Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 11: Chỉ đoán mười quẻ


1 năm

trướctiếp

5 giờ rưỡi sáng, Lâm Thanh Âm đúng giờ xuất hiện ở chỗ cây cổ thụ bên cạnh công viên thành phố. Lúc này, đã có không ít cô bác xách ghế xếp lại ngồi bên cạnh cây cổ thụ. Ngay cả bác gái Trương, người từng cho rằng Lâm Thanh Âm là kẻ lừa đảo, cũng xoắn xít tới tham gia náo nhiệt.

Bác gái Trương và bà nội Khương là bạn tốt nhiều năm. Không ai hiểu tình huống của nhà họ Khương hơn bà ta. Nhìn thấy cuộc sống của nhà họ Khương thịnh vượng lên chỉ trong vòng mấy ngày, trong lòng bác gái Trương cũng bắt đầu nghĩ thầm, chẳng lẽ cô gái này thực sự có bản lĩnh sao?

Trong lòng tò mò về Lâm Thanh Âm, bác gái Trương nhịn không được mà phải gia nhập hàng ngũ xem náo nhiệt. Đoán mệnh không rẻ, nhưng xem náo nhiệt thì không tốn tiền. Nếu chỉ đoán được một, hai cái thì còn có thể nói là may mắn, nhưng nếu có thể đoán đúng được những thứ chỉ định thì chỉ có người có bản lĩnh mới có thể làm được.

Bác gái Trương nhìn Lâm Thanh Âm ngồi xếp bằng ra hình ra dáng ở dưới cây cổ thụ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Bà ta làm thế nào cũng nghĩ không thông, vì cái gì mà một cô gái nhỏ như vậy lại dấn thân vào cái nghề đoán mệnh này.

Sau khi Lâm Thanh Âm ngồi xuống, cô vẫn dùng đá để bày trận như cũ. Vương Béo đã thấy dáng vẻ dùng đá bày trận của Lâm Thanh Âm ở nhà họ Khương, đặc biệt tinh mắt mà để cho mọi người lùi ra xa một khoảng cách, còn bản thân ông ta thì lại đặt một cái ghế xếp ở trước mặt Lâm Thanh Âm. Đây cũng chính là ghế dành cho khách tới xem bói.

Lâm Thanh Âm ném viên đá trong tay ra ngoài giống như chơi đùa, nhưng mỗi viên đá đều vừa vặn rơi vào vị trí mà cô mong muốn. Thấy Vương Béo nóng đến mức đổ mồ hôi đầy mặt, cùng với nhóm cô bác không ngừng phe phẩy quạt, Lâm Thanh Âm liền thêm Vương Béo cùng với cái ghế xếp trước mặt vào phạm vi trận pháp.

Đợi Lâm Thanh Âm ném viên đá cuối cùng ra ngoài, Vương Béo lập tức cảm thấy nhiệt độ trong không khí dần giảm xuống, gió lạnh từ từ lướt qua, thổi khiến cho cả người ông ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Vương Béo nhìn Lâm Thanh Âm, hận không thể đầu rạp xuống đất. Đối với một người mập mạp mà nói, không có gì hạnh phúc hơn việc có gió mát thổi qua người vào mùa hè!

Trên người mát mẻ, Vương Béo cũng có sức để làm việc hơn. Ông ta móc ra một tờ giấy nhăn nhúm từ trong túi, lớn tiếng gọi: “Số một, Vương Thục Phân.”

“Tôi, tôi, tôi, tôi!” Một bác gái mỏi mắt chờ nửa ngày, lấy tốc độ hoàn toàn không tương xứng với dáng người của bà ấy mà nhảy lên, đặt mông lên ghế xếp, có chút thẹn thùng mà nhìn đám người xung quanh, hạ thấp giọng, hơi xấu hổ nói với Lâm Thanh Âm: “Đại sư, tôi có một chuyện vẫn còn do dự.”

Lâm Thanh Âm đưa giấy bút cho bà ấy: “Viết chữ đi.”

Đây là lần đầu tiên bác gái Vương đi đoán mệnh, không hiểu viết chữ là có ý gì. Bên cạnh có người hiểu biết, nói cho bà ấy: “Bà cứ tùy tiện nghĩ một chữ, nghĩ cái gì thì viết cái đó. Đại sư sẽ dựa vào chữ mà bà viết để đoán ra được điều bà muốn coi là cái gì.”

Bác gái Vương nhận lấy bút một cách mơ hồ, cũng không biết nên viết chữ gì. Theo bản năng, bà ấy viết một chữ vừa phổ biến lại vừa đơn giản “Thiên”.

Lâm Thanh Âm nhìn chữ, sau đó lại nhìn gương mặt của bác gái Vương: “Bạn già của bác cũng đã qua đời được năm, sáu năm rồi phải không?”

Bác gái Vương đột nhiên trợn tròn hai mắt: “Năm nay đúng là năm thứ sáu.”

Nhớ tới người chồng đã mất, bác gái Vương có chút cảm thán: “Ông ấy không có phúc, cực khổ cả đời mới có thể nuôi lớn con gái, nhưng cũng chưa hưởng phúc được một ngày nào đã phải buông tay ra đi, để lại một mình bác. Nói thật, hai ba năm đầu, bác cũng không biết phải làm như thế nào, con cái thì đi làm ở nơi khác. Dù là ban ngày hay ban đêm cũng chỉ có một mình. Mấy năm nay ra ngoài khiêu vũ, leo núi mới có thể chậm rãi thông suốt.”

Lâm Thanh Âm đặt ngón tay lên chữ “Thiên”, gõ một cái: “Thiên, hai người xứng đôi, trời sinh một cặp.” Mắt Lâm Thanh Âm sáng ngời, nhìn bác gái Vương: “Hôm nay bác muốn hỏi về nhân duyên của mình sao.”

Người vây xem cũng cười thiện ý, bác gái Vương có chút ngượng ngùng, quay đầu lại, vung tay một cái: “Đều lui sang bên cạnh đi, đừng ồn ào! Coi chừng tôi không cho mấy người nghe nữa bây giờ.”

Mấy người hàng xóm cũng phối hợp mà ngậm miệng lại. Lâm Thanh Âm cười: “Có mang bát tự của hai người đến không?”

“Có mang, có mang!” Bác gái Vương đã sớm viết xong, lấy tờ giấy ra đưa cho Lâm Thanh Âm, trên mặt mang theo vài phần thấp thỏm cùng chờ mong: “Thật ra, bác vẫn còn chưa dám nói cho con của bác biết. Bác muốn tính thử xem có hợp hay không. Nếu được quẻ tốt, bác mới hỏi ý kiến của con cái. Nếu không được thì bác cũng không cần phí tâm như vậy, tránh để cho bọn nhỏ khó xử.”

Lâm Thanh Âm nhìn bát tự, cũng không cần bấm đốt ngón tay mà nói thẳng: “Thiên địa hợp, âm dương ngũ hành xứng đôi, là một cọc nhân duyên tốt. Phòng riêng của bác hướng nguyên, hai tai có thùy châu, là người có phúc muộn, không cần lo con gái phản đối.” Lâm Thanh Âm vừa nói, vừa viết một chuỗi ngày tháng ở dưới bát tự: “Mười sáu tháng tám năm nay là ngày tốt để cưới hỏi, cũng hợp với bát tự của hai người.”

Bác gái Vương cười, miệng cũng không khép lại được, vui mừng hớn hở mà đưa một ngàn tệ: “Bác liền về nhà gọi điện thoại cho con gái. Nếu có chuyện vui, bác nhất định sẽ mời tiểu đại sư đi uống rượu mừng.”

Lâm Thanh Âm cười, gật đầu: “Được, lúc đó cháu sẽ tới cọ một chút không khí vui mừng từ bác.”

Bác gái Vương vừa ngâm nga, vừa hài lòng rời đi. Người bên cạnh xem náo nhiệt cũng cảm thấy hưng phấn, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Âm càng sáng hơn. Chỉ viết ra một chữ “Thiên” đơn giản, mà tiểu đại sư có thể nhìn ra được nhiều chuyện như vậy, thật là quá thần kỳ.

Người thứ hai đến đoán mệnh là một ông lão họ Lý. Có lẽ ông ta muốn cọ một chút vận khí của bác gái Vương, cho nên lúc đi lên cũng không nói một lời nào, chỉ trực tiếp viết lên giấy một chữ “Thiên”. Bác gái Lý đứng bên cạnh xem náo nhiệt thấy thế, nhịn không được mà bật cười: “Cái này thì tôi cũng biết đoán, mau chạy nhanh về nhà cưới hỏi đi thôi, là một cái nhân duyên tốt.”

Người xung quanh đều nở nụ cười. Lúc này, mọi người liền nghe Lâm Thanh Âm không chút hoang mang hỏi: “Ông muốn hỏi nhân duyên cho con trai của mình đúng không?”

Lão Lý nhìn Lâm Thanh Âm: “Sao cháu có thể nhìn ra là ta không phải hỏi cho chính mình vậy chứ?”

Lâm Thanh Âm cười: “Từ tướng mạo của ông, có thể thấy được tình cảm vợ chồng của hai người không tồi. Thân thể hai người cũng đều khỏe mạnh. Nếu ông muốn xem nhân duyên cho chính mình, không sợ vợ của ông cầm chổi đánh sao?” 

Có người biết lão Lý, liền cười trên sự đau khổ của người khác. Không ít người biết vợ của lão Lý, lanh lẹ nhưng tính tình có chút nóng nảy. Mấy năm nay, lão Lý bị vợ trừng trị không biết bao nhiêu lần rồi.

Lão Lý thấy Lâm Thanh Âm chỉ liếc mắt một cái liền rõ được tâm tư, còn tính ra được chuyện ông có một người con trai, trong lòng càng thêm tin tưởng cô, mau chóng viết bát tự của đứa con trai lên trên giấy: “Ta muốn tính một quẻ cho con trai. Không dối gạt đại sư, tháng trước, con trai của ta có đi xem mắt gặp được đối tượng. Ta thấy cô gái kia vô cùng tốt, liền muốn để bọn chúng quyết định hôn sự sớm hơn một chút. Cháu giúp ta nhìn xem thử, hai đứa này có phải chỉ đang chơi bời hay không.”

Lâm Thanh Âm nhìn chữ “Thiên” trên giấy cùng với sinh thần bát tự, ngẩng đầu hỏi lão Lý: “Có ảnh chụp của con trai ông không?” Dừng một chút, Lâm Thanh Âm lại bổ sung thêm một câu: “Là loại ảnh mặt mộc không có chỉnh sửa ấy.”

Hiện tại, camera của điện thoại di động thật sự đáng sợ, có thể biến gương mặt này thành một hình dáng hoàn toàn khác, đẹp đến mức hận không thể sống luôn với gương mặt đẹp ở trong camera. Chụp ảnh khiến người ta vui vẻ, nhưng lại làm khó những người làm nghề đoán mệnh, chỉ khác biệt một chút xíu cũng có thể ảnh hưởng đến kết quả đoán mệnh, huống chi là là loại xóa hết mọi khuyết điểm trên gương mặt như thế này, một chút tàn nhang hay nếp nhăn cũng bị xóa hết. Mắt, mũi, miệng cũng chỉnh sửa thì thực sự đoán không ra.

Thật ra, xem tướng mạo phải tự mình tới mới là tốt nhất, nhưng rất nhiều người trẻ tuổi không tin cái này. Nhóm cô bác lại sợ con cái biết được sẽ mắng, cho nên phần lớn đều là lén đi. Cũng may là Lâm Thanh Âm có bản lĩnh lớn, cầm bát tự trên tay cũng có thể đoán ra được tám chín phần. Nhưng cô vẫn muốn xem thử ảnh chụp để nghiệm chứng một chút về kết quả mà mình đoán ra, tránh gặp phải những chuyện rắc rối.

Lão Lý lướt tìm trong điện thoại di động một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm được một tấm ảnh chụp lén khi con trai đang xem ti vi. Điện thoại di động của lão Lý là loại cũ, cũng không có chức năng chỉnh ảnh hay filter, nhưng độ phân giải của ảnh thực sự không ổn.

Lâm Thanh Âm nhìn ảnh chụp, sau đó trả điện thoại di động lại cho lão Lý, lắc đầu.

Lão Lý liền tức giận: “Vì sao Vương Thục Phân chỉ viết một chữ “Thiên”, cháu liền khen bà ấy đến tận trời cao. Còn ta cũng viết một chữ “Thiên”, cháu liền lắc đầu là như thế nào? Đại sư, cháu cũng không thể kỳ thị giới tính như vậy được.”

Lâm Thanh Âm chỉ về phía chữ trên mặt giấy: “Đoán chữ cũng không phải chỉ xem là viết chữ gì, mà còn phải xem nó được viết như thế nào, càng phải phối hợp với bát tự để đoán.”

“Ông nhìn xem, chữ “Thiên” (天) này của ông, chữ “Nhất” (一) ở phía trên vừa dài vừa thô, chữ “Đại” (大) ở phía dưới lại đơn độc chẳng liên quan.” Lâm Thanh Âm ngẩng đầu, nhìn vào mắt lão Lý: “Nhất, Đại, có nghĩa là một người độc đại. Cho dù là từ chữ này, hay là về tướng mạo thì cũng có thể nhìn ra được, thái độ của con trai ông đối xử với nửa kia là vô cùng cứng rắn, nếu như dùng từ ngữ hiện giờ thì có thể nói là chủ nghĩa gia trưởng.”

Sắc mặt của lão Lý liền biến đổi. Ông ta cũng biết được đức hạnh của con trai mình. Tuy rằng hiện tại, biểu hiện của anh ta với bạn gái vẫn chưa rõ ràng, nhưng trong lời nói thực sự có khuynh hướng như vậy. Lão Lý đối với chuyện này cũng vô cùng khó hiểu. Ông ta là một người sợ vợ như vậy, sao có thể nuôi ra một đứa con trai hồ đồ ngu xuẩn như thế chứ.

Lâm Thanh Âm trả tờ giấy lại cho ông ta: “Từ đây tới hai năm sau, con trai của ông cũng không có dấu hiệu cưới hỏi, đối với cô gái kia cũng không phải là đang chơi bời. Đúng rồi, có thể câu này của cháu không được thuận tai cho lắm. Nhưng nếu con trai của ông không thay đổi một chút quan niệm của bản thân, thì cho dù có kết hôn cũng sẽ không thuận lợi.”

“Còn có cơ hội sửa đổi tướng mạo sao?” Lão Lý chờ mong, có chút hạ mình: “Đại sư này, cháu có thể làm phép một chút, sửa đổi giúp nó được không?”

Lâm Thanh Âm cười: “Cháu cũng không phải là yêu quái, cái gì cũng có thể làm phép. Ông trở về giáo dục lại anh ta đi. Mập Mạp, thu tiền, người tiếp theo!”

Lão Lý bực bội đưa tiền, lòng đầy tâm sự mà gọi điện thoại cho con trai: “Triều Minh à, đối tượng xem mắt lần này thế nào rồi? Gần đây không phải con gặp mặt con bé rất thường xuyên sao? Khi nào mới có thể mời con bé về nhà ngồi một chút vậy?”

“Cái gì? Chia tay? Còn không biết vì sao lại chia tay?” Lão Lý vừa nghe liền bùng nổ, nổi giận đùng đùng mà quát: “Mày không biết nhưng mà tao biết. Đêm nay, sau khi tan tầm, mày mau về nhà cho tao. Không để mẹ mày cầm chổi đánh mày một trận, mày cũng sẽ không biết là tại sao!”

——

Vấn đề mà nhóm cô bác quan tâm cũng rất đơn giản, ví dụ như việc hôn nhân, hoặc là việc học hành sự nghiệp của con cháu. Đối với Lâm Thanh Âm mà nói, đoán mấy chuyện này giống như bài toán một công một bằng mấy, mở miệng liền có thể nói ra được, căn bản cũng không hao tổn cái gì.

Nhưng đối với người muốn đoán mệnh mà nói, cô đã giúp họ làm dịu xuống cái suy nghĩ quanh quẩn ở trong lòng, tâm tình cũng ổn định lại.

Đoán xong mười quẻ, Lâm Thanh Âm đứng lên, chuẩn bị thu quán. Nhóm cô bác đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng bắt đầu động tâm với tiểu đại sư đoán mệnh này.

Đứng ở đây xem từ sáng sớm, tiểu đại sư này không có gì là không đoán được, trong nhà có con con trai hay là con gái, có mấy đứa con, là gia đình hòa thuận hay là kẻ goá bụa cô đơn, không cần nói, người ta vừa nhìn đã biết. Chuyện được tính ra không phải cái nào cũng sẽ ứng nghiệm ngay lập tức. Nhưng cũng có vài cái có thể nhìn ra được, giống như lão Lý đen mặt rống vào điện thoại kia, vừa nhìn liền biết được con trai của ông ta đã bị con gái nhà người ta đá văng.

Trong mắt rất nhiều người, dùng một ngàn tệ để đoán mệnh cũng không tính là quá đắt. Nhưng trong mắt của nhóm cô bác hở một tí liền phải tốn vài ngàn tệ để mua thuốc bảo vệ sức khỏe, một ngàn tệ cực kỳ đáng giá!

Thấy Lâm Thanh Âm bắt đầu thu dọn đồ trên mặt đất, nhóm cô bác xem náo nhiệt đứng ngồi không yên: “Tiểu đại sư, ngày mai cháu còn tới đoán mệnh không?”

Vương Béo lập tức móc di động ra: “Vẫn là nguyên tắc cũ, phải báo danh hẹn trước, có WeChat thì thêm WeChat, không có WeChat thì lưu số điện thoại của tôi. Còn việc ngày mai có đoán mệnh không thì phải xem thời gian của tiểu đại sư!” Vương Béo nói xong liền ân cần quay đầu hỏi Lâm Thanh Âm: “Tiểu đại sư, ngày mai có đoán mệnh không?”

Lâm Thanh Âm lắc đầu: “Bảy ngày sau, cháu lại đến nơi này.” Cô nói xong, liền duỗi tay chỉ về phía một ông lão mặc nho sam: “Ba giờ chiều mai, ông đến chỗ này chờ cháu.”

Nhóm cô bác lập tức chuyển tầm mắt lên trên người ông lão kia. Trong lúc nhất thời, mọi người không biết là nên hâm mộ hay là nên đồng tình với ông ấy. Bởi vì bị đại sư chỉ đích danh, thì chuyện mà ông ấy gặp phải nhất định sẽ không nhỏ.

Đoán mệnh xong liền rời khỏi công viên, Lâm Thanh Âm sờ túi phình lên, tâm trạng rất tốt, cười lộ hàm răng trắng về phía Vương Béo: “Tìm một chỗ ăn ngon, cháu mời chú ăn cơm.”

“Tốt thôi, ngay đây cũng có một cửa hàng hoành thánh Như Ý, ăn ở đây đi.” Vương Béo vui vẻ chà xát tay: “Có thể được tiểu đại sư mời ăn cơm, chú tuyệt đối là người duy nhất.”

“Ừ, không phải chỉ có mình chú.” Lâm Thanh Âm móc di động ra, động tác không được lưu loát lắm mà gọi một cuộc điện thoại: “Cháu chuẩn bị mời thầy giáo nhỏ dạy thêm cho cháu nữa. Chút nữa cậu ta còn phải dạy học cho cháu, buổi sáng không ăn no, cháu sợ cậu ta không dạy nổi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp