Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 17: Soái ca tốt bụng


1 năm

trướctiếp

Nhìn con thỏ, trong nháy mắt đầu óc Vương Anh chỉ hiện lên thịt thịt thịt.

Tay chân cô nhẹ nhàng đến bên người con thỏ, nhìn xung quanh muốn tìm một chiếc gậy gộc, tốt nhất là to một chút. Con thỏ hoang này nhìn thân hình tròn tròn chắc chắn rất chắc thịt. Nhưng Vương Anh không dám tự ý đánh nó.

Bởi vì hằng ngày đều không được tốt lắm, người đại đội cũng thường xuyên lên núi, con thỏ này có thể to mọng như vậy có thể khẳng định một điều là nó chạy không chậm tí nào.

Quả nhiên con thỏ này nhạy bén, Vương Anh chỉ giật bụi cỏ rất nhỏ con thỏ đã nhanh chóng chạy về động thỏ cách đó không xa.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Vương Anh đem nhánh cây cầm vào tay đi qua đó, cơ hồ là cùng thời gian con thỏ đã bị hai nhánh cây kẹp lại, một nhánh trực tiếp cắm vào cổ con thỏ một cái cắm vào chân của con thỏ.

Vương Anh thở dài, cô ném nhánh cây chỉ trúng chân của con thỏ. Nếu không phải đối diện có nhánh trúng cổ nó thì con thỏ này đã chạy vào hang rồi.

Cho nên con thỏ này là do người đối diện bắt lấy.

Vương Anh lưu luyến nhìn con thỏ đã tắt thở, quyết định dùng da mặt dày đi gặp người đối diện lấy một cái chân con thỏ. Dù sao cô cũng không biết làm thịt, vậy thì lấy mộc nhĩ đen ra đổi cho người đó đi.

Kết quả người kia vừa lộ mặt, Vương Anh liền buồn bực.

Sao lại là người này nữa.

Ngắn ngủi mấy ngày mà đã là lần thứ ba hai người gặp mặt.

Chỉ là Từ Sương cùng Vương Anh mang đồ không khác nhau là mấy, hai người đều cõng sọt, điểm khác chính là sọt Từ Sương lớn hơn so với sọt Vương Anh.

Vương Anh cũng không vòng vo, mở miệng đã đi đến thẳng chủ đề: “Cái kia… Anh rể? Anh đổi chân thỏ cho tôi có được không?”

Mặc dù trong lòng cảm thấy người đối diện này và Vương Linh Linh chắc chắn sẽ không thành nhưng gặp trúng loại tình huống này tạo dựng quan hệ là không sai.

Vương Anh lấy sọt trên lưng mình xuống đưa cho Từ Sương: “Tôi đưa mộc nhĩ đổi cho anh được không?”

Trên mặt Từ Sương không có biểu tình gì, Vương Anh thờ dài, cảm thấy người này mặc dù đẹp trai nhưng tính cách lại quá lạnh lùng, trách không được Vương Linh Linh không tình nguyện gả qua.

“Vậy thôi, anh không muốn thì thôi.”

Cô đi vào sâu bên trong rừng nói không chừng có thể gặp được con nữa thì sao?

“Đừng vào sâu bên trong nữa, có sói đó.”

Nói xong, Vương Anh cảm thấy sọt của mình nặng xuống như là có gì đó rơi vào.

Quay đầu lại chỉ thấy bóng dáng của Từ Sương.

Nhìn trong sọt là con thỏ hoàn chỉnh, Vương Anh vui mừng cảm khái.

Là cô hẹp hòi rồi!

Soái ca vừa tốt lại vừa lương thiện!

Có con thỏ này rồi, Vương Anh cũng không còn tâm trí nào tìm đồ, tay hái mấy loại thảo dược thường thấy sau đó đi xuống núi.

Chẳng qua khi Vương Anh xuống núi liền cảm thấy không đúng, cô ở trên núi đi một vòng lớn, khi xuống núi đã không còn giống như khi lên núi.

Vì thế Vương Anh cõng sọt xuất hiện ở bên kia đại đội, yêu cầu những ai đi qua để đại đội kiểm tra rồi mới có thể về nhà.

Vương Anh: … Thất sách!

Vương Anh vội vàng để con thỏ xuống tận đáy sọt, lấy hiểu biết nhất định của cô cũng biết đồ sau núi là thuộc về tập thể, cô lên núi hái rau dại thì không sao nhưng nếu lấy phải con vật hoang dã này nghiêm khắc mà nói thì đó chính là tài sản của đại đội.

Vương Anh giấu con thỏ tốt rồi phủ lên đó một lớp thảo dược, nhìn qua như là cỏ dại thông thường.

Bởi vì sự kiện của mấy ngày trước hiện giờ toàn bộ đại đội đều có ấn tượng không tồi với Vương Anh, lúc Vương Anh đi qua có không ít người kéo Vương Anh lại nói chuyện.

Trong lòng Vương Anh âm thầm lau mồ hôi, may mắn nguyên chủ ít khi ra khỏi cửa nên lúc này mọi người thấy cô câu nệ cũng chỉ cảm thấy đáng thương cô bị cả nhà bác trai khắt khe bắt nạt.

“Tam nha đầu, nhà bác trai con hình như là có chuyện gì vui đúng không? Vừa rồi thím thấy chị họ con đi đổi nửa con gà.”

Tin tức của đại đội truyền đi rất nhanh, cũng không có gì là bí mật, đừng nói là nhà ai ăn thịt nhà ai ăn rau, ngay cả củ cải của từng nhà ra sao mọi người đều biết rõ tường tận.

Người hỏi lời này là thím Quế Hoa, bà ấy ở đại đội luôn luôn không cùng chiến tuyến với Lý Xuân Quyên, không cùng chiến tuyến còn có nguyên nhân sâu xa.

Hai người đều là người từ nơi khác được gả đến đại đội, lúc đầu vẫn còn là hàng xóm với nhau đó!

Chẳng gần đây quan hệ hai bên không được tốt!

Ngô Quế Hoa chướng mắt Lý Xuân Quyên rõ ràng có ba người lớn trong nhà vậy mà luôn sai khiến cháu gái làm việc nhà còn Lý Xuân Quyên khinh thường Ngô Quế Hoa không sinh được con trai.

Hai người thù càng kết càng lớn, cuối cùng còn làm ra một trận lớn không ra gì.

Cho nên dù hiện tại Ngô Quế Hoa và Lý Xuân Quyên đều có con gái nhưng hai bên vẫn nhìn nhau không thuận mắt.

Ngô Quế Hoa vừa hỏi vừa nói chuyện bát quái: “Vừa nãy thím thấy bác gái Lý Xuân Quyên của con đưa chị họ của con đi đâu đó, chẳng lẽ chuẩn bị đi mời bà mối?”

Ngô Quế Hoa cũng không có ý nghĩ gì khác, phản ứng đầu tiên của bà ấy chính là Vương Linh Linh tới tuổi rồi, người trong thôn đều biết Lý Xuân Quyên đã nhắm nhà họ Từ từ sớm, chuẩn bị gả Vương Linh Linh cho Từ Sương.

Nghĩ đến đây trong lòng Ngô Quế Hoa có hơi lo lắng.

“Có phải là chuẩn bị tới hỷ sự của chị con?”

Vương Anh thẹn thùng mỉm cười: “Không phải ạ, hôm nay là sinh nhật chị ấy.”

Mắt thường cũng có thể thấy Ngô Quế Hoa vui vẻ hơn nhiều nhưng vẫn buồn bực: “Vậy cái người vừa nãy đi vào nhà con là ai? Nhìn không giống với người trong đại đội.”

Vương Anh cũng không biết được, cô hàn huyên vài câu với mọi người sau đó vội vàng về nhà.

Cô không tò mò người kia là ai, ngược lại chỉ tâm tâm niệm niệm nửa con gà kia mà thôi.

Chờ đến khi Vương Anh đi đến cửa mới vừa vào nhà bỏ sọt xuống đã thấy một lão thái thái môi mỏng nhướng mày không kiêng nể gì đứng ở cửa đánh giá cô.

Đang lúc Vương Anh không hiểu ra sao, Lý Xuân Quyên không biết từ góc xó nào xuất hiện cười cười chào hỏi với Vương Anh: “Tam nha đầu đã về rồi, gà đã hầm xong lát nữa là có thể ăn.”

Nói xong lập tức kéo lão thái thái kia vào phòng mình rồi đóng cửa lại.

Lão thái thái kia nhướng mày, không tình nguyện hất tay Lý Xuân Quyên ra khỏi người mình, trong miệng ồn ào: “Tôi vẫn chưa nhìn xong đó! Không phải cô nói tốt…”

Lý Xuân Quyên lo lắng đề phòng có ai đó nghe thấy được, túm lão thái thái vào gian nhà của mình, giữ cửa kín mít nhưng vẫn không yên tâm, nhìn trộm ra ngoài cửa sổ sợ Vương Anh sẽ nghe thấy.

Lão thái thái hừ lạnh một tiếng: “Đến mức đó sao? Người lớn thì phải thành gia, tiểu tam của nhà chúng tôi tranh không được nên không xứng với đứa con gái tuyệt hậu như nó sao? Cô ta có thể không muốn à? Ai da, đều tại cô vừa nãy túm tôi quá nhanh, tôi vẫn chưa nhìn rõ nha đầu kia có tướng sinh con trai hay không. Nếu không được tôi phải ra ngoài xem kỹ.”

Lý Xuân Quyên vội vàng thở dài một tiếng: “Nhất định có tướng sinh con trai, tôi đảm bảo với bà!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc này lão thái thái mới thỏa lòng, ngồi lên trên ghế, hình như nghĩ tới điều gì đó rồi nói: “Có điều có con trai hay không cũng không sao, dù sao thì tiểu tam nhà tôi cũng đã có hai đứa con, nhi nữ song toàn. Tôi nói với cô này, cô thử nhìn quanh công xã mà xem, có nhà ai có điều kiện như nhà tôi không? Đừng nói là công việc, tiểu tam nhà tôi ở bộ đội chính là đội trưởng! Cô có hiểu được không? Là đội trưởng đó!”

“Nếu không phải đứa cháu gái này của cô đã tốt nghiệp cấp ba thì tôi cũng không muốn lại đây xem đâu! Hơn nữa, cô ta lại là đứa con gái tuyệt hậu, cha mẹ không có, ai biết có phải là khắc tinh hay không. Tôi nói với cô này cô đưa cho tôi ngày sinh bát tự để tôi đi xem, nếu cưới vào nhà một đứa Tang Môn tinh thì tiền đồ của con tôi sẽ hỏng mất…”

Lý Xuân Quyên nhẫn nại nghe xong nói: “Chuyện này cũng được, cháu gái nhà tôi đúng là mệnh khổ. Tôi và bác trai của nó đều muốn tìm cho nó một gia đình tốt, nếu không nhìn tới nề nếp của nhà họ Triệu đoan chính thì đâu có mời bà đến đây để nói chuyện?”

Thổi phồng người khác là điều Lý Xuân Quyên am hiểu nhất, bà ta đem những lời Vương Vĩnh Thuận dạy khắc ghi trong lòng, nhìn lão thái thái lộ ra vẻ mặt đắc ý trong lòng cảm thấy yên ổn không ít.

“Nói tới thì yêu cầu của tôi cũng không nhiều, chúng ta đều không phải là nhà đại phú quý gì lễ hỏi gì đó cứ làm theo bình thường là được…”

Lý Xuân Quyên nhân lúc không khí tốt đẹp liền nhanh chóng đưa ra ý của mình: “Cháu gái này của chúng tốt mới tốt nghiệp cấp ba, mặc dù có hơi gầy nhưng biết chăm sóc gia đình, nấu cơm giặt quần áo gì con bé đều biết hết, chúng ta cứ như vậy đi, lễ hỏi cho tám mươi tám khối, số tám đại cát đại lợi, đầu tiên chúng ta chuẩn bị của hồi môn là một giường mới…”

Trong lòng Lý Xuân Quyên rỉ máu, chăn mới tốt như thế bông bên trong cũng là bà ta tích cóp lâu mới có được, nguyên bộ mua về không giống như chăn của nhà khác đều là dùng vài khối chăn giống nhau đóng lại, hoặc là vải vụn chồng lên.

Tấm chăn tốt như thế giờ lại trở thành của hồi môn của Vương Anh?

Đúng là làm thịt bà ta đau mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp