Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Lâm Thanh Âm cảm nhận được túi quần của mình cuối cùng cũng phồng lên, bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí trên khuôn mặt còn xuất hiện một nụ cười vui sướng.

Đời trước khi cô ở thế giới Tu Tiên, có rất nhiều tông môn đều yêu cầu đệ tử đến thế giới phàm nhân để rèn luyện, mài giũa tâm trí. Nhưng Lâm Thanh Âm bởi vì có tài năng xuất chúng nên ngay từ khi mới vào tông môn, cô đã trở thành đệ tử *hạch tâm, ngoại trừ tu luyện thì chính là nghiên cứu **thuật số, đối với những thứ như đấu pháp cô cũng không am hiểu mấy. Vì không muốn đệ tử mình dốc lòng bồi dưỡng ngã xuống nên sư phụ đã cho bọn họ ra ngoài rèn luyện.

*Đệ tử hạch tâm: đệ tử trung tâm, cốt cán.

**Thuật số: Phép căn cứ vào bát quái và ngũ hành mà đoán sự lành, sự dữ, sự may, sự rủi.

Lâm Thanh Âm nhập môn khi tuổi vẫn còn nhỏ, sau khi vào tông môn thì càng ít giao tiếp với người khác, một lòng một dạ nghiên cứu, học hỏi về thuật số của môn phái, bộc lộ hết tài năng trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm đông đảo, được chưởng môn nhận làm đệ tử thân truyền. Sau này, Lâm Thanh Âm lại trở thành chưởng môn của phái Thần Toán, những việc vặt trong tông môn đều giao cho đệ tử đi xử lý, cô ngoài bế quan và tìm hiểu thuật số ra thì chính là tu luyện ở trong động, chỉ khi những người có thân phận cao hơn Lâm Thanh Âm đem theo lễ vật quý giá tới cửa cầu xem bói thì cô mới ra mặt gặp một lần.

Lại nói tiếp, hôm nay xem như là lần đầu tiên trong hai đời cô chính thức kiếm tiền, tuy rằng chút tiền ấy không có cách nào so được với *thiên tài địa bảo ở đời trước, nhưng cô lại cảm nhận được sự thỏa mãn trong đó. Lâm Thanh Âm cảm thấy cuộc sống của người thường cũng rất thú vị, chẳng trách các đệ tử lại thích ra ngoài rèn luyện như vậy, ngoại trừ việc cơm hơi khó ăn ra thì đúng là không có cái gì xấu.

*Thiên tài địa bảo: báu vật quý giá trong đất trời.

Nhắc đến ăn cơm, Lâm Thanh Âm xoa bụng, có chút sống không còn gì luyến tiếc, buổi sáng cô đã cố gắng nhét một bát mì vào dạ dày, sao lúc này lại đói bụng nữa rồi? Lâm Thanh Âm ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này cô mới phát hiện thì ra là đã đến lúc ăn cơm rồi.

Một ngày ăn ba bữa cơm thật là phiền phức, Lâm Thanh Âm thở dài, đang chuẩn bị ngồi xe buýt về nhà thì nghe được từ đằng sau truyền đến tiếng gọi ầm ĩ xen lẫn với tiếng thở hổn hển: “Đại sư, đại sư, đợi tôi một chút!” Lâm Thanh Âm quay đầu nhìn lại, thì ra là cái tên lừa đảo đại sư Vương kia đuổi theo, cô đi đến đứng dưới bóng cây sau lưng, nhíu mày nhìn ông ta: “Chú còn có việc gì sao?”

Đại sư Vương lau mồ hôi trên trán, trên mặt ông ta nở một nụ cười ân cần: “Lúc nãy ngài vừa đi là tôi đã hối hận rồi, ngài xem, hôm nay chúng ta cũng coi như là rất có duyên, sao có thể không trao đổi phương thức liên lạc được chứ! Lúc mà bác gái Trần đi còn nói chờ sau khi sinh nhật của con gái bà ấy kết thúc thì bà ấy sẽ mang lễ vật quý giá đến cảm ơn ngài đấy. Nhưng ngài xem, tôi lại không có cách liên hệ với ngài, đến lúc ấy thì tôi báo tin cho ngài bằng cách nào đây?”

Lâm Thanh Âm hơi khó hiểu mà nhíu mày: “Phương thức liên lạc là cái gì?”

Đại sư Vương có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, gãi đầu xấu hổ cười nói: “Là trao đổi số điện thoại của nhau ấy, hoặc là kết bạn Wechat gì đó cũng được?”

Lại là điện thoại!

Mặt Lâm Thanh Âm không có biểu cảm gì, liếc mắt nhìn Đại sư Vương một cái rồi quay đầu đi thẳng: “Cháu không có điện thoại!”

Đại sư Vương hơi sửng sốt, nhắm mắt đuổi theo cô, nói: “Đã là thời đại nào rồi mà còn không có điện thoại được chứ? Bây giờ ngay cả học sinh tiểu học còn đeo đồng hồ thông minh đi học kia kìa!”

Thấy Lâm Thanh Âm không hề có ý muốn đáp lại nên đại sư Vương chỉ có thể lấy lùi làm tiến, liếm môi hỏi: “Đại sư, vậy thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm có được không? Tốt xấu gì thì tôi cũng coi như là đồng môn của ngài, chúng ta cùng ăn rồi giao lưu kinh nghiệm một chút đi ha?”

Vừa nghe đến hai chữ "ăn cơm", Lâm Thanh Âm càng đi nhanh hơn, cái thứ khó ăn giống như cơm này về nhà ăn là được, bắt cô lấy tiền mình vừa kiếm được đi ăn cơm, không có cửa đâu!

Đại sư Vương vốn dĩ đã hơi béo, bây giờ lại là giữa trưa, khoảng thời gian nóng nhất trong ngày, ông ta một đường chạy tới đây cũng đã chảy không ít mồ hôi, bây giờ lại đuổi theo đi bên cạnh Lâm Thanh Âm nguyên một đoạn đường, mồ hôi nhiều đến mức chảy cả vào mắt, nhìn từ xa cứ như là đang khóc vậy.

“Tôi nói này đại sư! Ngài đi chậm một chút có được không?” Vẻ mặt đại sư Vương tuyệt vọng lau mồ hôi trên mắt đi: “Đã đến giữa trưa rồi, ngài về nhà không phải cũng cần ăn cơm à! Tôi biết gần đây có một nhà hàng ăn cũng ngon lắm, tôi mời ngài đến thử.”

Lâm Thanh Âm dừng bước, quay đầu lại nhìn ông ta một cái: “Chú mời sao?”

“Tôi mời tôi mời!” Đầu của Vương đại sư gật như gà mổ thóc: “Ngài thích ăn cái gì thì cứ tùy ý chọn, tôi mời.”

Lâm Thanh Âm hơi nghĩ ngợi rồi miễn cưỡng gật đầu, tên họ Vương này tuy rằng bói toán chẳng ra làm sao, nhưng nhìn có vẻ rất hào phóng. Lâm Thanh Âm nghĩ đến buổi sáng mình ngồi ở công viên tận hai tiếng mà ngay cả một đơn hàng cũng không có, lại còn đưa cảnh sát tới, cô quyết định tham khảo bí quyết bày quán của ông ta một chút.

Gần thư viện có khá nhiều quán ăn, đại sư Vương nhìn trái nhìn phải một vòng, cuối cùng chọn một nhà hàng Hồng Kông mà những cô gái trẻ khá thích ăn, trả thêm tiền phí phục vụ, yêu cầu một phòng riêng nhỏ.

“Đại sư, mời ngài đi bên này.” Vương đại sư đưa tay ra mời, dẫn Lâm Thanh Âm đi vào phòng, ân cần mở cửa. Những người khách khác đi ngang qua bên cạnh nhìn thấy một người đàn ông trung niên cúi đầu khom lưng với một cô bé, miệng còn gọi đại sư thì vô cùng kinh ngạc, dù vậy, hai người kia đều vô cùng tự nhiên, giống như nên là như thế vậy.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, Vương đại sư lập tức đưa đến tầm tay của Lâm Thanh Âm: “Ngài xem, ngài thích ăn cái gì?”

“Tùy ý đi.” Lâm Thanh Âm không có hứng thú vẫy tay: “Tôi không thích ăn cơm!”

Vương đại sư lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt, mở quyển thực đơn ra chọn một vài món ăn phổ biến ở quán, lại chọn thêm một vài món điểm tâm mà con gái thích ăn.

Đợi đến khi nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời khỏi phòng, Vương đại sư lập tức rót một ly trà cho Lâm Thanh Âm: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Vương Hổ, biệt danh là Vương béo, ngài muốn gọi tôi kiểu gì cũng được.”

Lâm Thanh Âm cầm ly trà lên nhìn lá trà trong bình, nhíu mày, đặt ly trà qua một bên, ngay cả chạm vào một cái cô cũng không muốn: “Tôi tên là Lâm Thanh Âm.”

“Trà này không hợp khẩu vị của ngài sao?” Vương béo vừa mới hỏi xong ông ta liền cốc vào đầu mình: “Tôi biết rồi, các cô gái ở độ tuổi như ngài đều không thích những cái này! Để tôi gọi đồ uống cho ngài!”

Nhìn Vương béo gọi nhân viên phục vụ tới, Lâm Thanh Âm không ôm hy vọng gì mà thở dài, đời trước tuy rằng không cần ăn cơm, nhưng cô lại rất thích thưởng trà. Trà mà cô uống đều dùng lá của những cái cây trà mọc cao chạm tới tận mây, mỗi một ngụm xuống bụng đều tràn đầy linh khí, mà loại trà trên bàn này, đừng nói là linh khí, ngày cả vị cũng không ngon.

Người phục vụ rất nhanh đưa tới một ly dương chi cam lộ*, Lâm Thanh m nhìn hơi lạnh bốc lên từ chiếc ly xinh đẹp, cẩn thận uống một ngụm, có chút vui mừng mà kinh ngạc mở to hai mắt: Thứ đồ uống này tuy rằng không có linh khí, nhưng hương vị lại khá tốt!

Vương béo nhìn Lâm Thanh Âm uống từng ngụm rất vui vẻ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: Đại sư cũng quá khó lấy lòng rồi! Không thích ăn cơm, không thích uống trà, cũng may đồ uống lạnh còn hợp khẩu vị của ngài ấy, nếu không thì ông ta cũng không biết mở miệng như thế nào nữa.

“Lâm đại sư, vừa rồi làm sao mà ngài thấy được những chuyện trong nhà bác gái Trần kia vậy?” Vương béo càng nghĩ càng cảm thấy ly kỳ: “Chẳng lẽ mấy thứ này thật sự có thể tính ra sao?”

Lâm Thanh Âm ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu chú không tin thì tại sao lại ra ngoài bày quán xem bói.”

Vương béo cười mỉa hai tiếng: “Không dối gạt ngài, trước kia ông nội của tôi hiểu một chút về chuyện xem bói này, sau này còn không phải là trong lúc vận động phá *tứ cựu sao? Những điều này đều bị phê phán là mê tín dị đoan, lúc này ông nội tôi mới rửa tay gác kiếm, không làm nữa. Đợi sau khi vận động kết thúc, mọi người trải qua mười năm lễ rửa tội, cũng không tin những cái thứ đó nữa, mãi đến mấy năm nay mới lại từ từ bùng phát trở lại, nhưng những người có năng lực thật sự cũng chỉ có lại mấy người. Tôi làm cái này chỉ vì vui là chính, có tiền thì tốt, không có cũng chẳng sao.”

*Tứ cựu: Bốn điều cần tiêu diệt tại Trung Quốc những năm 1966, gồm: “tư duy cũ”, “văn hóa cũ”, “thói quen cũ” và “phong tục cũ”.

Vương béo lấy một cuốn sách rách nát từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt Lâm Thanh Âm: “Đây là cuốn sách mà ông nội tôi để lại, không có việc gì thì tôi lại lật ra xem, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không hiểu được.”

Lâm Thanh Âm tùy tay lật xem vài tờ, gật đầu: “Cuốn sách này cũng có chút là thật, còn hơn vài cuốn sách mà chú xem ở tiệm. Có điều…”

Lâm Thanh Âm nhìn tướng mạo của Vương béo, lắc đầu: “Chú không thích hợp ăn chén cơm này đâu, nó tương khắc với bát tự của chú.”

“Aiz, thật làm ngươi nói!” Vương béo vỗ đùi, buồn bực nói: “Chỗ này thật ra cũng có không ít người xem bói, mọi người đều là *liền mông mang lừa, trong đó cũng có không ít loại lòng dạ hiểm độc, đầu tiên là dọa người trước, sau đó là bắt người ta phải làm lễ để phá giải. Tôi không phải loại người táng tận lương tâm như vậy, tôi chỉ nói lời hay chọc cho khách hàng vui vẻ mà thôi. Nhưng mặc dù là như vậy, số lần tôi bị đánh cũng nhiều hơn so với bọn họ, đầu cứ ba ngày lại bị thủng một lỗ, ngài nói xem tôi đây là số gì đây!”

*Liền mông mang lừa (nguyên văn là 连蒙带骗): liên ngôn và lừa dối. Nghĩa là dùng miệng lưỡi để lừa dối người khác.

Lâm Thanh Âm uống một ngụm đồ uống lạnh: “Số chú có chút tiền tài, cơm áo không cần phải lo, thật ra cũng không cần làm những cái này.”

Vương béo “chậc” một tiếng, kính nể giơ ngón tay cái lên: “Lại để ngài nhìn ra rồi! Mấy năm trước nhà tôi bị phá bỏ và di dời, chính phủ đưa cho tôi một số tiền để chia lại cho người ở sáu căn hộ. Mình tôi ở một căn, những người khác đều là thuê, tiền thuê mỗi tháng thêm lên cộng với lợi tức cũng được hai trăm ngàn tệ. Ra ngoài đoán mệnh thuần túy vì bản thân tôi thích, còn có thể tán gẫu rít thuốc gì đó, so với việc đi ra ngoài đi làm thì vui hơn nhiều.”

Lâm Thanh Âm đưa tay sờ số tiền trong túi mình vừa mới kiếm được, một nghìn tệ, bỗng nhiên không quá muốn phản ứng Vương béo!

Khi đang nói chuyện, cửa phòng bị gõ hai cái, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn vào, mật sốt xá xíu, ba chén canh gà, vịt quay, cánh gà chiên giòn, thịt heo xào chua ngọt và thịt cua chiên vàng cay,…

Lâm Thanh Âm nhìn từng món ăn màu sắc tươi sáng, mùi hương tỏa ra thơm nức trên bàn không khỏi ngẩn cả người, những thứ này quả thực là khác một trời một vực với đống rau luộc ở nhà nha! Thì ra cơm cũng có thể làm đẹp như vậy sao?

Vương béo đặt chén canh xuống trước mặt Lâm Thanh Âm: “Có thực mới vực được đạo, cho dù là không thích thì ít nhiều gì ngài cũng phải ăn một chút gì đó, nếu không thì không tốt cho cơ thể đâu.”

Lâm Thanh Âm cầm đũa, gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng, sau đó hai mắt cô sáng rực lên.

Nửa giờ sau, Vương béo nhìn mấy cái đĩa trống trơn trên bàn, yên lặng bật chuông báo động trong lòng.

Một giờ sau, phá bỏ và di dời hộ - Vương béo nhìn số tiền trên hóa đơn mà khóc không ra nước mắt. Đại sư! Ngài không phải nói là không thích ăn cơm sao!!!

Một tay Lâm Thanh Âm cầm đồ uống, tay còn lại xoa cái bụng tròn xoe, thỏa mãn thở dài: “Đừng nói nữa, cơm này ăn cũng không tệ.”

Ăn xong cơm, Vương béo cảm thấy hai người cũng coi như là có chút giao tình rồi liền lấy điện thoại ra lại lần nữa, nghĩ muốn kết bạn WeChat với Lâm Thanh Âm. Lâm Thanh Âm suy nghĩ rồi nói: “Mua một cái điện thoại thì cần bao nhiêu tiền?”

Cô lấy một ngàn tệ mới kiếm được từ trong túi ra: “Chừng này đủ không?”

Vương béo kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Âm, ông ta phát hiện, vị đại sư nhỏ tuổi này hình như là có hơi nghèo…

——

Vương béo dẫn Lâm Thanh Âm đến cửa hàng bán điện thoại gần đấy, mua một cái điện thoại với giá hơn tám trăm tệ, là cái loại điện thoại dạng cơ bản nhất, sau đó chọn cho cô cái có dung lượng lưu trữ lớn một chút. Lâm Thanh Âm không có căn cước công dân, Vương béo tung ta tung tăng dùng căn cước công dân của mình làm sim điện thoại cho cô, lại tạo một tài khoản Wechat cho cô.

Đợi tới khi lưu được số điện thoại của Lâm Thanh Âm, còn kết bạn WeChat, Vương béo mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy cái cách vỗ mông ngựa này của mình thật đúng là quá lao lực rồi.

Lâm Thanh Âm nhìn món đồ chơi trong tay với vẻ mặt hết sức mới lạ, gật đầu với Vương béo: “Cảm ơn chú.”

“Không cần cảm ơn tôi đâu.” Vương béo cười xoà, xoa tay: “Thay vào đó… Ngài có thể chỉ điểm cho tôi một chút có được hay không? Cùng lắm thì tôi học xong cũng không đi xem bói nữa, chỉ là thi thoảng tự ngẫm chơi chơi thôi cũng được.”

Lâm Thanh Âm trầm ngâm một lát: “Năm rưỡi sáng thứ năm, chú mang cuốn sổ kia của chú đến công viên thành phố tìm tôi, tôi sẽ nói cho chú biết một số thứ.”

Vương béo gật đầu, lại có chút khó hiểu hỏi: “Vì sao lại là thứ năm thế?”

Lâm Thanh Âm trừng ông ta một cái: “Bởi vì ngày đó việc làm ăn mới tới cửa.”

Vương béo sợ ngây người: “Ngay cả cái này mà cũng có thể tính ra được, ngài thật đúng là lợi hại mà!”

Lâm Thanh Âm bỏ điện thoại vào trong túi, vẻ mặt bình tĩnh suy nghĩ, đến lúc đó thì kết quả kiểm tra của cảnh sát chắc cũng có rồi nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp