Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 46: Mua sắm


1 năm

trướctiếp

Huyện Nam Thiệu thuộc Xã Cung Tiêu ở một đoạn đường phồn hoa, cách đó không xa là trường học và nhà xưởng, con đường phía trước cũng rất rộng lớn.

Vương Anh và Từ Sương mới vừa đi vào, đã nghe thấy đủ loại âm thanh ồn ào.

Xã Cung Tiêu chỉ có một vùng, chiếm diện tích rất lớn, một bên là những quầy hàng, gì mà quầy hàng cửu phượng vĩnh cửu, mặc dù lạnh nhưng người bán hàng vẫn dựa vào quầy bán cả ngày, và cũng không cảm thấy người kia có tính kiêu ngạo.

Thời buổi này đừng thấy người ta cầm tiền là mua được quầy hàng lớn, có rất nhiều người tích cóp rất nhiều tiền mới mua được đó, cho dù tiền giấy đủ hết thì cũng chờ đến khi có hàng hóa đã. Vì thế ai mà trên xe đạp trống rỗng thì đó là chờ hàng để bỏ lên.

Gần đó cũng có một nhà máy may treo thẻ bài không hoạt động, quầy radio gần đó nhưng khi thấy giá cả thì có rất ít người mua.

Còn một đầu bên kia bán hộp cơm giữ nhiệt vô cùng náo nhiệt, tiếng người ồn ào giống như không ở cùng một chỗ với quầy hàng bên kia.

“Cho tôi bình kia! Tôi muốn cái có màu sắc sặc sỡ và cái có hoa văn.”

“Cái có quai phía sau lấy cho tôi xem chút.”

“Hộp này có phải hơi nhỏ hay không?”

….

Người bán hàng cố gắng nâng cao giọng lên trả lời từng câu hỏi, đoàn người như ong vỡ tổ tiến lên phía trước.

Trong lòng Vương Anh cảm thấy sợ hãi, cô và Từ Sương đều không phải là người giỏi bắt chuyện lỡ như đụng trúng người xấu thì phải làm sao?

Từ Sương ngựa quen đường cũ, lấy số phiếu mà sư phụ cho đưa ra: “Bên trong còn có một trương phiếu đổi đồng hồ quả quýt, chúng ta đi mua đồng hồ quả quýt trước nhé?”

Phiếu đổi đồng hồ quả quýt quá hiếm, cho dù trong tay những người đó có đủ tiền thì chưa chắc đã có phiếu để đổi đồng hồ quả quýt, cho nên cũng dẫn đến việc có rất ít phiếu đồng hồ quả quýt.

Nhưng thật ra đồng hồ quả quýt hiện giờ không thịnh hành lắm, chỉ có mấy người giàu có mới sở hữu nó.

Vương Anh thì không sao cả, có cái để xem giờ là được rồi, dù có đồng hồ quả quýt hay không cũng không thấy có vấn đề gì.

“Được, chúng ta đi xem đi.”

Giá của đồng hồ cao, giá của đồng hồ quả quýt cũng không thấp, vừa đi hỏi một vòng cái rẻ nhất cũng phải năm mươi đồng.

Từ Sương cho Vương Anh chọn, Vương Anh liền chọn chiếc có giá năm mươi đồng kia.

Từ Sương: “Chọn cái có máy móc dễ chút nếu không khi bị hư sẽ rất khó để sửa.”

Vương Anh nghĩ lại cũng đúng, thời buổi này không thịnh hành kỹ thuật sống, nếu hỏng rồi thì rất phiền toái. Chưa nói đến việc chọn cái quý nhất chí ít cũng phải lấy cái tầm tầm, không dễ hư, có tuổi thọ cao.

Người bán hàng chửi thầm trong lòng, máy móc của chúng tôi đều là hàng tốt cả đấy!

Nhưng bà ta cũng không ngốc, người ta mua đồ bà ta chỉ cần bán đồ tốt là được. Lập tức chọn một chiếc có giá bảy mươi đồng rồi liên tục khen.

Vương Anh nhìn đồng hồ quả quýt tròn tròn bên ngoài còn có mấy dọc sọc nhìn không lớn lắm: “Vậy chọn cái này đi.”

Từ Sương thanh toán tiền và phiếu, đưa quả quýt cho Vương Anh: “Cô đeo lên cho tôi nhìn xem có dấu vết nhỏ nào mà không nhìn ra hay không?”

Vương Anh nghe lời đeo đồng hồ quả quýt lên cổ tay: “Thế nào?”

Từ Sương duỗi tay điều chỉnh vị trí cho cô: “... Ừ, khá xinh đẹp.”

Vương Anh bị anh kéo vào, trên mặt bỗng dưng nóng lên, lòng bàn tay cũng nóng bừng: “Vậy là được rồi đúng không?”

Từ Sương buông tay xuống: “Ừ, được rồi.”

Hai người im lặng, không làm gì tiếp nữa, chỉ đứng im nhìn nhau nhưng bầu không khí có phần xấu hổ lẫn hương vị ngọt ngào.

Từ Sương lùi một bước: “Để tôi đi hỏi bán xe đạp.”

Nói xong liền quay người đi đến quầy bán xe đạp, Vương Anh cũng biết bản thân không đuổi kịp nên đứng ở chỗ này chờ, trong lòng không nhịn được nhớ lại dáng vẻ dựa gần khi nãy của Từ Sương.

Người bán hàng đứng bên cạnh hâm mộ nói: “Hai người vừa mới kết hôn đúng không? Đúng là xứng đôi!”

Người bán hàng đã nhìn thấy rất nhiều cặp đôi, cho nên có thể thấy được cặp đôi này là vợ chồng son vừa mới cưới, nếu không cầm tay cũng thấy được, không khí xung quanh hai người này luôn tỏa ra mùi thơm của đường mật.

Vương Anh ngượng ngùng ừ một tiếng, giải thích cũng không xong mà không giải thích cũng không được, nếu nói chưa kết hôn thì phải giải thích thêm vài câu. Mà giải thích với người không thân thì không cần.

Từ Sương đi được mười lăm phút đã trở lại: “Tiệm Vĩnh Cửu bán xe đạp nói cuối ngày mới có hàng, tôi đã đưa phiếu và tiền cho họ, cuối ngày đến đưa xe về là được.” ( truyện trên app T Y T )

Vương Anh: “À, vậy cũng được.”

Hai người xấu hổ người đi trước người bước sau đến quầy bán quần áo.

Chốc lát sau Vương Anh đã không có cảm giác xấu hổ nữa.

Bởi vì Từ Sương dùng hết mấy chục cái phiếu trong tay tiêu hết!

Không riêng gì giày da kiểu nữ mà còn có hai áo khoác, thêm mấy tấm vải dệt, đủ loại màu sắc hoa văn, làm đầu cô choáng váng.

Từ Sương đếm phiếu công nghiệp rồi thương lượng với chủ quầy: “Ba phiếu công nghiệp có đổi được một túi chườm nóng không?”

Người bán hàng cũng có một đặc quyền nhỏ, có nhiều phiếu thuộc các chủng loại khác nhau vẫn có hơi phiền, ví dụ như phiếu công nghiệp nhiều trong đó được chia làm mấy loại như là phiếu thông dụng, phiếu đặc thù, phiếu khu vực và cả phiếu cả nước, phiếu đồ dùng công nghiệp cá nhân là phải có phiếu đổi, vì thế chỉ có thể đổi trung gian một chuyến.

Trong tay Từ Sương là phiếu của sư phụ cho, có phiếu cá nhân cũng có phiếu thông dụng, anh phải đổi mới có thể dùng.

Chờ đến khi hai người đi mua đồ xong thì trong tay Vương Anh đã nhiều thêm một cái bao đựng túi chườm nóng màu đỏ rực, một đôi giày da nhỏ được làm rất tỉ mỉ, hai áo khoác màu lam có gắn lông ở trên cổ và nhiều xấp vải đủ loại màu sắc hoa văn…

À, còn có chiếc đồng hồ quả quýt ở trên tay nữa.

Cho dù là người ở Xã Cung Tiêu thì ít thấy ai mua đồ nhiều như vậy bao giờ.

Từ Sương bàn bạc với Vương Anh: “Hạt dưa rồi mấy gói kẹo linh tinh thì hôm sau lại mua, cô nghĩ xem còn thiếu gì không, nếu có đến lúc đó tôi sẽ đèo cô đi xe đạp đi mua.”

Vương Anh đờ đẫn: “Phiếu anh đã tiêu hết rồi à?”

Từ Sương nói với vẻ tiếc nuối: “Vẫn chưa, muốn mua cho cô cái mũ nhung đội đầu nhưng bọn họ lại không bán.”

Đó là đồ chỉ bán ở thủ đô! Chỉ là đồ ở thủ đô mà lấy về bán ở đây thì giá phải gấp mười lần.

“... Anh đừng tiêu tốn nhiều thế, mùa đông không thể ra cửa cho nên mua mũ cũng không dùng được.”

Nhưng khi nhắc tới điều này làm Vương Anh nhớ tới tính toán của mình: “Anh vẫn còn phiếu công nghiệp đúng không?”

Từ Sương đếm: “Vẫn còn bốn phiếu.”

Vương Anh: ... Đủ, không đủ thì đổi cho người bán hàng.

Cô đưa Từ Sương đến một quầy hàng, chỉ vào đèn pin phía trên hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Chủ quầy lấy đèn pin to, phía dưới là cục sắt, bên trong là bóng đèn dây tóc, vừa nhìn đã biết rất nặng.

Người bán hàng: “Cái này ba mươi đồng.”

Đèn pin quý, cái bóng đèn vừa loáng vừa sáng lại có thân dưới to chính là đèn pin tốt nhất. Đừng nói là ở nông thôn, trong huyện thành cũng không có mấy nhà có.

Mặc dù Vương Anh cảm thấy đau thịt nhưng vẫn hạ quyết tâm mua.

Từ sau khi cùng Từ Sương ở bên nhau cô mới phát hiện ra, lúc đầu Từ Sương vẫn luôn ở tiệm cơm Quốc Doanh, thời gian về đại đội cũng không nhiều, đặc biệt là cơ thể của Từ lão thái cũng rất tốt, ngoài ngõ trong nhà đều vững chắc nên không có việc gì.

Nhưng sau khi Từ Minh xảy ra chuyện, Từ Sương lo sợ nửa đêm có người sờ tới cửa, số tuổi của Từ lão thái lại cao, lại có thành phần không tốt là con trai lớn, Từ Sương cũng sợ có người cố ý tới để điều tra. Vì thế hiện giờ mỗi đêm anh đều về đại đội, ban ngày lại vội vàng đi đến tiệm cơm đi làm.

Đi ít nhất là nửa giờ đường núi, không chỉ gian nan mà còn rất tối.

Sau đó khi ở cùng Vương Anh, anh còn thỉnh thoảng tới nhà cô một chuyến đưa đồ ăn cho Vương Anh.

Vương Anh cảm thấy có đèn pin rồi thì khi đi đường núi có thể an toàn hơn một chút.

“Mua cái này đi, chúng tôi có bốn phiếu, dư lại thì đưa cho anh làm phí, đổi cho chúng tôi một cái.”

Người bán hàng lấy hai đồng tiền, đưa đèn pin cho Vương Anh, nhiệt tình nói: “Bên trong cái này đã có pin, sau này nếu nó không sáng lắm thì cứ đi đổi pin, lỡ không sáng nữa thì nó đã hỏng rồi, mà phần hỏng chỉ là bóng đèn, cô cứ đổi bóng đèn đi là được.”

Vương Anh gật gật đầu.

Từ Sương vẫn luôn đi theo phía sau không lên tiếng, vừa rồi khi lấy tiền ra đã định đưa cho cô nhưng Vương Anh đã ấn tay anh trở về.

Vương Anh đưa đèn pin cho Từ Sương: “Cho anh đó.”

Từ Sương sững người ngạc nhiên: “Cho tôi?”

Lỗ tai của Vương Anh đỏ lên: “Đúng vậy, anh có muốn hay không?”

Đã mua rồi giờ còn hỏi có muốn hay không, người bán hàng đứng ở sau bị bầu không khí này làm cho ê răng.

Từ Sương duỗi tay ra lấy đèn pin sau đó nắm chặt: “Muốn!”

Rõ ràng là mùa đông nhưng lỗ tai của hai người đều đỏ rực.

Từ Sương nắm chặt tay Vương Anh, bàn tay kia cầm đèn pin, đưa đồ đã mua đem về bên người: “Đi về nhà thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp