung, là nơi nguyên khí đông lại, bị vận xui che giấu chẳng những số mệnh không tốt mà còn ảnh hưởng tới tuổi thọ. Số mệnh của cả nhà cô chú vốn đặt trên người Khương Duy, anh ấy thành vậy thì sao hai người không gặp xui xẻo?”

Lâm Thanh Âm vươn tay với Khương Duy: “Mấy năm nay, cha nuôi của anh đã tặng anh món quà gì?”

Sắc mặt Khương Duy khó coi quay về phòng, chỉ lát sau đã cầm một cái mũ lưỡi trai đi ra. Vương Béo vừa thấy nhãn hiệu liền không nhịn được hít một hơi: “Tôi có nhìn thấy cái mũ này trên mạng, giá 10 ngàn 8 lận.”

Khương Duy vuốt chiếc mũ trong tay, biểu cảm hơi mất mát: “Sau khi nhà tôi phá sản, tôi lấy đồ hàng hiệu bàn đến chỗ second-hand. Cha nuôi tôi thấy, cảm thấy đau lòng nên tặng tôi chiếc mũ này làm quà sinh nhật.” Anh vứt chiếc mũ lên bàn trà, tự giễu sờ trán: “Ngoài mùa hè, thời điểm khác tôi đều mang chiếc mũ này, mang tới nỗi tạo ra tình cảm luôn.”

“Quà tặng này đưa trực tiếp rất khá!” Lâm Thanh Âm nhìn khí âm u quấn quanh chiếc mũ, không khỏi lùi về hai bước: “Xem ra là thứ này.”

Bố Khương nhìn đồ vật do anh em tốt của mình đưa tới, thầm thấy vô cùng phức tạp. Ông ấy không biết có nên tin tưởng lời Lâm Thanh Âm nói vì dù sao khi nhà mình bị phá sản, tới cửa thăm mình mỗi tháng là anh em tốt Trần Ngọc Thành. Khi nghe ông ta mới là đầu sỏ hại mình, bố Khương khó tiếp thu hiện thực này nhưng sự việc đã bày ra trước mắt, ông ấy cũng không tin tất cả đều là trùng hợp.

So ra mẹ Khương bình tĩnh hơn, bà ấy duỗi tay đẩy bố Khương sang một bên rồi cung kính chắp tay trước ngực bái Lâm Thanh Âm: “Đại sư, ngài xem tình huống này của nhà chúng tôi nên giải quyết thế nào?”

Đời trước, Lâm Thanh Âm tu đại chính đạo, xem thiên cơ nhưng không đại biểu cô không hiểu mấy thứ đồ chơi con nít đó. Loại đồ vật làm xáo trộn số mệnh, thủ đoạn nhỏ không lên nổi mặt bàn đó không là gì trong mắt cô. Chỉ là bây giờ cô không có tu vi trong người, cần dùng chút thủ đoạn và công sức để phá giải nó.

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: “Viện của chú có ánh nắng mặt trời không tệ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp