Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 30: Lời mời


1 năm

trướctiếp

Hôm nay là cuối tuần nên tiết học đàn của Tô Bối kéo dài hơn hai tiếng so với bình thường.

Cô Chu vô cùng bất ngờ khi thấy Tô Bối có thể đánh hoàn chỉnh bản Sonata Ánh trăng mà không hề vấp phải sai sót nào. Đến lúc về cô Chu vẫn dành rất nhiều lời khen Tô Bối có tài năng học đàn như mọi khi.

Bác Phúc rất vui khi nghe giáo viên khen Tô Bối.

“Tiết mục biểu diễn mở màn của Tiểu Bối chắc chắn sẽ rất đặc sắc.” Bác Phúc vừa cười vừa nói.

Tô Bối cũng mỉm cười: “Cháu chỉ mong không hỏng là được rồi ạ.”

Nếu không sẽ bị đội quân chống Tô kia vùi dập trên diễn đàn trường mất, cũng đau đầu lắm.

“Không đâu.” Bác Phúc phủ định, bác do dự một lát lại hỏi: “Cháu không mời ông chủ tới tham gia buổi biểu diễn văn nghệ ở trường à?”

Tô Bối nghe vậy bèn ngây người, rồi lắc đầu.

Cô nói ra lo lắng của mình: “Ba bận như thế chắc sẽ không có thời gian tham dự đâu bác.”

Tần Thiệu rất bận, Tô Bối tận mắt chứng kiến anh bận thế nào. Giống như hôm nay cuối tuần mà Tần Thiệu vẫn còn bận việc ở công ty.

Bác Phúc không biết Tần Thiệu có thời gian hay không, nhưng Tần Thiệu đã từng nói bóng nói gió nhiều lần về buổi biểu diễn văn nghệ của trường.

Bác Phúc thầm cười, nhưng vì phải giữ thể diện cho Tần Thiệu nên cố giữ vẻ mặt nghiêm túc nói với Tô Bối: “Cháu không hỏi thử ông chủ mà đã biết ông chủ không có thời gian hay sao? Hơn nữa tuy ông chủ bận nhưng chẳng phải vẫn còn có chú Trần à? Vẫn có thể dành ra thời gian nửa buổi đi xem cháu biểu diễn được.”

Tô Bối cân nhắc, cảm thấy cũng có lý: “Vậy bác Phúc, bác cảm thấy ba có hứng thú với buổi biểu diễn văn nghệ không?”

“Tất nhiên là có rồi.” Tần Thiệu không có hứng thú với buổi biểu diễn văn nghệ nhưng rất có hứng thú với tiết mục biểu diễn của con gái.

Đúng lúc này, Tô Tiểu Bảo đứng bên cạnh buông một câu: “Không có hứng thú thì đó là vấn đề của ông ta. Phụ huynh nhà khác đi được thì tại sao ông ta không đi?”

Cậu nhận ra Tô Bối thực sự muốn Tần Thiệu đến xem buổi biểu diễn.

Bác Phúc: “Cháu tranh thủ nói với ông chủ tối nay luôn đi.”

Tô Bối: “Vâng.” Nếu Tần Thiệu về nhà trước lúc cô đi ngủ.



Lúc chiều sau khi nhận được điện thoại ở nhà gọi tới, vốn dĩ Tần Thiệu định về nhà sớm, nhưng gần bốn giờ lại vì có chuyện phát sinh của dự án nên vướng chân.

Buổi tối, lúc Tần Thiệu về nhà đã gần mười một giờ đêm.

Khu biệt thự rất yên tĩnh, nhưng có một điểm khác với mọi khi là bóng đèn trong phòng khách vẫn còn sáng.

Tần Thiệu đi tới gần phòng khách bèn nhìn thấy bóng ai đó cuộn tròn trên sofa.

Lúc này Tô Bối đang cuộn tròn một góc sofa, trên người cô phủ thảm mỏng, cả đầu và người nghiêng một bên. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của cô gái trông vừa yên bình vừa ấm áp.

Đúng lúc này, bác Phúc nghe thấy tiếng động bèn đi tới.

“Ông chủ, cậu về rồi đấy à.”

“Sao bác lại để con bé ngủ ở đây?” Tần Thiệu nghiêm giọng hỏi.

“Cô bé nói muốn đợi cậu về, từ chín giờ đã đợi ở đây rồi.” Bác Phúc đáp.

Có một vài chuyện, tính cố chấp của Tô Bối rất giống Tần Thiệu nên bác Phúc cũng không có cách nào khuyên nhủ cô.

Đợi anh về nhà ư?

Tần Thiệu sững lại, đáy mắt lóe lên cảm xúc khác lạ nhưng rất nhanh anh lại nhíu mày.

“Lần sau đến giờ bác bảo mấy đứa nhỏ đi ngủ đi.” Tần Thiệu hơi ngừng lại rồi nói thêm: “Không cần đợi tôi.”

Tần Thiệu nhìn đôi bàn chân Tô Bối lộ ra ngoài thảm mà nếp nhăn nơi mi tâm càng trở nên sâu hơn.

Bác Phúc: “Vậy giờ…”

Tần Thiệu: “...”

Tần Thiệu định bụng đưa con gái về phòng.

Nhưng khi thấy cô bé mặc váy ngủ cuộn tròn trên sofa, bỗng dưng anh lại không làm thế được nữa.

Vừa hay đúng lúc Tô Bối tỉnh giấc.

Tô Bối vừa tỉnh giấc, trong mắt vẫn còn ý ngái ngủ, cho đến khi cô nhìn thấy khuôn mặt người đối diện.

“Ấy, Ba! Ba về rồi à?”

Vẻ vui mừng ánh lên trong mắt của cô bé khiến người đối diện cũng thấy ấm áp, khiến con người ta bỗng dưng có niềm vui mừng và thỏa mãn.

“Ừm, ba về rồi đây.”

Tần Thiệu dịu dàng ngắm Tô Bối vừa ngái ngủ vừa ngước lên nhìn mình.

Ngay chính bản thân Tần Thiệu cũng không nhận ra sự dịu dàng đó trong lòng mình. Anh khom người ngồi bên cạnh ghế sofa, ngồi ngang với tầm mắt Tô Bối.

“Con muốn nói với ba điều gì?”

Ừ nhỉ, cô muốn nói với Tần Thiệu cái gì nhỉ?

Bây giờ Tô Bối còn đang ngái ngủ, cô lắc đầu, chớp mắt, cố gắng nghĩ lại xem mình định nói với Tần Thiệu chuyện gì.

“À! Con muốn hỏi ba thứ sáu tuần sau ba có rảnh không?”

“Chỉ cần khoảng nửa ngày thôi.” Tô Bối nói thêm một câu.

Tần Thiệu: “Ba có thể dành thời gian một ngày đó.”

Nghe Tần Thiệu nói thế, Tô Bối càng vui hơn, lại hỏi: “Vậy ba có thể tới xem buổi biểu diễn mừng thành lập trường của chúng con không? Hôm đó có thể mời phụ huynh tới trường.”

“Được.”

Tô Bối: Ý? Ba đồng ý rồi? Cô còn tưởng ít nhất Tần Thiệu sẽ cân nhắc, tra lại lịch trình gì đó cơ.

“Con cảm ơn ba~”

Ngắm nhìn đôi mắt cong như vành trăng khuyết của Tô Bối, Tần Thiệu cũng mỉm cười theo.

“Thứ sáu ba sẽ qua, còn bây giờ con phải về phòng ngủ đi.” Tần Thiệu đứng dậy, nói với Tô Bối.

“Vâng.”

Tô Bối đạt được mục đích rồi bèn ngoan ngoãn gật đầu, ôm theo chăn chuẩn bị lên tầng đi ngủ.

“Con quay lại đây đã.”

“Dạ?”

“Đi dép vào.” Thấy Tô Bối đi chân trần chuẩn bị leo lên tầng, Tần Thiê nhịn xuống suy nghĩ muốn xách cô đi rồi lên tiếng nhắc nhở.

“À vâng.” Thứ cho cô bây giờ vẫn còn đang mơ màng.

Tần Thiệu: “Con về phòng không được chơi điện thoại, không được chat chit nữa.”

Tô Bối: “Vâng.”

Tô Bối nhón chân chạy lên tầng, bước chân vội vã như không giấu được niềm vui.

“Xem con bé kìa. Ông chủ đồng ý đến xem biểu diễn, hai đứa nhỏ sẽ rất vui.” Bác Phúc vừa nhìn theo Tô Bối vừa nói.

Tần Thiệu không nói gì, nhưng chỉ cần nhìn khóe miệng cong lên kia của anh thôi cũng biết tâm trạng anh rất tốt.

Tiểu Bối chắc chắn rất vui rồi, còn cái thằng nhóc kia hả, hừ!



Sau khi Tô Bối liên tiếp mấy ngày lấy được bốn mươi tám điểm, tổng điểm của cô trên bảng xếp hạng “Giải đấu Honker” đã lên tới vị trí 17.

Thi đấu vòng một đi đến giai đoạn cuối, vòng hai của cuộc thi sắp bắt đầu. Hai ngày hôm nay, lời đề nghị kết bạn gửi đến cho Tô Bối tăng lên rất nhiều lần, tất cả đều là mong muốn được lập đội với cô để thi đấu vòng hai.

Nhưng trong lòng Tô Bối đã có chọn lựa nên cô ấn từ chối hết những đề nghị kết bạn này.

Những thư mời Tô Bối của mấy công ty trong hòm thư công khai cũng nhiều hơn.

Mục tiêu để Tô Bối tham gia cuộc thi này là vì tiền thưởng 30 vạn tệ kia, cô không hề nghĩ tới việc vào công ty, vì dù sao bây giờ cô mới mười bốn tuổi, tạm thời vẫn chưa có ý định làm lao động trẻ em đâu.

Tô Bối đang dọn dẹp hòm thư thì nhìn thấy một bức thư thu hút sự chú ý của cô.

Bức thư ấy khác biệt hoàn toàn với những mẫu gửi đồng loạt cho nhiều người với thái độ “hàm súc”, bên trong nó còn đính kèm một đường dẫn liên kết.

[Chào T! Dưới đây là đường link web của công ty chúng tôi. Hy vọng rằng bạn sẽ thử phá tường lửa bảo mật của chúng tôi. Đính kèm đường dẫn.]

Tô Bối: Yêu cầu kỳ quặc gì vậy.

Tô Bối thầm chê bai nhưng cô vẫn không kìm nén tò mò mà ấn vào đường dẫn liên kết.

“Tập đoàn Lận Thị?” Hình như là một công ty rất có tiếng.

Đối tượng tấn công lần này không phải là đối tượng giả lập như trong giải đấu mà là một trang web chính thức của công ty thực thụ.

Tô Bối cảm thấy có hứng thú, ngón tay cô nhanh chóng gõ bàn phím, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Tường lửa bảo vệ của công ty này rất tài tình, có đôi chút giống với hệ thống bảo vệ an toàn ba lớp mà [vvvv] đau đầu hôm trước, không những thế nó còn phức tạp hơn nữa.

Thế nhưng, mọi biến tấu cũng vẫn có chung một gốc rễ.

Chỉ sau vài lần thăm dò cẩn thận, Tô Bối nhanh chóng tìm ra được lỗ hổng trong hệ thống bảo mật. Sử dụng hình thức ngụy trang, Tô Bối dán một tổ hợp mã hóa, thuận lợi thâm nhập vào nội bộ hệ thống của đối phương.

Thành công rồi!

Tô Bối cười rạng rỡ.

Dù sao đây là trang web của doanh nghiệp chính thức nên Tô Bối không dám hack thật mà chỉ để lại vết tích mình đã tấn công vào hệ thống này rồi thoát ra ngoài.



Cùng lúc đó, cả bộ phận an toàn của Tập đoàn Lận Thị vô cùng ngạc nhiên.

Lúc trợ lý Vương báo cáo chuyện này với thiếu đổng Lận còn chưa vơi đi vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.

“Thiếu đổng, trang web của chúng ta…”

“Bị T tấn công rồi?” Lận Thiếu Trì hỏi lại nhưng không hề có vẻ ngạc nhiên.

Trợ lý Vương: “Vâng.”

Lận Thiếu Trì: “Mất bao nhiêu thời gian?”

Trợ lý Vương: “...”

Trợ lý Vương không dám nói thẳng. Bộ phận kỹ thuật của công ty họ có nhiều kỹ thuật viên như thế mới tạo ra được một hệ thống bảo mật, vậy mà T chỉ mất có 9 phút 23 giây đã tấn công được.

Đáng sợ hơn nữa là có rất nhiều kỹ thuật viên theo dõi mà không ai phát hiện ra T tấn công lúc nào.

Rất giống với câu “Anh âm thầm tới rồi lại nhẹ nhàng rời đi, không mang theo một áng mây hồng”, chỉ để lại một meme thôi.

Nếu như meme đó không dừng lại ở trang chủ trang web công ty hai giây thì có lẽ bọn họ cũng không phát hiện ra được T từng đến. Kể cả việc tính toán thời gian của T cũng là do bọn họ thông qua tính toán kỹ thuật dự đoán .

Cứ nhớ lại meme dễ thương còn kèm theo câu “Nhìn cánh cửa thời gian của tôi nè” là mặt trợ lý Vương lại tái mét. Đã rất lâu rồi cậu ta không xem Doraemon cùng với cháu gái.

“Chỉ để lại meme thôi à?” Lận Thiếu Trì nghe trợ lý Vương nói cũng cảm thấy ngạc nhiên.

“Đúng thế, còn nữa, lúc T rời đi đã tiện tay giúp chúng ta vá lại lỗ hổng an toàn luôn.”

Lận Thiếu Trì: “...”

Giây lát sau, Lận Thiếu Trì mỉm cười.

“Ừ, tôi biết rồi.”



Chẳng mấy chốc đđ đến thứ sáu.

Bởi vì hôm nọ đã nói trước với Tần Thiệu rồi nên Tô Bối còn tưởng hôm nay Tần Thiệu sẽ đi làm việc tới trưa, buổi chiều mới tới trường.

Cho nên khi cô chuẩn bị xong mà thấy Tần Thiệu vẫn ở nhà, trong lòng rất ngạc nhiên.

“Chào buổi sáng ba, ba không đến công ty sao ạ?”

“Hôm nay không đi. Lát nữa ba sẽ tới trường cùng hai đứa.

Tô Bối cảm thấy ngạc nhiên nhưng trong lòng bỗng cảm thấy rất vui.

“Vâng ạ~” Tô Bối đáp lời ngọt ngào.

“Con ăn cơm trước đi.” Tần Thiệu cất tập tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn hai đứa con. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Liếc mắt nhìn lại Tô Bối, Tần Thiệu sững sờ.

Tô Bối đang mặc chiếc váy ngắn màu trắng cúp ngực tôn lên mọi đường cong vào ưu điểm của người con gái. Phần dưới của chiếc váy có phần phía trước là váy ngắn vừa đủ để lộ ra đôi chân thon dài của cô, còn phía sau lại có tà váy dài rất xinh.

Tô Bối búi gọn tóc ra sau, tạo cảm giác thanh nhã nhưng cũng đồng thời để lộ ra cần cổ trắng ngần của người con gái.

Biết Tần Thiệu đang nhìn mình, Tô Bối mỉm cười, nhảy xoay hai vòng.

“Đây là trang phục biểu diễn tiết mục mở màn của con hôm nay. Ba thấy thế nào?” Tô Bối hỏi.

Cách ăn mặc như thế vừa khiến cô lịch sự, nhưng không làm mất đi vẻ trẻ trung, linh động và cực kỳ đẹp mắt.

Chỉ là…

Tần Thiệu bỗng nhíu mày.

“Ai chuẩn bị bộ này cho con thế?” Tần Thiệu liếc ánh mắt sâu xa nhìn bác Phúc, lời nói có ý không vui hỏi dò.

Bác Phúc ngẩn người, Tô Bối cũng sững lại.

Bộ váy này là bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ tài trợ.

Mẹ của Đổng Văn Kỳ là nhà thiết kế nổi tiếng, vì Tô Bối lên sân khấu biểu diễn nên Đổng Văn Kỳ mới chủ động tìm mẹ mình xin bà giúp Tô Bối thiết kế một bộ đồ biểu diễn.

Bộ váy thực sự rất đẹp, hơn nữa còn hợp với chủ đề bài biểu diễn lần này của cô.

Tô Bối nhìn Tần Thiệu, thấy dáng vẻ anh không hài lòng với bộ váy, bèn hỏi: “Bộ váy không đẹp sao ba?”

Tần Thiệu: “Mặc đồng phục lên biểu diễn được rồi.”

Tô Bối: “...”

Cô không sao lý giải được quan niệm thẩm mỹ của Tần Thiệu. Bác Phúc đứng bên nhìn biểu cảm của Tần Thiệu nên đại khái đoán ra được suy nghĩ của anh.

Bác Phúc hắng giọng, nói đỡ cho Tô Bối: “Ông chủ, tất cả tiết mục biểu diễn của trường đều có trang phục biểu diễn. Hơn nữa, Tô Bối còn biểu diễn tiết mục mở màn, để con bé mặc đồng phục chắc chắn không đẹp như bộ này được.”

Tần Thiệu nghe bác Phúc nói, lại quay ra nhìn biểu cảm “Đáng thương, không chịu thay đâu” của Tô Bối, lần đầu tiên anh cảm thấy nuôi con gái thật đau đầu.

“Con định mặc luôn thế này tới trường à?”

Tô Bối gật đầu.

Bộ váy này tuy đẹp nhưng mặc cũng khá phức tạp, đặc biệt là chi tiết dây buộc phía sau lưng. Vừa rồi Tô Bối với Tô Tiểu Bảo nghiên cứu một lúc lâu mới buộc được.

Hơn nữa tiết mục của Tô Bối là tiết mục đầu nên cô định mặc luôn váy.

Tần Thiệu nhìn cánh tay lộ ra của Tô Bối mà nhăn tít hàng mày: “Con mặc thêm áo bên ngoài đi.”

“Không cần đâu, con thấy như thế này ổn lắm rồi.” Hơn nữa trời cũng không lạnh.

Tần Thiệu: “Thiếu vải.”

Tô Bối: “...”

Có vẻ như cuối cùng cô cũng đã hiểu ra vì sao Tần Thiệu lại thế rồi.

Nhìn dáng vẻ không cho phép từ chối của Tần Thiệu, Tô Bối hết cách chỉ đành ngoan ngoãn về phòng tìm áo khoác màu trắng mỏng mặc thêm vào.

Tô Bối không dám tiết lộ với Tần Thiệu trang phục biểu diễn trong màn nhảy tập thể của cả lớp, bộ đồ đó còn “mát mẻ” hơn bộ này nữa cơ.



Lễ kỷ niệm thành lập trường trung học Duy Minh diễn ra trọn một ngày, từ mười giờ sáng đến tám giờ tối, buổi biểu diễn văn nghệ là tiết mục trọng điểm của hoạt động kỷ niệm.

Trong hội trường lớn có sự tham dự của học sinh và rất nhiều phụ huynh học sinh.

Trường học đã chia sẵn khu vực cho từng lớp nhưng không giới hạn vị trí ngồi của phụ huynh.

Tần Thiệu ngồi giữa đám đông rất khiêm tốn và hòa đồng, nhưng khí chất nổi bật của anh vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn đánh giá của mọi người xung quanh.

Dù sao cũng đều là những thiếu nữ mới lớn nên sự chú ý của mọi người cũng nhanh chóng thay đổi. Mấy cô gái ngồi cạnh Tần Thiệu nhanh chóng thu lại ánh nhìn, bắt đầu nhỏ to bàn luận chủ đề khác.

Mà hai chữ “Tô Bối” phát ra từ miệng của mấy cô nàng thu hút sự chú ý của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp