Xuyên Nhanh Chi Ký Chủ Nàng Không Làm Người

Chương 10: Học bá pháp tắc (9)


1 năm

trướctiếp

Tam Trung khiêu chiến, cuối cùng thất bại thảm hại, phải quay trở về.

Là chủ lực, Mạc Vũ lơ đãng trong suốt trận đấu, hoàn toàn không phát huy được phong độ như ngày thường. Nhưng mà sau khi đấu xong, anh ta đã nghĩ thông suốt, nếu Đường Niệm thật sự không còn dây dưa với anh ta, bọn họ vẫn có thể làm bạn. Rốt cuộc thì tình cảm thanh mai trúc mã mấy năm nay vẫn còn đây.

Chỉ là, anh ta theo đuổi An Kỳ hình như… Đường dài vẫn gian nan.

Bốn ngày trôi qua một cái bình lặng như vậy, đề tài trận bóng rổ trong trường đã dần tan đi. Tên của Đường Niệm cũng không còn chiếm lĩnh trên diễn đàn của trường nữa.

Đương nhiên, mấy ngày nay, dáng vẻ nghiêm túc học tập của Đường Niệm thật sự khiến giáo viên bộ môn lắp bắp kinh hãi, ngay cả An Kỳ cũng giật mình. Thật sự là không ngủ một tiết nào cả.

Vui nhất phải nói đến Bạch Thất, thấy kỳ thi khảo sát đầu học kỳ sắp đến gần, ký chủ đột nhiên nghiêm túc học tập thật sự khiến nó rất cảm động.

Nhưng mà… Bốn ngày… Cả bốn ngày đều không ngủ được, ký chủ chống đỡ nổi không?

Đương nhiên là không.

Hai ngày nay, áp suất không khí xung quanh Thanh Chu càng ngày càng thấp, sắc mặt cũng ngày càng kém, cả người đều là bốn chử người sống chớ gần.

Gần đây Bạch Thất cũng nói ít đi, sợ chọc giận Thanh Chu.

Được rồi, nó đã nhìn ra, ký chủ nhà mình đang mất ngủ.

Vào đêm thứ năm, các học sinh tham gia thi đua lục tục trở về lớp, Thanh Chu ngoái nhìn ngoài cửa sổ.

Một tiết nữa lại trôi qua, Thanh Chu ném bút trong tay.

“Phong Triệt đâu?”

【Hửm? 】 Bạch Thất bị vắng vẻ trong thời gian dài, giờ phút này thụ sủng nhược kinh*.

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo

【Ký chủ từ từ, ta đi tra ngay đây】

Hay quá, ký chủ quả nhiên quan tâm nhiệm vụ phụ.

Nếu bọn họ hoàn thành nhiệm vụ phụ… Về sau nó trở về có thể khoe trong thời gian dài rồi, trước kia nó vẫn luôn lót đế, thật sự rất khổ sở.

Cũng không biết Phong Triệt… Là vị đại nhân nào.

【Ở một câu lạc bộ dưới danh nghĩa Hà gia】

“Thật tốt.” Thanh Chu nhẹ giọng nói.

Bạch Thất sởn tóc gáy, nó nhìn vẻ mặt ký chủ, thế mà có thể nhìn ra được mùi vị nghiến răng nghiến lợi từ hai chữ này.

“Báo cáo.”

Không chờ Bạch Thất phục hồi tinh thần lại, Thanh Chu đã đứng lên.

Giáo viên hóa đang giảng đề trên bảng sửng sốt.

“Ta muốn xin nghỉ.” Thanh Chu không làm điều dư thừa, ngay cả lý do cũng không nói rõ.

Cho dù là vậy, giáo viên hóa vẫn bị sốc.

Nếu là ngày thường, tiểu tổ tông này có lẽ trực tiếp trốn, còn tốn công xin nghỉ làm gì.

Vì thế giáo viên hóa đang giảng bài như đang mơ ký vào đơn xin nghỉ của Thanh Chu, quả thật là không hỏi nguyên do gì. Quá nể tình, thế mà có thể ký vào giấy phép xin nghỉ cho Đường Niệm, thật sự là một ngày rất có mặt mũi.

Thanh Chu không gọi tài xế tới đón, trực tiếp gọi taxi.

【Ký chủ xin nghỉ là vì tìm Phong Triệt? 】 Bạch Thất xem rất rõ.

Thanh Chu không nói gì.

Bạch Thất nói không sai, nhưng cũng không đúng lắm.

Đi vào câu lạc bộ, lập tức có nhân viên phục vụ ra đón.

Sản nghiệp dưới danh nghĩa Hà gia, đương nhiên là xa hoa đến cực điểm, nhân viên phục vụ cũng coi như có tố chất.

“Tiểu thư, có nhu cầu gì không?” Nhân viên phục vụ đánh giá thiếu nữ trước mặt.

Mặc đồng phục Nhất Trung, vẫn còn là học sinh. Lại nhìn mặt, cực kỳ đẹp đẽ ngoan ngoãn, càng giống là học sinh.

Chỉ là… Nhân viên phục vụ lại không đoán ra được học sinh này chạy tới đây làm gì.

“Tìm người.” Thanh Chu nhìn lướt qua nhân viên phục vụ.

Đường Niệm đã từng tới câu lạc bộ này, nhưng không thường xuyên.

“Tiểu thư tìm người nào, ở đâu?” Nhân viên phục vụ này lập tức cảnh giác, người tới chỗ này tiêu tiền không phú thì quý, một học sinh chạy tới đây là tìm ai?

Gương mặt này, không giống như người trong vòng quý ở tỉnh H.

Không phải ai đều có thể tùy tiện đi vào. Người nơi này, bọn họ không dám đắc tội.

【Lầu 15, 1505】 Bạch Thất nói vị trí cụ thể.

Thanh Chu rút thẻ hội viên từ trong túi ra.

“Ta tên Đường Niệm.” Thanh Chu đưa thẻ cho nhân viên phục vụ, nhàn nhạt nói. Trong giọng nói đã có chút không kiên nhẫn.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy thẻ, suýt chút nữa không cầm nổi.

Tấm thẻ hội viên này là cấp cao nhất trong câu lạc bộ, phát ra ngoài cũng chỉ có 20 tấm mà thôi.

Từ từ…

Đường Niệm!?

Nhân viên phục vụ nhìn lại Thanh Chu.

Đây là tiểu tổ tông Đường gia!? Sao không kiêu căng ương ngạnh, quyến rũ gợi cảm giống như trong lời đồn vậy.

Nhân viên đương nhiên nhận ra vẻ không kiên nhẫn trong giọng nói của Đường Niệm, cung cung kính kính trả lại thẻ cho Thanh Chu, lập tức dẫn Thanh Chu tới thang máy vip dành riêng cho Đường Niệm.

Mặc dù Đường Niệm không thường xuyên tới đây, nhưng vẫn là một thế hệ trong giới phú quý, bọn họ làm nhân viên phục vụ cao cấp cũng không lạ gì. Tiểu tổ tông Đường gia này không dễ đắc tội.

Các vị khách khác trong đại sảnh câu lạc bộ kinh ngạc nhìn chằm chằm một màn này, có chút giật mình.

Cô bé mặc đồng phục này là ai vậy?

【Ký chủ lấy thẻ hội viên từ đây vậy?】 Bạch Thất giật mình. Tuy rằng đúng là Đường Niệm có thẻ hội viên, nhưng vẫn luôn để trong nhà, căn bản sẽ không mang theo bên người.

Ký chủ cầm theo từ khi nào? Quan trọng hơn là, tỉnh H nhiều câu lạc bộ như vậy… Sao nàng biết lấy tấm thẻ nào mang đi?

Hệ thống xảy ra BUG sao?

Thanh Chu không trả lời Bạch Thất.

“Tầng 15.” Thanh Chu nói với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ quẹt thẻ, thang máy lập tức lên tầng 15.

Tầng 15? Hình như là tầng ngay cả khách hàng cao cấp cũng không trả nổi phí, nhưng hôm nay hình như có khách.

Đường Niệm… Đại tiểu thư Đường Gia tới tìm ai?

Cửa thang máy mở ra, Thanh Chu đi ra khỏi thang máy.

【Hành lang đằng trước rẽ phải】 Bạch Thất buồn bực không vui nói.

Thanh Chu đứng ở trước cửa phòng 1505, xoa xoa mắt.

Ánh đèn trong phòng có hơi tối, tiệc mừng đã kết thúc. Bây giờ Hà Nhạc đang ôm một cô gái ca hát, hoàn toàn không có dáng vẻ học sinh một tẹo nào.

Phong Triệt lặng lẽ ngồi một chỗ, thỉnh thoảng với vài câu với Trần Cách.

Không có người phụ nữ nào ngồi ở chỗ Phong Triệt. Phong thiếu gia có tiếng là giữ mình trong sạch, bọn họ không muốn đắc tội với anh.

Trước kia không phải không có vết xe đổ.

Trong phòng bao không có nhiều người, chỉ có Phong Triệt, Hà Nhạc và anh em Trần gia, cùng với Lý Hách hiện tại đang là giám đốc của công ty.

Thanh Chu đẩy cửa ra, tiện tay bật đèn.

Căn phòng đang mơ ảo lập tức sáng chưng.

“Có bệnh à!” Hà Nhạc đang ca hát bị ánh đèn làm cho chói mắt, khó chịu hét lên, nhân tiện xoay người lại thì thấy Thanh Chu.

Giật mình không chỉ có một mình Hà Nhạc, mà tất cả người trong phòng đều rất giật mình.

“Phong Triệt.” Thanh Chu nhìn thẳng vào mắt Phong Triệt, giọng có phần mềm mại.

Đừng nói chuyện, nàng muốn ngủ.

Ngàn năm ở Giang Lan đại lục chưa từng nhắm mắt… Hiện giờ, cảm giác lại có thể ngủ khiến nàng thực tủy biết vị*.

*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa

Với lại, ở Giang Lan đại lục, Thanh Nguyệt trưởng lão nàng là tiên, mà hiện giờ Đường Niệm chỉ là con người.

Bốn ngày… Nàng thật sự bực bội.

Giọng Đường Niệm truyền vào tai Phong Triệt. Phong Triệt chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, lại vẫn có chút chột dạ, rõ ràng anh không hề làm gì sai.

Anh em Trần gia và Lý Hách không quen biết Thanh Chu, chỉ nhận ra được đồng phục trên người nàng.

Bạn học?

Mặc dù bọn họ đã từng giao lưu với Đường Niệm, nhưng lại không hề cảm thấy học sinh ngoan ngoãn mềm mại trước mặt lại chính là Đường Niệm.

Vì thế biểu cảm trên mặt Hà Nhạc có chút ý vị thâm trường*.

*Ý vị thâm trường: Ý sâu xa

Thanh Chu không đợi Phong Triệt nói chuyện đã đi thẳng đến chỗ anh.

Phong Triệt theo bản năng ngồi ngay ngắn, không biết nên nói gì.

Nói cái gì? Hình như không có chuyện gì để nói.

Thanh Chu ngáp một cái, tốt… Chính là cảm giác này.

Đi đến trước mặt Phong Triệt, cảm giác mềm chân lại quay về, cơn buồn ngủ chưa từng mãnh liệt như lúc này.

Vì thế giây tiếp theo, mọi người thấy Đường Niệm ngồi vào trong lòng Phong Triệt, Phong Triệt theo bản năng ôm eo Đường Niệm.

Những người phụ nữ đang ngồi trong phòng có chút vui sướng khi người gặp họa nhìn Thanh Chu.

Người đã từng câu dẫn Phong Triệt trước đây rất thảm đó.

Thấy động tác của Đường Niệm, hai anh em Trần gia há to mồm, micro trong tay Hà Nhạc cũng rơi xuống sàn.

Theo đuổi Phong Triệt… Lời đồn này thì ra là thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp