Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 20: Phản đồ


1 năm

trướctiếp

Vương Anh vừa đi, Vương Vĩnh Thuận liền lạnh mặt xuống: “Nói đi, đầu óc của con có phải bị úng nước rồi đúng không? Không cần Từ Sương vậy mà một hai phải gả cho người kết hôn lần hai?”

Con gái của ông ta ngay cả tên của người ta cũng đã biết thì chắc chắn đã biết rõ tình huống nhà họ Triệu rồi.

Vương Vĩnh Thuận không rõ hiện giờ trong lòng mình tức giận nhiều hơn hay là khó hiểu nhiều hơn, chỉ có thể tra vấn Vương Linh Linh trước.

Vương Linh Linh lau nước mắt: “Bố không hiểu. Triệu Quân chắc chắn sẽ có tiền đồ rất lớn.”

Vương Vĩnh Thuận tức giận: “Thằng đó có tiền đồ thì có liên quan gì đến con? Nó là kết hôn lần hai, con vào đó làm mẹ kế thì thằng đó có thể có tiền đồ gì? Mang con đi theo tùy quân à?”

Vương Linh Linh ngẩng cổ lên: “Bố không hiểu.”

Triệu Quân chính là có tiền đồ rất lớn, tương lai chờ anh ta xuất ngũ trở về mang theo cả nhà làm giàu, là người đầu tiên trở thành nhà bạc vạn trong cả mấy công xã xung quanh!

Không riêng gì nhà bạc vạn mà anh ta còn trở thành nhà giàu số một, còn con gái con trai của anh ta cũng có tiền đồ!

Vương Linh Linh cảm thấy bố mẹ cô ta không biết nhìn người, người như Triệu Quân, cô gả qua đó giống như cầm chắc trong tay cổ phiếu định sẵn sẽ chạm giá trần, về sau chỉ cần ngồi chờ tăng giá trị bản thân là được!

Vương Linh Linh cầu xin: “Bố, bố gả con cho Triệu Quân đi! Con rất rõ ràng, mẹ kế thì mẹ kế, có hai đứa nhỏ của Triệu Quân xem như bớt được việc, con làm mẹ kế cũng được.”

Lời này vừa nói ra Vương Vĩnh Thuận còn chưa nói gì thì Lý Xuân Quyên đã dành trước.

Bà ta chỉ thẳng mặt con gái nhà mình mà mắng: “Con bị mất não à hay là mắt đã bị mù? Mẹ kế dễ làm lắm sao? Con gả qua đó chính là người ngoài, là tiểu nha hoàn phải hầu hạ người ta! Nhà họ có con trai con gái, còn con cái gì cũng không có! Chị con gả lên trên trấn còn con đi gả cho thằng lấy vợ hai? Con bảo em trai con sau này làm người thế nào đây? Nói với vợ nó thế nào?”

Mặc dù Lý Xuân Quyên yêu thương con gái nhưng cứ nghĩ đến việc con gái nhà mình đi làm mẹ kế đắm mình trụy lạc trong chuyện đó làm sao bà ta không tức giận được chứ? Mẹ kế là chuyện dễ làm à?

Chưa nói đến việc mệt nhọc, còn có cả đám người nhìn chằm chằm vào con bé, trên đại đội sẽ chỉ vào mặt mà mẹ kế không phải thứ tốt gì.

Vương Anh thì không sao cô gả cho tên đó xem như Vương Vĩnh Phúc đã tuyệt hậu, mắng cũng không mắng lên đầu mình.

Nhưng nếu Vương Linh Linh gả qua đó thì cả thanh danh của nhà này sẽ bị liên lụy!

Chuyện đó ảnh hưởng đến Vương Diệu Tông như thế nào Lý Xuân Quyên không dám nghĩ đến.

Vương Linh Linh khóc lóc, hạ quyết tâm: “Dù sao con cũng quyết định sẽ gả cho Triệu Quân! Con không muốn gả cho Từ Sương!”

Trong lòng Vương Vĩnh Thuận đầy hỏa, máu nóng muốn xông lên não, nha đầu chết tiệt này, bình thường ham ăn biếng làm thì cũng thôi đi vốn muốn gả cô ta cho Từ Sương để coi như có thêm điểm cống hiến trong nhà, Lý Xuân Quyên nguyện ý dỗ thì dỗ. Ai biết được lại biến đứa con gái này thành người không biết tốt xấu như này.

Vương Vĩnh Thuận tát cho Vương Linh Linh một cái: “Mày nằm mơ!”

Lý Xuân Quyên cũng rơi nước mắt theo: “Nha đầu này sao nói không nghe vậy con? Từ Sương là đứa có điều kiện tốt, con còn bắt bẻ cái gì?”

Vương Linh Linh bị đánh cho một bên má sưng lên, ngoài miệng vẫn không phục như cũ: “Bố mẹ thì biết cái gì? Từ Sương là phế vật, ai gả cho tên đó đúng là xui xẻo!”

….

Nghe tiếng cãi vã ở cách vách, cuối cùng Vương Anh cũng biết vì sao Vương Linh Linh có những biểu hiện kỳ quái.

Ngoài miệng Vương Linh Linh ương ngạnh, một hai nói tiền đồ của Triệu Quân rộng mở, lại bảo Từ Sương là phế vật… Trong lòng Vương Anh nghĩ lại hành động của Vương Linh Linh gần đây, đã có đáp án.

Người chị họ này của cô e là đã trọng sinh.

Vương Anh lắc đầu, mặc dù không biết vì sao kiếp trước người chị họ này trải qua cuộc sống không như ý nhưng xem ra chuyện đầu tiền sau khi cô ta trọng sinh chính là đổi đàn ông, có thể xem là không được thông minh lắm.

Nghĩ một chút Lý Xuân Quyên và Vương Vĩnh Thuận vốn muốn giới thiệu Triệu Quân cho mình…

Vương Anh đã hiểu, có lẽ kiếp trước nguyên chủ đã gả cho vị có tiền đồ rộng mở là Triệu Quân này, làm mẹ kế cho hai đứa con của anh ta còn người chị họ của cô gả cho Từ Sương, nhưng tất nhiên Vương Linh Linh đem toàn bộ những cái không vừa ý đổ lên chuyện bản thân chọn sai đàn ông. Cho nên được làm lại một lần dùng hết sức lực để chọn người tốt hơn.

Chậc chậc, Vương Anh không biết nên nói gì, vốn dĩ cô còn đang nghĩ nên từ chối như thế nào nhưng Vương Linh Linh đã ra chiêu thì cô không cần phải nhọc lòng nữa.

Người chị họ đã trọng sinh này chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để đổi đàn ông.

Cùng đối kháng với nhà bác trai đến lúc đó bản thân cô chỉ cần xem kịch vui là được.

Quả nhiên sáng hôm sau, đáy mắt Lý Xuân Quyên có thêm vết thâm cuồng khi rời giường còn Vương Linh Linh đã bị Vương Vĩnh Thuận nhốt trong nhà.

Vương Linh Linh ở trong phòng cũng không la lối, yên tĩnh không biết đang làm gì.

Cứ như thế cho đến hai ngày sau, lúc chạng vạng, bỗng nhiên có người chạy tới nhà họ Vương nói với Vương Vĩnh Thuận: “Vĩnh Thuận, anh mau đi xem một chút đi. Nhà họ Từ xảy ra chuyện rồi, nói là con trai lớn của nhà họ là phản đồ, đã hạ lệnh xuống rồi!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vương Vĩnh Thuận suýt chút nữa đứng không vững, cho dù nơi đây hẻo lánh thì ông ta cũng biết hiện tại bên ngoài đã nháo thành thế nào, nghe nói có bọn học sinh đi làm lớn chuyện, đó là đánh thầy gần chết mới thôi.

Con trai lớn của nhà họ Từ đi học đại học ở thành phố lớn, năm ngoái có làm ra một việc không nên làm nên mới phải nghỉ học mất một đoạn thời gian nhưng sau đó vẫn miễn cưỡng được đi học.

Sang năm là tốt nghiệp rồi, nếu có được tấm bằng tốt thì sẽ có được công việc ổn định.

Đáng lẽ gần xong rồi nhưng tại sao bỗng dưng lại thành phản đồ?

Trái tim của Vương Vĩnh Thuận nảy lên, đi đi lại lại ở trong phòng vài vòng, hình như là quyết tâm đi ra cửa. Đúng lúc gặp phải Lý Xuân Quyên đang sốt ruột trở về nhà gặp con gái.

“Bà làm gì vậy hả?”

Đầu Lý Xuân Quyên đầy mồ hôi: “Tôi phải nói chuyện này cho Linh Linh biết để đưa Linh Linh đi xem nhà họ Từ.”

Vương Vĩnh Thuận thực sự rất muốn bổ đầu người vợ này ra xem trong đó có chứa gì: “Bà đưa Linh Linh xem thì có ích gì?”

Lý Xuân Quyên là người luôn không quan tâm đến trước sau, lúc này ngoài hoảng hốt ra thì không làm được gì cả: “Nói thế nào cũng là thông gia, cũng nên qua đó xem tình huống như thế nào chứ?”

Vương Vĩnh Thuận không kiên nhẫn nói chuyện vô nghĩa với vợ của mình, trực tiếp xua tay: “Bà không cần đi, cũng đừng để cho con gái đi qua đó, mấy ngày nay cứ nói nó bị bệnh không ra khỏi nhà được. Tôi đi nhìn một chút.”

Trong lòng Vương Vĩnh Thuận có điều băn khoăn, nhà họ Từ là mối hôn sự tốt nhưng hiện tại xem ra là chưa chắc.

Chuyện phản đồ này cũng được xem như là chuyện lớn, nếu giải quyết không ổn thỏa thì sẽ liên lụy đến cả nhà. Hóa ra nhà họ Từ ngoài thì bần nông mà trong là miêu hồng, nếu bởi vì đứa con trai cả của nhà này lại làm chuyện nông hoặc phú nông thì…

Vương Vĩnh Thuận có chút ảo não, vốn đang có mối hôn sự tốt như thế tự dưng mọc chuyện ra để rồi bây giờ khó mà giải quyết được.

Cứ đi tới đi lui như vậy khó tránh khỏi người đại đội chế giễu nhưng nếu không như vậy thì lỡ như đối phương dính vào nhà mình vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến việc đưa Diệu Tông lên huyện thành hay sao?

Vương Vĩnh Thuận than ngắn thở dài một lúc lâu mới ra khỏi nhà đi đến nhà họ Từ.

Từ xa có thể thấy được có một đám người vây quanh nhà họ Từ nhưng không nghe thấy đồ vật bị ném hư nào, tạm thời Vương Vĩnh Thuận yên lòng.

Không có tiếng lục soát nhà chứng tỏ việc này không quá nghiêm trọng, nói không chừng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.

Người vây xem hình như chỉ đợi người của nhà họ Vương tới, có một người nhìn thấy Vương Vĩnh Thuận lấm la lấm lét ở trong đám đông lập tức đẩy ông ta lên phía trước.

Trong lòng Vương Vĩnh Thuận thầm mắng những người này xem náo nhiệt cũng muốn làm to chuyện hơn, còn có mấy cái miệng đang nói chuyện với ông ta nữa.

Bây giờ Vương Vĩnh Thuận không hề có chút tâm trạng nào, đôi mắt dán chặt gắt gao lên cửa nhà họ Từ.

Thời gian trôi qua không lâu, từ bên trong có một người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn dẫn đầu đi ra ngoài, trên ngực còn cắm một cây bút máy, tóc tai chỉnh tề nhìn sơ cũng đủ cảm nhận được khí thế bức người của người kia.

“Đây là ai?”

“Thư ký công xã bên chỗ tôi, anh không biết à? Triệu Chí Xuân đó.”

“Thảo nào! Lần này nhà họ Từ đã phạm phải chuyện gì mà phải điều thư ký tới thế?”

“Ai biết được? Nhưng con trai lớn nhà họ Từ cũng không biết là đã dính phải tật xấu gì, đang yên lành đi học đại học thì bị cho nghỉ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp