Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 40: Đến nhà đàng trai ăn cơm


1 năm

trướctiếp

Vương Vĩnh Tông vui vẻ nói nên không để ý bỗng dưng sắc mặt của con trai thay đổi.

Vẻ mặt của Vương Diệu Tông không được tự nhiên, phía trước nghe chuyện của nhà Vương Anh cậu ta nghe hiểu, cũng cảm thấy không có vấn đề gì, đầu óc bố cậu ta nhanh nhẹn đương nhiên là nói rất đúng.

Nếu nhà Vương Anh đã có ẩn tình thì đúng là không nên làm loạn thêm nữa.

Chỉ là cái gian nhà ở mà thôi, ở nông thôn có chỗ nào mà không có? Đến lúc cậu ta vào huyện thành làm công nhân thì phân nhà!

Cho đến khi Vương Vĩnh Thuận lại nói phải để cho cậu ta thi rồi trong nhà mới đẩy vào lúc mấu chốt, trong lòng Vương Diệu Tông trầm xuống.

Cậu ta vẫn luôn nói với bố mẹ ở nhà bản thân học ở trường rất tốt nhưng trên thực tế chỉ có cậu ta mới biết khi ở trường đến giờ học cậu ta thành dáng vẻ gì.

Cậu ta học ở trường được một năm nhưng sách vở vẫn còn mới tinh.

Nhưng Vương Diệu Tông không thể nói với bố mình là cậu ta không thể thi đậu nhân viên tạm thời trong huyện được.

Phải biết rằng hiện tại có rất ít học sinh học hết cấp ba, chỉ cần học hết cấp ba đến huyện thành tìm công việc thì đều nắm chắc chắn cơ hội.

Nếu cậu ta nói bản thân không thi đậu thì phải kém cỏi đến nhường nào mới thi không đậu đây?

Vương Diệu Tông nhìn bố cậu ta chằm chằm, rồi nhìn hai trăm đồng ông ta đang cầm trên tay: “Bố, con cảm thấy con nên đi tìm biện pháp khác.”

Đầu óc của bố cậu ta xoay chuyển rất mau, nhất định sẽ có biện pháp kiếm ra tiền.

Để cho cậu ta đi thi thì cậu ta không làm được!

Vương Vĩnh Thuận cau mày, ông ta không biết con trai đang nghĩ đến kỳ thi nhân viên tạm thời mà chỉ cho rằng bên trong nhân viên tạm thời là những người làm nhiều nhất, cũng có ít tiền nhất.

Ông ta đau lòng nhìn con trai: “Bố vô năng, không có đủ nghị lực, nếu như có chú hai của con ở đây bằng bất cứ giá nào bố cũng sẽ mặt dày quỳ xuống xin chú hai con giới thiệu nhưng hiện tại…”

Nhà họ Vương là nhà ở cách xa nhất so với mấy nhà trong đại đội, lại là nhà có ít giao tình nhất, nếu giờ đi vay tiền cũng không được. Với lại mấy trăm đồng tiền có thể mượn ai cơ chứ?

“Trước cứ vậy đã, bố sẽ cố gắng, dù sao chúng ta còn nửa năm nữa cơ mà, nửa năm nữa con mới tốt nghiệp, đến lúc đó cũng chưa muộn.”

Vương Vĩnh Thuận đưa bí mật chôn sâu dưới đáy lòng nói cho con trai biết, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều, mấy hôm trước khi con trai chưa trở về trong nhà lộn xộn, bị cái người đàn bà Lý Xuân Quyên đó quấy rầy làm cho cả người ông ta nóng nảy.

Giờ con trai đã về tâm thái của Vương Vĩnh Thuận thư thái hơn hẳn.

“Năm đồng này con cầm đi, lúc này đến khi trường được nghỉ còn một tháng nữa, đừng tiêu nhiều quá. Ăn món ngon là được.”

Vương Vĩnh Thuận đưa cho con trai năm đồng tiền cau mày nhét hai trăm đồng còn dư vào góc tường cách tầng gỗ.

Không ngờ tới người con trai mà ông ta vừa mới cho năm đồng kia đang ở phía sau nhìn chằm chằm vào khối gỗ đó.

Lúc Vương Anh gõ cửa nhà Từ Sương, vẫn không nhịn được túm túm quần áo trên người, cô không biết đây có phải là tâm trạng khi đến nhà bạn trai lần đầu tiên không.

Trên người cô mặc áo có ít mảnh vá, tóc buộc thành hai bím, mặt sạch sẽ, trên tay mang theo ít dược liệu còn có túi nấm mèo mà mình hái được trên núi.

Cửa nhà họ Từ rất nhanh đã mở ra như có người đứng đợi đó vậy.

Người mở cửa là Từ lão thái, khuôn mặt của bà cười đến mức có thể thấy nếp nhăn.

“Anh nha đầu tới rồi, mau vào đi mau vào đi.”

Thực ra Từ lão thái muốn gọi là Tiểu Anh nhưng Vương Anh kiên quyết từ chối cách gọi này, gọi là Tiểu Anh cô có cảm giác giây tiếp theo bản thân sẽ phải lấy tấm bài biến hóa ra…

Vương Anh đưa hai cái bao trên tay mình ra: “Đây là ít dược liệu mà con hái được, mấy hôm trước con thấy dì ho khan nên hái cái này về để uống trị ho ạ…”

Lần đầu tiên tới cửa mà như đưa thuốc vậy có vẻ không được may cho lắm nhỉ?

Từ lão thái một chút cũng không cảm thấy sai, giọng điệu vui mừng tiếp nhận: “Con cẩn thận quá, mau vào nhà đi.”

Trong lòng Từ lão thái cảm thấy đưa thuốc là chuyện tốt, tư tưởng của bà thoáng, bản thân cảm thấy quả nhiên nhân duyên lấy vợ của Từ Sương rất tốt, nhìn xem một đứa kém cỏi đi rồi lại có thể lấy được một người tốt như thế.

Vận may như này cầu còn không được.

Vương Anh đi vào nhà họ Từ đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt, vị chua chua phiêu đãng trong không khí, là món cá chua ngọt mà cô hằng mong ước.

Từ lão thái chỉ vào trong bếp nói với cô: “Từ Sương vẫn đang nấu đồ ăn ở bên trong, chúng ta cứ kệ nó để dì mang con đi tham quan trong nhà.”

Vương Anh nuốt nước miếng, cất ánh mắt lưu luyến ra khỏi phòng bếp xoay người rời đi.

Từ lão thái kéo tay Vương Anh chỉ từng phòng cho cô xem, phòng của nhà họ Từ không thể nghi ngờ là rất rộng rãi.

Bốn gian phòng ở đều cao hơn nhà cũ, trong đó có ba phòng là phòng thổ nhưng phòng thổ này không giống với nhà người khác, nhà khác đều rất lộn xộn rách nát mà của nhà họ Từ mỗi một chạm khắc đều rất tinh tế, vách tường cũng được giữ gìn rất tốt.

Từ lão thái nói: “Đây là do chồng dì làm ra mà cũng vì cái phòng ở này thiếu chút nữa đã bị gọi thành phú nông rồi.”

Cũng may khi đó hai vợ chồng đều có việc làm ở nhà giàu, còn có khế ước bán mình, thuộc về đối tượng bị ức hiếp nên mới cho vào thành phần tốt.

Bố cục của ba phòng ở này là như thế, một phòng chính hai phòng kề, trong phòng cũng được bày trí một cách đẹp mắt, hai phòng kề nhau đều có giường đất.

Từ lão thái: “Giường đất này rất tốt cho nên khi con trai út nói muốn cất đi dì không muốn, cái giường đất này còn tốt mà. Mùa đông nằm lên đó rất ấm áp. Con và út sau này có đứa nhóc oa oa tốt nhất là cũng làm một phòng như này, mùa đông đến chúng ta không khiêng cái này đi được.”

Vương Anh không biết nên gật đầu hay lắc đầu, cái này có hơi xa quá rồi, lúc nào có con rồi hãy nghĩ tới.

“... Nhà con cũng có một cái giường đất, chờ mấy ngày nữa là có thể dùng rồi ạ.”

Vẫn nên nói về cái giường đất đi.

“Vậy thì tốt, mùa đông lạnh lẽo, à đúng rồi, lát nữa dì nói với con út bảo thằng bé năm nay phải lấy than đá.”

Người thành phố mua than đá đều là mua than đá cục, còn người nhà quê mua than đá là mua than đá cám, còn có định lượng chứ không thể mua nhiều.

Vương Anh gật đầu, cô sau khi kế thừa ký ức của nguyên chủ mới biết được, nơi này khi mùa đông cực kỳ lạnh lẽo và bận rộn. Hơn hai tháng ăn uống nóng, khi vào tháng mười một toàn bộ mọi người đều phải làm việc vất vả.

Từ lão thái đưa Vương Anh vào phòng duy nhất có lát gạch: “Phòng này là sau cùng gần với nhà bếp, con út của dì lớn tuổi phòng đó có hơi ẩm nên phải ở bên này.”

Khi nói đến nhà bếp, Vương Anh đi đến nhà bếp đã thấy Từ Sương.

Trời lạnh, khói bay tứ tung, Từ Sương đeo tạp dề chuyên chú nấu ăn vô cùng bận bịu.

Đây là lần đầu tiên Vương Anh thấy Từ Sương như thế này, ở trước bếp, anh canh độ nồng, độ nóng, động tác nhanh nhẹn nhưng cả người đều thả lỏng giống như là bên trong là sân khấu của anh chứ không phải là chiến trường.

Từ lão thái lên tiếng: “Con út của dì tự làm cho mình cái phòng bếp này, ngoan ngoãn lắm, bố của nó cũng là đầu bếp cũng chưa từng làm cho mình cái phòng bếp lớn như vậy đâu, mà nó cứ một hai phải làm cho to. Con nhìn xem căn bếp này còn lớn hơn cả một phòng ngủ.”

Quả nhiên, phòng bếp này to rộng, bên trong cũng đủ đồ, Từ Sương còn làm hai cái giá để đựng phía trên là một đống đồ.

Từ lão thái không hiểu, chồng bà là đầu bếp nấu cho người ta là có tiền cơm kinh tế cũng tốt, nhưng điểm quan trọng là cách mà đầu lưỡi mỗi người ăn, ăn đồ gì để ngẫm ra hương vị nào, có phải là lửa quá to hay không, hoặc là chưa đủ chín tới. Nhưng Từ Sương đi làm trên trấn đối với chuyện này lại không phải là điều quan trọng.

Không phải Từ lão thái kỳ thị nhân dân lao động bởi vì bà cũng là nhân dân lao động. Nhưng bởi vì chính bản thân bà không nếm ra được vị gì khác thường chỉ thấy giống nhau chứ đừng nói là Từ Sương kỳ công làm ra món đồ ăn, làm mất cả ngày.

Từ lão thái không hiểu, thịt rất khó có được, đồ ăn cũng dễ dàng nghĩ là có ư? Có người lo lắng ba bữa ăn gì để no vậy mà có người lại đùa nghịch thức ăn cả nửa ngày, đến mức ai cũng phải chờ mới có ăn!

Vương Anh: “Con cảm thấy phòng bếp lớn mới tốt.”

Phòng bếp lớn mới có đủ không gian để làm món ngon. Nếu không mấy món thơm phưng phức đó là dùng lời nói để làm ra à?

Từ lão thái thấy ánh mắt tán đồng của Vương Anh trong lòng cảm thấy líu lưỡi, quả nhiên, bản thân còn sợ vợ chồng son có khoảng cách nhưng xem ra bây giờ đôi này là do duyên trời tác hợp. ( truyện trên app T Y T )

Phải cảm ơn Vương Linh Linh đã hủy bỏ mối hôn sự có như thế con út nhà bà mới có được một người vợ tốt thế này.

Cuối cùng, Từ Sương cũng đã làm xong cá chua ngọt, anh cởi tạp dề ra, Vương Anh nhanh trí đi bày bát đũa, hai người phối hợp ăn ý một lát sau đã bày biện đầy đủ lên bàn ăn.

Từ lão thái phục hồi lại tinh thần mới cảm thấy ảo não, lần đầu tiên người ta tới cửa làm gì có cái gọi là để cho người ta động tay chân chứ?

Trừng mắt nhìn con trai một cái Từ lão thái nhanh chóng bảo Vương Anh ngồi xuống.

Trên bàn không chỉ có cá chua ngọt, còn có mộc nhĩ đen xào, thịt thỏ hoang xào tương, một đĩa đậu xào giá.

Không tính là phong phú nhưng rất đẹp hương thơm bay nức mũi.

Từ Sương không động đũa hình như là đợi Vương Anh đánh giá.

“Ăn rất ngon!”

Vị của cá chua ngọt đậm đà, thanh vị, thịt cá trắng nõn mềm mại, cái đuôi nhếch lên, bên trên là nước sốt trong suốt. Thịt cá chấm với nước sốt nếm được vị đánh thẳng vào đầu, vị ngọt cũng làm cho người ta thỏa mãn.

Khóe miệng Từ Sương nhếch lên: “Ăn với cơm thử xem.”

Bọn họ lúc nào cũng ăn mỳ, nhưng không phải là không có cơm. Tối nay Từ Sương không làm màn thầu mà nấu một nồi cơm.

“Được đó!”

Miệng Vương Anh đầy cá điên cuồng gật đầu, nước sốt chua ngọt ăn với cơm cô có thể ăn hai chén đó nha!

Đối với một bàn tiệc lớn Vương Anh thành công làm cho bụng mình căng lên.

Từ Sương đưa cô về nhà, đi đến cửa Vương Anh mới nhớ tới.

“Đúng rồi, bên này của tôi đã chuẩn bị tốt, chúng ta có thể huyện thành rồi.”

Từ Sương đồng ý, anh đã chuẩn bị một đống đồ, cũng muốn vào huyện thành rồi lấy phiếu của sư phụ của mình.

Vương Anh cảm thấy tò mò: “Sư phụ nhà người ta đều là chờ đồ đệ hiếu kính sao đến lượt anh lại…”

Từ Sương bất động thanh sắc nói: “Đồ đệ nhà người ta kém hơn tôi nhiều.”

Vương Anh: “...”

Sao trước đây lại không thấy cái tên mặt lạnh này còn có mặt tự luyến như vậy chứ?

Từ Sương thấy cô không tin liền bổ sung: “Năm đó tôi bái sư, là mấy vị sư thúc đoạt lấy… Sau đó là bọn họ dùng rượu và vung quyền để phân thắng bại.”

Từ Sương nhớ lại khung cảnh lúc đó vô lực nói: “Sư phụ tôi nói, ông ấy đã lén đổi rượu thành nước sôi để nguội cho nên mới thắng.”

Vương Anh: “...”

Từ Sương: “Ngoài tôi ra còn có mười bốn sư huynh sư đệ, sư phụ tôi chỉ có tôi là đồ đệ nhưng mấy sư thúc kia của tôi lại cực kỳ thích nhận đồ đệ.”

Đã hiểu rồi, phía sau anh chính là cả một quân đoàn đầu bếp! Sư môn của các anh rất lớn mạnh!

Bỗng nhiên Từ Sương bước lên trước một bước chế trụ cái cánh tay của cái bóng sắp chạm đến Vương Anh.

Vương Diệu Tông bị vặn cánh tay, gân cổ lên gào: “Vương Anh! Cô mau bảo tên này thả tôi ra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp