Xuyên Nhanh Chi Ký Chủ Nàng Không Làm Người

Chương 19: Phép tắc học bá (18)


1 năm

trướctiếp

Hiếm khi Thanh Chu được yên tĩnh ở nhà một mình, không bao lâu liền nhận được một cuộc điện thoại.

Một người bạn cũ kêu nàng đi liên hoan?

【Ký chủ, chúng ta phải đi.】Bạch Thất nghiêm mặt trịnh trọng nói.

Thanh Chu không phản ứng lại nó, tiếp tục vừa xem TV vừa ăn khoai tây chiên.

Bạn cũ? Thời điểm Đường Niệm gặp nạn nàng cũng không thấy ai đưa tay giúp đỡ.

Tụ họp lung tung lộn xộn có ích gì mà đi.

Còn không bằng đi tìm Phong Triệt ngủ.

【Ký chủ, chúng ta phải bảo trì thiết lập nhân vật, cần phải đi.】Bạch Thất bất đắc dĩ, bắt đầu tận tình khuyên bảo giải thích với Thanh Chu.

Thanh Chu nghe xong, cái tay đang ăn cũng phải dừng lại.

Hệ thống rác rưởi!

Bảo trì thiết lập nhân vật?

Bây giờ nàng còn có tính cách sao?

“Ha ha.” Thanh Chu suy nghĩ cười hai tiếng, trực tiếp tắt chiếc điện thoại rung suốt nãy giờ.

Mấy ký chủ trước đây của hệ thống này làm thế nào để sống sót vậy?

【Nếu không bảo trì thiết lập nhân vật sẽ bị Thiên Đạo* mạt sát.】Bạch Thất nhìn thấy Thanh Chu vô cảm trực tiếp mở miệng uy hiếp.

*Thiên Đạo (天道): đạo trời, quy luật của tự nhiên.

Thanh Chu tiếp tục xem TV.

Thiên Đạo?

Sợ là không có.

Bạch Thất trầm tư trong chốc lát.

Không có biện pháp a! Đối với vị ký chủ mềm cứng không ăn này nó thật sự là không có cách nào a.

Vì cái gì mà nó không có bàn tay vàng để buff cho??

Vì cái gì mà nó không thể trừng phạt ký chủ không chịu nghe lời?

Lúc trước đe dọa đủ rồi nhưng vẫn không có thăng cấp, kết thúc nhiệm vụ này nó phải nhất định trở về thăng cấp mới được.

Nó không thể nào làm một hệ thống mặc cho người người xâu xé coi thường.

Cuối cùng, dưới sự lì lợm la liếm của Bạch Thất, Thanh Chu vẫn đồng ý đi.

Địa điểm được chọn là hội sở dưới trướng nhà họ Đường, tựa hồ sợ Thanh Chu không tới, như vậy Thanh Chu cũng cho đủ mặt mũi.

Lần này Thanh Chu không bị ai ngăn lại, cho dù là đại tiểu thư nhà mình thay đổi hình tượng, bọn họ còn không đến mức nhận không ra. Huống hồ chiếc xe đó là ai trong lòng họ vẫn biết rõ.

Đẩy cửa phòng bao ra, vài người bên trong lập tức đứng dậy.

Đôi mắt của Thanh Chu đổ dồn vào một người mập mạp hói đầu.

【Vương Gia, trong nhà kinh doanh các loại da thuộc.】Bạch Thất lập tức nói thêm.

“Chào chị Đường!” Trong phòng không có nhiều người, nhưng giọng nói chào hỏi lúc này khá đồng đều.

Trong phòng còn có vài người không quen biết.

Sau khi ánh mắt Thanh Chu đảo qua mọi người, trực tiếp đi tới ngồi trên sô pha.

Nàng thật sự không muốn ở đây xã giao có lệ.

“Có chuyện sao?” Thanh Chu hỏi trước.

Nếu không có chuyện gì để nói thì nàng liền đi.

“Chị Đường khách sáo như vậy làm gì? Đã lâu không gặp, đám anh em chúng ta đương nhiên muốn tụ tập với nhau.” Vương Gia đương nhiên cũng đang đánh giá Thanh Chu.

Thay đổi thực sự quá lớn, nếu không mở miệng nói chuyện thì anh ta cũng không dám nhận.

Chỉ là... vẫn là một người khó ở như mọi khi.

Bộ dáng cao cao tại thượng không ai sánh bằng.

Nếu không phải có nhà họ Đường làm chỗ dựa, cô ta là cái thá gì chứ.

Những người bên cạnh lập tức lên tiếng phụ họa, nom cực kỳ nhiệt tình.

Mấy gương mặt lạ hoắc kia cũng theo mọi người khen ngợi Thanh Chu.

Không có ý tốt.

Thanh Chu nhạy bén cảm nhận được điều bất thường.

Không giống như một buổi gặp gỡ đơn thuần.

Thanh Chu cười lạnh một tiếng không đáp lời.

Đều là cao thủ giao tiếp, cho dù Thanh Chu không hề có dáng vẻ sẽ phản ứng với người khác, trên bàn ăn cũng không có vẻ gì là xấu hổ.

Thanh Chu uống miếng nước trong ly, trong lòng cũng bình tĩnh hơn một chút.

Hóa ra mình cũng không cần phải ra vẻ lá mặt lá trái làm gì!

“Chị Đường, nghe nói chị đính hôn với Phong gia?” Một người khác nói.

【Khâu Phỉ.】Bạch Thất tiếp tục phần giới thiệu rất chuyên nghiệp.

Thanh Chu giương mắt liếc nhìn Khâu Phỉ.

“Ừ.” Thanh Chu chỉ nhẹ gật đầu.

“Vậy đó là chuyện mừng a!” Vương Gia đương nhiên không cam lòng bị bỏ lại tiếp tục khen lấy khen để: “Nhà họ Phong so với cái tên Mạc Vũ kia mạnh hơn rất nhiều.”

Thanh Chu không lên tiếng.

Cho nên, chính xác gọi nàng đến để làm gì?

Bản thân Vương Gia cũng không cảm thấy xấu hổ, ngày thường Đường Niệm vốn dĩ mắt cao hơn trời, không thích nói chuyện với người khác cho lắm, anh ta đã quen rồi.

“Tới tới tới! Để chúc mừng chuyện tốt sắp tới của chị Đường chúng ta, chúng ta làm một ly nào!” Chàng trai ngồi bên cạnh Thanh Chu giơ ly.

Thanh Chu nhìn cậu ta một cái.

Không quen.

Chưa từng gặp người này bao giờ.

Thanh Chu không nhúc nhích, nhưng người ngồi trong bàn đều đứng lên.

Chàng trai dẫn đầu đứng lên rót đầy rượu cho Thanh Chu, dường như không để tâm đến việc Thanh Chu không coi ai ra gì.

“Bạch Thất, kiểm tra rượu này.” Thanh Chu liếc nhìn ly rượu trong suốt, khóe miệng khẽ nhúc nhích.

Hình như có thứ gì đó trong rượu!

Bạch Thất theo thói quen liền đi kiểm tra, tra được một nửa mới cảm thấy có chỗ là lạ.

Tại sao lại có cảm giác bị người chi phối.

【! ! !】Bạch Thất tra xong phát hiện ra bữa tiệc này có vấn đề.

【Ký chủ, rượu bỏ ma túy.】Thanh âm nghiêm túc của Bạch Thất có phần run rẩy.

May mà ký chủ cơ trí, nếu không nó lại chôn vùi thêm một ký chủ rồi.

Ma túy.....

Thanh Chu khóe miệng cong cong.

Nàng nhớ mang máng Đường Niệm trước khi chết đích xác cũng là nghiện ma túy.

Nhưng chuyện đó xảy ra sau cái chết ngoài ý muốn của cha mẹ Đường, căn bản... không phải bây giờ.

Vậy tại sao?

Thấy Thanh Chu không uống rượu, chàng trai kia cau mày.

Cậu ta đương nhiên biết Đường Niệm khinh thường làm bạn với bọn họ, nhưng không ngờ lại không chút nể mặt như vậy.

Chỗ này có hơi phiền phức.

Tuy nhiên Vương Gia lại mang một ly rượu khác đến cho Thanh Chu, mặt không đổi sắc chắn trước mặt chàng trai.

“Chị Đường, giao tình nhiều năm vậy rồi, cho em chút mặt mũi đi.” Vương Gia nhìn Thanh Chu cười cười, trong lòng lại thầm mắng ngàn lần.

Ánh mắt Thanh Chu rơi vào rượu trong tay Vương Gia, tay cầm tách trà cũng dừng lại.

Rượu này…..

Ly hồn!

Rượu này chứa ly hồn tán*.

*Ly hồn tán (離魂散): Loại độc dược không mùi, không vị, không khiến nạn nhân mất mạng, nhưng trở nên yếu ớt, không còn khả năng kháng cự.

Thanh Chu ngẩng đầu nhìn mắt Vương Gia tràn đầy ý cười, trong mắt mang theo ý tứ thăm dò.

Làm sao thế giới này lại có một thứ như ly hồn tán.

【Ký chủ! Cái này càng không thể uống!】 Giọng nói nhắc nhở của Bạch Thất quả nhiên cao hơn cả một decibel so với vừa rồi.

Vì sao lại có ly hồn tán!?

Bạch Thất xem như hoàn toàn sững sờ.

Chẳng qua chỉ là một cái vị diện nho nhỏ, căn bản không thể xuất hiện loại đồ vật tiên tiến như này.

Bọn họ càng không thể uống.

Ly hồn tán, đúng như tên gọi, uống vào là bị mất hồn đấy!

Họ đến thế giới này vốn chính là bức bách nhập vào thân thể người khác, trạng thái linh hồn cũng không bằng người bình thường, sau khi uống ly hồn tán rất có thể trực tiếp bị tách khỏi vị diện, nghiêm trọng hơn nữa thì linh hồn trong cơ thể sống nhờ có khả năng hồn bay phách tán.

Có phải bị bug chỗ nào không?

“Chị Đường.” Thấy Thanh Chu nhìn mình chằm chằm, Vương Gia vốn dĩ cũng đang chột dạ nên lúng túng kêu một tiếng.

“Cậu uống đi.” Thanh Chu nhẹ giọng nói.

Không phải anh ta.

Thanh Chu cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia u ám.

Trạng thái linh hồn của Vương Gia rất ổn định.

“Chị Đường, này… Em sao lại không biết xấu hổ chứ.” Vương Gia lảng tránh.

Rượu này là do người khác đưa cho anh ta, nói rằng có chứa một số thành phần gây ảo giác, để anh ta đưa Đường Niệm uống, đồng thời hứa rằng nhà họ Đường sẽ sớm phát sinh biến động lớn.

Thanh Chu đứng dậy đẩy Vương Gia ra, nhìn chằm chằm vào chàng trai ban nãy kính rượu.

So với Vương Gia, nàng càng nghi ngờ cậu ta hơn.

“Cậu tên gì?” Thanh Chu cầm lấy ly rượu trong tay người đó hỏi.

Mặc dù, trạng thái linh hồn của người này cũng rất ổn định.

Nhưng thật đáng ngờ.

Một người chưa từng gặp qua, lại xuất hiện tại bữa tiệc kiểu này để đưa rượu có chứa ma túy cho nàng?

“Lưu Nhĩ.” Lưu Nhĩ không dấu vết mừng thầm, sau đó nhanh chóng đáp lại.

“Lưu Nhĩ à…” Thanh Chu vuốt ve khuôn mặt Lưu Nhĩ, khóe miệng nở nụ cười.

Ngay khi tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả Vương Gia đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Thanh Chu đột nhiên bóp cằm Lưu Nhĩ đổ rượu trong tay vào.

Lưu Nhĩ cả kinh, vội vàng phun sang một bên.

“Muộn rồi.” Thanh Chu chế nhạo, vô cảm khoanh tay trước ngực nhìn cậu ta.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi cảnh sát.

Mọi người trong phòng đều sửng sốt, Thanh Chu nhìn lướt qua Vương Gia còn đang thẫn thờ.

Tính thời gian cũng thật chuẩn... Cảnh sát liền tới rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp