Không Thể Làm Người Yêu

Chương 9: “Ngày mai Trịnh Bảo Châu sẽ lại phá hư cái gì…”


1 năm

trướctiếp

Cảnh quay vào ngày hôm nay là một cảnh lớn vì các môn phái tu tiên trong “Khanh Trần” đều tề tựu đông đủ, thế nên mới cần nhiều diễn viên quần chúng đóng vai đệ tử của các môn phái như thế.

Trịnh Bảo Châu nhận một thanh kiếm đạo cụ và đứng chung với Vương Tĩnh Nghệ vào vị trí được chỉ định. Đạo diễn vừa đưa kịch bản cho bọn họ, cảnh quay hôm nay là các môn phái tu tiên chạy đến cửa nhà của nam chính, yêu cầu anh giao ra “Yêu nữ Ma giáo”... đây cũng là vai diễn của nữ chính. Nam chính không đồng ý nên họ định xông vào.

“Đây là sáu môn phái lớn bao vây Đỉnh Quang Minh.” Trịnh Bảo Châu nói nhỏ với Vương Tĩnh Nghệ ở bên cạnh.

Vương Tĩnh Nghệ đang nhìn chằm chằm về phía Lâm Tử Khâm, lúc này đạo diễn còn đang thảo luận về kịch bản với nhân vật chủ yếu: “Cô có thấy cô gái mặc váy hồng nhạt kia không? Cô ta là diễn viên được mời đặc biệt, cũng khá nổi tiếng ở nơi này, lát nữa còn sẽ diễn cảnh đối địch với Lâm Tử Khâm.”

“À.” Trịnh Bảo Châu khẽ gật đầu, cô gái kia trông cũng không xinh đẹp lắm, nhưng có thể trở thành diễn viên được mời đặc biệt thì chắc là diễn khá tốt.

“Ha ha muốn trở thành diễn viên được mời đặc biệt quá đi, vậy thì nói không chừng tôi cũng sẽ có cơ hội diễn cùng với Lâm Tử Khâm!”

Trịnh Bảo Châu hỏi cô ấy: “Vậy làm sao mới có thể trở thành diễn viên được mời đặc biệt?”

Vương Tĩnh Nghệ nói: “Cô chạy diễn viên quần chúng ở phố điện ảnh một hoặc hai tháng thì có thể đi đăng ký thi diễn viên được mời đặc biệt, đối với các vai lớn, thường, nhỏ sẽ có những yêu cầu khác nhau. Tuần trước tôi cũng đi thi một lần nhưng mà không có đậu. Hức.”

“À… cứ coi như là đang tích lũy thêm kinh nghiệm đi.”

“Mọi người đứng sẵn sàng để chuẩn bị bắt đầu quay ngay lập tức.” Đạo diễn đã thảo luận xong với diễn viên chủ yếu và chuẩn bị chính thức khởi quay. Trọng tâm của cảnh này đều tập trung vào nam chính, vai đệ tử nhỏ như Trịnh Bảo Châu chỉ để góp đủ số trong cảnh quay. Phân cảnh của các cô rất đơn giản, chút nữa khi giáo chủ của các môn phái sắp đánh nhau với nam chính, họ chỉ cần phối hợp rút kiếm là được.

Đạo diễn cho các cô thử trước một lần rồi mới chính thức bắt đầu quay, phân đoạn này nam chính lấy một địch trăm nên gần như tất cả đều là cảnh đánh nhau của Lâm Tử Khâm. Mặc dù chưa tới lúc đám người Trịnh Bảo Châu rút kiếm nhưng các cô vẫn phải đứng đó chờ.

Lúc này ống kính không hướng về phía bên này, nên các cô có thể hơi thả lỏng. Vương Tĩnh Nghệ lặng lẽ xích lại gần Trịnh Bảo Châu, nói nhỏ với cô: “Cảnh đánh nhau của Lâm Tử Khâm xem hay thật, hơn nữa anh ấy vẫn luôn không dùng thế thân!”

Trịnh Bảo Châu cũng phát hiện ra điều này, tuy rằng đoàn làm phim có chuẩn bị một người thế thân cho Lâm Tử Khâm nhưng anh ta luôn không cần đến. Ngay cả trưởng lão các môn phái đang đánh nhau với anh ta cũng phải dùng thế thân, nhưng Lâm Tử Khâm vẫn tự mình ra trận.

“Anh ta chuyên nghiệp thật.” Trịnh Bảo Châu thì thầm một câu.

Vương Tĩnh Nghệ gật đầu liên tục: “Đúng vậy, bây giờ rất nhiều diễn viên quay cảnh đánh nhau cũng chẳng thèm tập lấy một chiêu thức nào, toàn dựa vào cảnh quay chậm và xoay vòng vòng! Trước đó Lâm Tử Khâm đã đặc biệt đi học một ít võ thuật, cô xem động tác của anh ấy đẹp biết bao nhiêu!”

Vương Tĩnh Nghệ không hổ là fan cứng của Lâm Tử Khâm, tâng bốc anh ta mọi lúc mọi nơi. Lúc cô ấy nói chuyện với Trịnh Bảo Châu xong, cảnh này cuối cùng cũng qua, đạo diễn cho các cô nghỉ ngơi vài phút trước khi bắt đầu quay cảnh kế.

Cảnh kế tiếp, cuối cùng cũng đến phiên đám người Trịnh Bảo Châu rút kiếm!

Tuy rằng lần này không có lời thoại nhưng mà có máy quay cận cảnh nên Trịnh Bảo Châu vẫn hơi hồi hộp. Vô số máy quay nhắm ngay về phía họ, diễn viên đứng ở đằng trước bắt đầu nói lời thoại, Trịnh Bảo Châu cũng không chú ý nghe cô ấy nói cái gì mà chỉ để ý giọng nói của đạo diễn.

“Rút kiếm!” Đạo diễn ra lệnh, mọi người “Xoèn xoẹt” rút ra kiếm trong tay.

“Động tác này của mọi người vẫn chưa đồng đều.” Đạo diễn nói bằng chất giọng phổ thông đặc sệt, vẫy tay bảo ngừng: “Động tác đồng đều thêm xíu, hiên ngang thêm chút, cũng chú ý biểu cảm trên khuôn mặt nữa. Hiện tại mọi người chuẩn bị đi đánh lộn nên lấy chút khí thế ra đi. Lại lần nữa nào.”

Mọi người tra kiếm đạo cụ vào vỏ rồi đứng sẵn sàng lần nữa để chờ lệnh từ đạo diễn. Lúc rút kiếm lần thứ hai, động tác của mọi người đã đều hơn rất nhiều, đạo diễn nhìn chằm chằm máy theo dõi và không bắt bẻ các cô nữa: “Được rồi, cảnh này xong.”

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Trịnh Bảo Châu vẫn thấy chưa đã ghiền. Đoạn vừa rồi quá ngắn, hoàn toàn không đủ để phát huy kỹ năng diễn xuất của cô! Tuy kế tiếp không có cảnh diễn của cô, nhưng các cô vẫn không thể đi mà phải ở lại chỗ này để góp đầy phân cảnh.

Vào mùa đông, ban ngày thường rất ngắn, chưa đến sáu giờ mà trời đã nhá nhem, cũng không biết bao lâu nữa đoàn làm phim mới kết thúc công việc. Đạo diễn gọi một số người để thay đổi bối cảnh quay. Trịnh Bảo Châu và Vương Tĩnh Nghệ cũng bị kêu lên, các cô đi theo đoàn người tới bên ngoài một cái hang. Bởi vì ánh sáng đã rất tối nên hang động được bố trí đặc biệt này càng khiến người sợ hãi.

Gió lạnh thổi phù phù, mọi người đứng vào vị trí và nhanh chóng bắt đầu quay phim. Trịnh Bảo Châu vẫn đi theo giáo chủ trong môn phái của họ, đợi lát nữa nghe nói có diễn viên đặc biệt ra tới, cô chỉ cần trốn chạy cùng với giáo chủ là được.

Lúc đang quay, Trịnh Bảo Châu mang máng nghe thấy vài tiếng sột soạt đến từ phía sau. Dựa vào tinh thần chuyên nghiệp nên Trịnh Bảo Châu cũng không có quay đầu lại xem, cho tới khi cổ chân cô bị thứ gì đó mạnh mẽ túm lấy, cô mới không nhịn được hơi xoay người và nhìn liếc qua một cái.

“Gừ…” Một cái đồ vật mặt đầy máu loãng trông dữ tợn bò trên mặt đất và đang ngửa đầu máu thịt be bét, phát ra gầm nhẹ không rõ nghĩa về phía Trịnh Bảo Châu. Thứ bắt lấy cổ chân cô là cái tay quấn băng vải và thối rữa kinh khủng của nó.

Đầu của Trịnh Bảo Châu trống không trong thoáng chốc, sợ tới mức nhảy dựng lên: “A a a a a có quỷ!”

Động tác của cô mạnh đến mức cái thứ đồ đang túm lấy cô cũng bị đá văng ra ngoài. Tất cả mọi người có mặt tại đây đều bị tiếng kêu của cô thu hút, đều đồng loạt nhìn qua, đạo diễn có hơi tức giận hô ngừng: “Chuyện gì? Gào cái gì mà gào?”

“Cái này… Đây là thứ gì? Tự nhiên nó bò ra bám vào chân tôi!” Trịnh Bảo Châu cũng mặc kệ đạo diễn đang nổi giận, vừa nhảy nhót chạy ra ngoài vừa chỉ cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ đang nằm trên mặt đất.

Lần này mọi người đều nhìn xuống đất, thứ đó đã bị Trịnh Bảo Châu đá cho một cú, khả năng là vẫn chưa tỉnh lại, cuộn tròn người nằm đó không nhúc nhích. Đạo diễn bảo chiếu đèn tới, sau khi nhìn rõ thì lại càng tức giận: “Cậu sao thế hả? Bây giờ vẫn chưa tới đoạn Dược nhân các cậu diễn, cậu đang làm gì thế?”

“Xin lỗi, thành thật xin lỗi.” Một nhân viên công tác lập tức chạy đến nhận lỗi, tiện thể kéo diễn viên đã hoá trang đang nằm trên đất lên: “Có thể cậu ấy không nghe rõ.”

“Trông người cho kỹ vào! Bây giờ chạy ra thì còn làm ăn gì nữa?”

“Xin lỗi, xin lỗi đạo diễn.” Nhân viên công tác xin lỗi liên tục, nhanh chóng kéo diễn viên đã hoá trang đi. Đạo diễn lại chỉ Trịnh Bảo Châu: “Còn cô nữa, đừng có kinh ngạc như thế, đạo diễn còn chưa hô cắt, có rắn bò lên người cô cũng phải chịu đựng, có tí chuyên nghiệp nào không hả?”

“Xin lỗi đạo diễn.”

“Được rồi, được rồi quay tiếp nào.”

Đạo diễn bảo mọi người trở về chỗ cũ, tiếp tục quay phim. Trịnh Bảo Châu đang muốn sửa sang lại quần áo, lúc này mới nhận ra giày và quần áo của mình đã bị nhuộm đỏ hết cả rồi. Bộ quần áo cô mặc có màu trắng tao nhã nhưng giờ đã bị dính màu đỏ lên trên, chỉ cần một tí vết bẩn thôi cũng đã rất nổi bật, huống chi vừa rồi người kia trực tiếp túm chặt lấy chân cô, trên giày cô còn in rõ một dấu tay.

“Đạo diễn, quần áo của tôi bị nhuộm đỏ mất rồi.” Trịnh Bảo Châu chỉ có thể báo cáo với đạo diễn. Đạo diễn thấy quần áo của cô quả thật đã nhuộm đỏ một mảng to, bảo nhân viên gọi người phụ trách trang phục tới: “Nhanh chóng đổi cho cô ấy một bộ mới đi, đang chờ để quay đấy.”

Người phụ trách trang phục khó xử giải thích: “Hôm nay nhiều diễn viên quần chúng, trang phục của tông môn mỗi người một bộ, không có bộ nào thừa cả.”

Đạo diễn mất kiên nhẫn nhíu mày, quay đầu nói với Trịnh Bảo Châu: “Vậy hôm nay cô về trước đi, trả lại quần áo là có thể đi được rồi.”

“Vâng.” Trịnh Bảo Châu vẫy tay với Vương Tĩnh Nghệ, rồi đi trả quần áo với người phụ trách trang phục. Lúc quay về nông trường Kỳ Tinh Quang mới chín giờ mười lăm, Mạnh Nhã Hâm và Khúc Trực đang ngồi trên ghế sofa trong khu vực đọc sách nói chuyện với nhau.

Khóe miệng Trịnh Bảo Châu ro rút, đi đến chỗ họ: “Chuyện gì đây, hai người vẫn còn tán gẫu cơ à?”

Mạnh Nhã Hâm yêu thầm Khúc Trực thật hả trời?

Tay Mạnh Nhã Hâm cầm quả táo đã cắn mất mấy miếng, nghe thấy giọng cô thì nhìn sang: “Bảo Châu cậu về rồi hả? Chỉ là tớ vừa ăn cơm tối xong, đúng lúc gặp tiến sĩ Khúc muốn nói chuyện với cậu ấy một lúc thôi, bảo cậu ấy đừng bí mật kể xấu cậu đó.”

“Ồ, lúc này mất bò mới lo sửa chuồng à?” Trịnh Bảo Châu ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô ấy: “Sao cậu còn ở đây thế? Không đi học à?”

Mạnh Nhã Hâm nói: “Tớ xin nghỉ Tết rồi, tớ định ở chỗ cậu chữa trị vết thương tình.”

Trịnh Bảo Châu: “...”

Khúc Trực im lặng ngồi ở ghế sofa đối diện hai cô, đôi chân dài vắt chéo, rủ mắt đọc cuốn tạp chí khoa học, nhìn trang bìa thì cuốn tạp chí này được lấy từ giá sách của quán rượu.

Mãnh Nhã Hâm lại cắn một miếng táo trên tay, một tiếng răng rắc giòn tan vang lên: “Hơn nữa, táo chỗ các cậu ngon quá. Ngày mai tớ cũng tới vườn cây ăn quả hái một ít.” Cô ấy vừa nói vừa tò mò nhìn Trịnh Bảo Châu: “Sao cậu lại về sớm vậy? Đoàn phim cho nghỉ quay sớm hả?”

“Nghỉ sớm cái gì, tớ về trước đấy.” Trịnh Bảo Châu lắc đầu: “Tớ đến phố điện ảnh hai lần, cả hai lần đều không thuận lợi, có thể là bởi vì người nào đó lây xui xẻo sang cho tớ.”

“...” Mạnh Nhã Hâm liếc Khúc Trực đang ngồi đối diện, không hổ là người trưởng thành, Trịnh Bảo Châu đổ hết lỗi lên đầu anh, anh vẫn có thể thờ ơ. Cô giả vờ ho nhẹ, hỏi thăm Trịnh Bảo Châu: “Cậu kể tớ nghe xem nào, hôm nay lại có chuyện gì? Đừng bảo cậu lại cãi nhau với người ta nữa nhé?”

“Đương nhiên không rồi, hôm nay chuyện là…” Trịnh Bảo Châu kể cho Mạnh Nhã Hâm sống động như thật: “Lúc đó bọn tớ đang quay phim, bọn tớ đến dãy núi ngoại ô hoang vu, gió đêm thổi vù vù, xung quanh tối đen, đột nhiên tớ cảm giác có gì đó túm lấy chân tớ! Tớ vừa quay đầu lại nhìn, hay lắm, một thây ma máu thịt lẫn lộn bò dưới chân tớ kêu gào với tớ.”

Trịnh Bảo Châu kể đến đoạn này, còn cố ý túm lấy chân Mạnh Nhã Hâm, gầm gừ với cô ấy. Mạnh Nhã Hâm sợ đến mức suýt ném cả quả táo, vội vàng rụt chân mình lại: “Cậu, cậu ngồi đó kể là được rồi, đừng động tay động chân.”

Trịnh Bảo Châu rút tay về, chậc một tiếng: “Tớ nói với cậu, cảnh bố trí, hiệu ứng hóa trang, không khí của đoàn phim, kinh khủng hơn căn phòng trốn thoát chúng ta từng chơi nhiều! Lúc đó tớ sợ tới nỗi nhảy dựng lên, đạp một cú vào thứ đồ chơi đó!”

“...” Mạnh Nhã Hâm mím môi, dò xét hỏi: “Sau đó đạo diễn đuổi cậu về à?”

“Gần như là vậy.”

“...” Không hổ là cậu, Trịnh Bảo Châu.

Khúc Trực đang ngồi đối diện đọc tạp chí khẽ cười một tiếng, cũng chẳng ngẩng đầu lên cảm thán một câu: “Làm chúng tôi chờ mong, không biết ngày mai Trịnh Bảo Châu lại gây ra chuyện gì đây?”

“Cậu…” Tư thế của Trịnh Bảo Châu như sắp gây lộn với Khúc Trực, Mạnh Nhã Hâm ở bên cạnh giữ lại kịp thời.

“Ha ha, gì ấy nhỉ.” Mạnh Nhã Hâm gượng gạo đổi đề tài: “Khúc Trực tôi nghe nói các cậu đang nghiên cứu trí tuệ nhân tạo phải không?”

“Ừ.” Khúc Trực thoải mái trả lời một tiếng.

Mạnh Nhã Hâm giả vờ như rất hứng thú hỏi: “Vậy các cậu có thể tạo ra cái loại trong phim ảnh hay không, robot tình nhân ấy?” Cô vừa nói vừa thở dài một hơi: “Yêu đương với con người quả thật quá mệt mỏi, tôi muốn mua một bạn trai robot.”

Khúc Trực nói: “Theo lý thuyết mà nói thì có thể, nhưng vẫn cần thêm thời gian, giao cho con cháu đời sau của tôi thực hiện vậy.”

Trịnh Bảo Châu ngồi đối diện cười rộ lên: “Gì cơ, cậu cảm thấy cậu còn có con cháu đời sau á? Ai thèm sinh con cháu đời sau với cậu chứ? Ha ha ha ha ha ha.”

“...” Khúc Trực đặt cuốn tạp chí xuống, quay đầu rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp