Tổng Giám Đốc Hãy Coi Chừng: Vợ Yêu Song Hôn Đã Đến!

Chương 28: Tin tưởng em


1 năm

trướctiếp

Cảnh tượng nhà họ Giang vui mừng rạng rỡ, khác xa với lần trước của Lâm Vãn.

Lâm Vãn nhìn thấy va li quần áo của mình bị vứt ra ở ngoài cửa, cảm giác mệt mỏi bao trùm khắp người.

Cô cũng không bước vào nhà, đi xuống tầng ngồi trên băng ghế dài trong khu phố, lặng lẽ nhìn ánh đèn của bao nhiêu ngôi nhà trước mắt.

Cùng lúc đó, dân cư trong khu phố sớm đã ăn cơm xong, rất nhiều người đi dạo đến khu tập thể dục và bãi cỏ để tiêu hóa.

Lâm Vãn nhìn thấy một gia đình ba người đứa trẻ vừa mới biết đi. Cặp vợ chồng trẻ nắm lấy tay cậu bé, dẫn cậu bé chập chững tập đi từng bước từng bước trên thảm cỏ, khuôn mặt ngập tràn niềm hạnh phúc.

Rất lâu rất lâu trước đó, cô cũng đã từng hạnh phúc như vậy.

Hốc mặt chợt nóng lên bất ngờ, không biết có phải vì mang thai mà cảm xúc mẫn cảm hay không mà tính cách vốn lạnh lùng dạo này lại hay khóc, bên cạnh lại không có ai an ủi.

Trời chuyển tối lại càng lạnh, Chu Ngạn Bác cuối cùng cũng tìm thấy Lâm Vãn.

“Xin lỗi, xin lỗi, anh vừa mới biết chuyện, cả ngày hôm nay anh đều bận họp, anh đến muộn rồi Vãn Vãn, xin lỗi.”

Anh ôm Lâm Vãn vào ngực, trong lòng tràn ngập sự day dứt, nhất là sau khi nhìn thấy trên khuôn mặt cô in rõ năm ngón, sưng phồng lên thì lại đau lòng không thôi.

“Ai đánh? Có phải là mẹ anh không? Anh vừa về nhà, thấy quần áo của em cũng đã bị vứt ra ngoài, gọi điện thoại thì em không bắt, có phải mẹ anh đuổi em đi lại còn đánh em không?”

Lâm Vãn cúi đầu, sợi lông mi dài ướt đẫm.

Trong lồng ngực Chu Ngạn Bác dâng lên sự tức tối, vẻ mặt điềm đạm mọi khi trở nên khó coi, anh nắm tay Lâm Vãn: “Đi thôi, chúng ta về nhà, anh đi gặp mẹ anh để nói chuyện.”

Lâm Vãn bất động, giọng nói nghẹn ngào: “Ngạn Bác, em mệt lắm rồi, không muốn quay về lại cãi nhau nữa.”

Chu Ngạn Bác khựng lại, nhìn Lâm Vãn thấy hổ thẹn đau lòng, ôm cô vào lòng, xoa xoa đôi vai lạnh lẽo của cô.

“Xin lỗi, Vãn Vãn, anh đến muộn rồi. Nhưng anh tin em, em yên tâm, chuyện này anh nhất định sẽ giúp em điều tra rõ ràng.”

Lâm Vãn cũng ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh, giọng nói buồn bã: “Ngạn Bác, anh tin em thật không?”

Chu Ngạn Bác lại xoa vai cô: “Tin chứ, Vãn Vãn của anh chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện đó đâu. Vì vậy anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho em.”

Lâm Vãn khóc, không biết tại sao lại không kìm được nước mắt, cuối cùng chỉ có thể vùi đầu vào ngực của Chu Ngạn Bác, khổ sở “Ừ” một tiếng.

Buổi tối, bọn họ không quay về nhà mà đến khách sạn thuê phòng.

Hai người tắm rửa xong xuôi.

Chu Ngạn Bác lấy máy sấy dịu dàng sấy khô tóc cho Lâm Vãn, thương xót nói: “Vãn Vãn, lấy được em thật tốt.”

Lâm Vãn vừa tắm xong mặc bộ đồ ngủ đơn giản, làn da mịn lộ ra như trứng gà bóc, lại càng lộ rõ ra dấu tay hằn trên khuôn mặt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lâm Vãn cũng nở một nụ cười dịu dàng đáp lại anh: “Em cũng vậy, được gả cho anh thật tốt.”

Chu Ngạn Bác hôn lên tóc Lâm Vãn, ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, lại thở dài bất lực.



Vịnh Ngự Long.

Từ sau khi Giang Cẩn Đình lớn lên thì rất hiếm khi sống ở nhà cũ, chủ yếu là thấy phiền vì đông người và cảm thấy ồn ào.

Lúc này anh cũng vừa tắm xong, mặc bộ đồ ngủ màu xanh dương đơn giản ngồi trên ban công thoáng đãng, một mảng cơ bắp rắn chắc lúc ẩn lúc hiện nơi cổ áo, ăn mặc đơn giản như vậy mà lại toát ra được dáng vẻ của nam người mẫu tạp chí.

Mắt người đàn ông nhìn về phía trước, lúc nào cũng như là đang suy nghĩ điều gì đó.

Cao Viễn từ ngoài cửa bước vào, trên tay còn cầm một chiếc máy tính bảng màu trắng trông không phù hợp với thân phận chút nào, báo cáo: “Boss, điều tra ra rồi, đúng là đã tìm ra được dấu vết của thư nặc danh bị xóa trong máy tính bảng, tôi đã phục hồi lại thư trong bộ nhớ rồi.”

Gió đêm đầu thu hơi se lạnh, thổi một luồng hơi lạnh lẽo vào trong căn phòng.

Giang Cẩn Đình hỏi cậu ấy: “Cậu thấy thế nào?”

Cao Viễn liếc nhìn chiếc máy tính trong tay trả lời: “Tôi cảm thấy chuyện này hoặc thật sự là do bác sĩ Lâm làm, hoặc là do… Hacker, điều khiển khống chế từ xa.”

Đốm lửa sáng lập lòe trên đầu ngón tay của Giang Cẩn Đình, cánh môi lạnh lẽo nhả ra một làn khói lờ mờ, mắt nhìn chằm chằm vào ngôi sao ở mãi xa, sâu trong bóng tối.

“Lần trước cậu nói, camera giám sát đêm đó không trục trặc gì, mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng đúng là chỉ nhìn thấy có một người đi vào phòng của tôi, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy ngộ nhỡ có người đã thay đổi nội dung video trước khi chúng ta kiểm tra camera giám sát thì sao?”

Cao Viễn chợt nhận ra: “Tôi lập tức đi điều tra ngay.”

Giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng của Giang Cẩn Đình cùng bay ra theo làn khói: “Một tuần.”

“Rõ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp