Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 24: Đến thành phố N


1 năm

trướctiếp

Anh Tần mang theo hai đứa con đi làm sổ hộ khẩu, chuyện này không chỉ hai bên vui vẻ, mà bác Phúc cũng rất vui.

Bác Phúc vui vẻ nói rằng ông ấy đã sắp xếp một bàn đầy đủ các món ăn cho ba người họ.

“Tiểu Bối, Tiểu Bảo, uống canh xong rồi hẵng lên phòng.” Thấy hai đứa trẻ ăn xong chuẩn bị về phòng, bác Phúc nói.

Tần Nguyệt và Tần Du là tên mới của hai đứa trẻ, nhưng "Tiểu Bảo" và "Tiểu Bối" là cái tên đã gọi nhiều thành quen, hơn nữa gọi như vậy cũng cảm thấy rất thân thiết, vì vậy tên ban đầu mà bà Vương đặt cho hai chị em đã trở thành biệt danh, ở nhà vẫn luôn gọi như vậy.

Tô Bối: Bọn họ thật sự đã rất no rồi.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt chu đáo quan tâm của bác Phúc, Tô Bối vẫn nhận lấy bát canh từ trong tay bác Phúc, đút cho Tô Tiểu Bảo bên cạnh.

“Hai đứa nó đã phát triển tốt hơn rất nhiều so với khi mới đến đây.” Sau khi hai chị em lên lầu, bác Phúc không khỏi cảm khái nói, vẻ mặt vui mừng.

Nghe vậy, khóe miệng anh Tần hình như khẽ mỉm cười, đồng tình với lời nói của bác Phúc.

Thật sự đã đẹp hơn rất nhiều.

“Mỗi buổi tối hai đứa nó đều lên tầm giờ sao?” Tần Thiệu hỏi.

Buổi tối anh Tần có thời gian về cùng ăn cơm cũng không nhiều lắm, đối với thói quen buổi tối của hai đứa, anh thật sự không biết nhiều.

“Đúng vậy, hai đứa nó cũng cần phải có không gian riêng của mình.” Bác Phúc cười nói.

Chỉ là, khi anh Tần không ở đây, Tiểu Bối và Tiểu Bảo sẽ ở lại dưới tầng trò chuyện với ông ấy một lúc.

"Để làm gì vậy?" Tần Thiệu lại hỏi.

Nghe vậy, trong lòng bác Phúc không khỏi cười thầm… Ông chủ đang bắt đầu quan tâm tới hai đứa nhỏ đây mà.

"Tiểu Bảo thời điểm này bình thường đều đang làm bài tập, thỉnh thoảng cùng mấy bạn học chơi game nông trại gì đó, Tiểu Bối gần đây học piano, thời điểm không có tiết học, hẳn là chơi máy tính."

Chơi game? Chơi máy tính?

Anh Tần không khỏi nhíu mày.

Có phải anh nên hạn chế thời gian sử dụng thiết bị điện tử của hai đứa không?



Trên lầu, trong phòng.

Tô Tiểu Bảo thực sự đang chơi game, mà nên nói là đơn phương hành đối thủ ra bã thì đúng hơn.

Khi một ván kết thúc, đầu bên kia của điện thoại truyền đến tiếng kêu khóc của Trần Tử An và Đỗ Nhất Minh.

[Trần Tử An: Chết tiệt, ngôi sao của tao!]

[Đỗ Nhất Minh: Mất đi một ngôi sao cũng không là gì, tao đã bắt đầu nghi ngờ cuộc đời rồi!]

[Lưu Khải: Lần sau tao muốn ở cùng một đội với anh Tiểu Bảo, cứ quyết định như vậy đi!]

[Vương Vị Hi: Tán thành!]

...

Đương nhiên bọn họ đều biết, lúc trước anh Hiên rủ Tô Tiểu Bảo cùng tham gia trò chơi là muốn "dạy đối phương cách cư xử".

Ban đầu, Tô Tiểu Bảo thực sự bị mấy người Trần Tử An đàn áp, nhưng chỉ sau vài ngày, mối quan hệ giữa địch và ta đã thay đổi từ địch yếu ta mạnh biến thành định mạnh ta yếu.

Anh Hiên có ở đây thì không sao, nhưng khi anh Hiên không online, mấy người bọn họ hoàn toàn bị Tô Tiểu Bảo hành hạ!

[Tô Tiểu Bảo: Còn chơi tiếp chứ?]

[Lưu Khải: Chơi! Nhưng lần này chúng ta ở cùng một đội!]

[Trần Tử An: Đúng đấy! Anh Tiểu Bảo giả vờ dắt em cùng bay cái đi!]

[Đỗ Nhất Minh: Thêm cả em nữa.]

...

Tạ Dân Hiên đang tham gia cuộc họp nghiên cứu và phát triển trong công ty của mình, tình cờ rút điện thoại di động ra: "..."

Vừa mới mở ra, sao lại có cảm giác đám đàn em của mình bị tên kia bắt cóc vậy?



Tô Tiểu Bảo và đám Lưu Khải bắt đầu một vòng trò chơi mới.

Lúc này, ở một góc khác của căn phòng, Tô Bối cũng đang ngồi trước máy vi tính gõ “lạch cạch”.

Nhưng Tô Bối không phải đang chơi, cô đang tranh tài.

Tô Bối lên trang web "giải đấu Honker", trang đầu tiên hiển thị bảng điểm của ngày hôm qua.

Hôm qua cô đã vượt qua tổng cộng mười hai trạm, trong đó có 3 trạm Tô Bối đã đi đường tắt để tiết kiệm thời gian, vượt qua có chút nguy hiểm, cuối cùng cô chỉ được 4 điểm. Nhưng tổng điểm cuối cùng của cô lại lên tới bốn mươi lăm điểm, đứng thứ bảy trong toàn bộ bảng xếp hạng.

Hẳn là còn có thể cao thêm một chút nữa.

Tô Bối thầm nghĩ.

Không lãng phí thời gian, Tô Bối trực tiếp bắt đầu màn vượt ải hôm nay.

Một tiếng rưỡi sau, “Hạn mức cao nhất” nhắc nhở lại xuất hiện, vẫn là mười hai trạm, Tô Bối tổng cộng ghi được 47 điểm.

Hoàn thành việc vượt ải, thấy thời gian vẫn còn sớm, Tô Bối click vào diễn đàn.

Lúc này, [T] đã trở thành một chủ đề nóng trong diễn đàn.

Có một vài người đang đặt cược xem rốt cuộc [T] là vị đại thần nào, có một số người thì đã lấy bản ghi chép vượt ải ngày hôm qua của [T] bắt đầu phân tích.

Ngoài những điều bình thường ra, thì lại có một vài điều không hề bình thường:

[KIVIN: @T, Thần T mau giúp em với! Em là em trai tương lai của anh.]

[La Á Phương Chu: Thần T còn thiếu phụ kiện chân không? Loại làm ấm giường ấy.]

[Dương Soái: Tôi đơn phương tuyên bố Thần T là đại ca của tôi!

...

Tô Bối cảm thấy buồn cười với những bình luận kỳ lạ này, sau đó ấn mở trang cá nhân.

Hai chấm đỏ lớn bên trong bắt mắt vô cùng: chỉ riêng tin nhắn trò chuyện riêng tư đã có hàng trăm tin rồi, còn hơn một trăm yêu cầu kết bạn.

Tô Bối không click vào từng tin nhắn này mà chỉ click vào một số người có thứ hạng cao trên bảng xếp hạng mà mình cảm thấy quen, phần lớn tin nhắn đều là hỏi cô có muốn lập đội ở vòng thứ hai hay không. Tô Bối đồng loạt trả lời lại: "Vẫn chưa cân nhắc, cảm ơn."

Ngoài ra, Tô Bối lại nhấp vào tin nhắn của [Dương Soái], đập vào mắt chính là những khuông đối thoại dài dằng dặc, chiếm gần hết trang.

Khóe mắt Tô Bối giật giật.

Cô nhấp vào tin nhắn của người này hoàn toàn vì cô nhận ra đó là Từ Dương Dương.

Ảnh đại diện của người dùng bên kia là ảnh tự chụp của Từ Dương Dương đang ngậm bút trong miệng, nghiêng đầu, chụp cận mặt trông rất ngố tàu, thật sự rất dễ nhận ra, có muốn giả vờ không biết cậu ấy cũng khó.

Mối quan hệ giữa Từ Dương Dương và Tiểu Bảo cũng rất tốt.

Tô Bối suy nghĩ một lúc, gửi yêu cầu kết bạn cho đối phương.

Đối với các yêu cầu kết bạn khác, Tô Bối trực tiếp nhấp vào [Từ chối].

Hiện tại những người muốn kết bạn với Tô Bối đều là những người có xếp hạng từ hai nghìn trở lên. Việc thêm cô sẽ mở đường cho vòng thứ hai của cuộc thi.

Không chỉ có [T], những người có xếp hạng cao nhất sẽ nhận được yêu cầu kết bạn không ít hơn của Tô Bối.

Nhưng thật ra lại có một ngoại lệ: ["vvvv" đã gửi cho bạn lời mời kết bạn.]

Tô Bối nhìn lướt qua số liệu của đối phương, xếp thứ ba, sau đó đơn giản nhấp vào [Từ chối].



Bên kia, nhà họ Từ.

Nhìn ["T" đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn] hiện lên trên máy tính, Từ Dương Dương cảm thấy thế giới này thật huyền ảo.

Thần T kết bạn với cậu ấy thật ư?

Từ Dương Dương dụi dụi mắt, dí sát vào màn hình sát rồi cẩn thận nhìn kỹ, xác nhận lại xem mình có nhìn nhầm hay không.

Sau khi xem thành tích của [T], Từ Dương Dương đã coi đối phương là "nam thần" của mình rồi, nhưng với thứ hạng của cậu ấy thật sự không có mặt mũi nào mà gửi kết bạn cho [T].

Không ngờ, khi cậu ấy không còn cách nào khác thì Thần T lại chủ động gửi lời mời kết bạn trước!

Chẳng lẽ cậu ấy là “Nhân loại chi tử” trong truyền thuyết đấy à! Chính là kiểu loại vận may ngoài dự đoán đó, nếu không thì sao có thể dám nghĩ tới những chuyện như vậy được!

Từ Dương Dương run rẩy gửi tin nhắn cho [T].

[Dương Soái: Xin chào Thần T.]

[T: Chào buổi tối *icon mặt cười]

Từ Dương Dương: "Ôi mẹ ơi, Thần T dịu dàng quá đi!"

[Dương Soái: Hôm nay tôi đã xem ghi chép trận đấu của cậu rồi, thật sự quá lợi hại!]

[T: Cảm ơn~]

[T: Không nói chuyện nữa, tôi đi ngủ đây ~] Tô Bối đã nghe thấy giọng nói của anh Tần bảo họ ngủ ở ngoài cửa rồi.

[Dương Soái: Được, tôi không quấy rầy giấc ngủ của cậu nữa.]

Từ Dương Dương: Thần T không chỉ dịu dàng mà còn dễ thương!

[T: Chúc ngủ ngon, hẹn ngày mai gặp lại.]

Từ Dương Dương: Thần T nói chúc ngủ ngon với mình? Còn hẹn ngày mai gặp lại?

Tô Bối định nói ngày mai gặp lại trên trường, nhưng Từ Dương Dương tự nhiên hiểu thành: Thần T nói ngày mai muốn nói chuyện với mình tiếp!

Từ Dương Dương: Áaaa! Bây giờ mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này!



Buổi sáng, hiếm khi anh Tần không rời đi sớm mà ăn sáng ở nhà.

Nhìn thấy Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo đi xuống cầu thang, Tô Bối còn đang giúp Tô Tiểu Bảo cài vạt áo sơ mi vào trong quần.

Lúc đầu anh Tần còn cảm thấy khung cảnh trước mặt khá hài hòa.

Ngay sau đó lại không nhịn được mà nhíu mày, rốt cuộc anh Tần cũng phát hiện ra có gì đó không thích hợp.



Tần Thiệu gọi bác Phúc tới, trầm giọng hỏi: “Tiểu Bối và Tiểu Bảo vẫn ở chung một phòng à?”

“Đúng vậy.” Bác Phúc đáp, nhìn thấy anh Tần nhíu mày, cuối cùng ông ấy cũng ý thức được có gì đó không ổn.

“Cái này…” Bác Phúc cụp mắt xuống.

Khi Trần Đức mang hai đứa trẻ đến chỉ nói tạm thời sắp xếp ở Cảnh Viên, thế là ông sắp xếp cho hai đứa nhỏ ở chung một phòng luôn.

Sau này thường xuyên qua lại, những đồ vật khác đều chuẩn bị chu đáo, duy chỉ có chuyện phòng ở thì bị xem nhẹ.

Bác Phúc: "Việc này là do tôi lo nghĩ không chu toàn."

Dù hai đứa nó là chị em ruột nhưng suy cho cùng thì một đứa là con trai, một đứa là con gái. Lúc còn nhỏ cũng không sao cả, nhưng dù sao hai đứa nhỏ cũng đã lớn, ở cùng nhau quả thực có chút không thích hợp.

Nghe được lời nói của bác Phúc, vẻ mặt Tần Thiệu vẫn thâm trầm.

“Mau đi sắp xếp hai phòng, chờ sau khi bọn chúng đi học về thu dọn rồi tách ra.” Tần Thiệu trầm giọng nói.

Bác Phúc lên tiếng trả lời: "Được, ông chủ, tôi sẽ đi sắp xếp ngay."

Đúng lúc này, Tô Tiểu Bảo đi ra từ trong phòng bếp, vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của Tần Thiệu cùng bác Phúc, ánh mắt cậu trầm xuống.

"Hiện giờ chị ở cùng với con rất tốt, không cần chuyển đi." Tô Tiểu Bảo đi tới trước mặt Tần Thiệu, trầm giọng nói.

"Con quyết được sao?" Ánh mắt sắc bén của Tần Thiệu nhìn cậu thiếu niên đứng trước mặt.

Tô Tiểu Bảo: "Không quyết được."

Tần Thiệu: “Trong nhà này ba là người quyết định.” Có phải anh đã quá bao dung với hai đứa nó nên mới dám nói chuyện với anh như vậy không.

Tô Tiểu Bảo: "..." Nếu không phải vì Tô Bối, cậu cũng chẳng muốn ở nơi này.

Nhìn thấy sự bướng bỉnh trên khuôn mặt của Tô Tiểu Bảo, anh Tần đột nhiên cảm thấy đau đầu.

"Để cho hai đứa thu dọn là muốn tách hai đứa ra, Tiểu Bối là con gái, hai đứa không thích hợp ở chung một phòng." Anh Tần cố kiềm chế ý nghĩ muốn đánh người, kiên nhẫn nói.

Nghe vậy, Tô Tiểu Bảo hơi cúi đầu xuống, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn tràn đầy sự kiên quyết.

"Vốn dĩ bọn con vẫn luôn ở cùng nhau."

Từ khi cậu bắt đầu có trí nhớ thì vẫn luôn ở chung với Tô Bối, khi vẫn còn ở nông thôn, trong nhà ngoại trừ cửa phòng vệ sinh thì chỉ có một phòng cho người ở, khi bà Vương còn sống, ba người vẫn luôn sống chung trong một căn phòng!

Tô Tiểu Bảo không nói điều này thì không sao, nhưng khi vừa nói ra những lời này, sắc mặt của anh Tần lại càng khó coi.

Anh Tần lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Bảo với ánh mắt sắc bén, như thể đứa trẻ trước mặt anh đang lợi dụng con gái của mình vậy, hoàn toàn không để ý đến việc hai đứa trẻ này từ lúc trong bụng mẹ đã ở cùng nhau rồi.

“Đi thu xếp đi.” Tần Thiệu nói với bác Phúc.

"..." Tuy rằng Tô Tiểu Bảo không nói lời nào, nhưng vẫn đang ngầm giằng co với Tần Thiệu, vẻ mặt tràn ngập kháng nghị.

Bác Phúc nhìn hai cha con lúc này đang đối mặt với nhau, trong lòng lo lắng: quan hệ cha con giữa hai người này còn chưa kịp bù đắp, sao hiện giờ lại đối chọi gay gắt như vậy.

Cũng may lúc này, Tô Bối từ phòng bếp đi ra.

Tô Tiểu Bảo ngồi cạnh Tô Bối mà không nói lời nào, anh Tần cũng tạm thời nhìn đi chỗ khác.

“Làm sao vậy?” Cảm giác bầu không khí có chút kỳ quái, Tô Bối nhìn mấy người hỏi.

“Là như thế này, vừa rồi ông chủ có nói muốn sắp xếp lại phòng cho hai đứa.” Bác Phúc tiếp lời giải thích: “Hiện giờ phòng của hai đứa là phòng dành cho khách, nhỏ quá, hơn nữa để hai đứa ở chung một phòng cũng không tiện… "

"Được ạ."

Nghe bác Phúc giải thích, Tô Bối không có bất kỳ phản đối nào.

Trước đây khi còn ở nông thôn là do điều kiện không cho phép thôi, chứ cô với Tô Tiểu Bảo vốn dĩ nên tách ra ở riêng rồi.

Nhìn thấy Tô Bối gật đầu, biểu cảm trên mặt Tần Thiệu dịu đi rất nhiều.

Thầm nghĩ: vẫn là con gái hiểu chuyện hơn.



Trong công ty nghe nói anh Tần sắp xếp lại phòng cho hai đứa nhỏ, Trần Đức cũng biết để hai người bọn họ ở chung một phòng là do sơ suất của mình.

Không đợi anh Tần chủ động “gọi về”, Trần Đức đã chủ động đến gặp anh Tần để tự kiểm điểm sâu sắc.

Về phần hai đứa nhỏ ở cùng một phòng có thích hợp hay không, Trần Đức là một người đàn ông độc thân, cũng là một người không quá tinh tế gì lắm, lúc trước quả thực không lo lắng được nhiều như vậy.

Nhưng anh Tần thì khác.

Sau khi thân phận thay đổi, trở thành ba, vấn đề cần phải lo lắng cũng đều đã thay đổi.

Trần Đức cười thầm, trong lòng cảm khái. ( truyện trên app T Y T )

“Tuần này có bao nhiêu cuộc họp?” Trần Đức đang thầm cảm thán trong lòng, lúc này Tần Thiệu lại hỏi.

Nghe vậy, Trần Đức cũng dẹp suy nghĩ này của mình đi, lấy chiếc điện thoại di động mới mua ra: “Có một cuộc họp định kỳ vào thứ sáu."

Tần Thiệu: "Buổi họp định kỳ vào thứ sáu thì hủy đi, hơn nữa, thứ sáu tuần này tôi sẽ tới trường xin nghỉ cho Tiểu Bối với thằng nhóc kia."

Trần Đức sửng sốt, nhanh chóng đoán được ý của anh Tần, liền hỏi: "Anh Tần, anh chuẩn bị chuyển trường cho Tiểu Bối và Tiểu Bảo vào thứ sáu tuần này ư?"

"Ừm, sắp xếp chút đi, chúng ta tới thành phố N một chuyến."

"Được, tôi sẽ sắp xếp ngay."



Đến trưa, bác Phúc gọi điện hỏi sắp xếp phòng cho hai đứa nhỏ.

Tần Thiệu: “Sắp xếp phòng cho Tiểu Bối ở gian thứ hai hướng Tây, còn phòng của tên nhóc kia sắp xếp ở gian thứ nhất phía Đông.”

Bác Phúc: "..."

Ông chủ, cậu chắc chứ?

Theo sự sắp xếp của ông chủ, phòng của Tiểu Bối ở bên cạnh phòng của ông chủ, còn của Tiểu Bảo thì ở đầu kia của lối đi.

Mặc dù xét về mặt bài trí thì đúng là phòng của Tiểu Bảo là dành cho “thiếu gia”, nhưng hai đứa trẻ một đứa ở phía Đông còn một đứa ở phía Tây, có phải hơi xa rồi không?



Khi Tô Bối đi học về, bác Phúc đã thu dọn phòng mới.

Một Đông, một Tây.

Nhìn căn phòng màu hồng dịu dàng của mình, bên cạnh giường có một dãy thú nhồi bông, Tô Bối có chút sững sờ.

“Những thứ này là chuẩn bị cho cháu ạ?” Tô Bối hỏi.

Trước đó trong nhà của ông chủ sẽ không xuất hiện căn phòng có phong cách như vậy.

Bác Phúc cười gật đầu: "Là ông chủ đích thân chọn cho cháu đấy."

Tô Bối: "..."

Thật ra thì cô đã là một đứa trẻ 14 tuổi rồi mà.

...

Vào đêm đầu tiên sau khi chuyển đến căn phòng mới, Tô Tiểu Bảo bị mất ngủ.

Không phải cậu bị lạ giường, mà là không quen: Bên cạnh giường đột nhiên thiếu mất Tô Bối, đối với Tô Tiểu Bảo mà nói, giống như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng vậy, trong lòng trống rỗng.

Ví dụ như điện thoại di động phải đặt cạnh giường, một ngày nào đó mà đặt ngoài tầm với, đến lúc ngủ sẽ cảm thấy rất khó chịu, không ngon giấc.

Tình hình của Tô Bối cũng không khá hơn Tô Tiểu Bảo là mấy.

Trong những năm mà ý thức của cô du hành đến một thế giới khác, hầu như đêm nào Tô Bối cũng gặp ác mộng, đôi khi lặp lại cảnh bạo lực trong trường, nhưng phần nhiều thời gian là cô mơ thấy mình bị lạc mất Tô Tiểu Bảo. Một mình cô ở trong không gian trống rỗng, cho dù tìm khắp nơi cũng không tìm thấy Tô Tiểu Bảo.

Trong phòng, Tô Tiểu Bảo lôi kéo Đỗ Nhất Minh chơi hai ván game, nghe thấy động tĩnh ngoài hành lang, Tô Tiểu Bảo nhảy xuống khỏi giường đi đến cửa.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy ở hành lang bên kia, Tô Bối đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Tô Tiểu Bảo, Tô Bối sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, cố ý trêu ghẹo: "Tô Tiểu Bảo, không có chị ở bên cạnh bảo vệ em, có phải là em sợ hãi không ngủ được không?"

Tô Tiểu Bảo: "..."

"Em chỉ thấy hơi đói bụng, muốn đi ra ngoài xem có cái gì ăn không thôi."

"Vậy em muốn ăn gì? Chị làm cho em.”

Tô Bối chạy tới kéo Tô Tiểu Bảo, hai người lặng lẽ đi xuống lầu.

...

Ngày hôm sau, khi bác Phúc dậy thì không thấy hai người Tô Bối trong phòng mà lại nhìn thấy hai chị em đang nép vào ghế sô pha trong phòng khách dưới lầu, hai người chụm đầu vào nhau ngủ. TV vẫn còn đang bật “Chú bọt biển tinh nghịch”, có lẽ là bật cả đêm.

Đối với chuyện này, anh Tần cũng có chút bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải sắp xếp người hầu đổi phòng của Tô Tiểu Bảo tới bên cạnh phòng của Tô Bối.

Trong vòng hai ngày, Tô Tiểu Bảo đã chuyển "nhà" hai lần.



Thứ sáu, anh Tần đưa Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đến thành phố N.

Vừa xuống máy bay đã có người tới đón ba người, sự khoa trương này khiến Tô Bối liên tưởng tới cách miêu tả bá đạo của nam chính trong tiểu thuyết.

“Ba có công ty ở thành phố N không?” Trong xe, Tô Bối nhìn Tần Thiệu hỏi.

“Ừm.” Tần Thiệu gật đầu.

"Tần Thị ở thành phố N có một chi nhánh và hai công ty nhỏ." Ngừng một chút, Tần Thiệu lại nói: "Chi nhánh chủ yếu xử lý công việc ở đây của Tần Thị, còn hai công ty con khác là sinh phẩm Hồng Thạch và khoa học kỹ thuật Bắc Ninh."

Vừa dứt lời, anh Tần khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Tô Bối, còn thằng nhóc cụp mắt ở bên kia hình như cũng đang lắng nghe, vì vậy lại nói thêm vài câu: “Sinh phẩm Hồng Thạch là tiền thân của nhà máy dược phẩm Hồng Thạch, trước mắt Tần Thị đang chiếm 51% cổ phần, ngành kinh doanh chính là dược phẩm, còn khoa học kỹ thuật Bắc Ninh là một công ty công nghệ điện tử..."

Anh Tần nói rất chi tiết, thậm chí còn mang theo chút chia sẻ cá nhân.

Ngay cả tổng giám đốc của sinh phẩm Hồng Thạch đang ngồi ở ghế phó lái phía trước, phụ trách việc tới đây đón mấy người họ, cũng căng tai ra lắng nghe, hơn nữa còn nghe rất nghiêm túc.

Một lúc sau, trong xe trở nên yên tĩnh.

Anh Tần dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Tô Bối cũng rất tự giác không làm phiền anh.

Tô Bối lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Dần dần, phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe ngày càng quen thuộc, đây là con đường mà cô đưa theo Tô Tiểu Bảo rời đi, tới thành phố B.

"Tiểu Bảo, chúng ta sắp về nhà rồi..." Tô Bối nắm tay Tô Tiểu Bảo thì thào nói.

Anh Tần bên cạnh khẽ mở mắt, nhìn hai đứa trẻ bên cạnh.

… Khoảng cách tới huyện Hồng Tinh càng ngày càng gần, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo càng trở nên im lặng, có một sự căng thẳng và bất an mơ hồ không thể che giấu.

Huyện Hồng Tinh có rất nhiều kỷ niệm về hai người họ, chỉ là, những ký ức đó đối với hai người họ đều không tốt đẹp gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp