Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 22: Ngày 7 tháng 4


1 năm

trướctiếp

Buổi tối anh Tần quay về rất muộn, sau khi về nhà thì cứ ở trong phòng đọc sách mãi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của Tần Thiệu.

Tần Thiệu dừng bút, ngẩng mặt lên nhìn về phía cửa.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ ló ra từ bên cạnh khung cửa.

Nhìn Tô Bối còn giấu mình đằng sau cánh cửa, thò đầu vào trong phòng, lúc này, một đôi mắt sáng long lanh đang nhìn vào bên trong với ánh mắt tò mò, Tần Thiệu vốn đang bày ra vẻ mặt nhăn nhó, lập tức thả lỏng hơn rất nhiều.

“Tiểu Bối?”

Tô Bối đứng trước cửa: “!”

Lúc nãy cô nghe thấy dưới lầu có tiếng xe lái vào nhà, nên cô nghĩ thầm không biết có phải là Tần Thiệu trở về hay không. Vì vậy mới sang đây xem thử thế nào, hoàn toàn không ngờ tới sẽ bị anh Tần phát hiện.

Cô và Tần Thiệu nhìn nhau khoảng hai giây, Tô Bối bèn cụp mắt xuống, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba.”

Giọng nói rụt rè của cô bé khiến người ta càng nghe càng thấy mềm lòng.

Nhìn Tô Bối, vẻ mặt của Tần Thiệu dịu đi rất nhiều, anh mở miệng nói: “Vào đi.”

Nghe Tần Thiệu nói xong, Tô Bối bưng ly sữa bò vào phòng đọc sách, còn cố tình đi vòng sang bên tay trái của Tần Thiệu, cầm ly sữa bò trong tay đặt vào tay đối phương.

“Ba ơi, uống sữa đi.”

Dứt lời, Tô Bối thoáng lùi về sau nửa bước sau đó đứng im.

Tô Bối đột nhiên chú ý tới mấy tờ giấy nằm bên tay phải của anh Tần.

“Minh Nguyệt”, “Minh Tranh”, “Hoa Cẩn”, “Hoa Du”, rồi còn cả “Dục”, và “Ngọc”,...

Mấy cái này là gì?

Tô Bối không hiểu.

Nhìn ly sữa bò bên tay mình, Tần Thiệu: “...”

Sau khi ở chung mấy ngày với hai đứa con của mình, Tần Thiệu cũng hiểu được ít nhiều về tính cách của hai người.

Lúc đối mặt với mình, tuy Tô Bối dè dặt nhưng tổng thể mà nói thì vẫn khá là tự nhiên, ít nhất sẽ không giống như bây giờ.

Trừ khi...

Có gì đó muốn nhờ vả.

Ly sữa bò này sắp thành tiền cược trao đổi để Tô Bối nhờ vả anh làm gì đó.

Tần Thiệu ngẫm nghĩ một lát bỗng thấy hơi buồn cười, khóe môi anh thoáng nhếch lên: “Muốn cái gì nào?”

Tô Bối: “Ba ơi, ba có thể cho con mượn chứng minh nhân dân của ba một lát được không?”

Nghe vậy, Tần Thiệu thoáng ngẩn ra, nhìn về phía Tô Bối.

“Là vì con tham gia một hoạt động trên mạng, cần phải có giấy tờ chứng minh...” Tô Bối giải thích.

“Giải đấu Honker” cần tuyển thủ chứng minh thân phận thật sự của mình, một người không có hộ khẩu như Tô Bối hoàn toàn không thể nào hoàn thành được.

Nhưng mà xét đến việc có thể sẽ có một số tuyển thủ trẻ thiên tài tham gia giải đấu, ban tổ chức giải thi đấu rất có tình người mà bổ sung thêm một số hướng dẫn phụ: Người tham gia chưa đủ mười tám tuổi có thể cung cấp thông tin cá nhân của người giám hộ để hoàn thành bước chứng thực.

Tô Bối nghĩ đến Tần Thiệu.

Chỉ là một người có thân phận giống như nhân vật phản diện trong tiểu thuyết như Tần Thiệu đây, thông tin cá nhân chắc chắn phải được giữ kín như bưng. Rốt cuộc đối phương có thể cho mình mượn hay không, trong lòng Tô Bối cũng không nắm chắc.

Nhưng Tần Thiệu lại chú ý đến mấy chữ “hoạt động trên mạng” này.

Thấy Tần Thiệu thoáng nhíu mày lại, Tô Bối nghĩ thầm, có lẽ anh không được vui.

“Nếu như không tiện, vậy thì...” Thôi ạ.

“Được thôi.” Không đợi Tô Bối nói hết lời, chỉ thấy Tần Thiệu đã lấy ra chứng minh nhân dân của mình, đưa cho Tô Bối.

Tô Bối: “!”

Tô Bối mừng rỡ cầm lấy chứng minh nhân dân mà Tần Thiệu đưa qua, cô nhìn xuống thông tin ghi trên chứng minh nhân dân.

Lúc nhìn thấy ảnh chụp của Tần Thiệu, Tô Bối thoáng nhíu mày.

Đây hẳn là ảnh chụp vào XX năm trước của Tần Thiệu, so với hiện tại thì trẻ hơn một chút, Tần Thiệu trong ảnh trông không chững chạc như bây giờ.

Càng giống Tô Tiểu Bảo hơn...

“Sao vậy?”

“Không sao ạ.” Tô Bối giấu đi ý cười trong đôi mắt, lắc đầu một cái.

Cô lại nhanh chóng liếc sơ qua người trên chứng minh nhân dân, sau đó Tô Bối trả chứng minh nhân dân lại cho Tần Thiệu.

Tần Thiệu nhìn Tô Bối: “Nhớ rõ chưa?”

“Dạ, đã nhớ rồi.” Tô Bối gật đầu, nở nụ cười với Tần Thiệu, sau đó lại nói: “Sinh nhật của ba là vào ngày 7 tháng 4.”

Nghe thấy thế, thoạt đầu Tần Thiệu hơi ngẩn ra, sau đó cũng cười cười.

“Cảm ơn ba ạ.” Tô Bối nói với Tần Thiệu.

“Không cần cảm ơn, còn nữa, vấn đề sổ hộ khẩu của các con sẽ giải quyết xong sớm thôi.”

Nghe thấy Tần Thiệu nói như vậy, Tô Bối biết đối phương đã thừa nhận bọn họ, chuẩn bị làm sổ hộ khẩu cho cô và Tô Tiểu Bảo rồi, cô thầm vui trong lòng.

“Con cảm ơn ạ.” Tuy rằng không nhắc đến chữ ba, nhưng một tiếng cảm ơn này so với lúc trước thì chân thành hơn rất nhiều.

Nhìn đôi mắt cười như vầng trăng non cong cong của cô gái, anh Tần đột nhiên cảm thấy rất đẹp.

Đôi mắt ấy rất giống với đôi mắt bất lực mà kiên cường trong đầu của Tần Thiệu, cảm xúc vốn dĩ bị đè nén lại trào dâng.

“Tiểu Bối.”

Lúc Tô Bối chuẩn bị ra khỏi phòng thì bị Tần Thiệu gọi lại.

“Dạ ba?”

“Hai đứa là con của ba, như vậy thì ba sẽ nuôi hai đứa, cũng sẽ cho hai đứa sự bảo vệ và che chở mà các con cần. Có nhà họ Tần ở đây, con có thể thoải mái đi làm chuyện con muốn làm, đừng ngần ngại, cũng không cần phải đi lấy lòng người khác.”

Chữ “người khác” này cũng bao gồm cả chính anh Tần.

Với năng lực quan sát của anh Tần, sao anh không cảm nhận được sự rụt rè, dè dặt của cô bé cùng với sự lấy lòng đối với mình.

Gọi anh là “ba” một cách ngọt ngào, nói “chào buổi sáng”, “chúc ngủ ngon” với anh, làm bữa sáng cho anh...

Nếu là trước đó, anh Tần sẽ cảm thấy Tô Bối ngoan ngoãn như vậy làm người ta thấy dễ chịu trong lòng, sự lấy lòng có chừng mực cũng làm người ta thấy vui vẻ.

Nhưng hiện tại, anh Tần chỉ cảm thấy trong lòng rầu rĩ đến phát sợ.

Là vì những chuyện lúc trước đã trải qua nên Tô Bối mới trở nên rụt rè dè dặt như vậy sao? Ngoan ngoãn lấy lòng anh cũng vì sợ anh không cần bọn họ nữa hay sao?

“Nhà họ Tần sẽ luôn chăm sóc các con.”

Tô Bối: “!”

Tuy rằng không hiểu tại sao anh Tần lại đột nhiên nói như vậy, nhưng mà đây cũng xem như là một kiểu cam đoan nhỉ.

Trong lòng Tô Bối đột nhiên cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

“Con về đi.” Anh Tần đứng dậy, bắt chước theo bác Phúc, giơ tay xoa nhẹ lên đầu Tô Bối.

Không biết đây là sở thích kỳ lạ gì, bác Phúc, rồi còn cả chú Trần nữa, dường như mọi người đều thích xoa đầu cô với Tô Tiểu Bảo như vậy.

Chỉ là cảm giác lần này có hơi khang khác.

Nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay trên đỉnh đầu làm Tô Bối trố mắt ra một lát, sau đó cô bèn gật đầu.

“Với lại.” Nghĩ đến trình độ say mê của con nít bây giờ đối với máy tính, anh Tần nhíu mày, nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Bớt chơi máy tính lại.”

“Dạ.”

“Vậy con về phòng đây, ba ngủ ngon, còn nữa đừng làm việc quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nhìn Tô Bối nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đôi mắt Tần Thiệu thoáng lóe lên một cái.

Cô bé dùng giọng nói ngọt ngào mềm mại nói những lời quan tâm, nghe cũng khá thích tai đấy.

...

Sau khi lấy được thông tin người giám hộ từ chỗ Tần Thiệu, Tô Bối không chút chần chừ, trực tiếp đăng nhập vào trang chủ của giải đấu để hoàn thành bước xác nhận thân phận.

Sau khi hoàn thành bước đăng ký, buổi thi đấu trực tiếp bắt đầu.

Giải đấu này tổng cộng chia ra làm ba giai đoạn, giai đoạn đầu tiên là thi xếp hạng điểm số, tổng cộng mười ngày, mỗi ngày người dự thi đều có thể đăng nhập vào trang web thi đấu, thông qua việc phá đảo tường lửa do ban tổ chức thiết lập để nhận được điểm thưởng.

Điểm của người dự thi sẽ được tiến hành xếp hạng, danh sách xếp hạng sẽ được công bố trên trang đầu tiên của trang web thi đấu. Mỗi ngày cứ cách hai mươi tư giờ, số liệu của bảng xếp hạng sẽ được cập nhật. Mười ngày sau, 20% người dự thi nằm trong top đầu sẽ tự động được thăng cấp lên vòng thi đấu kế tiếp.

Sau khi xem sơ qua một lượt quy chế cuộc thi và cách tính điểm, Tô Bối lập tức bấm vào dòng “Bắt đầu” quan trọng nhất trên màn hình.

Vòng đầu tiên, nhiệm vụ của Tô Bối là phá đảo tường lửa của một trang web giáo dục giả lập.

Chuyện này không tính là khó, Tô Bối nhanh chóng gõ một dãy mã vào máy vi tính, lần đầu tiên thăm dò. Cô lập tức tìm ra được lỗ hổng trong hệ thống an ninh của đối phương, xâm nhập vào lỗ hổng rồi trực tiếp công phá tường lửa.

“Đinh đoong!”

Một cửa sổ nổi lập tức nhảy ra ngoài: [Chúc mừng “T” thành công qua màn, tỉ lệ hoàn thành: 100%, thời gian đã sử dụng: 2 phút 27 giây, điểm kỹ thuật: 98.22, số điểm nhận được: 5.]

Thang điểm ở mỗi vòng là 0-5 điểm, hệ thống sẽ dựa theo tình trạng qua màn của người dự thi mà tiến hành cho điểm, 5 điểm là điểm tối đa.

Đã lấy được 5 điểm, Tô Bối nhếch môi, lại bấm dòng [Tiếp tục] ở bên phải màn hình.

Nhiệm vụ thứ hai của Tô Bối có hơi phức tạp hơn so với nhiệm vụ trước đó, nhưng mà, cũng không tính là quá khó khăn. Thông qua ngụy trang dữ liệu, chẳng mấy chốc Tô Bối đã xâm nhập vào hệ thống an ninh tổng bộ của đối phương, sửa đổi số liệu an toàn, phá luôn tường lửa của đối phương.

[Đinh đoong.]

[Chúc mừng “T”... Số điểm nhận được: 5.]

Liếc nhìn thời gian đã gần mười giờ rưỡi, nghĩ đến lời dặn dò của anh Tần trong phòng đọc sách trước đó, Tô Bối không dám làm lỡ quá nhiều thời gian, qua được một ải sau đó cô lập tức mở vòng kế tiếp ra.

Sau đó Tô Bối cũng không nhớ rõ mình đã phá đảo bao nhiêu màn.

Mãi đến khi một dòng nhắc nhở nhảy ra: [Người dự thi “T” thân mến, số lượt qua màn của bạn đã vượt quá mức tối đa trong ngày hôm nay, ngày mai hãy tiếp tục tiến hành thi đấu.]

Tô Bối: Đã tới ngưỡng tối đa rồi à? Nhanh quá.

Liếc nhìn thời gian, Tô Bối hơi ngạc nhiên, dường như tốc độ của cô còn nhanh hơn cả bản thân dự đoán một chút.

Không chỉ là Tô Bối, giờ phút này, những nhân viên kỹ thuật của giải đấu Honker còn ngạc nhiên hơn cả Tô Bối.

“Vãi thật! Có người chơi đạt đến giới hạn số lượt qua màn rồi!” Trong phòng điều khiển của giải đấu Honker, một người nhân viên phấn khích nói.

“Ôi trời, không dễ đâu, nguyên cả ngày, cuối cùng cũng có người đạt đến giới hạn số lượt qua màn.” Đồng nghiệp bên cạnh cũng xoa xoa cần cổ ê ẩm, cảm khái nói.

Phương thức qua màn và thời gian sử dụng của mỗi một người chơi đều không giống nhau, có người có thể dùng mấy giây để phá đảo một tường lửa, có người thì lại phải mất cả một ngày.

Cuộc thi lần này không giới hạn thời gian, trong suốt 24h của một ngày, người dự thi có thể tiến hành qua màn bất cứ lúc nào, mà mỗi ngày người trong ban tổ chức cuộc thi sẽ mở 120% cửa ải. Nếu phá đảo hết toàn bộ, vậy thì sẽ xuất hiện thông báo đạt đến giới hạn số lượt qua màn giống như Tô Bối vừa rồi. Cũng giống như lúc học sinh làm bài kiểm tra, đề thi cuối cùng 100 điểm, còn cộng thêm 15 điểm.

Đạt đến giới hạn lượt chơi cũng không dễ dàng, khu khác thì không biết, chứ cái khu mà anh ta đang trông chừng, thật sự có người đã vượt qua mười một cửa ải từ sáng sớm đến giờ, còn thiếu cửa cuối cùng là đã vượt mức, chỉ là không biết thời gian còn lại có đủ hay không.

“Cho dù có vượt giới hạn thì anh cũng đâu cần kích động như vậy chứ?”

“Không, anh hoàn toàn không hiểu được cảm xúc của tôi vào giờ phút này đâu.” Người nhân viên đầu tiên phát hiện ra có người dự thi đạt đến giới hạn số lượt chơi lắc đầu một cái. Hiện tại trong lòng anh ta vẫn còn khiếp sợ, chưa thể lấy lại được bình tĩnh.

“Sao rồi, người dự thi vượt ngưỡng lượt chơi đã lấy được điểm tối đa rồi à?” Đồng nghiệp hỏi.

“Vẫn chưa.” Nhưng mà cũng đã gần đạt được điểm tối đa rồi, chắc cũng đã lọt vào top 10.

“Vậy anh kích động như vậy làm gì?”

“Sắp đến 0 giờ rồi đúng không? Đợi một lát sau khi đến 0 giờ, có điểm của người dự thi rồi thì anh sẽ biết tại sao tôi lại kích động như vậy.”

...

0 giờ.

Dữ liệu của giải đấu Honker đúng giờ cập nhật, ngày đầu tiên tổng cộng có 19273 người dự thi thành công qua màn, đồng thời được xếp vào bảng xếp hạng.

Vào lúc này, Tô Bối đã ngoan ngoãn đi ngủ dưới sự giám sát của anh Tần.

Còn ở một bên khác, tại nhà họ Từ.

Từ Dương Dương đang nhìn bảng điểm của giải thi đấu, cậu ấy mở bảng phân tích dữ liệu của những người chơi nằm trong top đầu ra, trong nháy mắt khi nhìn thấy một con số nào đó, cậu ấy lập tức hét lên “Á đù!”. Suýt chút nữa đã làm ồn đến ba mẹ Từ và anh cả Từ ở phòng bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp