Văn Phòng Mười Hai

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Mười giờ sáng, giữa trung tâm thành phố xa hoa.

Tiền Tiền dừng bước, ngẩng đầu nhìn văn phòng làm việc trước mắt. Tòa cao ốc ba mươi mấy tầng, nắng chiếu xuống những ô cửa sổ lớn bằng kính tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khiến tòa nhà như một khối kim cương khổng lồ.

Có thể là do ánh nắng làm chói mắt, hoặc là thiết kế to lớn của tòa nhà làm cho người ta có cảm giác áp lực, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi choáng váng.

Trời đất dường như đảo lộn, tòa cao ốc bắt đầu uốn éo thành hình chữ S kì quái, lạ lùng.

Cô lảo đảo lùi hai bước, cảm thấy mình sắp ngã, cô cố gắng dừng lại, nhanh chóng tựa vào chậu hoa gần đó. Cô thở dốc một lúc rồi móc một viên kẹo từ trong túi ra, cho vào miệng, sau đó tìm một chiếc ghế gần đó ngồi nghỉ.

Mấy phút sau, cảm giác chóng mặt biến mất. Nhưng sau khi hết choáng váng, cảm giác lo lắng trong lòng cô lại càng ngày càng tăng, cô bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, tim đập nhanh, chân lại giống như đeo chì, không thể nào đứng lên nổi.

Lại nữa! Cảm giác quen thuộc này khiến tim cô hẫng một nhịp.

Thời gian dần trôi đến mười giờ, đã đến giờ hẹn phỏng vấn, Tiền Tiền vẫn ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc, hai chân vẫn run rẩy. Nếu người qua đường quan sát cẩn thận còn có thể thấy được trên trán cô đã phủ đầy một lớp mồ hôi mỏng, ngay cả lớp trang điểm tỉ mỉ lúc sáng cũng bị mồ hôi làm trôi đi.

Vốn dĩ công ty game Wonderland chính là công ty sản xuất trò chơi mà cô rất thích, từ bé đến lớn cô chỉ chơi trò chơi của Wonderland. Đêm qua, cô còn vì cuộc phỏng vấn ngày hôm nay mà tìm hiểu rất lâu, nghiên cứu hết tất cả những sản phẩm lớn của Wonderland, đường lối thiết kế, phương hướng phát triển, gần như là đã làm rất tốt công tác chuẩn bị.

“Mình làm được, chắc chắn mình sẽ làm được! Chẳng phải tổng giám đốc công ty họ ấn tượng với tác phẩm của mình sao? Bọn họ đúng là có mắt nhìn người mà! Mình là người thông minh, sáng suốt, có năng lực như vậy, chỉ cần mình vượt qua phỏng vấn, chả phải sẽ làm bọn họ phục sát đất sao!” Tiền Tiền không ngừng động viên, tự thuyết phục bản thân. “Đi thôi, bây giờ mình phải vào thôi!”

Nhưng mà động viên như thế này cũng không có tác dụng gì. Lòng bàn tay cô vẫn ra mồ hôi thấm đến ướt cả ống quần.

“… Đồ ngốc này, cmn rốt cuộc mày đang làm cái gì vậy hả?! Kể cả không đậu phỏng vấn thì có sao chứ, cũng đã thất bại nhiều lần như thế rồi, thêm một lần nữa thì có sao? Nếu mày không thử, thì cái gì mày cũng không có! Mày chính là đồ vô dụng!” Cô lại bắt đầu tự chế giễu bản thân.

Tự giễu, chẳng những không tốt hơn, thậm chí còn phản tác dụng. Hai chân của cô không còn nặng như chì nữa, cô có thể đứng lên, nhưng dường như có một thế lực nào đấy thôi thúc cô quay đầu bỏ chạy, tìm một cái cây nào đó, đâm đầu vào đấy mà chết đi cũng được, dù sao thì cô cũng không muốn tiến vào trong tòa nhà khổng lồ đáng sợ kia.

Cô cũng không biết rốt cuộc là bản thân bị làm sao, nhưng cô nghĩ chắc là mình có bệnh, Triệu chứng này đã xuất hiện rất nhiều lần rồi. Nghiêm trọng nhất là hồi năm hai đại học, khi cô đang chuẩn bị thi lại môn sáng tác màu, cô đã bỏ thi một lần rồi, cô không cho phép bản thân bỏ thi thêm lần nữa, nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng ngủ, triệu chứng thiếu máu của cô lại phát tác, lập tức ngất xỉu.

Ngay giờ phút này, cô muốn hét lên thật to, hoặc là nhắm mắt ngủ một giấc ngay tại đây, nhưng cũng muốn dốc hết tất cả sức mình chạy bộ một hồi. Trong đầu có rất nhiều điều không thể hiểu, suy nghĩ lung tung, nhưng cô không thể làm gì cả. Cô đã từng cố ép buộc chính mình, cũng đã thất bại, từ đó đành phải chịu đựng nó.

Cuối cùng, cô lấy điện thoại di động ra, mở trò chơi “Đại Phú Ông” chơi tiếp.

Mỗi lần cô chơi trò chơi này, cảm giác lo nghĩ lập tức biến mất. Cô hoàn toàn tập trung tinh thần vào trò chơi.

“Của cậu là của tôi, của tôi cũng là của tôi!” Bà Tiền cười đắc ý sau khi kiếm được một khoản tiền nhỏ.

“Bà đây muốn chơi bài 18 lá!”

“Kiếm được gấp đôi, tối nay ngủ mơ cũng có thể cười đến tỉnh ~~”



Mỗi lần tiến một bước, Tiền Tiền lập tức bảo vệ tiến độ. Lần tiếp theo đổ xúc xắc, nếu như không đổ ra con số cô muốn thì cô sẽ đổ lại, đổ đến bao giờ có được con số cô hi vọng thì cô sẽ đi tiếp. Người khác chơi hai ba ngày đã xong một ván, còn cô phải mất đến hai ba tuần mới có thể chơi xong, người khác khó khăn, chiến thắng trong nguy hiểm hoặc thậm chí còn thất bại, còn cô lần nào cũng thắng lợi hoàn toàn, đối xử vô cùng tàn ác với những nhân vật khác trong trò chơi.

Mỗi lần chơi trò chơi này, thời gian dường như sẽ trôi qua thật nhanh.

Đợi đến khi cô quay trở lại thực tại, bên trong ký túc xá đã tụ tập rất nhiều người. Cô sững sờ, cúi đầu nhìn đồng hồ---- đã mười hai giờ trưa, đến giờ ăn cơm rồi.

Cô lại ngồi trên ghế một lúc, chán nản mắng “chết tiệt”, sau đó thất tha thất thểu đứng dậy rời đi.

Hàn Văn Dật ngồi trong phòng làm việc, chiếc điện thoại trên bàn bỗng dưng rung lên. Anh cầm lên xem, là tin nhắn của Tiền Tiền.

Tiền Tiền không có tiền: “Anh ~~ anh là anh trai của em ~~”

Hàn Văn Dật nhíu mày. Mỗi khi Tiền Tiền gọi anh là anh trai, tám chín phần mười là có chuyện muốn nhờ.

Đúng như dự đoán, tin nhắn của Tiền Tiền liên tiếp được gửi đến.

Tiền Tiền không có tiền: “Tổng giám đốc Hàn ~~”

Tiền Tiền không có tiền: “Tổng giám đốc Hàn đã thích nghi được với xã hội mới chưa?”

Hàn Văn Dật có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nịnh nọt của Tiền Tiền, nhịn không được mà mỉm cười.

Hàn Văn Dật: “Cũng tạm.”

Tiền Tiền không có tiền: “Em biết mà. Tổng giám đốc Hàn của em là ai chứ? Có chuyện gì mà tổng giám đốc Hàn của chúng ta không làm được chứ?”

Hàn Văn Dật: “Là ai?”

Tiền Tiền không có tiền: “…”

Tiền Tiền không có tiền: “Dù sao cũng không phải là người bình thường!”

Hàn Văn Dật: “Chỗ nào không bình thường?”

Tiền Tiền cầm điện thoại, nụ cười trên môi cứng ngắc. Cô chỉ muốn nói vài câu lấy lòng coi như là mở đầu câu chuyện, không ngờ cái tên Hàn Văn Dật này lại được đà lấn tới, được voi đòi tiên. Cô cắn móng tay, bắt đầu suy nghĩ.

Bây giờ đã là tháng sáu, trời đã bắt đầu nóng lên, Tiền Tiền ngồi trước cửa sổ, cửa sổ đang mở, từng đợt gió nóng thổi lên mặt cô. Cô bỗng có linh cảm, lập tức vội vàng cầm điện thoại lên nhắn tin cho Hàn Văn Dật.

Tiền Tiền không có tiền: “Tổng giám đốc Hàn, em kính mến anh như kính mến Đậu Nga vậy đó!”

Hàn Văn Dật: “?” Tại sao cô phải dùng từ kính mến này để nhắc đến Đậu Nga vậy?

Tiền Tiền không có tiền: “Anh nghĩ xem, trong cái thời tiết mùa hè nóng nực này, mọi người muốn cái gì nhất? Chẳng phải là một trận tuyết giữa trời hè như thế sao? Chúng ta nên lập miếu thờ cho nàng Đậu Nga mới đúng! Trong lòng em, anh cũng giống như Đậu Nga vậy, luôn đưa than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi. Sự kính mến em dành cho anh giống như nước sông chảy cuồn cuộn không thể nào kể hết!”

Hàn Văn Dật nghe xong phì cười.

Đúng lúc này, trợ lý Lưu Tiểu Mộc của Hàn Văn Dật đi đến cửa phòng làm việc của anh. Vách ngăn phòng làm việc của Hàn Văn Dật làm bằng thủy tinh, đứng ở bên ngoài có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh. Anh đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt dịu dàng, trên mặt tràn ngập sự vui vẻ. Lưu Tiểu Mộc đang tính đưa tay gõ cửa, nhìn thấy điều đó thì sửng sốt một lúc.

Hàn Văn Dật đối xử với mọi người vẫn luôn nhã nhặn, lễ phép, nhưng cũng có cảm giác kiêu ngạo xa cách. Thật hiếm khi thấy được dáng vẻ anh ấm áp như gió mùa xuân thế này.

Sau khi lấy lại tinh thần, Lưu Tiểu Mộc gõ cửa. Hàn Văn Dật ngẩng đầu nhìn thấy, ra hiệu cho anh ấy bước vào. Lưu Tiểu Mộc báo cáo tài liệu đã qua chỉnh sửa cho Hàn Văn Dật nghe, lại nhắc nhở anh: “Lão đại, nhà đầu tư bên kia vừa gửi bưu phẩm đến.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Hàn Văn Dật gật đầu, “Cảm ơn.”

Lưu Tiểu Mộc trêu ghẹo: “Lão đại, anh vừa nói chuyện với ai thế? Trông vui vẻ ghê.”

“Sao?” Đối mặt với Lưu Tiểu Mộc nhiều chuyện, Hàn Văn Dật khoanh tay đáp lại, “Muốn cùng tôi tìm hiểu kỹ hơn về cuộc trò chuyện này sao?”

Lưu Tiểu Mộc thè lưỡi: “Tôi còn có việc, tôi ra ngoài trước. Lão đại, anh cứ bận việc của anh đi!”

Lưu Tiểu Mộc giống như bôi dầu vào chân, nhanh chóng rời đi, Hàn Văn Dật tiếp tục trả lời tin nhắn của Tiền Tiền.

Hàn Văn Dật: “Có chuyện gì, nói đi.”

Tiền Tiền vừa lên tiếng, anh đã biết cô có việc muốn anh giúp đỡ. Bây giờ lại còn tâng bốc anh, đội lên đầu “giống như Đậu Nga”, có thể giúp được thì chắc chắn phải giúp.

Tiền Tiền không có tiền: “Hì hì ~~”

Tiền Tiền không có tiền: “Tổng giám đốc Hàn, nghe nói công ty anh đang tuyển nhân viên? Tốt nghiệp khóa này có được nhận không?”

Hàn Văn Dật có chút kinh ngạc. Trước kia Tiền Tiền vẫn luôn tỏ vẻ kiên quyết muốn vạch rõ giới hạn với anh, vậy mà bây giờ lại chủ động nhờ anh giúp đỡ. Tuy rằng tài chính hai năm nay không được tốt cho lắm, nhưng với trình độ và năng lực của cô muốn tìm việc cũng không phải là khó.

Hàn Văn Dật trả lời: “Em đem sơ yếu lý lịch và tác phẩm của em gửi sang đây anh xem.”

Tiền Tiền không có tiền: “Được!”

Mấy phút sau, mấy tệp tài liệu được gửi đến máy tính của Hàn Văn Dật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp