Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 36: Vương Diệu Tông


1 năm

trướctiếp

Vương Diệu Tông đứng trước cửa nhà mình, nhìn hai gian phòng rách nát ở trước mắt với vẻ mặt cực kỳ khó hiểu.

Cậu ta mới đi nửa tháng chưa về nhà sao giờ lại biến thành như vậy rồi?

Lý Xuân Quyên đang nằm trong phòng giận dỗi, mấy ngày nay bà ta ở lỳ trong nhà không muốn đi ra ngoài nhưng cho dù thế vẫn nhịn không được mà tức giận, máu nóng lên.

Bức tường mới xây lên để ngăn cách hai nhà đó ban đầu chỉ mới cao chưa quá đầu đã nhìn chướng mắt giờ cao hơn cả đầu bà ta càng bực dọc hơn. Từ Sương tìm người tới bà ta không thèm quan tâm cho nên khi phát hiện càng lúc tường càng thẳng đứng thì bà ta mới nhận ra điều không đúng.

Nhà Vương Anh xây tường cho thật cao không phải là đang đè ép nhà bà ta sao? Nhà bà ta vào ban ngày đã có một cái tòa sừng sững che khuất đi như thế thì làm thế nào mà phơi chăn phơi quần áo đây?

Kết quả bà ta làm loạn một hồi Vương Anh cũng chỉ nói, nhà cô xây tường lên cao bốn phía như thế cô cũng không cảm thấy có gì che đi cả.

Lý Xuân Quyên chán nản, sân nhà của Vương Anh vốn dĩ đã lớn hơn của nhà bà ta, giờ lại bị tách ra như thế thì bà ta còn gì. Nhưng không phải lần này Vương Anh muốn kết hôn ư? Từ Sương cũng đem đất nền nhà qua đây làm cùng với Vương Anh.

Từ Sương đem từng ấy diện tích đất nền sang nâng sân của Vương Anh to gấp đôi. Vì thế sân nhà của Vương Anh không bị cái tường kia che mất ánh sáng.

Nhưng nhà của bà ta không được tốt như thế, bức tường như tòa núi sừng sững che trước mặt, nhà chỉ có hai gian phòng và hai gian phòng chỉ có một phòng có thể đón được ánh nắng mặt trời, một phòng còn lại chiếu được gần nửa, sân cũng bị bóng đè kín mít.

Từ cửa lớn đi vào, sân nho nhỏ cộng thêm một bên mặt cao lớn của tường làm người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lý Xuân Quyên còn muốn đi lên nói chuyện với đại đội, mặc dù bên ngoài Vương Vĩnh Thuận cười nhưng trong lòng chắc chắn đại đội trưởng nhất định sẽ thiên vị Vương Anh, ai cũng tưởng cô là đứa trẻ ngoan ngoãn trong sáng.

Lý Xuân Quyên không tin lý luận này, chạy lên chạy lại ba lần và chưa có một lần nào Điền Hữu Phúc cho bà ta sắc mặt tốt, chỉ nói là đó là nhà của Vương Anh, cô muốn sửa thế nào thì sửa thế đó, nếu nhà bà ta không phục thì cũng sửa theo đi.

Dù sao nông thôn khác không có gì thiếu nhiều là đằng khác, Vương Vĩnh Thuận lại có ba đứa con, vốn dĩ đất nền của nhà dùng xong là vô dụng, cùng lắm thì các người cũng mở rộng sân ra.

Lý Xuân Quyên muốn gọi Điền Hữu Phúc đến xem cái tường và sân nhà đã sửa của Vương Anh nhưng Điền Hữu Phúc ném một câu, nền nhà của họ, tường nhà họ muốn làm gì cũng được, lúc Lý Xuân Quyên la lối khóc lóc om sòm, Điền Hữu Phúc cũng không thèm quan tâm bà ta.

Lăn lộn một trận Lý Xuân Quyên đành trơ mắt nhìn Vương Anh xây tường.

Lý Xuân Quyên nghiêng người lại, trong lòng mắng từ Vương Anh đến Từ Sương rồi Từ lão thái và cuối cùng là Điền Hữu Phúc.

Con đĩ Vương Anh kia còn dám kén rể, một chút cũng không để cho nhà bà ta hưởng lợi, đúng là đồ khốn nạn!

Từ Sương cũng chẳng phải là đứa tốt lành, tốt xấu gì thì bà ta cũng từng là mẹ vợ tương lai của anh mà lúc này lại dại gái theo gái làm nhục bà ta, đúng là đồ hỗn trướng!

Còn có cái bà Từ lão thái bất tử kia nữa, mỗi ngày nhà bà đều trải qua tốt lành như thế nhưng mấy đồ vật đã cho thông gia cũng tính toán chi li đòi lại hết tất cả.

Đại đội trưởng đúng là người không biết xấu hổ, lúc nào cũng thiên vị người khác, ai nấy đều nói nếu cứ bắt nạt người ta chẳng phải sẽ bị đày vào chuồng bò ư? Sao chưa cho ông ấy vào? ( truyện đăng trên app TᎽT )

….

Cứ oán hận như thế cho đến khi Lý Xuân Quyên nghe thấy giọng nói của Vương Diệu Tông, bà ta tưởng mình nghe lầm nhưng âm thanh càng lúc càng rõ ràng, bà ta lập tức ngồi dậy duỗi cổ nhìn ra ngoài.

Hai cửa sổ trước gian nhà bị Vương Anh đâm thủng giấy, cách một tầng giấy nhìn ra ngoài Lý Xuân Quyên cảm thấy tâm can của mình được đong đầy.

“Diệu Tông! Sao con lại về đây?”

Thời gian này không phải là lúc được nghỉ.

Bởi vì trường cấp ba Hồng Kỳ ở gần đại đội, cách gần núi nên có tuyết rơi, khi đi đường cũng khó đi nên vẫn luôn chờ tháng mười một mới được về một chuyến, khi đó đường đã thông thoáng hơn.

Sao con trai của bà ta lại về ngay lúc này?

Lý Xuân Quyên lao ra ngoài cửa, kéo con trai xem có phải là cậu ta đã gầy đi hay không: “Có phải ở trường thiếu đồ gì đúng không? Hay là con bị bắt nạt?”

Vương Diệu Tông mất kiên nhẫn đẩy tay mẹ cậu ta ra, hiện tại cậu ta đã năm hai cao trung rồi đâu có phải là tên nhóc choai choai nữa đâu, sang năm là tốt nghiệp rồi đấy.

Thoáng đó đã là người lớn dáng người cao ráo, khung xương to hơn cả Lý Xuân Quyên, mà lại thừa kế khuyết điểm của bố lẫn mẹ, môi mỏng kết hợp với khuôn mặt xỏ giày làm cho người ta nhìn qua đã không thích rồi.

Vậy mà Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên không nhìn thấy, còn cắt tóc trọc cho Vương Diệu Tông, chân còn đi đôi giày da hiếm thấy ở trên trấn.

Cậu ta đẩy Lý Xuân Quyên ra nói: “Mấy người có nhớ con nữa không thế? Ở trường con phải ăn mấy bữa cơm cùng một món đó.”

Thật ra mấy bữa ăn cùng một loại thức ăn cũng không kém, bột ngô và sữa đậu nành mặc dù không bằng mấy món ăn ngon được thay đổi hằng ngày nhưng ở nông thôn có thể ăn mỗi ngày đã là gia đình có điều kiện lắm rồi.

Có điều Vương Diệu Tông không ăn được như thế, ở trường anh ta lúc nào cũng được thay đổi món ăn, nhà ăn ở trường học làm gì lấy thiếu nước dùng, cậu ta khốn đốn nhai miếng thịt mặn chát, cổ họng ăn không vô chứ đừng nói đến việc ăn một món mỗi ngày.

Miệng Vương Diệu Tông tràn đầy oán hận: “Mẹ và bố đã quên thời gian có phải không? Phiếu gạo của con đã dùng hết rồi.”

Lúc này Lý Xuân Quyên mới nhớ tới, vốn dĩ ngày hôm đó nhà họ Từ làm loạn lên nên Vương Vĩnh Thuận nói muốn đi trấn, kết quả bị chuyện của Vương Anh làm gián đoạn quên mất.

“Là mẹ không tốt để cho con bị đói. Con nhanh vào phòng nằm nghỉ một lát đi, mẹ đi tìm người đổi cho con nửa con gà ăn tẩm bổ.”

Trái tim của Lý Xuân Quyên tan nát, bà ta sinh hai đứa con gái mới có được đứa con trai này, khi chưa sinh được con trai trên dưới đại đội đều nói bà ta không sinh được con. Câu nói đó khiến cho bà ta sợ tới mức đi tìm nước bùa của bà thánh về uống vì sợ đứa này tiếp theo là con gái tiếp.

Sau đó vất vả lắm mới có đứa con trai, bà ta đặt vào đầu quả tim mà cưng chiều. Nhà bà ta cho dù có khổ thì cũng không thể để con trai chịu tội được.

Thấy con trai nói mấy ngày nay ăn không được ngon chỉ ăn mấy lương thực phụ kia đúng là đang đâm kim vào lòng Lý Xuân Quyên.

“Con có muốn ăn không? Mẹ hầm canh gà cho con rồi xào rau ăn với màn thầu nhé?”

Vương Diệu Tông vẫy vẫy tay: “Được hết… À mẹ, vừa nãy con đang hỏi mẹ, nhà ta xảy ra chuyện gì sao? Sao phòng của con lại bị cách ly như thế?”

Vương Diệu Tông vẫn chưa biết phòng của cậu ta đã bị Vương Anh lấy về, chỉ cho rằng phòng mình bị cách ra bên kia.

Lý Xuân Quyên hơi hé miệng, bà ta vừa áy náy vừa không biết làm thế nào, là bà ta có lỗi với con trai.

Làm bố mẹ mà không có bản lĩnh giữ phòng ở cho con.

Thực ra bà ta đã suy xét chu toàn cả rồi, bốn gian nhà ở, sau khi con trai kết hôn thì sẽ đả thông hai gian lại, gian của con dâu và con trai thì mở rộng ra, còn lại một gian thì để cho cháu trai ở, nếu cháu trai thành tài thì cả nhà sẽ tốt đẹp hơn nữa.

Nhưng chưa đến một tháng, phòng của con trai cũng mất, chỉ có hai gian nhà bên này.

Lý Xuân Quyên lau nước mắt, nói những chuyện xảy ra trong nhà gần đây, đương nhiên không bỏ qua chuyện của Vương Linh Linh.

“Chị hai của con là đứa có lòng dạ độc ác, con bé ném cho nhà chúng ta một cái đạp rồi cho bố con và mẹ ở nơi đất hoang, nhà họ Từ còn không nói lý tới cửa đòi tiền chúng ta… Con tiện nhân Vương Anh kia nhìn thì không nói sau đó còn tầm ngẩm tầm ngâm muốn lấy Từ Sương, giờ hai người sắp kết hôn rồi.”

Vương Diệu Tông: …???

Lý Xuân Quyên nói một đống tin tức lớn, làm cho Vương Diệu Tông như đi vào sương mù.

Trong nhà loạn hết nói nổi, Vương Anh đi tìm đại đội trưởng lấy tiền và đồ trở về.

Chị hai của cậu ta là Vương Linh Linh một hai đòi đổi chồng, bản thân vụng trộm đi tới nhà người khác làm mẹ kế.

Vương Anh lại ơ bên nhau với anh rể cũ của cậu ta, hai người còn muốn kết hôn??

Vương Diệu Tông không phải là con nít nên cậu ta mẫn cảm nhận thấy được sự biến hóa nghiêng trời lệch đất ở trong nhà.

“... Đồ trong nhà đều đưa cho cô ta? Ngay cả giường và chăn của con?”

Lý Xuân Quyên lau nước mắt: “Đúng thế, nhà chúng ta không đưa đủ tiền, đại đội trưởng nhẫn tâm làm chứng định giá đồ vật bù vào cho đủ… Mẹ cũng chưa lấy của cô ta nhiều như vậy.”

Lý Xuân Quyên tức giận, bà ta cảm thấy rất mệt mỏi.

Việc lấy tiền của Vương Anh đi mua đồ không phải là giả, nhưng có vài thứ rất khó để mua, cho dù là phiếu gạo thì cũng phải có thêm nhân tình nữa mới được. Bà ta lo lắng lao lực làm ra cuối cùng lại để tiện nghi cho con tiện nhân Vương Anh kia.

Điền Hữu Phúc chỉ biết tính tiền ông ấy không biết dùng nhân tính mà suy xét!

Vương Diệu Tông tức giận vì cảm thấy không công bằng, cậu ta cảm thấy ý của bố rất đúng, so với mẹ của cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào đồ vật thì nên nghĩ xa hơn nhiều.

Cậu ta cảm thấy vợ chồng chú hai chỉ có một đứa con gái là Vương Anh, con trai lại không có, cho nên mấy món đồ của chú hai không phải là của nhà cậu ta hay sao? Bản thân cậu là đinh nam của nhà họ Vương, là đứa con trai duy nhất. Đừng nói là chú hai đã mất cho dù chú hai còn sống đi nữa thì cũng phải nịnh nọt nhà cậu ta.

Nếu không khi ông chết thì lấy ai chống gậy đi trước quan tài, lấy ai để tang túc trực bên lĩnh cữu đây?

Tất nhiên hiện giờ cậu ta chưa cần chống gậy đi trước quan tài bởi vì chưa biết chú hai đã chết hay chưa, nếu chú hai thật sự trở lại thì phần mộ tổ tiên của nhà họ Vương cậu ta cũng sẽ được đứng đầu.

Chuyện quan trọng như vậy làm sao mà Vương Anh làm được?

Nếu bản thân đã được định sẵn số phận như vậy thì tại sao đồ vật của chú hai không phải là của cậu ta?

Vương Diệu Tông đứng dậy đi sang cách vách nói chuyện: “Con đi hỏi cô ta một chút! Cô ta dựa vào cái gì mà làm thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp