Tổng Giám Đốc Hãy Coi Chừng: Vợ Yêu Song Hôn Đã Đến!

Chương 30: Một công đôi việc


1 năm

trướctiếp

Lâm Uý nghe thấy vậy, quả nhiên giọng nói sợ hãi cũng bị nén lại: “Ông nói nhảm cái gì vậy? Nếu không phải ông và ba tôi hợp tác với nhau, tôi với ông có thể có quan hệ gì chứ?”

Đường Kiến Bưu duỗi tay vuốt cái đầu bóng láng, chậm rãi bước lại gần.

“Xem ra cô Lâm đúng là nhanh quên thật đấy, trèo cao rồi thì quên luôn lúc đầu ở dưới tay tôi xin tôi tha cho cô như thế nào rồi à?”

Lâm Uý như nhớ ra điều gì đó, hô hấp không ổn định nhưng không chịu lép vế mà chỉ ra ngoài cửa.

“Tôi cảnh cáo ông, đừng có ăn nói hàm hồ! Mau ra khỏi phòng của tôi, nếu không làm loạn lên, nhà họ Lâm và nhà họ Giang đều sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”

“Ha ha.” Đường Kiến Bưu càng bước lại gần hơn mà không hề sợ sệt.

"Cô Lâm đúng là nhanh quên, tôi ăn nói hàm hồ, nhưng ảnh thì không thể ăn nói hàm hồ được nhỉ. Cô Lâm muốn xem mình tối hôm đó… Rốt cuộc ‘xinh đẹp động lòng’ đến mức nào không?”

Lâm Uý kinh hãi, chỉ nhìn thấy một chiếc điện thoại được đưa đến trước mặt, ảnh trong điện thoại khiến cô ta mềm nhũn chân ngay tức khắc.

Đường Kiến Bưu thuận thế ôm chặt lấy cái eo nhỏ của Lâm Vãn, kề sát bên tai của cô ta thì thào: “Ha ha, đám cưới của cô Lâm và nhà họ Giang sắp cận kề, nếu như bức ảnh ‘đẹp’ như thế này không cẩn thận… Bị nhà họ Giang nhìn thấy, thì phải làm sao đây?”

Lâm Uý đã run rẩy đến mức không thốt lên lời, ánh mắt sợ sệt nhìn chằm chằm Đường Kiến Bưu.

Đường Kiến Bưu ôm Lâm Uý từ phía sau một cách thỏa mãn, xoa cái bụng dưới của cô ta: “Nghe nói cô Vân lại còn cưới chạy bầu, đứa trẻ này chắc không phải cũng là…”

“Không phải! Không phải! Đứa trẻ là của Giang Cẩn Đình!” Lâm Uý đã không chịu được nữa nhỏ giọng hét lên: “Ông muốn thế nào? Rốt cuộc ông muốn thế nào?”

Đường Kiến Bưu dụi vào cổ Lâm Uý, hít sâu một hơi, vẻ mặt hưởng thụ.

“Không quan trọng là có phải của tôi hay không, nhưng cô Lâm sắp được gả vào gia đình giàu có rồi, từ nay về sau cũng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, tôi đây chỉ mong cô Lâm đừng quên tình nghĩa của chúng ta, qua lại nhiều hơn. Như thế… Tôi giàu lên, cô Lâm được sống hạnh phúc, một công đôi việc mới là tốt nhất, cô nói xem có phải không?”

Lâm Uý bị ông ta ôm vào lòng từ phía sau, chỉ có thể nhìn về phía trước một cách sợ sệt, đôi môi run rẩy trả lời một chữ: “Được.”

Sau khi Đường Kiến Bưu rời đi, Lâm Uý trốn ở trong phòng điên cuồng gọi điện, nhưng đầu dây bên kia truyền lại luôn là tiếng tắt máy.

Lần cuối cùng nghe thấy tiếng tắt máy, cô không kìm chế được ném mạnh điện thoại lên giường, Bởi vì quá tức giận mà lồng ngực không ngừng phập phồng.

Sau khi hết tức giận dường như lại đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Lâm Uý lập tức lao đến tủ đầu giường, lấy ra một cái điện thoại bàn màu đen, mở máy lên sau đó ấn số gọi sang.

Bên kia lập tức nhận máy ngay, truyền đến giọng nói bình tĩnh và khản đặc của người đàn ông: “Giang Cẩn Đình bắt đầu điều tra tôi rồi.”

Lâm Uý kinh ngạc: “Sao lại thế? Sao lại như thế, kĩ thuật của anh chẳng phải không để lộ ra sơ hở gì sao?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Người đàn ông thở dài, có hơi bất lực nói: “Lâm Uý, cô quá vội vàng, cũng quá coi thường khả năng của Giang Cẩn Đình rồi.”

Hai tay Lâm Uý cầm chặt điện thoại, cả người đều run rẩy: “Vậy phải làm sao đây? Làm sao đây?”

Giang Cẩn Đình đã bắt đầu nghi ngờ cô ta, Đường Kiến Bưu lại xuất hiện vào đúng lúc này, nghĩ đến mấy bức ảnh khó coi trong điện thoại, Lâm Uý gần như sụp đổ.

“Cô yên tâm, chuyện này tôi không làm, nên tạm thời anh ta vẫn không thể điều tra ra thân phận của tôi nhanh thế đâu. Nhưng dạo này chúng ta đừng liên lạc là tốt nhất. Khi cần thiết thì dùng điện thoại này liên lạc với tôi.”

“Nhiễm, A Nhiễm à, anh giúp tôi thêm một việc nữa, giúp tôi thêm một việc nữa, trong điện thoại… trong điện thoại của Đường Kiến Bưu có bức ảnh của tôi tối hôm đó, anh xóa… xóa hết ảnh đi cho tôi! Không được để lại một tấm nào cả!”

Lâm Uý ngồi sụp xuống đất, giọng nói gần như khẩn thiết cầu xin.

Bên kia im lặng một hồi, đáp lại: “Được.”

Nghe thấy câu nói này, Lâm Uý mới tạm thời bình tĩnh lại, nhưng lại khóc thút thít.

Người đàn ông nghe thấy cô ta khóc, mãi lâu sau mới nói: “Cô bình tĩnh lại đi, nếu như nhà họ Giang đã không có chứng cứ rõ ràng để chứng minh đêm hôm đó không phải là cô, thì vẫn có thể lật ngược được.”

“A Nhiễm, anh sẽ không bỏ rơi tôi đúng không?”

Bên kia sau khi im lặng một hồi: “Không đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp