Ngọt Tận Tâm Can

Chương 11


1 năm

trướctiếp

Dựa trên lý lẽ mà nói, chuyện Hàn Nhâm Bân không vui cũng không liên quan gì đến Phó Tư Nghiên. Nhưng nếu xét về mặt tình cảm, Hàn Nhâm Bân là một trong số ít những người bạn thời thơ ấu của anh. Nhưng anh lại nói ra được những lời như vậy, có thể nói là người cực kỳ lạnh nhạt và thờ ơ.

Nếu bạn thuở nhỏ của cô nói ra được loại lời nói này, cô nhất định sẽ tuyệt giao với cô ta.

Trong lòng cô cảm thấy đồng cảm với Hàn Nhâm Bân. Con ngươi sâu thẳm của Phó Tư Nghiên nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt anh cũng không có cảm xúc gì, giống hệt một cỗ máy vô tri.

Nguyễn Hân khoé môi cong lên, cười nói: ''Không sao đâu, chỉ cần anh vui là tốt rồi.'' Lời nói của cô thật sự rất khó hiểu, Phó Tư Nghiên nghe thấy thế liền quay đầu đi, xong cũng không thèm đoái hoài gì đến cô.

''Nhâm Bân là như vậy đấy, một khi đã vào vai diễn thì rất khó thoát vai, việc bản thân nhập vai thành các nhân vật trong vở kịch đã gián tiếp làm cho tâm lý cậu ấy bị áp lực. Chị dâu cứ mặc kệ cậu ấy, chúng ta chơi phần của chúng ta đi.''

Một bàn toàn những người tự nhận là anh em cùng nhau lớn lên, nhưng lại không ai thèm để ý đến tâm trạng khác thường của Hàn Nhâm Bân, huống chi cô chỉ có cái danh ''chị dâu" này thôi, rất khó để có thể nói thêm gì. Có vẻ như đó thật sự không phải là chuyện gì to tát, nếu không những người này sẽ không tỏ thái độ như vậy với Hàn Nhâm Bân.

Trên bàn đánh bài còn đang thiếu một người, Tần Cảnh Diệu liền đề nghị để Nguyễn Hân vào chơi, cho dù có chơi thua cũng không bắt cô phải uống rượu.

Nguyễn Hân xua tay từ chối, cô nói cô không giỏi chơi bài cho lắm. Cuối cùng vị trí còn đang trống đó thuộc về Vạn Kỳ, Nguyễn Hân tuy rằng ngồi cạnh xem bài của Phó Tư Nghiên, nhưng tâm trí cô đều đặt hết lên Hàn Nhâm Bân đang đứng ngoài ban công, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía bên ấy, làm sao có thể chú ý đến những gì đang diễn ra trên bàn đánh bài kia chứ.

Phó Tư Nghiên không biết do hôm nay mình kém may mắn hay là do trời sinh anh đã không có năng khiếu đánh bài. Anh đánh thua liên tục mấy ván liền, ly rượu đỏ cứ rót đầy lại bị uống cạn. Nguyễn Hân thấy cổ và tai của anh đã đỏ bừng vì uống rượu, lông mi rũ xuống tùy ý rút ra một lá tám vạn, tình cờ lại cùng với quân bài trong tay tạo thành một đôi. Phó Tư Nghiên vẫn không thèm nhìn đến lá bài, đang định đánh xuống thì Nguyễn Hân đã vội vàng nắm lấy cánh tay anh: ''Lá này không được đánh.''

Phó Tư Nghiên giật mình, quay đầu sang nhìn cô. Ánh mắt của Nguyễn Hân vẫn dán vào lá bài phía trước, cũng quên mất quy tắc khi xem bài không được nói chuyện, cẩn thận chống cằm nghĩ xem nên đánh lá nào thì tốt hơn.

Phó Tư Nghiên cất lá bài trong tay về, đôi mắt ngà ngà say vẫn sáng rực dưới ánh đèn chùm pha lê. Anh đột nhiên nắm lấy tay cô, nhét vào lá bài tám vạn kia, giọng khàn khàn: ''Được, nghe em, tôi nên đánh lá nào trước đây?''

Lòng bàn tay ấm áp của anh nhẹ ôm lấy mu bàn tay cô, đầu ngón tay như có như không lướt qua lòng bàn tay, mang lại cảm giác hơi ngứa ngáy. Rồi cứ thế, giống như có một sợi dây liên kết giữa bàn tay và lồng ngực, tim cô đột nhiên nhảy lên một cái, len lỏi trong đó cảm giác khó tả tựa khói sương thoáng qua, mỗi lần cô cố gắng bắt lấy là chúng lại vội vã tan đi.

Cô hoang mang rút tay ra, trên mặt có chút vội vã. Năm ngón tay của Phó Tư Nghiên cũng chậm rãi thu lại, đặt trên đầu gối, khuôn mặt không có lấy một tia dao động.

Nguyễn Hân mơ màng cảm nhận được luồng khí lạnh bao quanh, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe Tần Cảnh Diệu đứng bên cạnh bâng quơ nói: ''Được rồi, cả cái bàn này ở đây đều là những con người vẫn còn độc thân, chị dâu cũng đừng khoe khoang như thế chứ.''

Nguyễn Hân nghe thấy hắn nói vậy mới nhận ra Phó Tư Nghiên đang đánh bài, bản thân cô đã xem bài lại còn xen mồm vào nói cũng không ổn cho lắm. Nghĩ vậy cô đặt lá tám vạn trong tay lên bàn, giật giật khoé miệng: ''Tôi nói lung tung thôi, mọi người cứ chơi đi.''

Tần Cảnh Diệu cười nói: ''Không sao, chị dâu muốn làm gì thì cứ làm đi, chúng tôi không để ý đâu.''

Nguyễn Hân nhìn về phía Phó Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên không nói hai lời liền ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho cô, muốn để cô cùng đánh.

Nguyễn Hân cũng không khách sáo nữa, nhìn những quân bài bị Phó Tư Nghiên sắp xếp lộn xộn, cô liền xoắn tay tìm biện pháp đánh cho phù hợp. Cô đánh hết những lá bài không cần thiết đi, sau đó khéo léo xếp những quân bài thành một cặp, một dây với nhau.

Cô mới nói rằng cô chơi mạt chược không giỏi lắm, nhưng có vẻ cô đã quá khiêm tốn rồi.

Cả bà nội và bà ngoại cô đều là người thích chơi mạt chược. Hai bà hay mời những người bạn thân đến nhà rồi cùng nhau đánh. Trong những dịp lễ tết, người nhà cô cũng sẽ quây quần bên bàn mạt chược. Nguyễn Hân mưa dầm thấm lâu, đã biết chơi mạt chược từ khi còn rất nhỏ, lên lớp hai lại bị bà nội, bà ngoại kéo đến đánh bài để cho đủ số lượng người.

Thêm cái nữa là trong lúc cô đánh bài liền rất may mắn, rất ít khi để thua.

Sau khi chơi vài hiệp, cơn nghiện mạt chược đã biến mất từ ​​​​lâu của Nguyễn Hân lại trỗi dậy, thế nhưng đang lúc chơi hăng, Vạn Kỳ đột nhiên ghé tai cô nhắc nhở: ''Thưa cô, hình như Tổng giám đốc Phó say rồi.''

Nguyễn Hân nương theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía Phó Tư Nghiên. Phó Tư Nghiên lúc này nhắm mắt lại, ngửa cổ ra sau ghế, lồng ngực hơi phập phồng, hệt như đang ngủ.

Vạn Kỳ tiếp tục nói: ''Thưa cô, ta nên đem Tổng giám đốc Phó trở về nghỉ ngơi thôi.''

Mọi người đều say cả rồi, không thể nào ngủ lại đây được.

Nguyễn Hân gật đầu, đứng lên nói lời tạm biệt với Tần Cảnh Diệu và Thẩm Phong Phú. Xong xuôi, cô vỗ vỗ nhẹ bả vai Phó Tư Nghiên, nhẹ giọng nói: ''Tư Nghiên, về nhà thôi.''

Phó Tư Nghiên chậm rãi mở mắt nhìn cô hồi lâu, ánh mắt có chút mệt mỏi ừ một tiếng, lại đứng lên nói: ''Đi thôi.''

Bước đi của Phó Tư Nghiên rất vững vàng, dường như không cần ai hỗ trợ. Tuy nhiên trong lòng Vạn Kỳ vẫn không khỏi lo lắng, cùng theo anh lên xe.

Trên đường đi mọi thứ đều rất an tĩnh, Vạn Kỳ ngồi ở ghế phó lái, Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên ngồi ở đằng sau. Những hạt mưa nhỏ bắt đầu lách tách rơi xuống đập vào cửa xe, chiếc xe trực tiếp đi vào nhà xe ở dưới lòng đất và có một đường hầm làm lối đi lên.

Vạn Kỳ làm việc cực kỳ có trách nhiệm, chỉ khi nào anh ta tận mắt thấy cậu chủ và cô chủ vào nhà thì mới yên tâm mà xoay người rời đi.

Cạch một tiếng, cánh cửa đóng lại. Bấy giờ chỉ còn hai người Nguyễn Hân cùng với Phó Tư Nghiên, không gian vốn đã im ắng nay lại càng tĩnh mịch hơn.

Hai người thay giày thành dép đi trong nhà, rồi một trước một sau đi vào. Nguyễn Hân ngửi thấy mùi rượu vương trên người anh, sợ anh leo cầu thang sẽ xảy ra chuyện gì, từ tận đáy lòng hỏi: ''Để tôi dìu anh được không?''

Phó Tư Nghiên phớt lờ cô, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, lưng anh thẳng tắp, tư thế cũng được giữ chuẩn chỉ, cứ như thể anh đang tham dự một cuộc họp báo quan trọng nào đó hay đang ngồi trên sân khấu chuẩn bị phát biểu vậy.

Nguyễn Hân khó hiểu hỏi lại: ''Ngồi đây làm cái gì? Đi lên tầng đi.''

Phó Tư Nghiên cởi áo khoác để sang một bên, thản nhiên đáp: ''Em lên trước đi.''

Anh đột nhiên ngẩng đầu ngả người ra sau, khép hờ hai mắt lại, cổ áo sơ mi không cài ba cúc đầu, lồng ngực và xương quai xanh gầy guộc phập phồng lên xuống lồ lộ trong không khí. Bộ dáng so với vẻ nghiêm nghị trầm ổn thường ngày lại toát ra nét gì đó phóng túng không gò bó, mang đến cho người ta đôi chút cảm giác của một chàng trai ngông cuồng.

Nguyễn Hân giờ phút này khẳng định được anh đã say thật rồi, nếu không một người lạc hậu lúc nào cũng bảo thủ như anh chắc chắn sẽ không như vậy.

Cô chậm rãi tới cạnh anh, muốn dìu anh đi lên. Tuy nhiên cô mới chạm vào cánh tay anh, anh đã đột ngột mở mắt, dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào cô.

Nguyễn Hân vẫn giữ nguyên tư thế cúi nửa người xuống, khoác lấy cánh tay anh. Hai người yên lặng đối mặt trong vài giây, Nguyễn Hân chủ động lên tiếng trước:

''Đi lên tắm rửa rồi hẵng ngủ tiếp, nằm ở đây dễ bị cảm lạnh lắm.''

Phó Tư Nghiên nhìn cô, nuốt nước bọt, sau lại hất tay cô ra: "Không cần em lo.''

Nguyễn Hân có hơi sửng sốt, sau đó cũng quay đầu, rời đi với vẻ mặt ủ rũ.

Anh tưởng cô đang muốn quản anh. Bình thường nếu không nhờ anh việc gì, cô cũng sẽ không nói chuyện với anh, giờ thì kéo qua kéo lại để làm gì!

Phó Tư Nghiên ngồi trên ghế sô pha, nhìn bóng lưng mềm mại của cô, đầu anh lập tức nghĩ đến cảnh cô vội vã rút tay về trong hội quán. Xương hàm anh cứng lại, nặng nề đưa tay lên xoa xoa vào giữa trán.

''Phó Tư Nghiên.''

Nguyễn Hân đi đến cầu thang, đột nhiên hung hăng quay lại đứng trước mặt anh, chống nạnh nói: ''Phó Tư Nghiên, anh nghe cho rõ. Bây giờ ở đây chỉ có mỗi hai người chúng ta, ngoài trời thì mưa, gọi dì Hoàng tới đây thì rất phiền dì ấy. Cho nên tóm lại, ngoại trừ tôi, không ai có thể chăm sóc cho anh. Tôi không chấp hôm nay anh uống nhiều nên đầu óc không được minh mẫn lắm. Chuyện cần làm vẫn phải làm, mặc kệ anh có đồng ý hay không thì tôi vẫn làm.''

Phó Tư Nghiên không đáp, mí mắt khẽ nhấc lên, bình tĩnh nhìn cô chăm chú.

Nguyễn Hân nhìn gương mặt anh tú kia, lòng tức giận đã vơi đi phân nửa. Thôi bỏ đi, cô cãi lý với con ma men này thì được cái gì chứ. Đã say rượu rồi lại còn không biết điều, có người tới giúp là may lắm rồi, vậy mà con ma men đầu óc không bình thường này còn đuổi người ta đi chỉ để chứng minh rằng mình không uống nhiều, vẫn chưa say, có chết cũng không cần giúp đỡ sao?

Hơn nữa, có người nói uống rượu nhiều sẽ mất đi trí thông minh. Bây giờ nhìn Phó Tư Nghiên ngồi ở phòng khách không chịu đi tắm, quả thực hơi giống với trẻ em ba tuổi.

Nghĩ như vậy, giọng điệu Nguyễn Hân dịu dàng hơn đôi chút: ''Tư Nghiên, chúng ta lên tầng trước đã nhé?''

Phó Tư Nghiên cụp mắt xuống vẫn không nói một lời, tuy nhiên cũng chủ động đứng dậy, cứ thế sải bước chân về phía cầu thang.

Nguyễn Hân vội vã đuổi theo, đi sát ngay phía sau anh, hai cánh tay cô mở rộng, hệt như hộ hoa sứ giả(*) , sợ anh không may ngã cầu thang.

Hộ hoa sứ giả(*) : Sự tích hộ hoa sứ giả – Vị thần trông coi các loài hoa chốn nhân gian.

Thời vua Nhân Tông đời Bắc Tống, ở thôn Trường Lạc phía ngoài cửa đông phủ Bình Giang tỉnh Giang Nam có một ông già tên gọi Thu Tiên. Ông già này yêu hoa như yêu mạng sống, nên mọi người gọi là “Lão mê hoa”. Nơi ông ở là một căn nhà tranh, sáng sủa gọn gàng và vô cùng sạch sẽ. Phía ngoài là một cái sân rộng có bờ ao vây quanh. Trong sân trồng đầy các loại hoa bốn mùa đủ loại, trông rất đẹp. Ngày ngày ông già đều quét sạch hoa rụng rồi lấy nước tưới hoa.Vì ông yêu hoa nên ông rất giận kẻ nào đến bẻ hoa. Ông nói: “Hoa chỉ nở mỗi năm một lần, mỗi lần chỉ có mấy ngày, rồi sau đó là trải qua ba mùa lạt lẽo. Lúc hoa tươi nở rộ đón gió rung rinh là quý hiếm lắm, thế mà lại bẻ cành ngắt bông đi thì thật quá nhẫn tâm”.

Cũng chính vì sợ người vào hái hoa nên ông rất ít khi cho du khách vào sân chơi.Một hôm, sau giờ ăn sáng, Trương Ủy là một tên càn quấy trong thành dẫn một tốp đến uống rượu ở gần thôn Trường Lạc. Rượu ngà ngà say, chúng đi la cà chơi, chợt đến trước cổng nhà ông già Thu. Nhìn thấy những cành hoa tươi mơn mởn trên bờ giậu, bọn chúng bèn lớn tiếng gọi cửa.

Ông già Thu Tiên đang uống rượu một mình dưới hoa, mới bước ra nhìn, thì thấy năm, sáu gã hơi rượu nồng nặc, bèn ngăn lại ngay từ cửa và hỏi: “Các vị có việc gì?”

“Việc gì à? Ngắm hoa thôi”, Trương Ủy mặt mày ngạo mạn, đẩy mạnh vào ngực Thu Tiên một cái, mấy thằng hung hãn kia cùng ào vào.Trong vườn nở đầy những hoa quý, hoa lạ. Bọn Trương Ủy đến trước khóm mẫu đơn, thấy bông hoa lớn bằng cái đĩa, tươi đẹp rực rỡ, bèn xô nhau tới ngửi. Ông già rất giận nói: “Xin đứng xa ra một chút mà ngắm!”

Trương Ủy còn đang tức vì vừa rồi ông già không cho vào, nghe nói vậy bèn vừa vít từng bông xuống vừa ngang ngược nói: “Ngửi một chút thì sao nào? Ông không cho, ta cũng cứ ngửi!” Ông già tức giận song không dám nói gì, nghĩ bụng chắc chúng xem một lúc rồi sẽ đi thôi. Nào ngờ gã Trương Ủy này đến nơi đẹp đẽ, cứ nhất định phải uống rượu dưới hoa mới chịu.

Chúng uống đang hăng, chợt Trương Ủy nảy ra một ý nghĩ ngốc nghếch. Hắn hỏi ông già Thu Tiên: “Cái vườn này ông có bán không?”. Ông già kinh ngạc nói: “Đây là sinh mạng của lão mà, không đời nào!” Trương Ủy nói: “Sinh mạng sinh miếc gì? Nếu ông không có chỗ nào ở thì cứ ở lại đây, giúp tôi quản lý cái vườn này”. Cả bọn nói hùa theo: “Vậy thì đúng là việc may trời cho, ông già có phúc rồi đấy!”

Thu Tiên nghĩ có lẽ bọn chúng uống say nên nói lung tung vậy thôi, chi bằng hãy cứ dỗ cho chúng đi đã rồi tính sau, bèn nói: “Nếu ông muốn mua thì hãy đợi mấy ngày chứ đâu có gấp như vậy được?”

Lúc này, cả bọn đều đã say khướt, đứng dậy ra về. Thu Tiên vội vàng tiễn chúng. Gã Trương Ủy trước lúc đi còn định ngắt một bông mẫu đơn, nhưng Thu tiên đã chồm tới giữ lại, nhất định không cho hái. Gã kia ngượng quá hóa giận, bèn đẩy ông già ngã quay xuống đất rồi cấu hái lung tung trong bụi hoa. Ông già Thu Tiên thấy đau lòng quá, bèn bò dậy giơ đầu húc thẳng vào Trương Ủy. Trương Ủy bị ngã chổng kềnh xuống đất. Hắn bò dậy, cáu tiết phá bụi hoa không còn lấy một bông. Lúc này, mọi người xung quanh kéo tới. Thấy tình thế bất lợi, Trương Ủy vớt vát một câu: “Mau để lại cái vườn cho ta, nếu không thì rồi ông sẽ biết!”. Nói rồi cùng bọn kia nghênh ngang bỏ đi. Bọn chúng đi rồi, ông già nhìn cảnh hoa tàn lá rụng, đau đớn quá khóc òa lên, vừa khóc vừa nói: “Hoa ơi, ta một đời chăm sóc gìn giữ cho mi, không ngờ hôm nay để mi bị khổ nạn thế này!”

Bỗng nhiên có tiếng người cất lên ở phía sau: “Ông Thu, làm gì mà ông khóc đau đớn như vậy?”

Ông già quay lại, thấy một cô gái trẻ xinh đẹp, bèn hỏi: “Cô nương là người ở đâu? Đến làm gì vậy?” Cô gái nói: “Cháu ở ngay gần đây, nghe nói trong vườn ông, hoa mẫu đơn đang nở rộ nên cháu đến xem hoa”. Vừa nghe đến hai tiếng “mẫu đơn”, ông già càng thấy đau lòng khôn xiết. Cô gái biết rõ chuyện bèn nói: “Tổ tiên nhà cháu có phép thuật, có thể khiến hoa rụng lại liền cành, lần nào cũng linh nghiệm”. đúng đấy, chúng ta mau ra tay đi thôi!”. Nói rồi, nhất tề vung tay áo lên, chỉ thấy một trận gió mạnh ào tới, khí lạnh thấu xương. Cả bọn kêu rống lên là có ma rồi cuống quít bỏ chạy, đứa thì bị vấp đá lộn nhào, đứa thì vướng cành cây bổ chửng. Trương Ủy kinh hoàng luống cuống sẩy chân ngã luôn vào hố phân, bốn vó chổng lên trời, thật đáng đời đáng kiếp.

Ngày hôm sau, quan huyện đang sắp sửa thăng đường, bỗng nghe tin Trương Ủy đã chết trong vườn hoa, lại nhớ chuyện hôm trước mình bỗng dưng choáng váng, mới hiểu ra, lập tức cho thả Thu Tiên.

Ông già Thu Tiên về đến nhà, thấy hoa mẫu đơn vẫn nở rộ như cũ. Từ đó trở đi, ông càng yêu quý hoa hơn và càng chăm chú nuôi dưỡng cho hoa.

Về sau, Thiên Đế biết chuyện, bèn mời ông già lên trời, phong cho làm chức Hộ hoa sứ giả, chuyên trông coi các loài hoa trong chốn nhân gian.

—-----------------------------***—--------------------------

Lên tới tầng trên, Nguyễn Hân để Phó Tư Nghiên ngồi trên sô pha, còn mình thì đi vào phòng tắm xả nước nóng cho Phó Tư Nghiên. Phòng tắm trong phòng ngủ Phó Tư Nghiên rất ít khi được dùng tới. Lúc anh trở về hầu như Nguyễn Hân đều đã ngủ rồi, anh sợ đánh thức cô nên phần lớn toàn tắm giặt sạch sẽ bên ngoài rồi mới về nhà.

Xả nước xong, cô đi vào phòng lấy quần áo và khăn mặt cho Phó Tư Nghiên. Phó Tư Nghiên rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, khoé mắt anh vẫn còn vết ửng hồng. Nguyễn Hân bỗng nghĩ tới anh uống rượu thì không thể tắm rửa, do dự nói: ''Hay là hôm nay anh đừng tắm.'' Cô sợ rằng anh sẽ gục trong phòng tắm lúc nào không hay.

Phó Tư Nghiên vẫn không trả lời, tiếp tục đóng vai người câm cầm lấy áo ngủ và khăn tắm của mình rồi đi thẳng về phía phòng tắm.

Phó Tư Nghiên đi đến trước cửa phòng tắm liền dừng lại, xoay người nhìn Nguyễn Hân đang đi sau mình, trong mắt hiện lên xúc cảm không rõ.

Cô chỉ cao tới bả vai anh, ở gần như vậy phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt anh. Cô ngơ ngác nhìn anh, tâm tình vui vẻ hỏi: ''Sao lại không vào? Không muốn tắm nữa à?''

Phó Tư Nghiên cụp mắt, trầm giọng hỏi: ''Em đi theo tôi, đây là muốn vào tắm cùng với tôi sao?''

''.....''

Cùng với anh?

Nguyễn Hân kinh ngạc nhìn anh, lại thấy anh mím mím khóe môi, vẻ mặt giống như đang mong chờ…. cái gì đó.

Không không không, chắc chắn là anh ấy uống nhiều quá, cho nên chỉ số thông minh chỉ còn bằng đứa trẻ lên ba, thấy cô chăm sóc như vậy liền coi cô giống như người mẹ quá cố luôn chăm chút cho anh thời còn tấm bé.

Cô âu yếm nhìn anh, dùng giọng dỗ dành nói: "Tư Nghiên lớn rồi, nên học cách tự tắm nha."

Phó Tư Nghiên khẽ cau mày, không nói nổi với sự kì quặc của cô, anh đành liếc cô một cái rồi bước vào phòng tắm đóng cửa lại.

Quả nhiên là anh uống nhiều quá rồi.

Nguyễn Hân chống cằm, dựa lưng vào cửa phòng tắm.

Phó Tư Nghiên say rượu tuy không nói nhiều, nhưng anh có vẻ khá ngoan ngoãn, nếu cô nhờ anh giúp đỡ vào lúc này liệu có dễ dàng hơn lúc anh tỉnh táo không nhỉ?

Phó Tư Nghiên từ trong phòng tắm đi ra, Nguyễn Hân dựa ở trước cửa nhìn anh cười tủm tỉm:

''Phó Tư Nghiên, anh biết tôi là ai không?''

Phó Tư Nghiên cầm khăn mặt trong tay, hiếm khi phối hợp: ''Nguyễn Hân.''

Nguyễn Hân đảo mắt đáp: ''Sai rồi.''

''...........''

''Tôi là vợ của anh.''

Phó Tư Nghiên im lặng một lúc, ậm ừ trong họng: "Tôi biết."

Biết là tốt rồi.

''Vậy khi vợ của anh bị bắt nạt, có một việc nho nhỏ nhờ anh giúp, anh có giúp không?''

Ánh mắt Phó Tư Nghiên tối sầm lại, giọng trầm xuống: ''Tránh xa tôi ra.''

''...........''

Nguyễn Hân thở dài, ảo não nhìn anh: ''Tư Nghiên, sao anh có thể nói chuyện với vợ mình như vậy? Anh không biết đàn ông tốt luôn nghe lời vợ à?''

Cái cau mày của Phó Tư Nghiên càng sâu, nói một hơi: ''Nguyễn Hân, cô uống nhiều quá rồi.''

''Là anh uống nhiều thì có, anh mới là người say đấy.''

Phó Tư Nghiên cúi xuống nâng cằm cô lên, đôi mắt trong veo, nóng bỏng nhìn cô:

''Ai bảo em tôi uống rượu?''

''............''

''Còn nữa, em còn thích cái gì?'' Anh ghé sát lỗ tai cô, phả hơi thở nóng rực: ''Tôi đã phối hợp với em cả đêm rồi, sau này, nếu có chuyện gì cần phối hợp, tôi sẽ đều phối hợp với em. Em cũng có thể làm mà không có sự đồng ý của tôi, vợ à.''

----------------------------------------------------------------------------------

Thâm tâm của Nguyễn Hân lúc này kiểu: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi ở đây làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp