Hữu Thuỷ Hữu Chung

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Xe của Trần Chuẩn là một chiếc motor màu đen.

Hứa Tuế từ bãi đỗ xe dưới mặt đất lái xe đi lên, vừa vặn trông thấy hai người từ trước mặt đi qua.

Lâm Hiểu Hiểu phát hiện ra bọn hắn, quay đầu lại vẫy vẫy cánh tay. Cô tay kia khoác lên trên bờ vai của Trần Chuẩn, nụ cười trên mặt rất lớn, đuôi tóc thật dài tại trong gió nhẹ giơ lên một đạo xinh đẹp đường vòng cung, cả người tràn ngập khí tức thanh xuân tỏa sáng như ánh nắng.

Người kia ngồi ở phía trước cô bé từ đầu đến cuối không có quay đầu, ánh mắt chuyên chú, biểu lộ có chút khốc liệt, một đôi chân dài tội nghiệp cuộn tại trên bàn đạp, hơi cong lấy lưng, cơ thể to lớn kia cùng chiếc motor nho nhỏ hình thành sự tương phản mãnh liệt, có chút đáng yêu.

Hứa Tuế không tự chủ được cười lên.

Hà Tấn: “Làm sao?”

Hứa Tuế kịp phản ứng: “Không có việc gì”.

“Em vừa rồi không nói lời nào”.

Hứa Tuế bấm mở lên cửa sổ xe, lại mở điều hoà không khí: “Không quá quen thuộc”.

Quá khứ với Trần Chuẩn cô cũng không phải cố ý giấu diếm Hà Tấn, mà vì chính cô đều không muốn nghĩ lại. Giống như con đà điểu vậy, sớm đem món chuyện hoang đường kia cùng đầu của mình cắm xuống chôn trong hạt cát.

Hứa Tuế làm qua rất nhiều chuyện sai lầm, tuy nhiên có thể nhớ kỹ thật sự không có bao nhiêu chuyện. Qua một đoạn thời gian cô đem mình liệt vào hàng ngũ cặn bã nữ, mắt thấy sắp quên đi, hắn lại vội vàng không kịp chuẩn bị xuất hiện ở trước mặt cô.

Hứa Tuế trầm mặc một hồi, “chở anh về đến em liền đi về trước, vừa vặn nhớ tới có công việc......”

“Thời gian chỉ có một bữa cơm, không cần vội vã vậy”.

“Em......”

“Em gần đây rất kỳ quái”. Hà Tấn đùa cô: “Trong nhà của anh có quỷ?”

Hứa Tuế nhẹ nhàng lườm hắn một cái.

Hà Tấn đưa tay chuyển tới vỗ vỗ đùi Hứa Tuê, nhẹ nhàng nói: “Em phải đáp ứng đi thôi, em đi mất chỉ sợ không thỏa đáng. Cơm vẫn là phải ăn, công việc sau đó hoàn thành, nếu không thì người khác sẽ cho là anh người thủ trưởng này khắt khe, ăn hiếp nhân viên”.

Hứa Tuế thấy mắc cười, cũng không nên cự tuyệt nữa.

Trần Chuẩn cùng Lâm Hiểu Hiểu đi vào ngõ tắt để tới khu chung cư, đậu xe xong, mang theo túi đựng đồ đi lên lầu.

Cầm chìa khoá mở cửa, nhưng chú chó hoa nhỏ Cát Tường cũng không đến nghênh đón hắn.

Trần Chuẩn đứng đấy bất động: “Cát Tường?”

Nửa phút sau, tiểu Cát Tường mới từ dưới đáy bàn bò ra, cụp đuôi rũ cụp lấy đầu, một bước một chuyển hướng hắn tới gần thăm dò.

Trên mặt hắn lơ đãng hiển hiện một tia ý cười nhu hòa, hắn lấy ra một miếng thịt ướp lạnh và làm khô làm đồ thưởng. Ánh mắt nó có tia thần thái, cái đuôi muốn lại ngại vẫy vẫy, tại lúc Trần Chuẩn cổ vũ hạ chậm rãi lại gần, chỉ mở miệng ra một chút, đem thịt ướp lạnh và làm khô cẩn thận cuốn vào trong miệng, giống như chỉ sợ cắn phải chủ của nó.

Cẩn thận như vậy lại hiểu chuyện như vậy, người kia làm sao có động lực xuống tay ngược đãi nó được.

Chờ Cát Tường ăn xong, Trần Chuẩn đem nó ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn đối với chó có thể so sánh đối với người còn ôn nhu hơn nhiều.

Trong túi đựng đồ xem tới, bia cùng nước khoáng và mì ăn liền là của Trần Chuẩn, còn lại đều là Lâm Hiểu Hiểu mua cho Tôn Thời. Nơi này cô ngẫu nhiên tới, cũng liền cùng bọn hắn cùng một chỗ ăn chút cơm lại chơi game, tình huống phải ngủ lại đều rất ít.

Cô đem tất cả đồ đạc của hai người đàn ông đều đặt vào tủ lạnh, “Cát Tường mấy ngày nay có tốt hơn một chút không?”

Trần Chuẩn chỉ miễn cưỡng khịt mũi một tiếng.

Hiểu Hiểu quay đầu, thấy hắn ôm chó co quắp tựa ở bên trong ghế sô pha, một chân nâng lên, cổ chân khoác lên trên đầu gối của chân còn lại, mặt mày buông xuống, tinh thần uể oải.

“Mệt muốn chết rồi”. Hiểu Hiểu giật nhẹ khóe miệng, ghét bỏ nhẹ giễu cợt một tiếng, đi vào phòng vệ sinh vắt lấy một khăn lông để lau mặt.

Cô đi ra lấy một chai nước đưa cho hắn, đem Cát Tường ôm qua đi, sờ sờ lỗ tai nó bị cắt mất: “Vẫn còn rất cảnh giác a”.

Trần Chuẩn: “Ừ”.

Hiểu Hiểu hỏi: “Ngày nhận nuôi của bé này là vào lúc nào?”

Cô cùng Trần Chuẩn học cùng lớp đại học, một lần ngẫu nhiên có cơ hội mới biết được hắn làm cứu trợ động vật nhỏ, từ đó cũng gia nhập tổ chức. Bạn nữ bên người Trần Chuẩn cơ hồ không có, Lâm Hiểu Hiểu là một ngoại lệ. Hai người không nhắn tin, gọi điện gì nhiều, nói đúng ra, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy Trần Chuẩn đối với nữ giới không có hứng thú, nghiêm trọng hoài nghi hắn ở phương diện nào đó có thiếu hụt hoặc là xu hướng giới tính chưa xác định, mà cô mỗi ngày cùng nam đồng học trong lớp đi học huấn luyện chung, tính cách lẫn vào giống như đàn ông hồi nào không hay, Trần Chuẩn căn bản không có xem cô như con gái.

Sau đó vào ngày nào đó, Lâm Hiểu Hiểu phải lòng Tôn Thời, bác sĩ của bệnh viện thú y, Trần Chuẩn trì độn cực độ, lại không biết được hai người khi nào đến cùng một chỗ.

Trần Chuẩn nói: “Địa điểm vẫn chưa thỏa thuận xong”.

"Hoặc bên ngoài trung tâm thương mại Hằng Hưng?"

“Ừ”. Trần Chuẩn đứng lên: “Chờ một lúc đi qua nhà đối diện ăn cơm không?”

Lâm Hiểu Hiểu vốn định mua đồ xong liền đi, đã có người mời, nói không chừng ăn xong Tôn Thời cũng vừa vặn quay về rồi, còn có thể gặp mặt một lần.

“Đi nha”. Cô nói.

Trần Chuẩn không có xen vào cô nữa, mang theo ba lô trở về phòng.

Hắn đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, thay quần áo khác ra.

Lâm Hiểu Hiểu rướn cổ lên trong không khí hít hà: “Cậu xịt nước hoa rồi?”

Trần Chuẩn không để ý tới, ngồi xổm ở trước tủ giày chọn giày: “Đôi nào đẹp nhất a?”

Đều là giày thể thao, một đôi màu trắng, một đôi mix giữa màu đen với vàng.

Hiểu Hiểu nói: “Đôi bên tay trái”.

Trần Chuẩn lại chọn đôi còn lại.

“...... Có bệnh đi, vậy thì hỏi tớ làm gì?” Lâm Hiểu Hiểu mắt trợn trắng: “Đi nhà khác làm như không phải cởi giày vậy, ai sẽ nhìn cậu a?”

Đến thời gian đã hẹn, Lâm Hiểu Hiểu quả thật mang dép đi qua.

Hứa Tuế mở cửa ra.

Hiểu Hiểu đưa lên chai rượu champagne đỏ trong tay, thanh âm vui sướng: “Chị Hứa Tuế, quấy rầy rồi”.

Hứa Tuế cười: “Khách khí, mời mọi người vào nhà”.

Cô ánh mắt từ đầu đến cuối song song, không có ngẩng đầu nhìn Trần Chuẩn.

Không phải lạnh lùng, chỉ là kháng cự trong xấu hổ. Trần Chuẩn hiểu cô rất rõ.

Trần Chuẩn nhìn thấy mạch máu tinh tế trên mí mắt cô cùng dáng dấp hàng mi khinh bạc lại vểnh lên dáng dấp. Cô đã tẩy trang, khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn, làn da trạng thái rất tốt, mấy hạt tàn nhang ở phái đuôi mắt trái kia hắn vốn đã quen thuộc.

Hà Tấn đi ra lên tiếng kêu gọi, muốn bọn hắn cứ tự nhiên, sau lại trở về trong phòng bếp.

Có Lâm Hiểu Hiểu ở đây, xưa nay không sợ bầu không khí lạnh băng.

Cô người này như quen thuộc, đi chỗ nào đều giống như về nhà mình đồng dạng, còn mười phần nói ngon, nói ngọt, rõ ràng lời khen tặng cũng khiến cho người nghe vào rất dễ chịu. Khen cách bố trí bày biện hoàn chỉnh trong phòng, cô theo Hứa Tuế đi vào phòng bếp, đi theo mù tịt mà phụ giúp.

Trần Chuẩn một người đợi ở phòng khách, lưu ý đến chỗ rẽ trên ghế sa lon đặt vào túi xách của cô, màu trà sữa, kiểu dáng rất đơn giản, nhẹ nhàng; Bên cạnh là chiếc điện thoại có màu lưng màu xanh nhuyễn, không có case bảo vệ; Góc bàn thả chùm chìa khoá, xe cùng cửa phòng buộc cùng một chỗ, còn có cái móc chìa khóa Starbucks là hàng tặng kèm.

Trần Chuẩn yên lặng nhìn một lát, dời ánh mắt.

Không đợi quá lâu, cơm tối bốn món mặn một món canh.

Chỉ là món canh xương sườn củ sen Lâm Hiểu Hiểu liền uống tới hai bát, củ sen đã phi thường mềm nhu, nước canh cũng mặn tươi hương vị nồng đậm.

Hiểu Hiểu rất ghen tị: “Chị Hứa Tuế thật là có lộc ăn, tìm người bạn trai biết nấu cơm một mực là ước mơ của em, chỉ tiếc......” Cô khoa trương thở dài.

Hà Tấn ngẩng đầu nhìn Trần Chuẩn, cười nói: “Bạn trai của em cũng không tệ”.

Trần Chuẩn cùng Lâm Hiểu Hiểu dạng này ở chung đã tập mãi thành thói quen, cho nên trước đó không đưa mối quan hệ giữa hai người cẩn thận nói rõ.

Loại chuyện này người sáng suốt ngầm hiểu, bọn hắn không hỏi nhiều, lại khó tránh khỏi gây nên hiểu lầm.

Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy chỗ nào không đúng, về sau mới nghĩ, có lẽ là ở chung với hàng xóm, bọn hắn đã gặp Tôn Thời rồi, không cần giải thích.

Mà Trần Chuẩn tinh thần cũng không tại chỗ này cứ cúi đầu ăn cơm, không có chút nào phát giác.

Hà Tấn quay đầu nói: “Hàng tháng em biết không, Trần Chuẩn đang làm ở trung tâm cứu trợ động vật nhỏ, lúc anh nghe vào cảm thấy thật ngoài ý liệu, người tuổi trẻ bây giờ có thể dứt bỏ lợi ích, chân thật đi làm công ích là chuyện rất khó xảy ra”.

Kia một tiếng ‘hàng tháng’ Trần Chuẩn nghe vào đặc biệt chói tai, bữa cơm này ăn vào vô vị, hoàn toàn dán người thấp xuống ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Trần Chuẩn để đũa xuống, cực nhẹ cười gằn tới, không nói chuyện. Hắn một mực hi vọng mọi người chú ý vào trọng điểm là bản thân công việc cứu trợ, chứ không phải là cá nhân hắn. Những lời tán thưởng kia nghe vào rất viễn vông, hắn không cần, cũng không muốn nói thêm.

Nhưng mà......

Hứa Tuế bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, có chút giật mình: “Cứu trợ động vật nhỏ?”

Từ lúc gặp đến nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động cùng hắn nói chuyện.

Trần Chuẩn ngồi ngay ngắn, nhìn về phía đôi mắt của cô, nghiêm túc đáp: “Đúng vậy a, trung tâm cứu trợ động vật nhỏ của thành phố Nam Lĩnh”.

“Chỗ kia là cái căn cứ ở phía tây vùng ngoại ô đúng không?”

“Chị biết?” Hắn kinh ngạc.

Hứa Tuế nói: “Ở Nam Lĩnh hiện tại hẳn chỉ có duy nhất một căn cứ cứu hộ này thôi đúng không? Trước đó có xem qua video cứu hộ trên các nền tảng mạng xã hội, chỉ là không nghĩ tới...... Em cũng gia nhập”.

Hà Tấn liền giật mình, phát giác được ngữ khí của Hứa Tuế biến hóa, quay đầu nhìn cô một chút, lại không tiếp lời.

Lâm Hiểu Hiểu một mặt kiêu ngạo: “Đâu chỉ gia nhập, cậu ấy còn là trưởng trạm cứu hộ của tụi em”.

Hứa Tuế nói: “Thật sự lợi hại a”.

Lời này ngược lại để cho Trần Chuẩn cảm thấy thẹn thùng, hắn cọ xát mũi: “Cũng là từ trong tay người khác tiếp quản tới”.

Hứa Tuế hỏi: “Hiện tại có bao nhiêu động vật lang thang rồi?” “Ba năm qua tổng cộng cứu trợ 179 con, chó chiếm đa số, mèo tương đối ít. 91 con tìm tới gia đình mới, được nhận nuôi, còn lại đều nuôi dưỡng ở trong căn cứ”. Trần Chuẩn giống như học sinh tiểu học bị bắt trả thuộc bài vậy.

Bọn hắn trò chuyện, ngược lại để cho hai người khác không chen lời vào được.

Hà Tấn nắm chặt bàn tay Hứa Tuế để ở trên bàn, cười nói: “Xưa nay không biết, em còn chú ý những mảng này”.

“Tùy tiện nhìn xem mà thôi”. Cô thu lời muốn nói, trả lời cho qua.

Sau khi cơm nước xong, Hứa Tuế rửa chén.

Phòng bếp cùng phòng khách ở giữa có một tấm cửa thủy tinh ngăn cách, hành lang vách tường che khuất nửa bên tầm mắt. Xen lẫn với tiếng nước chảy, cô mơ hồ nghe thấy âm thanh TV cùng tiếng nói chuyện ở bên ngoài.

Trần Chuẩn đem hai chiếc đĩa cuối cùng cầm đi vào, đặt ở bên cạnh rãnh nước.

Hứa Tuế tưởng rằng Lâm Hiểu Hiểu, nguyên bản cười quay đầu, vừa thấy là hắn biểu lộ rõ ràng cứng lại: “Cảm ơn”.

Trần Chuẩn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô.

Hắn đứng tại phía trước cô, cơ hồ đem phòng tầm mắt cô nhìn vào phòng khách toàn bộ ngăn trở tới.

Tia sáng ở trước mắt Hứa Tuế không sáng tỏ như vừa rồi, cô không có lại cố ý quay đầu, lại cảm giác được hắn so với ba năm trước đây cao lớn thêm, lại rắn chắc hơn rất nhiều.

Hứa Tuế bắt đầu chột dạ, đạo khảm kia cô xem như không bước qua được.

Không biết giằng co bao lâu, Trần Chuẩn bỗng nhiên đè thấp đầu, trầm giọng hỏi: “Còn muốn tiếp tục tránh em a?”

Huyệt Thái Dương Hứa Tuế nhảy một cái, giữa hai người rõ ràng cách một khoảng cách, những chữ kia lại chuyển hóa thành dòng khí đối lưu, liều mạng hướng tới lỗ tai cô chui vào.

Nửa khắc sau, Hứa Tuế nói: “Nói cái gì? Chị không nghe rõ”.

Trần Chuẩn câu câu khóe môi của mình, lặp lại: “Không có lời gì muốn nói với em?”

Nước còn đang chảy, Hứa Tuế nhận mệnh dừng lại động tác trong tay, tìm một câu hỏi tương đối an toàn: “Đoan Ngọ còn tốt chứ?”

“Còn tưởng rằng chị không nhớ rõ nó”.

Hứa Tuế làm bộ nghe không ra sự chế nhạo của hắn: “Bộ dáng vốn cùng trước kia có chút khác biệt”.

“Sắp tám tuổi rồi, già”.

Hứa Tuế trong lòng tính toán, đích thật là ở cái tuổi này, “nó hiện tại nuôi dưỡng ở chỗ nào?”

“Căn cứ”. Trần Chuẩn một tay cắm túi quần, đem đĩa sạch cô đã rửa dựng thẳng lên đến nơi để ráo nước, nói: “Nếu như muốn nhìn nó, hôm nào có thể cùng em đi qua thăm”.

Hứa Tuế trầm mặc.

Thái độ muốn cùng hắn phân rõ giới hạn đã hết sức rõ ràng.

Trần Chuẩn trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ lựa giận vô danh, đem đĩa không tính là nhẹ đặt về chỗ cũ, một tiếng vang giòn. Hắn nặng nề thở ra một hơi, trong lúc vô tình quay đầu đưa mắt nhìn ra ngoài, Lâm Hiểu Hiểu chính là đang cho Hà Tấn nhìn video cứu trợ cũ, còn sinh động như thật giảng giải.

Trần Chuẩn bỗng nhiên có suy nghĩ, xoay quay đầu, hung ác nhẫn tâm: “Em có bạn gái”.

Hứa Tuế không rõ hắn có ý tứ gì.

Trần Chuẩn nói: “Em yêu cô ấy”.

Hứa Tuế nhấp nhấp môi, không hiểu thấu.

Trần Chuẩn hạ giọng ép hỏi: “Lấy trước kia chút điểm sự tình hỏng bét em đã sớm quên sạch sẽ, càng sẽ không lại quấn lấy chị. Bên cạnhchị cũng có người, còn có cái gì không qua được? Thù hận bao lớn chứ, thật sự muốn cả đời không qua lại với nhau?” Dừng lại mấy giây, hắn liền mang tên họ cô ra trào phúng: “Hứa Tuế, chị trước kia cũng không có sợ sệt như thế”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp