Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 52: Tiền Cúc Hoa


1 năm

trướctiếp

Mới vừa vào cửa Vương Anh đã nhíu chặt mày, nhà của Điền Đại Trụ có ruộng dốc ở trên đại đội, nhưng trong nhà lại lạnh lẽo vô cùng. Theo lý thuyết thì trong nhà có thai phụ, lúc này nên thiêu giường đất để mọi người cùng chống đỡ cái lạnh một chút, ít nhất thì người mang thai sẽ được ổn hơn.

Một nha đầu mang theo cái mặt đen thấy Vương Anh thì trốn đi, một nha đầu khác có vóc dáng không cao liền chạy vào nhà, Vương Anh chỉ có thể hô giọng gọi lại.

Một lát sau, có một người phụ nữ mang cái bụng phình to đi ra, mặt mày nhíu lại: “Có chuyện gì?”

Vương Anh lễ phép nói: “Tôi là đại phu mới được bổ nhiệm ở đại đội, chị chính là chị Cúc Hoa? Đại đội trưởng bảo tôi đến xem thai của chị.”

Tiền Cúc Hoa hừ lạnh một tiếng: “Thai của tôi rất tốt! Không cần cô xem!”

Vương Anh kiên nhẫn giải thích: “Hiện giờ thai của chị cũng đã năm tháng, thai nhi lớn nhanh, tôi bắt mạch cho chị xem thai có vấn đề gì không, mấy tháng sau phải chú ý, nếu thời này này vị trí của thai không tốt thì tôi phải giúp chị đẩy vị trí…”

Cô chưa nói dứt câu, Tiền Cúc Hoa đã nổi giận nhổ một ngụm nước bọt: “Cô chỉ là một nha đầu thì biết cái gì? Thai này của tôi là con trai! Đương nhiên tôi sẽ bảo vệ cẩn thận, cô bảo thai vị của tôi không đúng có đúng không? Hơn nữa, cô đã sinh bao giờ chưa? Bàn về việc sinh con thì tôi sinh hơn cô nhiều rồi! Muốn tranh luận ở chỗ này với tôi? Cút cút cút! Đừng để tôi thấy cô!”

Vương Anh nhăn mày lại: “Chị đừng nóng giận, tôi chỉ xem cho chị một chút thôi. Sau hai tháng nữa chị phải cẩn thận, còn có một số việc cần chú ý, tôi phải nói rõ với chị…”

“Cô thì biết cái rắm gì? Tôi đã sinh hai đứa con rồi! Đều rất thuận lợi, ai cần cô ở đây lo chuyện bao đồng?”

“Tôi chỉ bắt mạch cho chị chứ không lấy tiền, chị cũng có tổn thất gì đâu?”

“Cô mau chóng cút đi cho tôi! Tôi không cần một nha đầu xem cho tôi!”

Tiền Cúc Hoa vừa nói vừa đi vào phòng, lúc lùi lại không quay ra sau nhìn nên đụng ngã một đứa bé gái nhỏ.

Chị ta hét lên một tiếng rồi hung hăng đá một cái: “Cút cút cút, tao đã bảo hai đứa đừng vào nhà mà! Nhanh đi ra ngoài cho tao!”

Chị ta đẩy hai đứa nhỏ ra ngoài, rồi đóng cửa lại ‘rầm’ một tiếng.

Lúc này Vương Anh mới thấy rõ diện mạo của hai đứa nhỏ, một đứa lớn tuổi hơn có lẽ là mười tuổi còn cô bé nhỏ có lẽ là năm tuổi.

Cô bé lớn rụt rè nói: “Chị à, chị mau đi đi, mẹ em nói em trai nhát gan không muốn thấy nhiều con gái nên phải trốn đi.”

Đứa nhỏ cũng gật đầu theo: “Mẹ em nói em trai không muốn thấy em và chị nên bảo hai bọn em nên bớt xuất hiện trước mặt mẹ đi.”

Vừa nãy Vương Anh cũng đã cảm nhận được, giờ nghe hai đứa nhỏ nói vẻ mặt đúng là một lời khó nói hết.

Tình huống trọng nam khinh nữ không phải là cô chưa từng nghĩ đến nhưng thể hiện rõ ràng như thế có lẽ đầu óc người này có vấn đề, có điều việc này cũng không lạ gì. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô ngồi xổm xuống, lấy ra hai viên kẹo, chia cho mỗi đứa một cái: “Được, chị sẽ trở về. Nếu mẹ em không thoải mái thì hai đứa phải nhanh chóng đi ra bên ngoài gọi người đến đấy.”

Cô cũng không giúp được gì, thái độ từ chối của người ta rõ ràng như thế, hai đứa nhỏ này đúng là tạo nghiệt nên mới đầu thai vào cái nhà như thế.

Vương Anh xoay người rời đi, chuẩn bị đi báo cáo với Điền Hữu Phúc, Tiền Cúc Hoa không chịu phối hợp, có lẽ chồng chị ta ở bên cạnh sẽ nghe lời của đại đội trưởng cũng nên?

Bảo đại đội trưởng dặn dò người nhà của chị ta, ít nhất phải đốt giường đất để sưởi ấm, cung cấp dinh dưỡng cho thai phụ. Lúc nãy khi thấy dáng vẻ của Tiền Cúc Hoa, nhìn qua không phải là gầy bình thường.

Vương Anh quay đầu nhìn hai đứa bé đang cầm kẹo như cầm bảo bối kia, tâm trạng sa sút đi nhiều.

Đại đội thứ bảy là nơi sống qua ngày tốt nhất, nơi này không có người bị chết đói, không có nhà ai bị thiếu thốn, mặc dù là thế nhưng ở chỗ này cũng không thể cho hai đứa bé gái này được cái gì.

Trên đại đội của bọn họ không có trường tiểu học, toàn bộ đứa bé ở công xã Thắng Lợi đều phải đi học ở trường tiểu học cách đây một giờ đi đường. Nếu may mắn được lên học cấp hai thì học sinh ở công xã Thắng Lợi có thể chuyển đến trấn ở sườn núi phía Tây đến trường trung học Hồng Kỳ.

Đại đội thứ bảy có mấy đứa bé đang đi học đếm đầu ngón tay cũng có thể thấy trong đó không có ai là con gái cả.

Vương Anh buồn rầu báo cáo tình hình của nhà Tiền Cúc Hoa cho Điền Hữu Phúc nghe, Điền Hữu Phúc cũng buồn rầu, Tiền Cúc Hoa là người như thế nào ông ấy biết, nhưng không ngờ lại làm càn đến mức không cần đại phu khám thai.

“Con đừng xen vào quá nhiều, để chú tìm chồng cô ta nói. Nhưng chồng cô ta là người không thích nói chuyện, chưa chắc đã quản được cô ta. Con có điều không biết hiện giờ cô ta muốn con trai tới phát điên rồi.”

Làm sao Vương Anh không biết chứ? Chỉ cần nhìn qua cách chị ta đối xử với hai đứa con gái đã biết ý nghĩ trong đầu của chị ta rồi.

Điều này giống với người con trai mà cô đã gặp qua ở mạt thế, trên cậu ta có mấy người chị chỉ cần nghe là đã biết nguyên nhân.

Bỏ qua sự việc của Tiền Cúc Hoa, thì hai người già vẫn ổn, Vương Anh kê thuốc cho họ, hai nhà đều nói sẽ mua, cũng nói trước tết sẽ đến tìm Vương Anh lần nữa, nếu có vấn đề gì thì có thể phát hiện kịp thời.

Vương Anh về đến nhà, ra sau chuồng heo cho heo ăn, nói cũng lạ, đáng lẽ ra nước linh tuyền chỉ có tác dụng với bản thân cô nhưng sau khi đến nơi này, nước linh tuyền có thể cứu cây cối bị chết, còn có công hiệu giúp heo mau béo lên.

Vương Anh nghi ngờ hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng đến công dụng của nước linh tuyền, hoàn cảnh ở mạt thế kém cũng chỉ tác động lên người cô. Giờ thay đổi nơi ở non xanh nước biếc, nước linh tuyền phát huy được công năng của mình một cách tối đa.

Heo vẫn gầy và không nhiều thịt nhưng tinh thần lại rất tốt, thấy Vương Anh là hừ hừ muốn ăn.

Trong nhà Vương Anh có cối xay, cô tính mùa đông sẽ lên đội xin ít trấu và cám về nhà đâm với xương cá nhuyễn cho heo ăn.

Đút cho heo ăn xong, Vương Anh liền tới tiệm cơm Quốc Doanh tìm Từ Sương.

Tâm tình của cô vì chuyện ở nhà Tiền Cúc Hoa mà không tốt, lúc này chỉ muốn ăn đồ ăn nóng hổi để chữa lành. Đúng lúc là giờ cơm chiều hai người có thể cùng nhau ăn cơm xong rồi cùng về đại đội.

Đi tới tiệm cơm Quốc Doanh, từ xa Vương Anh đã thấy Tạ Dược Tiến nói chuyện cùng một người nào đó ở bên sườn tiệm cơm. Vương Anh thả nhẹ bước chân đến khi cách anh ta còn năm bước thì dừng lại, lúc này Tạ Dược Tiến mới thấy cô.

Tạ Dược Tiến nhanh chóng kết thúc đề tài với người kia, bảo đối phương đi trước còn bản thân thì nhiệt tình tiến lên.

“Chị dâu tới tìm Từ ca à? Từ ca đang ở sau bếp, để tôi đưa chị đi.”

Vương Anh ừ một tiếng, hỏi: “Người vừa rồi đã nói cái gì với anh thế?”

Câu hỏi đột ngột, nếu người có quan hệ không bình thường thì sẽ không hỏi như vậy.

Tạ Dược Tiến híp đôi mắt nhỏ lại đáp bâng quơ: “Đó là anh họ của tôi, lại đây tìm tôi nói chuyện trong nhà.”

Vương Anh: “Vậy à.”

Thính giác của cô nhạy bén nên cô nghe thấy rất rõ Tạ Dược Tiến nói tháng sau Từ Sương về đại đội ở qua mùa đông nên anh ta chuẩn bị đem hàng khô trong tiệm ra bán!

Vương Anh đã kiểm tra Tạ Dược Tiến, trong lòng cũng đã có dự liệu. Vừa đi ra phía sau nhà bếp liền nhìn thấy Từ Sương đang làm nhân bánh. Mỗi ngày há cảo và bánh bao đều là những món được tiêu thụ nhiều nhất trong các nhà hàng quốc doanh, Từ Sương không quan tâm đến bánh bao mà tập trung vào mấu chốt là điều chỉnh nhân.

Thấy Vương Anh tới, Từ Sương bưng cho cô một bát sủi cảo, mỗi ngày buổi trưa trong trấn đều chật kín người, buổi tối chỉ có hai ba bàn. Lúc này chỉ có một số người đàn ông ngồi bên ngoài hàn huyên, gọi chút đồ nhắm.

Từ Sương đưa cho Vương Anh một bát há cảo lớn, lại thêm một đĩa đậu phộng luộc rồi đưa tiền và vé cho người phục vụ.

Người phục vụ đã sớm quên mất Vương Anh, chủ yếu là do khoảng thời gian này Vương Anh thay đổi quá nhiều, lúc mới đến trông cô còn gầy gò, quần áo rách nát. Bây giờ Vương Anh đã mặc quần áo mới, tóc đen hơn một chút, hai má phúng phính, quan trọng nhất là nước da của cô đã trắng lên vài phần.

Người phục vụ mang theo chút hâm mộ: “Một bát sủi cảo một đồng hai, không cần đưa nhiều như vậy.”

Từ Sương đưa là một đồng năm rồi.

Từ Sương cũng rất rõ ràng: “Cho nhiều thêm vài cái.”

Nhất thời người phục vụ không biết nên nói cái gì, thật ra Từ Sương phụ trách nấu nướng, muốn lấy thêm mấy cái cũng không ai nói gì. Nhưng lần nào Từ Sương cũng đều tuân theo quy tắc, cái nào ra cái đó.

Vương Anh nhìn há cảo vừa trắng vừa to trong bát lập tức cảm thấy phiền toái tan biến, há cảo nhân bắp cải thịt heo, cắn một miếng là đầy thịt.

Từ Sương ngồi ở một bên nhìn, anh đã ăn cơm tối rồi, bây giờ nhìn Vương Anh ăn cũng không thấy chán. Vương Anh xử lý xong một bát há cảo lớn anh lại ra sau bếp lấy thêm nửa bát canh nữa.

Ăn uống no nê xong Từ Sương thu dọn bếp núc, hai người cùng nhau cầm đèn pin quay trở về đại đội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp