Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 13: Cục diện phong thủy trí mạng


1 năm

trướctiếp

Trương Kiến Quốc hơi chóng mặt, thoạt nhìn sắc mặt còn tái nhợt hơn trước. Vương Béo sợ hãi, vươn tay kéo ông ta vào khoảng đất râm mát dưới tàng cây, giống như có chút sợ hãi: “Ông lớn ơi, chú tới đây để xem bói chứ không phải là tới để ăn vạ, ngàn vạn lần đừng té xỉu, chúng tôi không có thuốc đâu!”

Trương Kiến Quốc ngồi trên tảng đá lớn, thở hổn hển. Bỗng nhiên, ông ta giống như nhớ ra điều gì đó, hoảng loạn lấy từ trong túi ra một xấp tiền, đặt vào tay Lâm Thanh Âm: “Đại sư, cầu xin cháu cứu nhà chúng tôi.”

Vương Béo thấy thế, vội vàng vươn tay cản lại, quay đầu nhìn Lâm Thanh Âm một cái. Chỉ nhìn nhau một giây, Vương Béo đã hiểu được ý của Lâm Thanh Âm. Ông ta cầm tiền, đếm đủ một nghìn tệ rồi giữ lại: “Một nghìn tệ này là tiền xem bói. Còn những tiền khác, chúng tôi sẽ tùy tình hình mà tính toán.”

Lâm Thanh Âm cho Vương Béo một ánh mắt khen ngợi. Ông chú này quả thực cơ trí!

Trương Kiến Quốc cũng biết, tiền ông ta đưa ra sẽ không giải quyết được gì. Ông ta cầm số tiền mà Vương Béo trả lại, tay hơi luống cuống: “Đại sư, xin hãy nói cho tôi biết, nhà tôi rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Ông thật sự không biết sao?” Khóe miệng Lâm Thanh Âm hơi nhếch lên, giống như có chút châm chọc: “Vậy để tôi nhắc lại một chút. Mười năm trước, có phải nhà ông đã dời mộ tổ tiên không? Chẳng những chọn một mảnh đất đại hung, mà bên trong còn chôn hung vật nữa chứ.”

Tuy Trương Kiến Quốc biết rằng Lâm Thanh Âm đoán mệnh chính xác, nhưng không nghĩ tới cô có thể đoán chuẩn đến mức này, liếc mắt một cái liền nhìn thấu được mọi chuyện, khiến cho ông ta có chút hoảng loạn, muốn che dấu theo bản năng.

Tuy rằng Vương Béo không biết đoán mệnh, nhưng ông ta cũng đã bày sạp nhiều năm nên có thể nhìn mặt đoán ý. Ông ta nhìn ánh mắt và sắc mặt của Trương Kiến Quốc liền đoán được chút gì đó, cho nên cố ý dùng lời nói để khiêu khích: “Chú cứ che giấu chúng tôi như vậy thì chúng tôi cũng không có biện pháp. Hay là thế này, chú cứ về nhà suy nghĩ trước đi, suy nghĩ cẩn thận rồi hẹn gặp tôi.”

Vương Béo vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra: “Để tôi xem, gần đây có tổng cộng bốn mươi lăm người hẹn xem bói. Đại sư của chúng tôi bảy tám ngày mới xem bói một lần, mỗi lần chỉ tính cho mười người, chú tới vào… A, lại có thêm hai người đặt lịch, chú phải xếp hàng phía sau hai người này nữa. Nói tóm lại, lần sau nếu chú muốn gặp lại đại sư, thì cũng phải đợi khoảng hai tháng đó.”

Lâm Thanh Âm cũng cùng Vương Béo kẻ xướng người hoạ: “Nếu ông vẫn còn nghi ngờ thì hãy về nhà suy nghĩ lại đi, dù sao người bị bệnh cũng không phải là tôi.”

Nhìn thấy Lâm Thanh Âm thật sự sắp rời đi, Trương Kiến Quốc lập tức luống cuống. Ông ta cũng không để ý đến sự cẩn thận của mình nữa, vội vàng đứng lên ngăn Lâm Thanh Âm lại: “Đại sư! Tôi nói, tôi nói! Mười năm trước, nhà tôi thật sự có dời phần mộ tổ tiên.”

Lâm Thanh Âm lạnh lùng nhìn ông ta một cái: “Dùng hung vật để thăng quan phát tài, lá gan cũng không nhỏ nhỉ, cũng không nghĩ đến việc mình có mệnh mà hưởng hay không.”

Trương Kiến Quốc tái mặt, cười nhạt: “Ngài thực sự có bản lĩnh, ngay cả cái này mà cũng có thể nhìn ra.”

Lâm Thanh Âm cười lạnh: “Trên mặt đen đủi nặng như vậy, cưỡng ép sửa đổi mệnh cách. Nếu ngay cả cái này mà tôi cũng không thể nhìn ra thì còn đoán mệnh cái gì nữa chứ?”

Vương Béo dụi mắt, nghiêm túc nhìn Trương Kiến Quốc. Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, quầng thâm mắt nặng nề, thực sự không nhìn ra được có cái gì bất thường. Nhìn Lâm Thanh Âm nhẹ nhàng nói ra việc mà Trương Kiến Quốc cực lực che giấu, trong lòng Vương Béo đột nhiên xuất hiện sự tò mò. Chú nói này tiểu đại sư, rốt cuộc là cháu nhìn từ khối thịt nào trên mặt của ông ta mà biết được nhà ông ta đào phần mộ tổ tiên chứ?

Tuy không nhìn ra được gì nhưng cũng không thể ném mất khí thế. Nhiều năm qua, Vương Béo đã dựa vào việc xem bói như vậy để lừa người!

Ông ta nghe theo lời của Lâm Thanh Âm, mắng Trương Kiến Quốc một câu: “Chú muốn giải quyết mọi chuyện nhưng lại che giấu không nói ra sự thật, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Tôi nói cho chú biết, hôm nay cũng may là đại sư của chúng tôi có năng lực, liếc mắt một cái liền nhìn ra được nguyên nhân dẫn đến tai họa của gia đình chú. Nếu gặp phải một tên gà mờ, chú lại giấu kín sự việc, chú có thể tin được người ta có thể giải quyết được tai họa cho chú sao?”

Trương Kiến Quốc bị Vương Béo mắng, xấu hổ đến mức mặt vừa đỏ vừa trắng, nhưng vẫn giữ lời này ở trong lòng. Ông ta biết rõ chuyện của nhà mình, nếu không phải là đại sư có bản lĩnh thì sẽ không giải quyết được vấn đề.

Trương Kiến Quốc đứng lên, thái độ cung kính hơn nhiều so với lúc trước: “Bên ngoài nóng quá, mời đại sư đến nhà tôi nói chuyện.” 

——

Ba người bắt xe đến nhà Trương Kiến Quốc. Vừa vào cửa, Vương Béo liền nhìn thấy trên tường có treo một bức ảnh gia đình, người đàn ông đứng sau Trương Kiến Quốc nhìn có chút quen mắt. Vương Béo hơi suy nghĩ một lát, sau đó kinh ngạc nhìn Trương Kiến Quốc: “Con trai chú là Trương Vu à? Là ông chủ lớn đó!”

Trương Kiến Quốc lắc đầu đầy khổ sở: “Tôi thà rằng nó không phải là ông chủ lớn! Nói thật với đại sư, tai họa của nhà tôi đều là do nó gây ra.”

Điều hòa thổi ra làn gió mát lạnh, làm tản đi hơi nóng trên người Trương Kiến Quốc, nhưng lại không thổi đi những ưu phiền trong lòng ông ta. Sau khi pha một ấm bạch trà, Trương Kiến Quốc kể toàn bộ câu chuyện ra.

“Quê tôi ở huyện Sơn Bác, cách thành phố khoảng bốn mươi dặm. Từ thời ông cố của tôi, những người già trong gia đình đều được chôn cất trên một sườn núi, cách sau nhà chúng tôi không xa. Mảnh đất đó chính là phần mộ tổ tiên của nhà chúng tôi, trên đó có hơn 20 mộ phần. Mười năm trước, trong tỉnh muốn sửa sang thành đường cao tốc, những ngôi mộ đó đều nằm trong phạm vi quy hoạch nên phải di dời. Anh em chú bác của tôi cũng dời mấy cái mộ phần về nghĩa trang thành phố. Nhưng cha của tôi là con trai trưởng, dựa theo quy định của dòng họ thì phải chôn ở phần mộ của tổ tiên.”

“Dời mộ là chuyện nhất định phải làm rồi. Chỉ là, cũng không thể dời lung tung. Lúc ấy, tôi nói muốn tìm một thầy phong thủy xem thử một chút, chọn một nơi tốt để con cháu có thể thịnh vượng. Lúc ấy, con trai của tôi nghe thấy lời này, không biết như thế nào liền động tâm tư, bảo tôi đừng quan tâm.”

Trương Kiến Quốc thở dài, vẻ mặt đầy đau khổ: “Huyện Sơn Bác của chúng tôi nhiều núi nhiều nước. Dựa vào cách nói của người xưa, tìm một chỗ cao gần nước cũng không tồi. Nhưng con trai của tôi không cam lòng. Khi đó, việc làm ăn buôn bán của nó vẫn luôn không thuận lợi. Nó cảm thấy, việc nó không thành công có quan hệ với phần mộ tổ tiên của nhà chúng tôi không thịnh vượng. Cũng không biết nó tìm một thầy phong thủy ở nơi nào, hai người dùng một tuần lễ để xem hết mấy cái đỉnh núi ở gần nhà chúng tôi. Cuối cùng lại chọn một mảnh núi hoang đến cây còn không thèm mọc.”

“Núi hoang?” Vẻ mặt Vương Béo đầy sửng sốt: “Núi hoang cũng có thể làm ra một âm trạch (mộ địa) tốt sao?”

“Còn không phải sao!” Trương Kiến Quốc ảo não vỗ đùi: “Lúc ấy, tôi đã cảm thấy không đúng, nhưng con trai của tôi cứ khăng khăng yêu cầu dời phần mộ tổ tiên đến nơi này. Còn nói, nếu không nghe nó, về sau nó cũng sẽ không đến viếng mộ nữa.”

Trương Kiến Quốc lắc đầu thở dài: “Lớp người trước giữ lại mộ phần, còn không phải là muốn con cháu có thể đến đốt giấy tiền vàng mã vào ngày lễ Tết hay sao. Tôi cũng chỉ có một đứa con trai này. Nếu nó còn không tới viếng mộ, tổ tông còn không mắng chết tôi sao. Cho nên tôi đành nghe theo lời nó.”

“Bởi vì ngọn núi hoang kia cũng không có ai muốn mua, cho nên thủ tục cũng dễ làm. Cũng là thầy phong thủy kia chọn một ngày, đợi đến ngày đó dời toàn bộ mộ phần của tổ tiên qua. Thế hệ trước không có tiền, hạ táng chỉ dùng mấy tấm ván gỗ mỏng. Nhiều năm như vậy cũng đã sớm hỏng bét rồi. Con trai của tôi còn cố ý đặt làm mười mấy cái quan tài nắp đỏ thẫm, nhập liệm hạ táng cho tổ tiên một lần nữa. Chỉ là, lúc hạ táng quan tài của cha tôi, tôi nhìn thấy thầy phong thủy kia ném một cái bọc vào trong hố đất. Lúc ấy, tôi muốn hỏi cái đó là cái gì, nhưng con trai của tôi lại túm lấy, không cho tôi lên tiếng, còn nói đó là pháp khí dùng để chuyển vận, không cho tôi nói loạn.”

“Dời phần mộ tổ tiên chưa tới một tháng, việc làm ăn của con trai tôi đột nhiên phát đạt. Lúc ấy, tôi còn nghĩ là thầy phong thủy này quả thật không tồi, thực sự tìm được một mảnh đất có phong thủy tốt. Từ đó về sau, công việc làm ăn của con trai tôi ngày càng phát triển lớn mạnh, dùng thời gian mười năm để trở thành một ông chủ lớn nổi tiếng toàn thành phố. Cũng vào thời điểm đó, nhà chúng tôi bắt đầu xảy ra chuyện.”

“Người đầu tiên xảy ra chuyện chính là cháu trai của tôi, thằng bé mới mười mấy tuổi, bị trượt chân lăn từ trên cầu thang xuống, vừa vặn đụng vào đầu, tắt thở ngay tại chỗ.” Trương Kiến Quốc lấy mu bàn tay lau nước mắt, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Thằng Cả là do hai vợ chồng chúng tôi nuôi lớn, không nói lời nào đã ra đi, giống như đào thịt của chúng tôi vậy. Lúc ấy, tôi cùng với bạn già thiếu chút nữa đã đi theo thằng bé rồi.”

Vương Béo ngẩng đầu nhìn ảnh chụp, bên cạnh Trương Kiến Quốc có một cậu bé mũm mỉm, gương mặt có vài phần tương tự như ông ta, có lẽ đó chính là cháu trai của Trương Kiến Quốc .

“Sau khi cháu trai lớn của tôi xảy ra chuyện, trong nhà yên ổn được ba tháng. Bạn già của tôi lại té ngã ngay tại chỗ đó, may mắn là bà ấy bắt lấy tay vịn theo thói quen, cho nên mới không bị ngã xuống. Nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, bà ấy chẳng những bị gãy tay, mà xương đầu gối cũng bị vỡ. Hiện tại còn đang được điều dưỡng ở bệnh viện.”

Môi của Trương Kiến Quốc không ngừng run rẩy. Ông ta ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Âm, giọng nói có chút khàn khàn: “Bạn già của tôi có nói là, lúc bà ấy đi xuống lầu có cảm giác như có người đang đẩy bà ấy, nhưng quay đầu lại thì không thấy bất kỳ người nào trên cầu thang.”

Gió từ điều hòa thổi tới khiến cho Vương Béo cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát. Trong nháy mắt, trên cánh tay của ông ta liền nổi lên một tầng da gà. Ông ta chà xát cánh tay, cười mỉa: “Sao nghe giống ma quỷ lộng hành vậy chứ!”

Trương Kiến Quốc cười khổ: “Lúc ấy, tôi cũng nghĩ như vậy, còn cố ý đi viếng mộ của ông già, cầu mong ông ấy phù hộ người trong nhà. Kết quả, lúc trở về, còn chưa ngồi ấm mông thì đã nhận được điện thoại của con dâu, nói rằng cháu gái nhỏ của tôi mới bị chẩn đoán ra bệnh ung thư máu cấp tính.”

“Một chết, một bệnh, một bị thương…” Vương Béo nhìn sắc mặt của Lâm Thanh Âm vẫn như thường, lại quay đầu nhìn Trương Kiến Quốc đang lau nước mắt: “Đều đã thành như vậy rồi mà ông còn do dự cái gì? Ông đang suy nghĩ cái gì vậy? Cháu trai đã mất, đến cháu gái ông cũng không cần sao? Con dâu của ông sao có thể xui xẻo như vậy, phải gả đến nhà các người!”

Trương Kiến Quốc bị mắng đến mức máu chó phun đầy đầu, đầu cũng không dám ngẩng lên: "Mới đầu, tôi cũng không nghĩ đến phần mộ tổ tiên. Cho đến mấy ngày hôm trước, tôi nghe trộm con trai gọi điện thoại cho thầy phong thủy kia thì mới biết được chân tướng.”

Trương Kiến Quốc vừa nói, vừa đỡ bàn, quỳ gối trước mặt Lâm Thanh Âm: “Đại sư, không phải là tôi do dự, mà là do tôi không dám nói. Tôi nghe được trong điện thoại, cái cục diện phong thủy này một khi đã lập liền không thể phá được, nếu không liền cửa nát nhà tan.”

Vương Béo cười nhạo một tiếng: “Hiện tại, nhà các người cách cửa nát nhà tan cũng không xa.”

Trương Kiến Quốc cúi thấp đầu xuống: “Kể từ khi biết được chuyện này, tôi liền ngủ không yên giấc. Ngày đó, ngay khi thấy được đại sư đoán mệnh là tôi đã dừng bước. Ai ngờ, đại sư liếc mắt một cái liền nhìn ra nhà tôi có chuyện, cũng nhìn ra tôi đang lưỡng lự, cho nên mới kêu tôi về nhà bình tĩnh ba ngày.”

“Vị đại sư béo này nói rất đúng, nhà tôi cách cửa nát nhà tan cũng không xa. Mới đầu, con trai của tôi chỉ làm ăn nhỏ, cho nên chúng tôi cũng chỉ mắc mấy bệnh vặt, vài ngày cũng khỏi. Nhưng hiện tại, việc làm ăn của nó càng làm càng lớn, nhà chúng tôi liền biến thành cái dạng này. Sau này, nhà của chúng tôi còn có đường sống sao? Nhà của chúng tôi tự mình xui xẻo thì còn đỡ, nhỡ đâu liên lụy đến con cái nhà anh em họ, vậy thì tôi còn mặt mũi nào để nhìn mặt bọn họ nữa chứ!” Trương Kiến Quốc bưng kín mặt, khóc lóc: “Đại sư, cầu xin ngài cứu lấy cháu gái của tôi đi, tôi sinh ra đứa con trai tạo nghiệt, tôi nguyện ý chết thay cháu gái.”

Lâm Thanh Âm sờ sờ mai rùa trong tay: “Cởi chuông cần phải có người buộc chuông. Ông gọi con trai của ông tới đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp