Tra Công Nhẹ Chút Đi!

Chương 35: 35: Nắm Tay Buông Tay 2


1 năm

trướctiếp


Nhưng gió càng lớn và sóng càng dữ dội, ca nô chạy hồi lâu vẫn chưa thể tiếp cận được chúng tôi, nó cứ đi vòng vòng và giảm dần tốc độ để không cuốn lấy chúng tôi vào gầm ca nô.

“Gọi bảo vệ chưa vậy, lấy điện đàm mà gọi! Nhanh nhanh lên!”
“Gọi được rồi, bọn họ đang trên đường đến đây!”
“Thái Hoàng, cậu đừng làm liều, bọn họ có hai người nhưng chúng ta mười mấy mạng người đó, cậu muốn cả đám cùng nhau chết chùm hay sao hả?”
“Đúng đó, Thái Hoàng cậu dừng lái ca nô đi, nguy hiểm lắm!”
Gió vần vũ dội những tiếng la hét trên ca nô vào trong tai tôi, tôi ngước mắt nhìn ca nô chần chừ không tới nữa, sắp xếp các câu từ lỏm bỏm nghe được, dường như có người đang ngăn cản Thái Hoàng tiến về phía chúng tôi.

Cơ thể tôi và anh hai trước mẹ thiên nhiên hùng vĩ chỉ có thể càng vẫy càng đuối, một ngọn sóng ập tới nhấn chìm chúng tôi xuống biển sâu lạnh giá, hai chúng tôi nhắm mắt ngưng thở rồi đạp nước cố gắng trồi lên, nhưng cứ đà này chúng tôi không biết sẽ gắng gượng trong bao lâu nữa.

Sự sống dần trở nên mong manh giữa biển trời mênh mông.

Chiếc ca nô còn đang chao đảo trái phải bỗng dưng chạy thẳng về phía hai chúng tôi, sóng càng đánh càng dữ, tiếng động cơ máy móc ồ ồ vang lên khiến tai tôi ù đi và không định rõ phương hướng của ca nô.

Nhưng nước càng đánh dữ dội, tiếng máy ca nô càng lúc càng lớn bên tai, tôi biết rằng chúng tôi sắp sửa được cứu.

Anh hai, chúng ta được cứu rồi!
Anh hai cũng giống như tôi đang cố gắng bơi quanh chiếc ca nô để tìm cách tiếp cận và được kéo lên.

“Khải Đăng, chậm lại đi, chạy nhanh như vậy rất nguy hiểm, cậu có biết lái ca nô không vậy hả? Thái Hoàng, mau ngăn cậu ấy lại đi!”
Ánh mắt tôi giờ phút này chỉ chăm chăm nhìn về dáng người cao lớn đang cố gắng điều khiển ca nô tiếp cận hai chúng tôi, anh đứng trên đỉnh ca nô toát lên phong thái kiêu ngạo và bất chấp như một ngọn hải đăng rực sáng.

“Ngạn Du, em leo lên trước đi.


Bởi vì tôi đuối sức và hai tay bị trói chặt nên anh hai nói xong liền dùng hết sức lực đẩy mạnh tôi bước lên cầu thang.

Tôi không dám chần chừ, cắn răng gồng sức bước nhanh lên ca nô để còn kịp thời kéo anh hai lên.

Tôi vừa lên đến nơi đã bị đám thanh niên chen lấn đẩy vào bên trong, xung quanh người chật như nêm, tôi cố gắng quay đầu vẫn không thể nhìn thấy anh hai đâu.

“Ngạn Dương, bắt lấy tay tôi đi tôi sẽ kéo cậu lên!”
“Ngạn Dương cẩn thận một chút!”
“Cái thứ dơ bẩn này, sao không biết tự lượng sức mình, mạng nó với mạng Ngạn Dương cái nào lớn hơn, dám tranh nhau chạy lên trước cơ đấy!”
“Ê dừng lại, từ từ đã Ngạn Dương!”
Thân thể tôi bởi vì ngâm lâu trong nước mà tái nhợt và lạnh cóng tứ chi, tôi ngồi co ro ở mạn thuyền nhưng khi nghe đến câu nói kia, trái tim tôi như muốn nhảy tung khỏi lồng ngực, tôi vội vã chống tay đứng dậy lao về trước.

Anh hai, đừng có chuyện gì, anh phước lớn mạng lớn, đừng có xảy ra chuyện gì!
Tôi điên cuồng đẩy đám người chen cứng phía trước để nhìn xuống bên dưới.

“Á Khải Đăng cậu lái sang trái một chút tránh sóng đi, Ngạn Dương cậu ấy bị sóng cuốn vào gầm máy rồi kia!”
“Ngạn Dương, cậu ấy đâu rồi! Cứu người, chết người rồi!”
Đến khi tôi cố gắng ra được mũi tàu đã nhìn thấy phía dưới biển một mảng đỏ tươi xót mắt.

Anh hai! Xin ông trời đừng để cho anh hai xảy ra chuyện gì!
Tôi dán mắt nhìn chăm chú xuống mặt nước đen thẳm hòng tìm kiếm bóng dáng của anh hai.

“Hú hú hú!”
Tiếng còi tàu ầm ĩ kêu lên từ đằng xa, một chiếc thuyền cứu hộ cỡ nhỏ đang lướt sóng chạy tới, ba người mặc áo phao nhảy xuống biển lặn tìm tung tích của anh hai, một người nhảy qua đây rồi chầm chậm di chuyển ca nô rời khỏi chỗ này.

“Bên đây cũng có một người bị thương, mau đưa cậu ấy sang thuyền luôn đi!” Tiếng người cứu hộ nói vào điện đàm, tôi nhanh chóng được họ dìu đứng lên.

Mặc kệ đám thanh niên đang nhao nhao mắng chửi tôi là đồ sao chổi ham sống sợ chết, toàn thân tôi mất sức chỉ có thể dựa vào hai nhân viên y tế để sang được bên kia thuyền.

Và lòng tôi chỉ một mực cầu xin ông trời thương xót cứu anh hai tôi khỏi cơn hung hiểm này.

“Cứu được rồi, y tá đâu mau sơ cứu cho cậu ấy, vết thương không trúng chỗ nguy hiểm nhưng khá sâu đấy!”
“Ngạn Dương, con tôi, Ngạn Dương, con sao rồi? Con ơi là con!” Lúc tôi đến nơi vừa vặn nhìn thấy anh hai nằm trên băng ca được y tá gấp gáp khiêng vào trong phòng, da anh tái nhợt, môi anh trắng bợt và không chút sinh khí.

Nơi cánh tay phải máu tươi đang ròng ròng chảy vô cùng ghê rợn.

Tôi hớt hãi chạy theo mẹ và anh hai, lòng hối hận tràn trề.

Nhưng cơ thể tôi không hơn anh hai là bao, cả người tôi râm ran lạnh buốt, tầm mắt tôi dần dần tối lại, tôi vô lực ngã nhào xuống sàn tàu trong tiếng la inh ỏi.

“Cậu ấy ngất xỉu rồi! Mau mau cấp cứu!”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp