Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 31: Tôi chọn anh


1 năm

trướctiếp

Vương Anh nói với Từ Sương: “Cảm ơn.”

Thật ra cũng không cần phải cảm ơn, nếu tên này dám nhảy vào cửa sổ phòng cô thì cô cũng có thể đánh tên đó thảm hại hơn cả thế này nữa, có điều vẫn cảm thấy ghê tởm.

Từ Sương thấy cô để lộ tính cách cá biệt, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở: “Gần đây cô hãy chú ý một chút, cô và nhà bác trai đã chia gian nhà… Ở trong thôn này có không ít người có ý đồ với cô đó.”

Từ Sương không thể dùng một gậy để đánh chết mấy người đó được, những người đó muốn theo đuổi Vương Anh, trong số đó có rất nhiều người muốn chọn cô làm vợ.

Cũng không phải ai cũng tồn tại ý đồ xấu như lão Cẩu, xác thật là coi trọng Vương Anh.

Từ Sương biết bản thân đã mang thêm chướng ngại cho mình, trước đây không có ai tìm Vương Anh để bàn chuyện kết hôn, cô chỉ có thể ở trong phạm vi an toàn. Hiện giờ tình huống của cô đã được truyền đi, hơn nữa đã tách ra khỏi hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận, mọi người ai cũng biết cô là món thịt béo ngon.

Mà trong số đó chưa chắc là không có nam thanh niên nào có điều kiện tốt.

Từ Sương nói cho Vương Anh biết tình hình của mấy người trên đại đội cho Vương Anh biết, hôm qua bọn họ thấy Vương Anh và Vương Vĩnh Thuận khắc khẩu giờ bắt đầu có người lui tới. Quá khứ cũng không phải là chưa có ai đến nói chuyện chẳng qua mọi người chưa nắm chắc được mọi chuyện mà thôi.

Cãi cọ với hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận này xong cũng thuận lý thành chương là có lý do tới cửa, một số người trước kia tán gẫu với Từ lão thái cũng tới cửa xem, ngoài miệng thì đề cập đến chuyện của Từ Minh nhưng mọi người đều hiểu không nên làm quá chuyện lên cứ chung sống như bình thường.

Ngày hôm qua mọi người cũng thấy rõ, con trai thứ hai nhà họ Từ là Từ Sương vẫn có thể lập hộ, Từ lão thái cũng không phải là người đi hại nhà người ta. Mẹ con nhà này không bao lâu nữa là có thể xoay chuyển trở về, có lẽ sẽ tìm được cô con dâu tốt mà cưới.

Đây cũng là biện pháp mà đại đa số các nhà thầm dùng, thời trẻ có một ít trung nông phú nông đều như thế này, qua một hai năm, sinh một đứa con thì không còn khác biệt gì với mấy người khác trong thôn.

Cũng nhờ mấy lão thái thái lắm mồm kia mà Từ Sương mới biết được người đại đội đang bàn luận về Vương Anh.

Anh tưởng bản thân và những lão thái thái đó không giống nhau không ngờ phát hiện Vương Anh gặp nguy hiểm.

Cho nên lúc này mới nhân dịp buổi tối đến chỗ này ngồi chờ, mới ngồi chưa được bao lâu đã có kẻ xuất hiện rồi.

Vương Anh nghe Từ Sương nói xong, vẻ mặt khó nói hết: “Ý của anh là… Tình hình hiện tại của tôi thuộc vào diện người có điều kiện tốt để lấy làm vợ nên mấy tên thanh niên của đại đội đã động tâm?”

Từ Sương: “Cũng không hẳn… Hôm nay ở đại đội có thím về nhà mẹ đẻ.”

Vương Anh bất lực, ý là cô có điều kiện như thế còn có thể hấp dẫn nam thanh niên từ đại đội khác đến đúng không?

Từ Sương: “Cũng có thể mấy ngày tới bà mối sẽ đưa tới cửa. Cô có thể suy xét một chút…”

Vương Anh nhanh chóng quyết định: “Không cần suy nghĩ suy xét gì hết! Là anh! Khi nào thì chúng ta kết hôn?”

Vương Anh ngẩng đầu lên nhìn, Từ Sương dưới ánh trăng để lộ nụ cười tươi rói. Trước đây mỗi ngày anh không xụ mặt thì chính là trầm mặc, lần này ngoài dự đoán nở nụ cười đẹp như thế.

Vương Anh bị nụ cười của anh làm cho đỏ mặt: “Có phải là anh lừa tôi đúng không?”

Cái gì mà toàn bộ nam thanh niên đều đang chuẩn bị theo đuổi cô, cái gì mà có tên tiểu tử nhà ai sáng mai muốn lại đây gánh nước cho cô…

Từ Sương thu nụ cười lại, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ dịu dàng nhẹ nhàng và hài hước: “Lừa cô thì tôi là chó con.”

Vương Anh không ngờ Từ Sương còn có một mặt như vậy, nói: “Thôi được rồi, anh đi tìm bà mối nhanh chóng đưa tới cửa đi.”

Bà mối chen chúc tới, có nhiều nam thanh niên xum xoe. Nếu thay đổi là nữ chủ Mary Sue khác thì sẽ hưởng thụ nhưng Vương Anh thật sự không hưởng được.

Cô muốn tìm một đối tượng đứng đắn, chứ không phải là chứng minh bản thân mình có bao nhiêu mị lực.

Mà cái này cũng là mị lực ư?

Trong lòng Vương Anh biết rõ, trước đây bản thân bị bóc lột mệt nhóc lại không chịu dưỡng cơ thể giá trị nhan sắc chưa khôi phục đến trạng thái bây giờ, ở nông thôn nghêu sò hến thường hiếm khi nhìn thấy mà cô lại làm cho mình đẹp lên…

Nói thẳng là vẫn phải xem điều kiện ra sao.

Vương Anh lười phải phân biệt người này người nọ vì sao lại đến với cô, chủ yếu là về điều kiện cô tốt hoặc là cả hai người có ích cho nhau. Nhưng vậy thì thế nào?

Phân biệt này đó vốn dĩ đã khó rồi.

Còn không bằng hướng về thành phần đáng tin cậy Từ Sương này.

Từ Sương nhanh nhẹn đồng ý: “Ngày mai tôi sẽ bảo mẹ đi tìm bà mối.”

Vương Anh không hỏi lễ hỏi gì cả, dù sao Từ Sương cũng ở rể cho nên bất luận thế nào cũng sẽ đưa lễ hỏi cho cô.

Nhưng nghĩ đến tình huống của hai người điều đó cũng không phải là điều tất yếu.

Vương Anh đạp một chân lên mặt đất gần chỗ lão Cẩu: “Còn tên này thì làm sao bây giờ?”

Vương Anh muốn ném hắn về nhà hắn dù sao cũng đánh rồi cô cũng đã hết tức. Cho dù không hết thì cô chẳng làm gì được cả.

Từ Sương đưa một bao đồ cho cô nói: “Cô không cần phải xen vào.”

Nói xong liền kéo lão Cẩu lên người, nhân lúc trời còn tối vội vàng kéo người lên núi.

Vương Anh không biết Từ Sương sẽ xử lý lão Cẩu như thế nào nhưng lăn lộn thành chuyện như vậy cô cũng không buồn ngủ nữa. Vương Anh nhớ lại những lời đàm luận về cô, ai cũng có tâm cơ xấu xa cả, thôi cô vẫn nên đi ngủ thì hơn.

Chờ đến khi Từ Sương mời bà mối đến nhà cô, sau đó sẽ không có ai đến nữa.

Vương Anh về phòng, thắp đèn dầu lên, mở cái bao nặng trĩu trong tay ra, bởi vì bao giấy được Từ Sương che ở trong ngực nên bên trong vẫn còn nóng hổi.

Chừng hai ba giấy báo gói lại, từng lớp từng lớp bọc lại với nhau, bên trong có vài tầng lá sen. Chờ đến khi thấy rõ đồ vật bên trong trái tim Vương Anh nở rộ.

Là một con gà nướng!

Da vàng giòn tan, có ánh nước, hương vị thơm nức mũi.

Vương Anh không rảnh lo đến chuyện khác, trực tiếp giơ tay bẻ con gà, con gà này chắc chắn là đã được nướng rất lâu, nhẹ nhàng bẻ một phát ra gãy luôn, thịt gà không khô, xuyên qua kẽ răng có thể nếm được vị ngọt của nước, miếng da giòn giòn chắc có lẽ là được đâm thủng lỗ rồi mới nướng.

Vương Anh ăn rất thỏa mãn, xương gà cũng ăn sạch sẽ.

Một con gà hai ba cân, Vương Anh ăn xong vừa no rồi nằm lên giường.

Bỗng nhiên cảm thấy mỗi ngày của tương lại đều có hy vọng.

Sáng sớm lão Cẩu được người ta phát hiện, người nhà quê dậy sớm nên có người đi ra đầu thôn lấy nước ở giếng. Giếng nước gần sân đập lúa, cách đó không xa chính là văn phòng của đại đội.

Người đầu tiên phát hiện ra lão Cẩu là con trai của Điền nhị thúc, cậu bé dậy sớm đến múc nước, tới gần giếng thì thấy mặt mũi lão Cẩu bầm dập nằm trên sân đập lúa.

Buổi tối lạnh lẽo, cả người lão Cẩu đông cứng một đêm không phải là nói đùa.

Con trai của Điền nhị thúc nhanh chóng đi tìm bí thư chi bộ, lúc này đại đội trưởng Điền Hữu Phúc chưa đi lên nên bí thư chi bộ Tống Đại Quý có số tuổi lớn chắc chắn là đã đi lên rồi.

Lúc Tống Đại Qúy tới lão Cẩu vẫn còn nằm ở sân đập lúa.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, nhưng không ai dám chạm vào sợ người này đã chết.

Tống Đại Quý hút một hơi thuốc: “Vẫn còn sống!”

Số tuổi của ông ấy nhiều nên không sợ cái này. Đi lên sờ mũi xem có còn thở nữa hay không.

Cảm giác được người này mặc dù bị lạnh đến mức đóng băng nhưng hơi thở vẫn đều đều, Tống Đại Quý biết không có gì đáng lo ngại.

Hai tay chỉ vào hai người trẻ tuổi nâng lão Cẩu lên, Tống Đại Quý chỉ vào văn phòng: “Nâng vào trong đó đi.”

Hai người trẻ tuổi không hiểu, mở miệng nói: “Cứ đưa hắn về nhà không phải là được rồi sao còn nâng vào phòng làm gì?”

Văn phòng của đại đội mặc dù nói là văn phòng nhưng Tống Đại Quý và Điền Hữu Phúc đều không phải loại người coi trọng hình thức, cho nên dựng văn phòng thành hai ngăn trước và sau.

Phía sau chia làm hai gian là văn phòng và kho hàng, đằng trước chia làm mấy gian biến thành phòng họp lớn.

Như vậy đôi khi một mình tìm đến đại đội có thể nói chuyện ít hoặc nhiều người hoặc có thể mượn nơi này làm nơi tổ chức tiệc rượu và đãi khách, mọi người ai cũng có thể mượn.

Khác với đại đội khác không có ưu đãi, bảy đại đội ở đây đều có, mọi người cũng chịu sự an bài này. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc này nghe thấy muốn đưa lão Cẩu đi vào văn phòng, mấy người trẻ tuổi không vui, đó là văn phòng họp của đại đội mà. Đó là phòng họp đấy!

Lỡ người này nôn ra thì sao?

Tống Đại Quỳ nhìn người trẻ tuổi một cái, hít một ngụm thuốc: “Cậu không ngửi thấy cả người cậu ta đầy mùi rượu à?”

Nếu cứ thế đưa về thì một lão ế vợ như hắn lỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào.

Tống Đại Quỳ có tiêu chuẩn của mình, ông ấy là bí thư chi bộ, mặc kệ hắn còn sống hay không đều phải quản cho tốt, để người ta tung tăng nhảy nhót đi ra ngoài.

Còn nữa…

“Cậu ta có tiền mua rượu à?”

Lão Cẩu vẫn luôn là người nghèo nhất đại đội, trên người hắn tuyệt đối không có nhiều hơn năm mao tiền.

Mua rượu uống say là điều không thể, Tống Đại Quỳ không nhịn được nghĩ.

Hiện giờ lương thực quý giá, rượu chỉ làm phí lương thực, người thành phố mua rượu dựa vào hạn ngạch, phần lớn người nhà quê uống rượu vàng do người nhà mình tự nấu.

Nhưng khi nãy Tống Đại Quỳ ngửi thấy rõ ràng rượu này nồng độ cao, mùi của rượu vàng không nồng như vậy.

Khiêng lão Cẩu vào trong phòng họp, liều mạng kéo hai tấm ván gỗ đặt dưới người, Tống Đại Quỳ nhìn lão Cẩu từ trên xuống dưới, rốt cuộc lấy ra trong túi một chiếc bình thủy tinh.

“Hả! Đây chính là bình cồn trong văn phòng để uống.”

Tống Đại Quỳ giận sôi máu, đại đội chỉ góp phí chung mua hai bình cồn dùng một ít băng vải và mấy dược phẩm linh tinh. Thống nhất đặt trong văn phòng, sợ lỡ như có ai trong đại đội xảy ra chuyện thì có thể xử lý khẩn cấp.

Đồ vật đặt ở cửa sổ văn phòng ai cũng không biết mà chạm vào.

Ai biết lại bị biết được!

Tống Đại Quỳ tức chết đi được, hắn dùng cồn quý không nói, hành vi của lão Cẩu chính là hành vi ăn cắp tài sản. Mua rượu tính tiền cùng mọi người uống nhưng hắn lại lấy ra một mình để rót!

“Đi tìm cho tên này một vị đại phu.”

Ai biết được dùng cồn uống vào có chết hay không cơ chứ!

Tống Đại Quỳ chỉ vào lão Cẩu: “Chờ cậu tỉnh lại thì biết tay tôi!”

Trộm cồn uống, nếu người không có việc gì thì Tống Đại Quỳ sẽ tính sổ với hắn. Nếu người có việc… Thì đó chính là do hắn tự tìm!

Đại phu rất nhanh đã tới, lắc vài cái làm cho lão Cẩu tỉnh lại. Đại phu không phí sức nhiều chỉ lấy hai mao tiền.

Lão Cẩu tỉnh lại không biết mình đang ở đâu, cả người mơ màng.

Tống Đại Quỳ lạnh mặt: “Cậu tỉnh rồi?”

Lão Cẩu đột nhiên giật mình một cái, gân cổ lên rống to: “Y dùng cồn là tôi trộm! Là tôi uống trộm! Thiên Vương lão tử có tới thì tôi cũng nói như vậy!”

Tống Đại Quỳ: “....”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp