Hôn Hậu Nhiệt Luyến

Chương 8


1 năm

trướctiếp

Sau khi ăn xong, Đường Khê không có việc gì làm liền trở về phòng ngủ rồi ngồi ở trên sô pha nghịch điện thoại.

Tần Kiêu lại đến phòng làm việc để làm việc.

Đồng hồ điểm mười giờ, Đường Khê cảm thấy có chút buồn ngủ liền đặt điện thoại xuống đi ngủ, chợt nhớ tới Tần Kiêu hình như không có thu dọn hành lý để ngày mai đi công tác.

Muộn như vậy hắn còn chưa làm xong công việc, cũng không biết còn bận rộn bao lâu, sáng mai bảy giờ ba mươi có chuyến bay, hơn hơn bốn giờ một chút đã phải rời giường, tính đi tính lại cũng không ngủ được mấy tiếng. Chờ anh làm xong việc rồi trở về phòng thu dọn hành lý thì lại càng muộn.

Cô đang muốn giúp anh thu dọn hành lý hay sao?

Bỏ đi, anh vốn không thích bản thân cô chạm lung tung vào đồ đạc của anh, giúp anh ấy thu dọn hành lý chưa chắc đã làm cho anh lộ ra được sắc mặt tốt, vẫn là không nên tự tìm phiền phức thì hơn.

Đường Khê vươn tay tắt đèn pha trong phòng, để lại một ngọn đèn nhỏ bên cạnh giường.

Sau khi nhắm mắt lại, mấy phút qua đi rồi cô vẫn không ngủ được, không hiểu sao trong đầu lại hiện ra thanh âm hôm nay nói với cô, thím hai nói trên vai Tần Kiêu có gánh nặng, cả nhà đều trông cậy vào một mình anh, anh liều mạng làm việc chính là muốn người một nhà của anh được ngày ngày sống trong nhung lụa yên ấm.

Cô bây giờ là người của nhà họ Tần, sống trong biệt thự của Tần Kiêu, quẹt thẻ do Tần Kiêu đưa cho, còn những tấm da quý hiếm trong phòng chứa đồ có giá trị bằng nửa căn nhà, nghĩ tới việc anh bận rộn công việc đến mức không có thời gian đóng gói hành lý cô lại còn không giúp đỡ, vẫn luôn cảm thấy áy náy.

Đường Khê vùng vẫy một lúc, cuối cùng vẫn chọn bật đèn lên, xuống giường và đi vào phòng thay đồ.

Dù sao bây giờ cô cũng không thể ngủ được, giúp anh thu dọn hành lý một chút cũng coi như là để duy trì hình tượng người vợ tốt của mình.

Sau khi kết hôn, cô mua cho Tần Kiêu rất nhiều thứ, quần áo vest, đồ ngủ, giày dép đều có, quần áo anh đã có thì cô không chạm vào nữa, chỉ gói những bộ cô mua cho anh vào vali, nếu sau đó anh ghét bỏ chuyện cô tự ý thu dọn hành lý cho anh cũng tiện sửa sang lại một lần.

Đường Khê lấy một chiếc vali cỡ trung màu đen và bắt đầu đóng gói.

Lần này Tần Kiêu đi công tác tổng cộng năm ngày, Đường Khê chọn năm bộ âu phục, năm bộ đồ ngủ, hai bộ quần áo hàng ngày, hai bộ quần áo thể thao...

Tần Kiêu phải tham dự tiệc rượu công việc hai buổi tối, và anh ấy cũng cần đeo đồng hồ, nút tay áo, kẹp cà vạt ...

Đường Khê nhìn thấy cái gì cũng cần mang theo cho Tần Kiêu, bất tri bất giác chiếc vali đã quá tải, không thể nhét thêm được đồ gì nữa và cần phải đổi sang một cái vali lớn hơn.

Nhưng đồ đạc nhiều quá, chiếc vali duy nhất trong nhà có thể đựng được nhiều đồ như vậy chính là chiếc vali lớn nhất màu hồng của cô, Đường Khê đứng trước chiếc vali màu hồng, chống cằm suy nghĩ, có chút do dự.

Tần Kiêu nhất định không nguyện ý dùng một chiếc vali màu hồng phấn, nghĩ đến vẻ mặt chán ghét cùng cái nhíu mày có thể giết chết một con ruồi của Tần Kiêu, Đường Khê cũng nhíu mày.

Nhưng cô lăn lộn đến bây giờ cũng đã vô cùng mệt nhọc rồi, đôi mắt cũng không mở ra được nữa, cô rất muốn nhanh chóng leo lên giường đi ngủ, không có tinh thần để suy nghĩ xem nên bỏ thứ gì ở lại, hơn nữa mỗi một bộ vest phối với trang sức gì cô cũng đều đã sắp xếp và cho vào một cái túi nhỏ, bây giờ lấy ra thật sự không thuận tiện.

Đường Khê liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, đã hơn mười hai giờ.

Cứ quyết định như vậy đi.

Bất kể cô có dùng chiếc vali màu hồng để xếp hành lý cho anh hay không thì Tần Kiêu cũng đều ghét bỏ cô nhiều chuyện.

Cô nhanh chóng thu dọn hành lý vào chiếc vali lớn, đặt nó cạnh cửa phòng để đồ, dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tần Kiêu, nói với anh rằng cô đã đóng gói hành lý cho anh, muốn anh nhìn xem xem còn có thứ gì cần mang theo hay không.

Tần Kiêu còn chưa kịp trả lời, cô đã đặt điện thoại xuống và đi ngủ.

Lần này cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, vừa chạm vào gối không bao lâu đã mất đi ý thức.

*

Ngày hôm sau Đường Khê bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô choáng váng không mở mắt ra được liền cứ nhắm mắt đưa tay với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường.

Hôm nay cô không có việc gì nên không cần dậy sớm, đồng hồ báo thức này là cô đặt cho Tần Kiêu, cô sợ Tần Kiêu lên giường ngủ muộn quá, buổi sáng sẽ không dậy nổi vì vậy cô đã đặc biệt đặt đồng hồ báo thức lúc bốn giờ ba mươi để phòng ngừa việc anh ngủ quên.

Ngón tay sờ lung tung ở gối bên cạnh hai lần, đột nhiên đụng phải một thứ ấm áp, là cảm giác khi chạm vào da thịt, ngón tay của Đường Khê dừng lại, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Tần Kiêu thấp giọng nói: "Tôi tắt máy, em cứ ngủ đi."

Đường Khê ngoan ngoãn thu tay lại, ý thức được bản thân vừa chạm vào tay của Tần Kiêu.

Cô mơ màng mở mắt ra, thấy Tần Kiêu đã mặc quần áo chỉnh tề, đứng ở bên giường, trên tay cầm điện thoại di động của cô, giống như đang gõ chữ.

Cô tò mò muốn xem anh đang làm gì với điện thoại di động của cô nhưng mí mắt cô bắt đầu run lên ngay khi cô cố tình mở mắt ra.

Tần Kiêu nhìn cô cố gắng mở mắt mà không thể chống lại cơn buồn ngủ, nhếch môi dưới, đặt điện thoại xuống, nhỏ giọng nói với cô: “Tôi đi công tác.”

"Trên đường chú ý an toàn, một mình ở bên ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân, em sẽ rất nhớ anh." Đường Khê còn chưa tỉnh, thanh âm yếu mềm. giống như đang làm nũng.

Tần Kiêu dừng một chút, sau đó nói: "Được."

Nói xong, anh đứng ở bên giường không nhúc nhích.

Đường Khê lờ mờ cảm thấy Tần Kiêu còn chưa rời đi, cũng không nghĩ nhiều, tất cả đều dựa vào thói quen ngày thường cùng hắn nói nhảm mà nói ra: "Ở bên ngoài cũng phải nhớ đến em nhé."

Tần Kiêu nghiêm túc nói: “Tôi là ra ngoài làm việc.”

“Ở chỗ làm cũng có thể nhớ đến em mà, có thể dùng thời gian giữa giờ làm việc và giờ nghỉ giải lao để nhớ em trong thời gian ngắn, một thời gian ngắn cũng được, em không tham lam.”

Tần Kiêu mím môi và không trả lời.

Đường Khê cũng không quan tâm đến câu trả lời của anh, tiếp tục nói: "Mấy ngày này em sẽ tập làm gà hấp dừa. Khi anh quay lại vào thứ sáu tới, em sẽ làm cho anh ăn, có được không?"

Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng hồng của cô, cũng không biết cô là thật sự mơ hồ hay vẫn đang giả vờ mơ hồ, mắt cũng không mở ra đã bắt đầu dỗ dành anh, muốn anh hứa hẹn với cô tuần sau sẽ trở về.

“Không được sao?”

Cô lại bắt đầu làm nũng.

Tần Kiêu nói: "Được."

Đường Khê nhận được phản ứng của hắn, quấn chăn lăn qua lăn lại, bắt đầu tức giận nói: "Thật phiền phức, em muốn đi ngủ."

Tần Kiêu: "..."

*

Tần Kiêu đẩy chiếc vali màu hồng cực lớn mà Đường Khê đã chuẩn bị cho anh đi ra ngoài, tài xế Tiểu Trương đang đợi ở cửa thấy anh đi ra, ánh mắt lập tức bị vali của ông chủ hấp dẫn, anh ta sững sờ mấy giây không thể tin được vào mắt mình đến nỗi quên cả việc đi lên lấy vali cho sếp.

Mãi cho đến khi Tần Kiêu đi tới cốp xe, tự mình mở ra anh ta mới hoàn hồn lại, chạy lon ton đem vali chuyển vào cốp xe.

Anh ta vừa cúi người xuống, tay còn chưa chạm vào vali, chủ tịch Tần đã lạnh lùng ngăn anh ta lại: "Đừng chạm vào."

Tài xế giật mình, thu tay về, xoa xoa tay, bất đắc dĩ nói: "Chủ tịch Tần, để tôi giúp ngài đem hành lý lên xe."

Tần Kiêu kéo vali sang bên phải, tránh cho tài xế va vào, nhẹ giọng nói: "Tôi tự mình làm."

Tài xế thấy thái độ của anh giống như trong vali đang cất chứa trân bảo thì sợ hãi không dám lại gần chiếc vali nữa, lùi lại hai bước, nhìn chủ tịch Tần cao lớn đẹp trai cẩn thận đặt chiếc vali màu hồng vào cốp xe.

Cũng may vali đủ lớn, tuy màu hồng nhưng cũng không làm mất đi hình tượng uy nghiêm của chủ tịch Tần.

Chỉ là mang theo một chiếc vali to như vậy, xác định là đi công tác chứ không phải chuyển nhà chứ?

Tài xế có chút hoài nghi bản thân nghe nhầm nhiệm vụ, chẳng lẽ hôm qua chủ tịch Tần cãi nhau với vợ cho nên hôm nay không phải là ra sân bay mà là bị vợ đuổi ra khỏi nhà, muốn dọn đồ đi đến căn hộ bên cạnh công ty hay sao?

Sau khi hai người lên xe, tài xế lo lắng xác nhận: “Chủ tịch Tần, bây giờ chúng ta có phải đến sân bay không?”

Tần Kiêu bình tĩnh gật đầu.

Tài xế không dám hỏi thêm câu nào, khởi động xe, vững vàng lái đi trên đường lớn.

Khi đang chờ đèn đỏ ở cột đèn giao thông đầu tiên, người lái xe bất ngờ nghe thấy chủ tịch Tần ngồi ở ghế sau nói: “Chiếc vali là của Đường Khê.”

Tài xế phản ứng lại và cười khen ngợi: “Chiếc vali của bà chủ thật đẹp."

Tần Kiêu: "Đường Khê giúp tôi thu dọn quần áo."

Tài xế: "Bà chủ đối với ngài thật là tốt."

Tần Kiêu: "Không phải phụ nữ đều rất cẩn thận sao, cũng chỉ là đi công tác vài ngày mà thôi, ngay cả mấy thứ như kẹp cà vạt cũng mang theo."

Tài xế: "..."

Anh ta vốn dĩ còn cho rằng chủ tịch Tần đang cố gắng giải thích lý do tại sao ngài ấy lại dùng một chiếc vali màu hồng không mấy thuận mắt như vậy.

Nhưng nghe đến chỗ này anh ta lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, giọng điệu của chủ tịch Tần sao lại có chút tự mãn chứ, đây là đang biểu lộ tình cảm hay sao?

Tài xế ngượng ngùng mà lễ phép cười nói: "Chủ tịch Tần, chuyện này tôi cũng không biết, tôi còn chưa kết hôn mà."

Tần Kiêu ừ một tiếng, ngửa đầu ra sau ghế, nhắm mắt lại, cằm khẽ nâng, sắc mặt ẩn ẩn lộ ra biểu cảm ‘cậu không có vợ cậu không hiểu’.

Tài xế: "..."

Đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Hơn nửa giờ sau, xe dừng trước sân bay, Lý Anh đã đợi sẵn ở đó, thấy xe chạy tới liền tiến lên mở cửa cho Tần Kiêu.

Sau khi tài xế xuống xe, anh ta đi vòng qua cốp xe và đứng yên không nhúc nhích, Lý Anh liếc mắt nhìn anh ta rồi phân phó: "Đem vali của của chủ tịch Tần xuống đi."

Người tài xế nhìn chủ tịch Tần vừa mới bước một chân ra khỏi xe, muốn xin chỉ thị của anh.

Tần Kiêu xuống xe, nhấc chân đi về phía sau.

Tài xế biết anh đây là muốn tự mình lấy xuống cho nên liền chủ động lùi về phía sau một bước nhường lại vị trí cho anh.

Lý Anh đi theo phía sau Tần Kiêu, nhìn thấy ông chủ của mình từ trong cốp xe lấy ra một chiếc vali màu hồng cực lớn, dù mắt anh ta vốn đã ở trên thương trường rèn luyện được sự bất động thanh sắc, nhưng vẫn xẹt qua một tia kinh ngạc.

Anh ở bên ông chủ đã mấy năm, ông chủ mỗi lần đi công tác đều mang theo một chiếc vali nhỏ màu đen, sao lần này đột nhiên lại mang nhiều đồ như vậy, hơn nữa lại còn là một chiếc vali màu hồng.

Nhưng sau đó lại nghĩ hiện tại ông chủ đã kết hôn, sáng sớm từ biệt thự đi ra đây, liền đoán chiếc vali kia hẳn là của vợ ông chủ.

Tần Kiêu liếc nhìn anh ta, không nóng không lạnh nói: "Vali của Đường Khê."

Quả nhiên.

Lý Anh mỉm cười muốn nhận lấy vali.

Tần Kiêu đẩy vali trực tiếp đi về phía trước, ngữ khí có thêm vài phần nhấn mạnh: "Vali của Đường Khê."

Ngay lập tức Lý Anh nhận ra sự khác biệt trong giọng nói giữa hai câu "vali của Đường Khê".

Câu đầu tiên là nói với anh ấy rằng chiếc vali nữ tính như vậy là của Đường Khê.

Câu thứ hai là để cảnh báo anh ấy rằng anh ấy không thể chạm vào vali của Đường Khê.

Lý Anh yên lặng đi theo phía sau, nhìn ông chủ đặt vali xuống trước mặt rồi đẩy đi, khi có người tới gần sẽ lặng lẽ đi đến bên cạnh.

Lý Anh không nhịn được mắng thầm, thật sự không cần thiết, ông chủ, không ai cướp vali của ngài đâu.

Cuối cùng 'chiếc vali của Đường Khê' đã bị người khác chạm vào, vì nó quá lớn và quá cân nên không thể mang lên máy bay, phải làm thủ tục ký gửi.

Khi nhân viên sân bay kéo chiếc vali đi, Lý Anh nhìn ông chủ đang đút tay vào túi với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hướng chiếc vali đang dần dần biến mất, không hiểu sao anh lại cảm thấy ông chủ có chút ủy khuất.

'Chiếc vali của Đường Khê' của anh đã bị kéo đi mất rồi.

Lý Anh an ủi anh, nói: "Nó quá nặng, vì vậy chỉ có thể ký gửi nó. Người khác có hành lý nặng như vậy đều phải ký gửi."

"Đường Khê đóng gói nó cho tôi." Tần Kiêu quay đầu lại nhìn anh một cái, rũ mi xuống, giọng điệu không chút để ý nói: "Đã mang đi cho tôi rất nhiều quần áo, không biết là mua từ lúc nào, tôi còn chưa nhìn thấy qua bao giờ."

Lý Anh: "..."

Anh cũng chỉ là tiện miệng nói hai câu vậy mà lại tự mình tìm ngược đãi, một cẩu độc thân như anh vậy mà lại cảm thấy ông chủ chịu ủy khuất, cái đuôi của ông chủ đã vẫy cao lên đến tận trời rồi.

*Cẩu độc thân: là tiếng lóng internet đang thịnh hành hiện nay nói về những bạn trẻ vẫn đang độc thân ở Trung Quốc. Nói cách khác, cẩu độc thân- 单身狗 là từ dùng để chỉ những người không có đối tượng yêu đương hoặc không trong trạng thái hôn nhân.

Tác giả có lời muốn nói: Tần Kiêu: Anh không có vợ, anh không hiểu, đây là vali của Đường Khê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp