Ngô Gia Có Phúc

Chương 7


1 năm

trướctiếp

Edit: Hạ Nhi Liên Y

"A Phù, ta cho rằng lá gan của ta rất lớn, không ngờ lá gan của muội lại lớn hơn ta rất nhiều. Không hổ danh là bằng hữu Nguyên Nhụy Nương ta!"

Nguyên Nhụy Nương và Đường An Phù cùng đi trên con đường mòn lên ngọn núi đen sì, con đường mòn dã bị rêu xanh bám tầng tầng lớp lớp, không giống như là có người thường xuyên đi qua đây, xung quanh cây cối dày đặc, bóng tối bao trùm lên trông rất khủng bố.

"Lá gan ta rất lớn." Đường An Phù bất đắc dĩ cúi đầu xuống: "Nhưng tỷ có thể đi xuống dưới được không? Ta không đi nổi nữa."

Lần đầu tiên Nguyên Nhụy Nương đi vào rừng sâu núi già như thế này, nơi đây âm khí lượn quanh, chỉ có người lạc trong khung cảnh này mới thực sự hiểu được cảm giác khủng bố mà nó mang lại, những lời nói không sợ trời không sợ đất vào ban ngày đều là lời dối trá. Bất tri bất giác, nàng ấy càng tiến tới gần Đường An Phù hơn, cuối cùng lại leo lên người Đường An Phù.

"Khụ."

Nàng ấy xấu hổ tách ra một chút, nhưng không khí xung quanh vẫn âm u kinh khủng cho nên Nguyên Nhụy Nương không nhịn được ôm lấy cánh tay trái của Đường An Phù, cho dù nói thế nào cũng không chịu buông ra.

Hai người cứ như thế lôi lôi kéo kéo đi đến giữa núi, đi đến trước cửa Quỷ Trang. Mặc dù nói là Quỷ Trang nhưng cửa thôn trang được đóng kín, trước cửa có một vùng đất trống xem như là sạch sẽ.

Đi ra khỏi rừng cây âm u nặng nề, Nguyên Nhụy Nương không biết sợ là thế nào, đi thẳng đến trước cửa Quỷ Trang thì bị Đường An Phù ngăn lại:

“Bỗng dưng trước cửa lớn như thế có một vùng đất trống, đừng đi cửa chính.”

Đường An Phù ở trong quân đội mấy năm, không dám nói rằng mình có thể nhìn thấu tất cả cạm bẫy nhưng trực giác được tu luyện ở trong tuyệt cảnh vẫn còn rất chính xác.

Dẫn Nguyên Nhụy Nương đi dọc theo chân tường lui về chỗ ở phía sau, Đường An Phù dẫn đầu nhảy lên đầu tường nhìn một lát, sau khi chắc chắn không có chuyện gì mới nhận lấy cái túi trong tay Nguyên Nhụy Nương, kéo nàng ấy leo lên tường.

Đường An Phù nâng Nguyên Nhụy Nương nhẹ nhàng đáp xuống bên trong, hai người nương theo ánh trăng đi về phía trước, đi qua một khu vườn đầy hoa, Đường An Phù cảm giác được sau lưng không còn nghe được tiếng bước chân nữa, nàng ngoắc ngoắc tay ở sau lưng, nhẹ giọng nói:

“Đi sát vào ta.”

Sau lưng yên tĩnh, ngoài trừ tiếng gió thì không có bất cứ âm thanh nào đáp lại nàng.

Trái tim Đường An Phù thắt lại một cái, đột nhiên xoay người, Nguyên Nhụy Nương vừa mới đi sát sau lưng nàng giờ đây đã không biết tung tích, Đường An Phù lo lắng nhỏ giọng hô:

“Nhụy Nương, Nhụy Nương.”

Đáp lại nàng chỉ có tiếng gió.

Đường An Phù dọc theo con đường quay trở lại, trên một ít cỏ khô có một đôi giày, đó là của Nhụy Nương.

Trong lòng cảm thấy không ổn, Đường An Phù nhặt đôi giày của Nguyên Nhụy Nương để ở bên hông, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình lại, xoay mình như một con diều, bay vọt lên trên nóc nhà, đứng trên mái cong có thể nhìn bao quát toàn bộ thôn trang, lúc này nàng phát hiện ra trước sau thôn trang đều không có bất cứ đèn đuốc nào, ngoại trừ hành lang chỗ hoa lăng tiêu đỏ rực có một ít đèn đuốc ra thì trong trời đất đều tối tăm vắng vẻ, xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng chim hót loáng thoáng cũng không nghe thấy được.

Tới trước nơi này, Đường An Phù cảm thấy chẳng qua là xông vào một Quỷ Trang, bằng thân thủ của nàng, cho dù không xông vào đại nội hoàng cung được nhưng dõi mắt toàn bộ Kinh Thành, phủ đệ có thể ngăn cản nàng đều đếm được trên đầu ngón tay, không nghĩ đến ra quân lại gặp bất lợi, Nguyên Nhụy Nương lại mất tích dưới mí mắt của nàng.

Suy nghĩ rằng lúc này Nhụy Nương có thể gặp nguy hiểm, năm đó một mình nàng ấy xông vào cũng gãy tay gãy chân, lúc này đi theo Đường An Phù đến đây, nhất định nàng không thể để nàng ấy bị thương thêm lần nữa.

Đường An Phù lo lắng bay vọt trên nóc nhà, qua lại mấy vòng lại phát hiện có chút không đúng, từ đầu đến cuối nàng đều bay vòng vo, nhìn có vẻ bay ra ngoài rất xa nhưng trên thực tế lại vòng trở lại. Nhìn hành lang hoa lăng tiêu cách tầm một trượng nhưng không có cách nào đi đến.

Thôn trang này đúng là có chút kỳ quái, ngay cả phòng cũng được sắp hàng thành ngũ hành bát quái, Đường An Phù từng học Bát quái trận từ một lão quân sư trong quân đội, bấm ngón tay coi thiên can địa chi, phương hướng quẻ càn, Đường An Phù bước chậm lại, dựa theo phương hướng ngũ hành bát quái ở trên nóc nhà nhảy một bước, mất một sức lực rất lớn cuối cùng đi vòng qua chỗ hành lang hoa lăng tiêu.

Đường An Phù bay qua một ngọn núi giả, cuối cùng đánh hơi được mùi hoa lăng tiêu nồng nặc, xuyên qua một cánh cửa sáng trưng, Đường An Phù thấy một hồ nhỏ rộng rãi, đi một vòng xung quanh hồ rồi lại vòng qua hành lang đầy hoa, bị màu đỏ rực rỡ của hoa lăng tiêu tô điểm hoàn mỹ xinh đẹp.

Mà từ khi Đường An Phù nhìn thấy ánh đèn kia, quả thật là truyền ra từ nơi này, ở bờ bên kia cái hồ, Đường An Phù có thể nhìn trước sau cái hồ nhiều lần nhưng không nhìn thấy có con đường nào đi qua bên bờ bên kia.

Không có cầu bắc qua, Đường An Phù ngửa đầu nhìn từng vòng hoa lăng tiêu ở phía bên kia.

Mặc dù bây giờ nàng không biết chỗ đèn đuốc kia là đầm rồng hay hang hổ, nhưng nếu đã đi đến bước này thì không có đạo lý sẽ quay đầu lại, nàng phải mang Nhụy Nương quay về mới được.

Đường An Phù vận thân nhảy một cái, giẫm lên phiến lá hoa lăng tiêu đi vòng qua phía đối diện cái hồ, xoay mình nhảy xuống, Đường An Phù thấy được ánh sáng ngọn lửa phát ra từ nơi nào, chỗ cuối hàng lang đầy hoa có một ngôi nhà bỏ trống, trong ngồi nhà đơn sơ kia có nồi, có bếp, có bàn ghế, dụng cụ làm bếp đều đủ cả.

Phía sau đống nồi và bếp có một bóng dáng một người đang động đậy, cúi đầu ở trước lò bếp đang táy máy làm gì đó, không thấy rõ khuôn mặt, trên người lại có ánh trăng màu bạc chiếu lên, ở trong thôn trang tối om này lại tăng thêm vẻ quái dị.

Đường An Phù lấy dũng khí tiến lên trước, cho dù là người hay quỷ thì khi nhìn thấy cũng không thể giả vờ như chưa nhìn thấy.

Ai ngờ lúc nàng vừa mới tiến lên đi về phía ngôi nhà đơn sơ kia thì cảm thấy một tia lạnh lẽo như băng, một thanh kiếm lạnh lẽo đặt bên cổ nàng, cỏ thể thần không biết quỷ không hay đứng sau lưng nàng mà nàng không phát giác ra, nhất định nàng không phải là đối thủ, vì thế Đường An Phù cũng không dám mạo hiểm.

Lúc này người ngồi sau bếp ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt sắc bén khóa chặt trên người Đường An Phù, đối phương nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, chỉ thấy người nọ khẽ phất tay một cái, thanh kiếm kề lên cổ Đường An Phù được rút về.

“Đi qua đi.”

Một âm thanh kỳ ảo truyền đến từ sau lưng nàng, Đường An Phù lau chỗ bị thanh kiếm kề lên theo bản năng, thở phào nhẹ nhõm, nàng táo bạo nhìn sau lưng một cái, muốn nhìn xem người sau lưng là thần thánh phương nào nhưng nàng lại phát hiện ra sau lưng không có một bóng người, nàng không biết hắn xuất hiện vào lúc nào cũng không biết hắn rời đi từ khi nào.

Thân pháp như quỷ dị này thật đáng sợ.

Sau lưng không còn sự uy hiếp, sự chú ý của Đường An Phù lại rơi vào người ở trong ngôi nhà kia.

Lúc trước không đủ ánh sáng, hắn lại cúi đầu, bây giờ sau khi Đường An Phù đến gần thì có thể nhìn thấy khuôn mặt kia rõ ràng, nhất thời nàng ngây ngẩn.

Người trước mặt mang một y phục màu trắng rộng rãi, mặt mũi thanh tú, dáng người đĩnh đạc, tuấn nhã chỉnh tề, giống như một cây trúc xanh nhô lên giữa vùng đất băng giá, hắn không nói một lời, giống như sương lạnh đập vào mặt.

Đường An Phù biết khuôn mặt này, trước đây không lâu đã từng gặp mặt.

Chính là người khó hiểu xông vào tang lễ của nàng, chính là An Nam vương Tề Thần giết Đường Bích Như ngay trước mặt mọi người.

Người này tu luyện ma công, ở trên chiến trường giết người như ngóe, quân địch nghe tên hắn cũng mất hồn mất vía.

Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Theo lý thuyết thì lúc này hắn bị tẩu hỏa nhập ma rơi vào cơn ngủ mê man, sở dĩ năm đó Bùi Cảnh ra trận cũng bởi vì quân địch xâm phạm, Tề Thần lại ở Lĩnh Nam bất tỉnh, bệ hạ không có cách nào chỉ đành để một tướng quân khác ra chiến trường, vì thế Đường An Phù mới làm phụ tá cho Bùi Cảnh hai năm đánh thắng trận chiến.

“Có thể làm bánh sữa không?”

Một giọng nói phá vỡ không gian yên tĩnh.

Sau khi Đường An Phù ngẩn người, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại gật đầu.

Chỉ thấy Tề Thần vẫy vẫy tay với nàng, hai chân Đường An Phù giống như bị khống chế đi về phía hắn.

Lò bếp ngổn ngang, khắp nơi đều là sữa trâu và vỏ trứng, bên cạnh lò bếp còn có một cái thùng, trong thùng đều là bánh trứng hỏng.

Tình cảnh này, Đường An Phù thật sự muốn dùng hai chữ ‘quỷ dị’ để hình dung.

Một địa phương bên ngoài ‘Quỷ Trang’, vòng ngoài thôn trang đều là trận địa ngũ hành bát quái, bên trong dưới hành lang hoa lăng tiêu, vị Vương gia trong thần thoại này tối lửa tắt đèn lại đang làm bánh sữa.

Còn làm bừa bộn một vùng.

“Sữa trâu và trứng gà đều ở đó.”

Âm thanh của Tề Thần cũng giống như con người hắn vậy, dù thế nào cũng nghe rất lành lạnh.

Đường An Phù nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, quả thật có một thùng sữa trâu và trứng gà sạch sẽ, còn có các nguyên liệu nấu ăn, còn có mấy cái nồi mới và củi lửa chất đống như núi.

Sau khi Đường An Phù đi đến lò bếp, Tề Thần tự động nhường chỗ rồi nằm trên cái ghế cạnh lò bếp nghỉ ngơi, bên cạnh cái ghế nằm còn có một khay trà, trên bàn có một chén trà nhỏ và cái đèn Lưu Ly Cung rất đẹp, cái đèn lồng nhìn giống như được chế tạo ra, phía trên còn có nhãn hiệu của phủ nội vụ cùng một chữ ‘Ngự’ thật lớn, bên cạnh đèn lòng có một chuỗi tràng hạt bạch ngọc, phía dưới tràng hạt còn có một viên hạt sen được buộc bằng dây đỏ.

Thì ra ánh sáng yếu ớt mà nàng nhìn được ở bên ngoài chính là ánh sáng từ ngọn đèn Lưu Ly Cung này phát ra.

“Tại sao còn chưa làm?” Tề Thần cầm chuỗi tràng hạt xoay trong tay, nhấp một hớp trà rồi hỏi.

Đường An Phù cả kinh, không dám lỗ mãng, nàng đi đến trước thùng sữa bò, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nàng xoay người hỏi:

“Ta không nhìn thấy bằng hữu của mình.”

Vẻ mặt Tề Thần không đổi sắc nhìn nàng một lúc lâu rồi nói: “Ngươi làm xong, tự khắc nàng ta sẽ quay trở lại.”

“Tay chân nguyên vẹn, cơ thể khỏe mạnh sao?” Đường An Phù theo sát hỏi.

Ngược lại Tề Thần không trả lời nàng, Đường An Phù cũng không dám hỏi lại, coi như là hắn đồng ý rồi.

Dù sao bây giờ Đường An Phù cũng không có cách nào tốt hơn để đi cứu Nhụy Nương, ngay cả bản thân nàng cũng bị người ta khống chế, ngay cả bóng dáng nàng cũng không thể nhìn thấy có người ở đây, dù chạy ra ngoài được cũng không thoát được.

Đường An Phù đi đến trước chậu nước, múc một gáo nước sạch, sau khi cẩn thận rửa đôi tay thì cầm một gáo sạch sẽ múc sữa bò, thả vào trong bếp rồi nấu, vừa nấu vừa không ngừng khuấy đều,...

Nhắc tới cũng đúng lúc, Đường An Phù không hề có thiên phú nấu nướng, duy nhất chỉ có học qua món bánh bánh sữa này. Là lúc đầu học khi chăm sóc Đường Bích Như đang mang thai và Bùi Cảnh, đứa bé kia mang bệnh từ khi còn nằm trong bụng mẫu thân, thân thể yếu đuối, vừa không biết nói chuyện cũng sẽ không đi bộ, còn rất dính người.

Cổ họng đứa bé kia rất nhỏ, muốn ăn cái gì cũng phải tinh tế, món bánh sữa này là lúc Đường An Phù mang đứa bé đi ra ngoài chơi, tình cờ gặp được một tiệm bánh lưu động, thấy đứa bé thích ăn cho nên lúc quay về, Đường An Phù đã cố tình học làm.

Lúc đầu vào phòng bếp cũng giống như đi đánh giặc, sau làm nhiều cho nên dần dần luyện được chút bản lĩnh.

Sau nửa giờ, Đường An Phù cầm thành phẩm từ trong lò hấp ra ngoài, Tề Thần không kịp chờ đợi mở nắp ra nhìn, hắn hài lòng gật đầu một cái, tự cầm đến chỗ ghế nằm, còn thuận tiện sai bảo Đường An Phù cầm cái muỗng đến cho hắn.

Đường An Phù đứng một bên nhìn hắn ăn, cho đến khi nhìn thấy đáy cái chén, Tề Thần mới để cái muỗng vào trong chén không, ngửa đầu lên nhìn Đường An Phù một cái.

Đường An Phù ngớ người đứng bất động, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Tề Thần mới làm động tác lau miệng với Đường An Phù, Đường An Phù nghi ngờ nhìn xung quanh, cũng không tìm được cái gì có thể lau miệng cho hắn, cuối cùng nàng lấy một cái khăn tay sạch từ trong người mình ra, không quá chắc chắn đưa đến trước mặt Tề Thần.

Tề Thần buông cái chén trong tay xuống rồi nhận lấy chiếc khăn mà Đường An Phù đưa đến xoa xoa tay, sau đó lau cái miệng một cái rồi đem chén và khăn tay đặt trên bàn uống trà.

Đường An Phù nhìn cái khăn tay, cứ như thế không dám mở miệng.

“Cái đó… Bằng hữu của ta…” Đường An Phù chật vật mở miệng.

Tề Thần ăn xong, tiếp tục nằm trên ghế nằm.

“Buổi tối không ngủ, chạy đến đây làm cái gì?” Tề Thần lạnh lùng hỏi, cũng không vì ăn một chén bánh sữa của người ta mà thái độ khá hơn một chút.

Đường An Phù cảm giác được cả một đêm, cuối cùng cũng bị hỏi đến vấn đề chính, vì thế đem chuyện hoa lăng tiêu nói đơn giản một chút cho Tề Thần nghe.

“Vì hoa lăng tiêu mà đến?”

“Đúng.”

Tề Thần từ trên ghế nằm đứng lên, Đường An Phù khẩn trương lui về sau một bước nhỏ, Tề Thần thấy vậy, tay áo hơi nhấc lên: “Hái đi đi.”

Sau khi nói xong, Tề Thần cầm ngọn đèn Lưu Ly Cung ở trên bàn trà rời đi, dưới hành lang hoa lăng tiêu trống rỗng, cuối cùng còn lại một mình nàng, nếu không phải lửa trong bếp còn chưa tắt thì Đường An Phù còn rất muốn nghi ngờ rằng mình đã gặp quỷ.

“Vậy bằng hữu của ta đang ở đâu?” Đường An Phù nhớ đến mình còn chưa biết tung tích của Nguyên Nhụy Nương cho nên nàng lớn tiếng hỏi.

Một lát sau vang lên một giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Hái xong đi ra ngoài, tự khắc sẽ nhìn thấy.”

Là giọng nói của một người xuất quỷ nhập thần.

Đường An Phù khẽ vuốt lên cánh tay không tự chủ mà nổi da gà, từ bên hông lấy ra cái túi lụa mà Nguyên Nhụy Nương cho…

Lại bận việc thêm nửa giờ, Đường An Phù cầm mấy cái túi to đi ra ngoài theo đường cũ.

Chỗ cao nhất trên đỉnh thôn trang, hai thân ảnh đứng ở bên cửa sổ, nhìn bóng dáng Đường An Phù rời đi.

Phong Ảnh: Chủ tử, trụi hết rồi.

Tề Thần: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp