Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 42: Thành đại phu


1 năm

trướctiếp

Ngày hôm sau Vương Anh vừa thức dậy đã nghe thấy tiếng động ở cách vách, lúc mở cổng thì chẳng thấy ba người nhà bên cạnh đâu. Cô nghĩ một lát thì ngẫm ra, hai vợ chồng nhà bên đó chắc là tiễn con trai đi học rồi.

Ầy, cũng nuông chiều quá đấy, thanh niên học cấp 3 rồi còn để cha mẹ tiễn đi học.

Vương Anh gom đống dược liệu mà cô tích lũy mấy ngày nay thu dọn đâu ra đó, lựa một phần ra chuẩn bị ngày mai mang lên thị trấn hỏi giá.

Chờ tới chiều trời mát mát, Vương Anh đi tìm đại đội trưởng xin thư giới thiệu.

Điền Hữu Phúc mấy hôm nay đã nghe qua chuyện nhà Từ Sương, ban đầu ông ấy có chút tiếc nuối vì nhân phẩm của Từ Sương khá tốt, sau lại nghe Vương Anh với Từ Sương bàn chuyện hôn sự, trong lòng cảm thấy đây là mối lương duyên tốt. Nhưng dù gì ông ấy cũng là người lãnh đạo, về vấn đề này cần chú ý đôi chút, đâu thể biểu hiện thái độ ra mặt được.

Đối với Vương Anh, trong lòng Điền Hữu Phúc cũng thầm cảm kích cô, con bé này lần trước đã đã cứu Tiểu Thạch Đầu nhà ông, Tiểu Thạch Đầu dạo này hễ rảnh rỗi là thường chạy đi tìm Vương Anh chơi.

Nghe Tiểu Thạch Đầu nói, trong sân nhà Vương Anh phơi đủ loại dược liệu nữa cơ.

Điền Hữu Phúc hỏi Vương Anh chuyện liên quan tới thuốc than, Vương Anh rất thẳng thắn thưa: “Lúc trước mẹ có dạy cháu học sơ qua, hồi đi học cháu cũng tự tìm sách học thêm.”

Điền Hữu Phúc hỏi thêm: “Thế bây giờ cháu có thể khám bệnh cho mọi người trong đại đội chúng ta không?”

Nếu Vương Anh đồng ý đảm nhận làm thầy lang (*) cho mọi người thì tốt quá rồi, Điền Hữu Phúc trước kia không cho rằng việc khám bệnh có gì khó khăn. Nhưng kể từ khi mẹ Vương Anh qua đời, đại đội 7 của họ mãi vẫn chưa tuyển thêm được thầy lang nào như thế, mỗi khi đau ốm chỉ có thể sang đại đội bên cạnh để khám.

(*) thầy lang: thầy thuốc Đông Y.

Chưa kể, qua đó một chuyến là phải mất thêm 2 hào, khiến cho xã viên trong đại đội ai nấy đều bức xúc.

Vương Anh: “Đương nhiên có thể ạ. Nhưng mà thầy lang cũng phải đi học nghề ạ? Không học chắc là không khám nổi đâu?”

Điền Hữu Phước khua tay: “Trời sắp vào đông rồi, cháu cứ làm trước xem sao. Đợi qua mùa đông thì cho cháu đến trạm y tế của xã học sau.”

Không phải là Điền Hữu Phước không tuân thủ theo quy tắc, mà thật sự rất khó để đợi qua mùa đông. Đại đội 7 của họ nằm ở chân núi, sau khi vào đông tuyết rơi giăng kín khắp núi. Trong hai tháng đó chỗ họ không khác gì bị cô lập với bên ngoài, ngay cả con đường đi qua trấn phía tây cũng không thể lưu thông.

Lúc đó lỡ như có nhà ai sinh con hoặc có chuyện cấp bách thì chỉ có nước bước thấp bước cao chạy qua đại đội khác tìm người tới giúp, có khi còn không kịp nữa là.

“Đại đội chúng ta tính lương cho thầy lang một tháng 2 đồng, mùa đông không trừ điểm công tác, để bác kể cho cháu biết nhà ai có người già với trẻ con, về sau thì để tâm tới họ nhiều chút.”

Vương Anh nghĩ tới nghĩ lui liền nhận việc, mấy năm nay ở lại thôn làm đại phu (*) cũng tốt, tuy không thuộc biên chế nghề y chính thức. Khám được vài bệnh vặt là cảm tạ trời đất rồi, còn gì hơn nữa. Cảm tình của Vương Anh với Điền Hữu Phúc lại tăng thêm vài phần, vị đại đội trưởng này tuy là “ông to, bà lớn", nhưng thái độ chung sống với bà con xóm làng khá hoà hợp, có thể thấy không phải lãnh đạo nào cũng là người hồ đồ.

(*) cách gọi bác sĩ ngày xưa, nhưng hiện tại vẫn còn một số nơi phía Bắc Trung Quốc vẫn dùng xưng hô này.

“Vâng.”

Ánh mắt Điền Hữu Phúc có chút phức tạp: “Cháu cứ làm trước vài tháng, chờ sang xuân rồi bác lên xã hỏi giúp cháu xem thế nào.”

Vừa rồi ông ấy chợt nhớ ra, Vương Anh là con gái liệt sĩ, đã tốt nghiệp cấp 3. Với điều kiện này, biết thêm chút y thuật, nói không chừng đầu xuân bên trạm y tế sẽ tuyển dụng người vào biên chế. Đây cũng là chính sách chăm lo phổ biến của xã.

Vương Anh hiện đã tốt nghiệp, tuổi tác còn trẻ, theo thường lệ thì vào mùa thu năm nay xã sẽ có sắp xếp cho con bé, cũng không biết là còn để sót điều gì nữa không.

Vương Anh nghe Điền Hữu Phúc giải thích qua một lần, trong lòng cũng đã hiểu, nguyên chủ là con của liệt sĩ nên trong xã mới ưu tiên cho đãi ngộ như này.

Chẳng qua…….

“Đại đội trưởng, cháu không muốn qua bên trạm y tế.”

Điền Hữu Phúc mừng rỡ, nhưng vẫn làm tròn bổn phận giải thích từ tốn: “Nhưng mà làm thầy lang chỉ xem như công việc bán thời gian……đại đội mình chỉ có thể trả công cho cháu một nửa thời gian, phần còn lại phải tính vào điểm lao động.”

Nói cách khác, nếu Vương Anh muốn ở đại đội thì bắt buộc phải lao động, nếu không đi thì sẽ bị khấu trừ vào phần lương thực cuối năm.

Vương Anh vẫn kiên trì, ban đầu cô định vào trạm y tế, muốn tìm nơi có nhà ăn. Nhưng hiện tại một ngày ba bữa của cô, không bữa nào trùng lặp, thế là không muốn đi làm ở trạm y tế nữa. Với lại, mẹ nguyên chủ hồi xưa cũng làm việc như thế, không phải cũng rất tốt sao?

Đi vài bước lên sau núi là đã hái được dược liệu rồi, đâu cần chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm.

Điền Hữu Phúc hết sức vui mừng: “Đồng ý! Vậy để bác bàn lại với bí thư chi bộ, mỗi tháng cấp cho cháu 3 đồng.”

3 đồng thực ra cũng không phải đáng giá gì, mỗi lần Vương Anh khám bệnh cũng thu được 1 hào 2 hào thuốc tính kèm vào. Một tháng chí ít cũng kiếm được 5, 6 đồng, nếu có thể khám tốt giống mẹ Vương Anh thì có khi một tháng kiếm được 10 mấy đồng.

Chi phí mua sắm tầm 5, 6 đồng vào thời đại này vẫn mua được rất nhiều thứ, chí ít là đủ cho một gia đình lo chi phí ăn uống trong một tháng.

Vương Anh nhận việc xong, sau đó nói ngày mai cô phải vào huyện thành mua ít đồ, nhờ Điền Hữu Phúc viết hộ cô một bức thư giới thiệu.

Điền Hữu Phúc nhanh nhẹn lấy con dấu từ trong hộp ra đưa cho cô, bỗng dưng nhớ tới một chuyện.

“Anh nha đầu, cái này, bác đưa con 3 đồng, mai con lên huyện nhân tiện ghé qua bệnh viện mua thêm một chai cồn y tế về đây.”

Đều tại lão Cẩu khốn khiếp, uống hết rượu cồn trong văn phòng đại đội, hại đại đội phải mua lại chai khác.

“Cháu biết cái này, nếu xem thử có thuốc gì cần nữa thì mua mỗi thứ một ít, thuốc giảm đau của đại đội trong văn phòng cũng sắp hết rồi.”

Điền Hữu Phúc thật vất vả mới trông mong được người biết chút kiến thức y tế về đội làm việc, là vì để dùng ngay lúc này.

Vương Anh xem qua một lượt các loại thuốc còn lại, lấy một tờ giấy ra ghi lại mẫu tên thuốc, đưa cho Điền Hữu Phúc xem: “Mấy loại thuốc này cần bổ sung thêm, hai loại còn lại là dùng trong trường hợp khẩn cấp, chúng ta chuẩn bị sẵn vẫn hơn.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Điền Hữu Phúc không phản đối, lấy ra 10 đồng đưa cô: “Nếu không đủ thì cháu cứ chi tiền túi trước, lúc về bác sẽ trả lại cho cháu.”

Vương Anh nhận lấy thư giới thiệu và tiền: “Không có chuyện thiếu đâu ạ.”

Mấy loại thuốc này giá cả đều rẻ, dù là thuốc đắt cũng không tốn kém bao nhiêu.

Tiễn Vương Anh đi, Điền Hữu Phúc hơi hoang mang.

“Con bé này, tôi nhớ mẹ con bé hình như là không biết Tây y thì phải? Thế nào con bé lại biết thuốc viên của Tây y…….”

“Thôi vậy, kệ con bé, lúc học cấp 3 chắc chắn là tự học rồi.”

******

Sáng sớm Vương Anh thức dậy, đi ra mở cổng thì Từ Sương đã đứng trước cổng đang chờ cô.

“Anh đến lúc nào vậy? Sao không gọi cửa?” mới sáng trời lạnh như thế, nói chuyện cũng thở ra hơi khói, may là anh đứng chờ sẵn ngoài này. Vương Anh khoá cổng lại, hai người cùng nhau đi về hướng thị trấn.

Từ Sương lấy túi giấy ôm trong lòng ra: “Mới đến không lâu.”

Vương Anh mở túi giấy ra, bên trong là một cái bánh bao nhân thịt còn nóng hổi.

“Ấy……ngon quá, anh đã ăn chưa?”

Từ Sương đưa cái ấm nước màu xanh quân đội cho Vương Anh: “Ăn rồi, trong ấm là sữa đậu nành.”

Nhân bánh là thịt bằm với củ sen, cắn một ngụm đã cảm nhận vị giòn nhẹ của củ sen được xắt sợi to vừa phải, vừa trung hoà với mỡ béo của thịt lợn. Sữa đậu nành nóng hổi còn bốc hơi nóng, thơm nồng mùi hương của sữa đậu.

Vương Anh cắn một miếng bánh, uống một ngụm sữa đậu, ăn uống no say xong thì cả người cũng tỉnh táo hẳn.

“Chúng ta đi bằng gì?”

Từ Sương chỉ vào một điểm ở trấn Tây Pha: “Bắt xe dọc đường.”

Trấn Tây Pha được xem là trấn gần với huyện thành nhất, một số người trong trấn vào huyện thì lái xe đạp đi là được. Vương Anh cùng Từ Sương đứng ở một bên, nhìn mấy chiếc xe đạp đi ngang qua.

Vương Anh thương lượng với Từ Sương: “Tôi không cần đồng hồ đâu, chúng ta mua cái xe đạp đi.”

Tuyến xe lên huyện mỗi ngày chỉ có một chuyến, chờ đợi xe thôi cũng mệt lả người rồi. Cô nghĩ về sau chắc mình thường xuyên vào huyện, có xe đạp cũng thuận tiện hơn.

Từ Sương cũng có suy nghĩ giống vậy, nhưng anh thấy mình dùng nhiều hơn, Vương Anh ở nhà có một cái đồng hồ càng tiện hơn.

“Chúng ta đi xem xe đạp trước, rồi để tôi hỏi lại sư phụ tôi có phiếu đổi đồng hồ không.”

Mấu chốt là cả hai thứ anh đều có thể mua được, anh không phải là mua không nổi.

Anh vừa dứt lời, xe buýt đã đến nơi.

Những chiếc xe buýt ở thời đại này với xe buýt ở tương lai có sự khác nhau tương đối, thân xe không sơn màu trắng sáng bóng, mà ngược lại có màu xanh quân đội, ghế ngồi trên xe không nhiều, chừa ra chỗ trống rộng rãi cho mọi người đứng. Bằng không người lên người xuống cũng chẳng có chỗ để đặt chân.

Thời gian bây giờ còn sớm, chưa tới 9 giờ đúng, mà trên xe đã chật ních người, người thì mang theo cả gia súc, gà vịt nằm trên nóc xe đang run cầm cập bởi cái lạnh bên ngoài, xe vừa nổ máy thì xung quanh đã bắt đầu xôn xao, lông gà, lông vịt, tiếng trẻ con pha lẫn loạn xà ngầu. Nói một cách đơn giản là đến cả chỗ đặt chân cũng khó.

Từ Sương che cho Vương Anh đi thẳng về phía trước, nữ đồng chí soát vé mất kiên nhẫn nói: “Khẩn trương lên, đi thẳng ra sau xe tránh chen chúc, một người 2 hào, nói trước không hoàn lại tiền.”

Từ Sương lấy 4 hào ra đưa, hai người chen chúc đi thẳng ra sau, chen được một chỗ gần cửa sổ, Từ Sương tựa hai tay lên cửa, vây Vương Anh vào bên trong.

Vương Anh: ......

Từ Sương rất tự nhiên: “Cứ vậy trước đã, chúng ta đứng dựa ra sau, mới lên thường không có chỗ ngồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp