Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 54: Mất tiền


1 năm

trướctiếp

Vương Vĩnh Thuận vừa nghe bà mắng người liền cảm thấy đau đầu, trước đây cũng vậy, chỉ vì một vài chuyện vặt vãnh liền lôi đầu Vương Anh ra chửi đến chết, kích động còn động tay động chân, hết lần này đến lần khác muốn đuổi người ra khỏi nhà.

Bây giờ cũng thế!

“Đừng chửi nữa, mang thịt đi chiên dầu đi. Diệu Tông thích ăn thịt mỡ chiên dầu nhất, ngày mai bà làm xong mang qua cho nó.”

Nếu bây giờ nói tâm tư dành cho ai thì chỉ có duy nhất mình Vương Diệu Tông.

Vương Vĩnh Thuận đặt tên đứa con mình là Diệu Tông, trong lòng chỉ mong ngóng đứa con trai có thể làm rạng danh tổ tông. Vương Diệu Tông sắp tốt nghiệp, Vương Vĩnh Thuận liền dự định đợi thằng con trai sẽ đưa mình đến thành phố hưởng phúc.

Lý Xuân Quyên tức giận ném con dao: “Ông không có cứng rắn gì hết! Dù sao nó cũng là cháu gái ông! Kết hôn cũng không mời ông ngồi bàn chính là sao?”

Vương Vĩnh Thuận đập bao thuốc lá xuống đất: “Bà cứng rắn thì đi mà đi! Đừng trách tôi không nhắc nhở bà, nha đầu này bây giờ không nhận người thân rồi.”

Lý Xuân Quyên không kìm được tức giận, quả nhiên đúng như lời Vương Vĩnh Thuận nói, Vương Anh không nhận người thân.

Nếu thật sự còn coi bọn họ là trưởng bối, sao có thể không mời bọn họ tham dự đám cưới?

Từ Sương tất thảy đều nghe theo Vương Anh.

“Con đĩ, đồ âm binh!” Lý Xuân Quyên lại bắt đầu chửi rủa.

Vương Vĩnh Thuận đứng dậy đi vào nhà, ông lười nghe Lý Xuân Quyên chửi, vào nhà đi đến đống thanh gỗ ở góc tường chuẩn bị lấy của cải ra đếm lại.

Lúc này Vương Vĩnh Thuận chết lặng.

Vốn dĩ trong đó có 180 đồng, bây giờ chỉ còn lại 100!

Hai chân Vương Vĩnh Thuận mềm nhũn, 180 đồng này là ông tiết kiệm muốn đưa cho Diệu Tông để lên thành phố tìm việc!

Ông đứng bật dậy lao vào bếp, hét vào mặt Lý Xuân Quyên: “Có phải là bà không! Có phải bà lấy tiền không?! Bà đúng là con đàn bà xúi quẩy, tôi đúng là xui tám kiếp mới phải lấy cái đồ âm binh như bà!”

Lí Xuân Quyên không đề phòng liền bị ăn một cái tát, mặt sưng vù, đến lúc phản ứng lại mới điên lên.

Bà lao vào đánh Vương Vĩnh Thuận, hai người như kẻ thù đánh qua đánh lại không ngừng.

Đến nước này thì tiền hay không không quan trọng, cả hai đánh nhau tán loạn. Lý Xuân Quyên bị giật một nắm tóc lớn, Vương Vĩnh Thuận thì hai hốc mắt thâm xì.

Hai người đánh nhau xong, Lý Xuân Quyên vẫn không chịu thừa nhận mình đã lấy tiền: “Ai biết ông giấu bao nhiêu! Ông đừng có đổ lên đầu tôi!”

Hai mắt Vương Vĩnh Thuận đỏ ngầu: “Không phải bà thì là ai vào đây? Nhà chỉ có tôi với bà! Không phải bà thì chẳng lẽ là Diệu Tông!”

Lý Xuân Quyên nhất định bảo vệ con trai: “Phi! Ai biết được có phải là chuột nó gặm mất rồi, ông đừng có đổ cho người khác!”

Vương Vĩnh Thuận ngã trên mặt đất: “Đấy là 80 đồng đấy!”

Lý Xuân Quyên đứng ngồi không yên, trong nhà có tiền, trong lòng bà càng chán ghét Vương Vĩnh Thuận không nói cho mình biết, nhưng mất hẳn 80 đồng một lúc thì chẳng khác nào moi tim ăn thịt bà!

Lý Xuân Quyên lo lắng: “Vậy tìm lại thử xem, nói không chừng bị mất ở đâu đấy!”

Tám mươi đồng đấy!

Bà phải làm ruộng không biết bao lâu mới kiếm được bằng đấy!

Vương Vĩnh Thuận che mặt, trong lòng cảm thấy chán nản, nếu Lý Xuân Quyên không lấy 80 đồng này thì còn có thể là ai chứ?

Không thể nào là Diệu Tông, sớm muộn gì số tiền này cũng dùng cho cậu, cậu nhất định sẽ không lấy.

Vậy chỉ có thể là... Vương Anh?

Lý Xuân Quyên một mực chắc chắn là Vương Anh!

“Tôi nói con tiểu tiện này mua hết cái này đến cái kia, không ngờ là ăn trộm tiền nhà chúng ta!”

Lý Xuân Quyên vùng vẫy đòi ra ngoài tìm Vương Anh.

Vương Vĩnh Thuận cũng kích động, ông cảm thấy số tiền này nhất định là bị người ngoài vào nhà ăn trộm, nhưng ông cũng không chắc chắn là Vương Anh, cứ cho đúng là Vương Anh đi nhưng làm sao tìm được chứng cứ chính xác?

Trên tiền cũng không đánh kí hiệu!

Tiền này cũng là lấy của mẹ Vương Anh, nhất định không bắt được điểm yếu của Vương Anh.

Bây giờ nếu Vương Anh đã lấy tiền của ông, ông cũng không có bằng chứng!

Vương Vĩnh Thuận ngồi trên mặt đất, lần đầu tiên cảm thấy bản thân cũng có một ngày khổ sở như này.

Lý Xuân Quyên muốn làm ầm ĩ lên, Vương Vĩnh Thuận cũng không ngăn cản.

Bây giờ trong lòng ông cũng rất tức giận.

Đơn giản mất thì cũng mất rồi, vậy thì làm ầm lên luôn đi!

Vương Vĩnh Thuận chỉ Lý Xuân Quyên: “Chờ ngày mai Từ Sương đến đón người thì chúng ta làm loạn!”

Mặc kệ dù làm loạn nhưng không lấy lại được tiền, ít nhất cũng có thể làm náo loạn hôn sự của nha đầu Vương Anh!

Trong nhà gặp chuyện buồn như vậy, nó dựa vào cái gì mà được gả đi?!

Ý tưởng hay!

Trước đám cưới một ngày, Vương Anh cùng Từ Sương lên xã một chuyến.

Lại nói, đây là lần đầu tiên cô đến đại đội xã nhà mình, hai người đạp xe một mạch đến phòng làm việc của xã Thắng Lợi.

Chỉ sau chuyến đi này, Vương Anh thật sự mới biết thế nào gọi là nghèo.

Trong cùng một xã, cuộc sống ở đại đội bảy cũng coi là khá giả. Còn một hai đại đội khác, chỉ cần đạp xe đi ngang qua cũng có thể nhìn thấy một số xã viên gầy còm đến trơ xương.

Có những đứa trẻ nhìn xe đạp rất lạ mắt, cứ vậy cong đít chạy theo chiếc xe.

Nhìn đến đây Vương Anh cảm thấy rất may mắn. Đại đội trưởng và bí thư của đại đội bọn họ đều là người tốt, đầu óc linh hoạt, sớm đã dẫn đội đi một vòng trên núi trồng một số cây ăn quả. Tuy rằng không kiếm được nhiều tiền nhưng so với các đại đội khác vẫn khá giả hơn rất nhiều.

Từ Sương đạp xe đưa Vương Anh đến xã, tìm văn phòng xã nói mình muốn đăng ký kết hôn.

Cả hai người đều mang theo chứng minh thư, đến đây cũng khá thuận lợi. Từ Sương cũng phát kẹo cưới cho mọi người làm việc ở đây, đối phương cũng rất vui vẻ nói vài câu chúc phúc.

Vương Anh mơ màng đi ra ngoài, lúc đó cô mới cảm nhận được bản thân mình đã kết hôn với người ta.

Nói là giấy đăng ký kết hôn nhưng thực chất chỉ là một tờ giấy, bên trên có đóng dấu, đem về rồi đóng khung lại mới giống giấy đăng ký kết hôn.

Có lẽ sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn Từ Sương mới dám nắm tay Vương Anh trên phố, hai người đều cảm nhận được lòng bàn tay đang đổ mồ hôi.

Vương Anh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Chúng ta đi chụp ảnh nhé?”

Không nói liền quên mất, mấy lần lên thành phố cũng không chụp ảnh, thời khắc quan trọng của cả đời người như vậy sao có thể không lưu giữ kỉ niệm chứ?

Muốn chụp ảnh thì phải đến thị trấn, trong xã không có chỗ chụp ảnh. Từ Sương quyết định rất nhanh: “Đi!”

Lúc này vẫn chưa đến buổi chiều, mau chóng vào thành phố một chuyến chắc vẫn kịp.

Hai người lại đạp xe chuẩn bị đến thị trấn.

Vừa đến thị trấn hai người liền đến một tiệm chụp ảnh để chụp.

Cả thị trấn cũng chỉ có một tiệm chụp ảnh, Từ Sương cùng Vương Anh đẩy cửa đi vào khiến người bên trong giật nảy mình.

"Đồng chí, chúng tôi đã nói rồi, tiệm của chúng tôi chỉ là để chụp ảnh cho mọi người, không phải là làm ăn vay vốn gì đó...”

Ông lão ngồi bên trong cau mày, trên mặt lộ ra sầu muộn liên tiếp mở miệng. Nói giữa chừng mới nhận ra đó là một cặp vợ chồng trẻ bước vào.

“Xin chào đồng chí, chúng tôi muốn chụp ảnh.”

Ông lão thở phào nhẹ nhõm: “Chụp ảnh à, được, vào đây ngồi đi.”

“Chụp ảnh cưới đúng không?”

Vương Anh ngượng ngùng “Ừm” một tiếng.

Ông lão nhanh chóng dùng tay và chân điều chỉnh máy ảnh, thấy cả hai đều chỉnh tề, sáng sủa, có thể nhìn ra hai người họ đang mặc quần áo mới. Ông nói: “Đồng chí, hai người tiện để tôi chụp hai bức ảnh làm mẫu không? Tôi không treo ở bên ngoài chỉ treo ở trong tiệm thôi. Tôi cũng không lấy tiền chụp ảnh của hai người, về sau chụp ảnh sinh con của hai người cũng miễn phí luôn.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Từ Sương có chút cảnh giác: “Làm gì?”

Ông lão thấy đối phương hiểu lầm liền vội vàng giải thích: “Mấy ảnh mẫu ở chỗ tôi cũ hết rồi, đều là những con búp bê hoặc là những cô gái trẻ mặc áo ren, một số bức ảnh váy cưới cũ... Chẳng phải xưa nay người ta nói tôi là kẻ hám danh, chụp ảnh lấy tiền, bóc lột người lao động. Tôi chỉ muốn nhờ hai người chụp cho tôi hai bức ảnh cưới đơn giản, để tôi treo lên làm ảnh mẫu thôi.”

Ông lão một bụng đầy bất bình phải nói, vốn dĩ ông nhận công việc chụp ảnh cho người, hơn nữa còn làm rất tốt. Nhưng ai mà ngờ được thế giới bây giờ đã thay đổi, những bức ảnh kiểu cách nước ngoài đó không còn là mốt nữa, “đẹp” đến mức ông muốn đập nát chúng.

Từ Sương và Vương Anh nhìn nhau. Từ Sương cảm thấy không cần thiết lắm, một bức ảnh giá hai đồng, đắt thì đắt, nhưng không phải anh không trả nổi, mấy đồ rẻ này chẳng bõ.

Vương Anh cũng rất thẳng thắn: “Thực xin lỗi, ông xem về sau còn ai đồng ý giúp ông không nhé.”

Cô cũng không vui khi ảnh của chính mình đặt ở tiệm để người khác tham khảo.

Nguyện vọng của ông lão không thành nên chỉ biết chụp ảnh cưới cho hai người với vẻ mặt thất vọng.

Trước khi rời đi, Vương Anh vẫn không nhịn được mà mách cho ông một mẹo nhỏ: “Nếu ông muốn thay đổi ấn tượng thì ông có thể đến một vài nhà máy lớn của nhà nước hỏi, rồi nói ông muốn chụp ảnh miễn phí cho họ, giống như kiểu đám cưới tập thể hoặc kiểu cá nhân cao cấp ở nhà máy. Sau khi ông chụp xong thì có thể treo ở trong tiệm, không phải tốt hơn là yêu cầu chúng tôi chụp sao?”

Ông lão vốn ngay từ ban đầu đã đâm vào ngõ cụt nhưng lại không nghĩ đến điều này, đúng nha! Không phải nhà máy nào trong huyện cũng có máy ảnh, nếu ông đi chụp ảnh miễn phí cho người khác, như vậy chẳng phải tốt hơn nhờ người chụp ảnh cưới sao?

“Cô gái, đầu óc cô thật lanh lợi.”

Ngày mai ông sẽ đến nhà máy để hỏi!

Nghĩ vậy, trước kia đều là chụp ảnh cho khách tìm đến cửa, sau này ông có thể chụp thêm ảnh nhà xưởng chẳng phải tốt sao? Dù sao máy ảnh không phải là không thể mang ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp