Không Thể Làm Người Yêu

Chương 3: Tên sát tinh Khúc Trực trở về rồi!


1 năm

trướctiếp

Trịnh Bảo Châu ngây người, đầu óc như chững lại vài giây.

Cô và Khúc Trực đã không gặp nhau nhiều năm, nhưng cô chỉ cần nhìn qua đã nhận ra gương mặt này. Lúc đi học, cũng vì gương mặt này mà Khúc Trực đã được biết bao bạn nữ yêu mến, anh đi tới đâu là sẽ có một nhóm nữ sinh đi theo đến đó. Bao năm trôi qua, anh không còn nét ngây ngô như năm nào mà đã trưởng thành không ít, nhưng gương mặt đó không hề tàn phai, ngược lại còn tỏa ra sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Mọi chuyện đã sáng tỏ, và quả nhiên anh chàng đẹp trai trên hot search sáng sớm chính là anh, bảo sao cô còn nghĩ cái áo khoác đấy nhìn quen thế.

Nhưng Trịnh Bảo Châu không hiểu nổi, tại sao tên Khúc Trực kia làm nghiên cứu khoa học nhưng vẫn chưa bị hói đầu chút nào vậy?

… Không, không, điều quan trọng bây giờ không phải là cái này.

“Khúc Trực, cậu về rồi à?” Cảm xúc trong lòng Trịnh Bảo Châu cuộn trào, thảo nào hôm nay cô xui xẻo như thế, hóa ra là cái tên sát tinh Khúc Trực này trở về rồi!

Khúc Trực thờ ơ gật đầu, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh để nói ra những lời tỏ vẻ kinh ngạc: “Đây không phải là Trịnh Bảo Châu sao? Lâu rồi không gặp.”

Trịnh Bảo Châu: “...”

Bao năm không gặp, Khúc Trực vẫn giả tạo như xưa.

“Miệng thì nói bất ngờ nhưng có vẻ anh không bất ngờ chút nào nhỉ?” Trịnh Bảo Châu mỉa mai một câu rồi ngước mắt nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”

Cho dù Khúc Trực về nước thì phải về nhà anh mới đúng, tại sao lại chạy đến khách sạn của cô?

Khúc Trực nói: “Rất rõ ràng là tôi đến để thuê phòng.”

Trịnh Bảo Châu trả lời không chút đắn đo: “Hết phòng rồi, cậu tìm chỗ khác đi.”

Khúc Trực lạnh nhạt hừ một tiếng: “Vừa nãy lễ tân không nói như thế.”

“Anh cũng nói là vừa nãy đấy thôi, thế giới này thay đổi từng phút từng giây mà.”

Khúc Trực nhìn cô một lúc, lấy điện thoại ra gọi điện thoại: “Alo, dì Tô à, là cháu Khúc Trực đây. Cháu đến rồi, nhưng mà Trịnh Bảo Châu nói hết phòng rồi, chắc cháu phải tìm chỗ khác ở thôi dì ạ. À… Vâng ạ.”

Anh đưa điện thoại trong tay cho Trịnh Bảo Châu: “Dì Tô muốn nói chuyện với cậu.”

Trịnh Bảo Châu: “...”

Thằng chó Khúc Trực! Bao năm rồi tính nết vẫn không thay đổi gì cả!

“Khúc Trực! Trừ việc đi mách lẻo với mẹ tôi ra thì cậu không làm được gì nữa à? Bao giờ cậu mới thành người được hả?”

Khúc Trực thờ ơ nhìn cô, giống như đã quá quen với tình cảnh này.

Trịnh Bảo Châu giật lấy điện thoại rồi quay lưng lại: “Mẹ…”

Cô còn chưa kịp thốt ra vô vàn lời oán giận đang tích tụ trong lòng thì bà Tô Minh Hỷ đã bắt đầu dạy dỗ cô: “Bảo Châu, nãy mẹ nghe thấy con quát Khúc Trực rồi đấy nhé, lúc nhỏ con đi gây chuyện với người ta thì cũng thôi đi, sao lớn rồi mà vẫn thế hả con? Hai đứa cũng đều trưởng thành hết rồi…”

“Dừng lại, mẹ, dừng lại.” Trịnh Bảo Châu kịp thời ngắt lời mẹ: “Con nghe máy không phải vì muốn nghe mẹ nói mấy chuyện này, con chỉ muốn hỏi, tại sao Khúc Trực lại xuất hiện trong khách sạn của con vậy?”

Tô Minh Hỷ chậc lưỡi hai tiếng: “Con vẫn chưa biết à? Con làm bạn cũ kiểu gì thế hả?”

“...” Trịnh Bảo Châu im lặng hồi lâu, sau đó hỏi ngược lại mẹ: “Mẹ lại biết gì rồi?”

Tô Minh Hỷ nói: “Khúc Trực làm việc ở ngay khu khoa học công nghệ cao bên chỗ chúng ta đấy, con cũng biết chỗ đó cách trung tâm thành phố khá xa, thằng bé đi làm bất tiện lắm nên mẹ mới bảo thằng bé ở lại chỗ con một thời gian.”

“... Mẹ cũng suy nghĩ chu đáo thật đấy, nhưng mà có phải là mẹ nên hỏi ý bà chủ, tức là con đây trước không?”

Tô Minh Hỷ nói: “Hai đứa con lâu năm không gặp, mẹ chỉ muốn cho con một bất ngờ thôi mà.”

“...” Vâng, bất ngờ thật sự ạ.

“Mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau, mẹ tận mắt nhìn hai đứa con lớn lên, con nghĩ xem, mẹ không giúp chút chuyện này mà được à? Hơn nữa hai tháng này vừa đúng vào mùa ế khách, phòng nhà con cũng trống hết mà.”

“...” Trịnh Bảo Châu ưu nhã trợn ngược mắt, không hổ là bà hàng xóm nhiệt tình Tô Minh Hỷ: “Trống cũng không cho anh ta ở.”

“...” Tô Minh Hỷ bị lời này của cô chặn họng, bà chỉ đành mặc cả với cô: “Được, vậy mẹ sẽ trả tiền phòng của thằng bé, được chưa?”

“Đây không phải là vấn đề tiền nong…”

“Thế là vấn đề gì? Mẹ thấy rất là vô lý nhé, con và Khúc Trực lớn lên cùng nhau, sao không có chút tình cảm gì với nhau vậy hả?”

“...” Tình cảm thì không có, nhưng hận thù thì đầy.

“Con cũng đừng chê người ta chứ. Cái khu cho dân trí cao mà sắp sửa xong ở gần chỗ con ấy, sau này người ta chuyển qua đó thì con có mời người ta cũng chẳng thèm ở nữa.”

Lời này lại khơi gợi sự hứng thú của Trịnh Bảo Châu, khu cho dân trí cao mà Tô Minh Hỷ nhắc đến khá xứng với khu khoa học công nghệ cao, nơi đó được sửa sang lại gần như cùng lúc với khu khoa học công nghệ cao, cũng sắp mở bán rồi. Chỉ có điều là khu này rất bí ẩn, người bình thường muốn mua cũng không mua được.

Trịnh Bảo Châu tò mò hỏi: “Cậu ta muốn mua nhà ở đó sao? Con nghe nói phải có thư giới thiệu mới mua được đó!”

Tô Minh Hỷ hừ một tiếng: “Con nghĩ thằng bé không có à?”

“Ờm…” Nhìn cậu ta cũng không kỳ quái cho lắm.

“Thằng bé chỉ ở nhờ chỗ con một thời gian thôi, đợi bên kia sửa sang xong rồi thì sẽ chuyển đi. Người ta vừa mới về nước, con thân là chủ nhà thì phải giúp đỡ nhiệt tình chứ?”

“... Thôi được, con biết rồi.” Trịnh Bảo Châu thở dài, nhưng vẫn ngờ vực hỏi một chuyện khác: “Nhưng sao mẹ lại biết cậu ta về nước?”

Tô Minh Hỷ nói: “Mẹ nhìn thấy nó đăng trên mạng xã hội đó.”

“... Hả? Mẹ còn kết bạn với cậu ta nữa sao?”

“Thế con không kết bạn à?”

“...” Cô không thật: “Chào mẹ.”

Cô cúp máy, giả vờ điềm tĩnh trả lại điện thoại cho Khúc Trực: “Nếu mẹ tôi đã cho cậu ở thì cậu cứ ở đi, nhưng mà nếu hư hỏng đồ gì trong phòng thì đều phải bồi thường hết. Một việc nữa là ở đây chúng tôi không bao ăn, một ngày ba bữa cậu phải tự trả tiền.”

“Biết rồi.” Khúc Trực cầm lấy điện thoại, giọng điệu không có chút thành ý nào: “Cảm ơn.”

Trịnh Bảo Châu hừ một tiếng, nhìn theo anh cầm lấy thẻ phòng rồi xách hành lý đi lên tầng.

Sau khi Khúc Trực đi, Tiểu Ngọc vừa hưng phấn vừa ôm lòng tò mò hỏi dò Trịnh Bảo Châu: “Cô Bảo Châu, nghe nói anh Khúc là thanh mai trúc mã với cô à? Anh ấy đẹp trai thật đấy!”

“...” Trịnh Bảo Châu không nhịn được mà nhướng mày, giờ cô đang nghĩ nên bôi xấu anh ở điểm nào: “Tiểu Ngọc, tỉnh táo lại đi, không phải cứ lớn lên cùng nhau là thanh mai trúc mã hết đâu, còn có thể là kẻ thù không đội trời chung nữa.”

“Hả, tại sao chứ?” Tiểu Ngọc ngớ người, chẳng lẽ cô Bảo Châu và anh Khúc có thù hằn gì với nhau sao? Yêu hận tình thù à?

Lương Tuệ Tuệ cũng bước nhanh lại hóng chuyện với Tiểu Ngọc: “Cô Bảo Châu, anh Khúc làm việc ở bên công ty khoa học mới treo biển đó đấy!”

Trịnh Bảo Châu “ồ” một tiếng: “Chính là cái công ty trí tuệ nhân tạo muốn cướp cơm của mọi người đấy hả?”

“Không có.” Ý của Lương Tuệ Tuệ đã khác hoàn toàn với buổi sáng, khi nói tới Khúc Trực trong đôi mắt còn có vẻ phấn khích: “Tôi đã hỏi thăm anh Khúc rồi, bây giờ thứ họ đang nghiên cứu chủ yếu là người máy dẫn đường cho người mù để giúp đỡ cho người khiếm thị, rất có ý nghĩa!”

“Ha.” Trịnh Bảo Châu khinh thường cười giễu một tiếng, nói với bọn họ: “Con người cậu ta thích làm loại chuyện mua danh trục lợi, các người nhất định đừng để cậu ta lừa.”

Lương Tuệ Tuệ và Tiểu Ngọc nhìn nhau, dường như không tin Khúc Trực là người như vậy: “Cô Bảo Châu, có phải cô có hiểu lầm gì với anh Khúc không vậy?”

“Không hề hiểu lầm.” Trịnh Bảo Châu nhìn Lương Tuệ Tuệ, lắc đầu quàng vai cô ta: “Tuệ Tuệ ngốc của tôi ơi, ngay cả người máy dẫn đường cho người mù họ cũng có thể nghiên cứu ra, vậy không phải người máy đưa cơm còn đơn giản hơn cái này sao?”

Lương Tuệ Tuệ: “…”

Hình, hình như cũng hơi có lý.

“Các người đừng thấy cậu ta đẹp trai rồi để cậu ta lừa chứ.” Trịnh Bảo Châu nói một cách nghiêm túc. “Cậu ta là một kẻ đạo đức giả, thích làm màu, đã thế cậu ta còn có thành kiến với những học sinh nữ xinh đẹp nữa!”

Tiểu Ngọc nghe mà sửng sốt: “Nhưng không phải bản thân anh ta đã rất đẹp trai rồi sao?”

“Vì vậy mới nói tư tưởng của cậu ta có vấn đề đấy, sau này mọi người bớt tiếp xúc với cậu ta đi.” Trịnh Bảo Châu sợ mấy bé nhân viên trong khách sạn mình bị Khúc Trực làm hại, dứt khoát hỏi: “Khúc Trực đến đây được bao lâu rồi mà mọi người hóng được nhiều tin về cậu ta thế?”

Tiểu Ngọc nói: “Anh Khúc đã tới một lần vào buổi sáng, để hành lý ở đây rồi đến công ty. Lúc nãy lại mới tới làm thủ tục thuê phòng.”

“Ồ…” Trịnh Bảo Châu gật đầu rồi lại dặn mọi người cách xa Khúc Trực, sau đó cũng đi lên tầng. Cô đi tắm xong rồi bảo nhà bếp đưa suất ăn tối đến phòng mình, sau đó ngồi trên sofa ở ban công xem điện thoại.

Nhóm quần chúng mà cô thêm vào trước đó đã được duyệt, bên trong đang có người nói chuyện.

Vương Tĩnh Nghệ: Hôm nay tới buổi tuyển chọn của một đoàn làm phim, ghê thật đấy, người xếp hàng chủ yếu đều là con trai, bây giờ con gái khó sống vậy rồi sao?

Quách Bân: Bởi vì con gái đều phỏng vấn buổi tối. [Cười xấu xa]

Vương Tịnh Nghệ: ??? Anh tưởng mình rất hài hước à?

Quách Bân: Chẳng lẽ không phải sao? Đám con gái các cô như thế nào tự trong lòng các người rõ, giả vờ giả vịt gì chứ?

Vương Tịnh Nghệ: Nào nào nào, anh nói với tôi xem con gái bọn tôi thế nào nào? [Mỉm cười]

Quách Bân: Làm diễn viên quần chúng ở phim trường thì có mấy người là con gái đàng hoàng? Đừng ở đây ra vẻ đã không đứng đắn còn muốn người khác tôn trọng.

Trịnh Bảo Châu nhướng mày. Con gái làm diễn viên quần chúng ở phim trường thì không phải người đàng hoàng? Vậy con trai làm diễn viên quần chúng ở phim trường thì là trò gì?

Trịnh Bảo Châu: @Quách Bân, anh trai này châm chọc hơi bị quá đáng rồi đấy. Thời đại giờ khác rồi, đám con trai các người cũng có thể phỏng vấn buổi tối mà! Tôi thấy anh khá thạo việc, còn phí lời trong nhóm làm gì nữa, nhanh chóng tự mình thu dọn đi tham gia phỏng vấn đi.

Trịnh Bảo Châu vừa nói chuyện, anh trai tên Quách Bân này đã hoàn toàn bùng nổ, chửi ầm lên trong nhóm, khiến trưởng nhóm chat phải ra mặt.

Đại Trương: Đã xóa Quách Bân kia ra khỏi nhóm, mọi người hãy trao đổi văn minh, tôn trọng lẫn nhau. [Mỉm cười]

Sau khi trưởng nhóm xuất hiện mọi người đều im lặng, Trịnh Bảo Châu đang ăn cơm thì nhận được một tin nhắn hệ thống. Là cô gái tên Vương Tịnh Nghệ kia gửi lời mời kết bạn với cô.

Đầu ngón tay thon dài của Trịnh Bảo Châu bấm lên màn hình, đồng ý lời mời kết bạn.

Vương Tịnh Nghệ: Người chị em, lúc nãy cảm ơn cô nhé. [Nhe răng]

Trịnh Bảo Châu: Cảm ơn cái gì, ai cũng có trách nhiệm đánh kẻ ngu mà. [Đầu chó]

Vương Tịnh Nghệ: Ha ha ha [Trái tim], tôi thấy cô là người mới tới, có gì không hiểu có thể hỏi tôi [Nhe răng]. Bên trong phim trường loại người gì cũng có, con gái còn nguy hiểm hơn, bình thường phải chú ý an toàn.

Trịnh Bảo Châu: Ừ được, cảm ơn người chị em. [Trái tim]

Vương Tịnh Nghệ: Không có gì đâu! Nhóm này của chúng ta chỉ là nhóm quần chúng dự bị, còn có nhóm quần chúng chính thức nữa. Nếu người trong nhóm đó không đủ mới tới lượt nhóm chúng ta, cùng nhau cố gắng nhé! [Cố gắng]

Lần đầu tiên Trịnh Bảo Châu nghe nói chuyện này, cô à một tiếng, chợt hiểu ra: “Hóa ra là vậy.”

Vương Tịnh Nghệ: Đúng thế, mục tiêu của tôi chính là cố gắng trở thành quần chúng chính thức, sau đó là sơ cấp, trung cấp, cao cấp*, cuối cùng chính là nữ phụ, nữ chính!

*Sơ cấp: Là diễn viên tạm thời, có thể là vai diễn đặc biệt, có thể sẽ có cảnh xuất hiện, cần chút ít kỹ năng diễn xuất, cũng có thể sẽ có lời thoại đơn giản. Trung cấp: Là diễn viên tạm thời, ngoài có cảnh xuất hiện, có lời thoại, phần lớn cần kỹ năng diễn xuất cơ bản như di chuyển vị trí, diễn tình huống nhất định, cần nắm bắt cảm xúc trong hoàn cảnh nhất định, nhưng phần lớn lời thoại chỉ trong vòng năm câu. Cao cấp: Là diễn viên tạm thời, ngoài có cảnh xuất hiện, lời thoại, yêu cầu nhất định phải biết diễn, lời thoại cũng sẽ khá nhiều, lúc vào thoại cũng cần đòi hỏi kỹ năng ngôn ngữ hình thể và cảm xúc.

Trịnh Bảo Châu: Cố lên! Chắc chắn có thể thành hiện thực!

Hai người đang nói chuyện thì Trịnh Bảo Châu bị quản lý nhóm gọi đi quay bổ sung một video, sau khi làm xong cô đắp mặt nạ một lúc rồi đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc. Hôm sau cô vẫn dậy sớm như thường, lúc đang trang điểm thì nhận được điện thoại của Sầm Đồng Đồng – bạn thuở nhỏ gọi tới.

Trịnh Bảo Châu mở loa ngoài, vừa vẽ chân mày vừa hỏi cô ấy: “Đồng Đồng à, chuyện gì vậy?”

Giọng nói nhiều chuyện của Sầm Đồng Đồng vang lên trong loa: “Nghe nói Khúc Trực về nước rồi à? Còn tới chỗ cậu phải không?”

Trịnh Bảo Châu nhếch miệng: “Người cả ngày không bước ra khỏi nhà mà tin tức nhanh ghê nhỉ?”

Sầm Đồng Đồng nhắc nhở cô: “Bảo Châu à, bây giờ đã là thời đại 5G rồi, con chó trong làng cũng biết lên mạng đấy.”

“…”

“Hai người các cậu thế nào? Không đánh nhau đấy chứ?”

“Nếu cậu chỉ muốn hỏi chuyện này thì tớ cúp đấy nhé.”

“Đừng, đừng.” Sầm Đồng Đồng nhanh chóng đổi chủ đề: “Chẳng phải tối qua cậu tới phim trường sao, thế nào rồi?”

“Đừng nhắc nữa.” Nói tới chuyện này, cơn giận của Trịnh Bảo Châu lại tới: “Tớ cãi nhau với Tôn Tịnh ở phim trường, vai quần chúng cũng mất rồi.”

Sầm Đồng Đồng nhanh chóng tiêu hóa lời này của cô: “Được đấy Bảo Châu, bây giờ đối tượng cãi nhau với cậu đã là Tôn Tịnh rồi cơ đấy.”

“Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là tớ rất tức giận!”

Sầm Đồng Đồng khuyên cô: “Tớ nói này, hay là cậu tự đầu tư ít tiền cho mình một vai diễn, tự đầu tư vốn cho đoàn phim, chứ chúng ta không thể chịu cục tức này được!”

“Vậy không phải chính là bất tài nhưng nhiều tiền sao?” Trịnh Bảo Châu nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Hôm qua tớ vừa mới mắng Tôn Tịnh như vậy xong, sao tớ có thể thành người như vậy chứ! Tớ muốn dựa vào thực lực của mình lấy được vai diễn, trở thành một diễn viên được khán giả yêu thích như dì út của tớ!”

“Được được, cậu đừng kích động, tớ ủng hộ ước mơ của cậu!” Sầm Đồng Đồng nhanh chóng tỏ thái độ: “Vậy hôm nay cậu còn đi không?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Hôm nay không đi nữa, buổi sáng tớ có một cuộc phỏng vấn.”

“Hả?” Sầm Đồng Đồng kinh ngạc: “Cậu mới tới phim trường một ngày mà đã có truyền thông phỏng vấn cậu rồi sao?”

Trịnh Bảo Châu trang điểm lông mi xong thì soi gương: “Không phải phỏng vấn ngôi sao nữ Trịnh Bảo Châu, là phỏng vấn nữ doanh nhân Trịnh Bảo Châu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp