Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 43: Gặp lại người quen


1 năm

trướctiếp

Tài xế khởi động xe, đi được mười mấy mét, bỗng nhiên đột ngột phanh xe dừng lại.

Trên xe đang láo nháo như cái chợ, bỗng chốc dừng lại, ngay tức thì đã có người ngã ra sàn.

Hàng loạt tiếng xì xầm bất mãn vang lên, khiến tài xế cũng phát bực, ngày ngày ông ta bị bủa vây trong những âm thanh này, phiền chết đi được.

“Ồn ào cái gì! Không thấy có người cố ý chặn xe chình ình kia à!”

Sau đó thò đầu qua cửa sổ gào to: “Mắt không thấy một xe chở toàn người đây hay sao? Cứ phải đứng ngay giữa đường thế?”

Một người phụ nữ chạy bước nhỏ tới trước cửa xe, vỗ mạnh hai cái lên cửa: “Tôi gào khản cổ bảo ông dừng xe thì ông không chịu dừng! Mở cửa cho tôi! Tôi muốn vào huyện!”

Nhân viên soát vé vốn mắt đang để trên đầu, nghe cô ta nói chuyện không có một chút gì hối lỗi làm cho phát cáu thật: “Người kiểu gì, không biết thốt ra được lời nào tử tế!”

Người phụ nữ đứng dưới cũng nổi khùng, gân cổ lên gào: “Bà không mở cửa thì tôi cứ đứng giữa đường thế đấy! Nhiệm vụ của mấy người là vì dân phục vụ, làm sao, tôi không phải nhân dân à?”

Hai người lời qua tiếng lại cãi nhau mấy câu, nhân viên soát vé mở cửa xe với vẻ miễn cưỡng, còn người phụ nữ kia thì ngẩng cao đầu như gà trống vừa chiến thắng cuộc thi đá gà, vênh váo tự đắc bước lên xe.

Vương Anh từ bên cánh tay Từ Sương ngó ra xem thử là ai.

Ồ, là người quen cũ.

Vương Linh Linh đầu tóc bù xù, người ngợm đâu còn bộ dáng trắng nõn đẫy đà như trước xưa, hai má thì vàng vọt, môi khô nứt nẻ bóc cả da, trông cô ta cũng có bóng dáng của người phụ nữ nông thôn hơn rồi đấy, có điều cao hơn một tí. Chốc lát mà già đi mấy tuổi.

Vương Linh Linh lên xe, đưa 2 hào cho nhân viên soát vé, vừa lẩm bẩm trong miệng: “Cái xe rách nát gì không biết, lại còn thu 2 hào cơ đấy.”

Nhân viên soát vé trợn tròn mắt, xé một tấm vé nhét vào tay cô ta.

Vương Linh Linh mặc nhiên cho rằng mình đâu có làm gì sai, cũng không để ý tới người trên xe đang bất mãn với mình, cô ta tìm một chỗ dựa vào, con ngươi đảo qua đảo lại.

Vương Anh ôm lấy tay áo của Từ Sương, ra hiệu cho anh nhìn qua.

Từ Sương chỉ liếc một cái liền dời tầm mắt đi: “Có lạnh không?”

Đứng cạnh cửa sổ khá ổn, không chen lấn, nhưng cửa sổ vẫn có gió lùa qua khiến người rét run. Vương Anh lắc đầu, thể chất của cô gần đây cũng tốt lên nhiều, kiểu thời tiết như vầy cũng không khiến tay chân của nguyên chủ lạnh như đá nữa.

“Người kia là Vương Linh Linh nhỉ?”

Từ Sương ừ một tiếng: “Mấy xã xung quanh cũng dùng xe buýt ở trạm này.”

Các xã khác cũng có xe buýt, nhưng vài chiếc bên đó đều chạy đường vòng, chỉ có trạm dừng ở trấn phía tây sườn núi là gần với huyện thành nhất. Nên là xã viên của các công xã xung quanh đều chờ ở điểm dừng này để vào thành phố.

Giọng của hai người không to không nhỏ, Vương Linh Linh nghe được giọng của người quen, nhìn qua thì thấy là hai người họ.

Vương Linh Linh mở to tròng mắt, không thể tin được, liền dụi mắt vài lần, cuối cùng mới thừa nhận hai người dính nhau như sam đằng kia là Từ Sương và Vương Anh.

Vương Linh Linh: !!!

Từ sau khi cô ta gả vào nhà họ Triệu, chưa bao giờ để tâm tới chuyện của nhà mẹ đẻ bên kia, cho nên cô ta thật tình không biết Vương Anh với Từ Sương đã là một cặp rồi.

Thoạt đầu mới nhìn khung cảnh này, Vương Linh Linh muốn nổi trận lôi đình, căm phẫn như thể là Vương Anh chiếm mất món đồ yêu thích của cô ta không bằng. Tiếp nhận chuyện này quá bất ngờ nên trong đầu rỗng tuếch.

Ban đầu cô ta có ý để Vương Anh và Từ Sương hợp thành một cặp, nhưng cô ta chưa kịp hành động thì tình thế đã có nhiều sự thay đổi, buộc cô ta chỉ có thể đâm lao phải theo lao.

Nào ngờ hai người ấy không cần cô ta mai mối, tự dưng chủ động thành một đôi rồi?

Vương Linh Linh hận không thể vỗ mạnh vào đùi ở ngay đây, hai người kia đã như vậy, chỉ trách bản thân cô ta không ra tay sớm hơn, thế thì ý đồ ban đầu của cô ta cũng có thể thành sự thật rồi?

Tại sao cô ta không trùng sinh sớm hơn tí xíu nữa!

Vương Anh nhìn biểu cảm sống động như tắc kè đổi màu của Vương Linh Linh, nhẹ nhàng nghiêng về phía trước hỏi Từ Sương: “Anh nghĩ cô ta vào huyện là muốn làm gì?”

Từ Sương vốn đang che chở Vương Anh, bỗng dưng người trong lòng tựa sát vào khiến anh cứng đơ người, máy móc đáp lại: “Không biết.”

Vương Anh lại đánh giá Vương Linh Linh một lát nữa: “Tôi nghĩ chị ta vào huyện để đi mua đồ.”

Vương Linh Linh không dẫn ai theo, chỉ vác một cái túi vải trống không, trông không giống vào huyện để giải quyết chuyện cấp bách, ngược lại giống đi mua sắm đồ gì đó hơn.

Vương Linh Linh hôm nay đích xác là cầm tiền vào huyện mua lương thực, trong thời gian này cô ta gả vào nhà họ Triệu, dù có trái với lương tâm nhưng cuộc sống của cô ta trôi qua không hề êm đềm như đã tưởng.

Mẹ chồng là người hở chút bắt lỗi, mấy bà chị dâu cũng không phải hạng người dễ dãi, hàng ngày đàn ông thì đi làm, mấy bà chị dâu thì lo toan việc bếp núc. Người này ăn thêm một miếng, người kia bớt đi nửa phần, cãi vã thì không bao nhiêu, nhưng ngày nào cũng đủ các loại chuyện nhỏ nhặt miên man không dứt.

Vương Linh Linh kiếp trước ngoài việc không giành được của chìm của nổi (*) ra, nhưng cuộc sống cũng không phải vất vả cam chịu như bây giờ.

(*) của cải riêng của người giàu có.

Từ gia chỉ còn mỗi Từ Sương, anh cả không còn nữa, trong nhà cũng không có chuyện vặt rãnh giữa chị dâu em chồng, mẹ chồng thì càng không can dự vào việc của hai vợ chồng, thế nên Vương Linh Linh vừa qua cửa đã làm chủ gia đình.

Tiền lương mỗi tháng của Từ Sương một nửa giao cho cô ta, ăn uống không thiếu bữa nào.

Nhưng bên nhà họ Triệu thì lại khác, một nhà bọn họ tuy có Triệu Quân, nhưng tiền trợ cấp của Triệu Quân thì không đủ cho người ở bốn gian cùng chi tiêu!

Mấy người đàn ông nhà họ Triệu đều làm công việc đồng áng, mặc dù nam đinh nhiều, nhưng lương thực làm ra ăn không đủ, chị dâu ai nấy còn lo cho con mình, năm phòng hôm nào cũng nhộn nhịp nhốn nháo, ăn cơm một bữa 10 mấy cái chén 10 mấy đôi đũa.

Hai đứa trẻ một đứa 5 tuổi, một đứa 3 tuổi. Đứa 5 tuổi chạy vòng quanh khắp nơi, không thể rời mắt một giây phút nào, đứa 3 tuổi kia đi đứng còn chưa vững, hễ dời mắt một chốc là ngã lăn ra đất.

Nhưng trong lòng Vương Linh Linh vẫn duy trì tư tưởng là sẽ có ngày thu phục được hai nhóc con này, săn sóc hai đứa con phải nói là hết sức tận tâm.

Chỉ có điều, lại bị mấy bà chị dâu xem như cái gai trong mắt, mấy bà ấy cho rằng cô ta là mẹ kế, chăm sóc cho hai đứa trẻ còn ra sức hơn chăm con mình, trong mắt mẹ chồng chẳng phải đám con dâu bọn họ là một lũ nhác làm, mưu mẹo sao?

Thế là, chị em dâu ngầm đấu đá lẫn nhau, tranh giành chăm sóc cuộc sống thường ngày của hai đứa nhỏ, Vương Linh Linh bị hành hạ đến nỗi kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần, nhọc nhằn từ ngày này qua ngày nọ mới khiến cô ta thành bộ dáng lam lũ như hôm nay.

Hôm nay vào huyện, vốn là để anh cả đi, bởi nhà đông con nít, lương thực không đủ ăn trong mùa đông, vậy nên mới phải tranh thủ bây giờ vào huyện mua chút lương khô.

Theo lý thì đổi lương thực trong thôn cũng được, nhưng cách làm người của lão thái thái nhà họ Triệu quả thực đúng là quá thất bại, cả một đại đội mà không có được mấy người muốn thấy mặt bà ấy, nên không đồng ý đổi cho nhà họ, đi hỏi người khác trong đại đội thì lại lo bị tố giác.

Chốt lại là chỉ có thể đi lên huyện, tìm chợ đen mua.

Nhiệm vụ này không hề dễ dàng, vào huyện thì không nói, xa lại còn mệt, tìm được chợ đen lại càng khó, còn phải đề phòng bị bắt quả tang. Quan trọng nhất là, dọc đường về sợ bị người khác nhìn ra manh mối, vì vậy phải tự đi bộ về.

Chuyện mua lương thực này ban đầu đâu tới tay Vương Linh Linh, trong một lần chị em dâu giành công, Vương Linh Linh đắc tội với chị dâu cả, chị dâu cả liền lừa gạt chồng mình quăng việc bỏng tay sang cho Vương Linh Linh.

Vương Linh Linh xoa xoa cánh tay, trên người cô ta chỉ mặc một chiếc áo đơn, quần áo dày của cô ta khi trước mang về nhà họ Triệu đã cắt một cái ra làm áo bông cho hai đứa con, nên người cô ta lúc này không có áo dày để khoác đi ra ngoài. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lại nhìn Từ Sương với Vương Anh đứng bên kia, tâm tình Vương Linh Linh mới tốt hơn một chút, Vương Anh còn mặc lại quần áo cũ đấy.

Có vẻ Từ Sương đối xử với Vương Anh cũng không tốt mấy.

Vương Linh Linh nghĩ về chuyện của kiếp trước, âm thầm cổ vũ bản thân, mặc kệ thế nào, bản thân cô ta đã chọn người giàu nhất sau này rồi, còn Vương Anh chỉ có thể làm vợ của đầu bếp nghèo, sống một cuộc sống nghèo khó ở nông thôn. Chờ tới lúc bên nhà cô ta phân nhà, đưa ba mẹ con ra ở riêng, ngày sau Triệu Quân trở về là có thể phát tài rồi! Hoặc là kiếp này cô ta sớm nhắc Triệu Quân chuyển nghề, cuộc sống mai này sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa……

Cả quãng đường đi vào huyện, Vương Linh Linh như sống trong giấc mơ hão huyền tốt đẹp mà cô ta tưởng tượng nên.

Thẳng cho đến khi xuống xe rồi, Vương Anh còn tưởng Vương Linh Linh sẽ bật ra những vài câu khó nghe, kết quả là khi đến nơi, Vương Linh Linh chỉ quay lại liếc cô với Từ Sương như người ngồi tít trên cao rồi bỏ đi, Vương Anh còn đang ù ù cạc cạc nhìn theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp