Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 48: Cuộc sống tốt hơn


1 năm

trướctiếp

Vương Anh bên này đã bắt đầu khám bệnh, ngẫu nhiên có một hai người tới gõ cửa nói đau đầu, cô đều bắt mạch rồi kê thuốc cho họ.

Đúng lúc thời tiết trở lạnh, đại đa số người tới đều bị cảm lạnh, Vương Anh thấy cơ thể của những người kia tốt nên kê thuốc bình thường, dù sao gốc tốt thì chút cảm lạnh này không thành vấn đề, uống thuốc vài ngày là khỏi. Cơ thể có rễ kém cộng thêm bị cảm thì cần phải dùng an nãi*.

*An nãi: Một loại dược liệu dùng để bổ sung khí huyết và sức khỏe thời xa xưa nhưng tác dụng phụ của nó rất lớn có thể gây ra một số bệnh khác nên đã bị cấm. Dần dần loại dược liệu này cũng biến mất, chưa tìm thấy loại nào khác.

Nhưng Vương Anh cũng biết, dược liệu an nãi này chỉ xuất hiện được vài thập niên đã rời khỏi sân khấu của lịch sử, bởi vì tác dụng phụ của nó quá lớn. Người nắm không đúng liều lượng có thể sẽ xảy ra chuyện.

Vì thế Vương Anh chỉ cho nửa liều lượng vào, nói đối phương uống trước mặt cô, khi nào cảm thấy không tốt thì lại tìm cô lấy, uống xong không vấn đề gì mới cho về.

Nhất định không cho đối phương đem viên thuốc này về.

Chuyện này kiếp trước Vương Anh đã biết rồi, có ai đó đã từng nói với cô rằng thế hệ của những người đi trước xem an nãi như thần dược, lúc nào cũng có nó ở bên người, cố gắng tích trữ trong tay, nhà ai có con nhỏ bị cảm không đưa đi bác sĩ khám mà cho con nhỏ uống an nãi.

Kiếp trước cô đã từng nghe có nhiều đứa trẻ do uống quá liều thuốc mà xảy ra vấn đề, đối với điểm này cô quyết tâm canh phòng nghiêm ngặt.

Điền Hữu Phúc theo dõi sát sao vài ngày phát hiện Vương Anh xử lý mọi chuyện đâu vào đó, cũng cảm thấy yên tâm không ít.

Sau đó dặn dò Vương Anh chú ý mấy nhà ở trong đại đội: “Vợ của nhà Đại Trụ Tử mang thai đã hơn năm tháng, có lẽ đến khi băng tan là sinh, con thỉnh thoảng đi qua xem giúp đỡ một cái. Cô ấy mang thai lần thứ ba nên không có vấn đề gì lớn cả. Còn có hai người già của hai nhà nữa… Con cũng đi xem vài lần là được.”

Mỗi lần đến mùa đông, mấy người già trong thôn đều lần lượt qua đời, cũng không phải nhà nào thiếu củi đốt lửa nhà đó có người già qua đời mà là do cơ thể của mấy người già kém, mùa đông lại lạnh, trên nền đất có băng mỏng khi đi trên bị trượt ngã là chuyện bình thường. Mà cũng chưa cần ra cửa, chỉ mới để hơi lạnh vào phòng bị sốt một chút thôi cũng đủ để cướp mạng đi rồi.

Trong lòng Điền Hữu Phúc hiểu rõ, không nên đặt áp lực này lên vai Vương Anh.

Vương Anh nghe thấy còn có cả người mang thai thì nhíu mày, trời trở lạnh, sản phụ ngã một chút thôi cũng là vấn đề lớn. Lại nghe thấy có hai người già thì càng khó khăn.

Điền Hữu Phúc vẫn còn dong dài: “Chủ nhiệm phụ nữ của đại đội năm nay đã đi theo con trai vào huyện thành, vẫn chưa chọn được người thay thế. Nếu không thì lúc này bà ấy đã đưa con đi một chuyến, chào hỏi những đồng chí nữ của đội chúng ta.”

Đại phu không chỉ xem bệnh mà có đôi khi phải phối hợp với nữ chủ nhiệm tuyên truyền giảng giải. Công xã sẽ bố trí nhiệm vụ xuống, kêu gọi chủ nhiệm phụ nữ động viên nhóm phụ nữ.

Dưới loại tình huống này, Điền Hữu Phúc có thể làm mọi việc an ổn là tốt rồi.

Vương Anh: “Không có việc gì ạ, mấy ngày nữa con tự đi là được.”

Năm, sáu tháng sau là lúc đứa trẻ phát triển nhanh nhất, cũng là lúc xuất hiện nhiều vấn đề.

Điền Hữu Phúc rất vừa lòng với Vương Anh, nhắc nhở: “Vợ của người đó có hơi lắm mồm, con đừng để trong lòng.”

Vương Anh biết điều này, cô từng làm bác sĩ trước khi tới mạt thế, cũng đã thấy nhiều người bệnh như thế, lắm mồm không phải là khuyết điểm gì lớn mà cô không khắc phục được.

Vương Anh vội vã lập ra quỹ đạo, Từ Sương cũng chạy đi lên huyện thành hai lần, đưa xe đạp trở về. Lần đầu tiên anh còn chưa lấy được, đến lần thứ hai mới lấy được.

Ngày đó, khi xe đạp được đưa về đội đã tạo thành một cơn sóng nhỏ.

Công xã Thắng Lợi có bảy đại đội nhưng chỉ có một chiếc xe đạp duy nhất!

Cho dù là đại đội trưởng Điền Hữu Phúc cũng không có xe đạp!

Từ Sương đưa xe đạp thẳng đến nhà Vương Anh, phía sau còn có một chuỗi hạt đậu nhỏ nhỏ, mấy đứa bé lớn thì có hơi ngượng ngùng, mấy đứa bé nhỏ thì lại không để bụng, đứa nào cũng đều hai mắt sáng rực lên. Muốn đi lên sờ thử nhưng sợ Từ Sương không cho sờ.

Yên xe sáng ngời, ghế cao, hai bánh xe tròn vành vạnh, ai nhìn đều thèm nhỏ dãi.

“Nhà Từ Sương vẫn còn cơ đấy, xe đạp này nói mua là mua.”

“Chậc chậc, thật giàu có.”

“Đây là cho Vương Anh sao? Thấy đưa thẳng đến nhà Vương Anh.”

“Dù sao cậu ta cũng ở rể, cho Vương Anh cũng là cho bản thân.”

“Tên tiểu tử nhà họ Từ này nếu vứt được chuyện thành phần xấu thì đã tốt hơn rồi.”

….

Vương Anh sờ tay lái, chiếc xe đạp ở tiệm Vĩnh Cửu này có thể chở được một trăm năm mươi kg đấy.

“Anh đi là được, sau này phải đi vào huyện thành thường xuyên.”

Trên thực tế Vương Anh muốn nói Từ Sương hay phải đi ‘đường nhỏ’, có xe đạp này thì tiện hơn nhiều.

Từ Sương: “Hai chúng ta đều dùng.”

Bản thân Vương Anh làm đại phu cũng phải đi đây đi đó thường xuyên.

Vương Anh nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cuối tuần chúng ta lại đi một chuyến, trong tay tôi có mấy dược liệu cần đưa đi bán.”

Mấy ngày nay cô chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, tích cóp nhiều dược liệu, đến khi trời dần lạnh lẽo thì không thể đi lên núi được nữa.

Từ Sương: “Được!”

Hai người hòa hợp nói chuyện trong mắt người xung quanh đều thấy họ xứng đôi vô cùng, chỉ có hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận ở cách vách tức giận đến mức muốn nói cũng không nói được.

Càng ngày Vương Anh sống càng tốt, mà hai vợ chồng bọn họ thì càng lúc càng kém.

Lý Xuân Quyên phun nước miếng, làm Vương Vĩnh Thuận cảm thấy phiền.

“Được rồi! Bà lại mắng, có mắng nữa thì xe đạp cũng không phải của bà! Nhanh chóng nghĩ cách tích cóp củi đi, nghĩ làm sao để qua mùa đông này đã.”

Đây cũng là lệ thường ở đại đội, nơi bọn họ ở là nơi có lương thực, mỗi năm đều nộp lương thực lên để phân cho một số bộ phận đủ để sống qua trước mùa đông, sau đó khi đến mùa đông thì sẽ phân thêm một số lượng nữa.

Không chỉ phải cân nhắc chi lương thực cho các nơi mà trên đại đội cũng phải phòng ngừa gia đình dùng xa hoa, ăn lương thực hết sạch sẽ, rồi khi tới mùa đông chỉ có thể chết đói qua ngày.

Điền Hữu Phúc lên tiếng, đến ngày mười lăm mới phân lương thực.

Phân lương thực xong đại đội còn phải thành lập một đội vào núi đánh lợn rừng. Đồng thời các nhà các hộ phải nhanh chóng tích cóp củi để đốt trong mùa đông.

Mùa đông phải đốt giường đất để không bị lạnh thì củi phải đủ.

Nếu củi không đủ thì mùa đông chỉ được dùng khi còn thức, ban ngày đến nhà khác đốt than, buổi tối về nhà mình đốt giường đất.

Hơn nữa đốt than, giường đất cũng không dùng được than, nhưng nhóm lò bồn rồi dùng trên đó thì được.

Mùa đông trời lạnh, cũng không thể cứ để con nhỏ nằm trên giường đất cả ngày. Ba nhà hai cửa vây quanh chậu than hơ hơi ấm cũng xem như là hoạt động quan trọng mùa đông.

Vương Vĩnh Thuận: “Mùa đông năm nay thiếu điểm mua đồ dùng. Dùng điểm đi mua đèn dầu, để Diệu Tông về mà đọc sách.”

Lý Xuân Quyên duỗi tay: “Tiền.”
( truyện trên app T Y T )
Vương Vĩnh Thuận biết Lý Xuân Quyên không hài lòng khi ông ta giấu tiền một cách không rõ ràng, việc này đến người ngoài cũng cảm thấy sai sai, mà ông ta cũng không muốn cho thêm một người biết về việc này. Vì thế hiện giờ hai vợ chồng vì việc này mà nháo lên ông ta cũng không nói lý.

“Tôi lấy cho bà.”

Vương Vĩnh Thuận cầm hai mươi đồng đưa cho Lý Xuân Quyên. Lúc lấy tiền ra trái tim đau đớn, chỉ còn một trăm tám mươi đồng nữa!

Ông ta thở dài, công tác của Diệu Tông thì phải làm thế nào?

Bên này Vương Vĩnh Thuận mưa sầu gió thảm, còn Vương Anh và Từ Sương lại vô cùng thuận lợi.

Từ Sương sợ sau khi kết hôn thì không kịp nên đã để một đống đồ dùng trong lễ cưới và khi ăn tết đã mua qua đi đông lạnh, mua liền tù tì bốn mươi đồng, cho Từ lão thái một nửa còn một nửa đưa đến nhà Vương Anh.

Củi thì anh tích cóp một chút, chọn một ngày đưa cả mấy người anh em nhà dì cả đi lên núi đốn củi khuân vác xuống nhà, lập tức đã lấp đầy hai nhà đống củi lớn.

Mấy miếng vải chưa kịp làm xong, Từ lão thái đã ôm hai bộ đồ qua đây, hiện giờ đã đủ hai bộ dùng để kết hôn, dư lại bao nhiêu thì chờ mùa đông không có việc gì làm từ từ may sau.

Từ lão thái tìm người đổi bông mới, đưa cho Vương Anh hai bộ quần áo bằng bông.

Hôm nay, Vương Anh vừa rời giường đã bị giật mình, thời tiết lạnh lẽo khô cằn, nhìn ra ngoài có lẽ là trời muốn đổ tuyết.

Từ Sương: “Giờ vẫn còn sớm, có lẽ tuyết rơi cũng không lớn lắm.”

Lúc này mới đầu tháng mười một mà thôi nên không cần lo ngại nhưng muốn thấy tuyết lớn thì phải đợi đến tháng sau.

Vương Anh ngồi phía sau lưng Từ Sương, Từ Sương giúp cô quàng khăn cổ kín mít, cả mặt bị khăn quàng bao lấy. Anh cũng giống như vậy, chỉ để lộ hai con mắt ra bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp